Bạn đang đọc Ẩn Hôn – Chương 59: Trợ Lý Trần Cũng Đắp Mặt Nạ
Edit: Sơn Tra
“Hắn ta đang mắng anh.” Cho dù chỉ là một hàng ký hiệu, Hứa Khuynh cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ bên kia màn hình, cô nhắc nhở Cố Tùy.
Cố Tùy ôm cô đến bên ghế sô pha bên này, đặt cô xuống, “ừ” một tiếng.
Anh cúi người bưng chén canh giải rượu.
Múc một muỗng, đưa tới bên môi cô.
Hứa Khuynh ghé vào trên sô pha, đầu óc là một trận choáng váng.
Cô há miệng, ngậm lấy muỗng, nước canh xâm nhập cổ họng, thật ấm áp, làm cho Hứa Khuynh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nghiêng đầu nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy ngay sau đó lại múc một muỗng đưa tới.
Hứa Khuynh há miệng.
Nhất thời trong phòng khách có chút an tĩnh.
Cảm giác đau đầu của Hứa Khuynh giảm bớt rất nhiều, cô xoa xoa trán, Cố Tùy nâng mắt liếc nhìn cô, nói: “Về sau đừng nghiện rượu như thế nữa.”
Hứa Khuynh cong khóe mi cười: “Tôi phát hiện loại rượu này rất thơm.”
“Ừ, cách làm rượu này tương đối đặc thù, phương thức cất giữ cũng rất đặc biệt, cho nên thơm hơn so với những loại rượu trắng khác.” Anh lại múc một muỗng canh khác cho cô.
Thuận tiện rút khăn giấy đưa cho Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh không nhận.
Cô có chút mất tập trung.
Cố Tùy thấy thế, tự mình lau cho cô.
Hứa Khuynh hoàn hồn, ngơ ngác mà gương mặt cương ngạnh tuấn tú của người đàn ông này.
Đột nhiên cảm thấy bên tai có chút nóng bỏng, hơn nữa tim lại ẩn ẩn đập nhanh hơn, Hứa Khuynh vùi mặt xuống sô pha.
Uống rượu, rất nhiều tâm tình che giấu đều chạy ra ngoài.
Cố Tùy nhìn cô như vậy, hỏi: “Rất đau sao?”
Hứa Khuynh là vì trốn tránh những tình cảm đó, cô lắc đầu: “Cũng không tính là đau, không đúng, vẫn có chút đau.”
Cô như vậy, thoạt nhìn có nhiều thêm vài điểm nhu nhược đáng thương.
Cố Tùy đặt chén xuống, tiến đến, ôm cô vào trong ngực, Hứa Khuynh ngửi được mùi hương trên người anh.
Lập tức rụt người qua.
Cố Tùy xoa huyệt thái dương cho cô, nói: “Xem em sau này còn dám uống nữa không.”
Hứa Khuynh dán môi lên cổ anh.
Hàm răng nhẹ nhàng cắn mở cổ áo anh.
Cố Tùy khựng lại.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay duỗi ra, khép cổ áo trở về.
“Đợi lát nữa nhìn em ngủ, anh phải đi.”
“Đêm nay không làm.”
Hứa Khuynh: “…!À.”
Có lẽ là do cồn tàn sát bừa bãi.
Hứa Khuynh hỏi lại: “Trễ như thế này rồi, anh còn đi làm cái gì?”
Cố Tùy: “Có buổi hội nghị quốc tế qua video.”
Hứa Khuynh: “À, thật bận rộn.”
Cố Tùy cười nhẹ, đầu ngón tay tiếp tục giúp cô ấn huyệt thái dương.
Hứa Khuynh cảm thấy đau đớn dần dần giảm bớt, côn buồn ngủ cũng tập kích đến.
Cố Tùy cúi đầu nhìn cô.
Đáy mắt hàm chứa vài tia nhu tình.
Nhẹ giọng hỏi: “Em không đắp mặt nạ sao?”
Hứa Khuynh đột nhiên mở to mắt nhìn anh.
Đuôi lông mày Cố Tùy hơi giãn ra, lại phát hiện ánh mắt người phụ nữ này mang theo vài sợi tìm tòi nghiên cứu, yết hầu anh khẽ trượt xuống.
Trong đầu nghĩ, nói sai cái gì rồi?
Hứa Khuynh nâng cánh tay, khảy cổ áo sơ mi người kia, nhẹ giọng hỏi: “Là ai dạy anh phụ nữ trước khi đi ngủ nhất định phải đắp mặt nạ?”
Trong nháy mắt.
Cánh tay Cố Tùy đang ôm cô trở nên căng thẳng.
“Không có ai dạy anh hết.”
Hứa Khuynh: “Nhưng anh rất thành thạo.”
Đối diện lẫn nhau, biểu tình của cô thật lãnh đạm, Cố Tùy lại chỉ cảm thấy tim đập “bịch bịch bịch” như muốn va chạm với lồng ngực, lần này không phải theo kiểu động tâm, mà chính là hoảng loạn mà đập nhanh.
Chân dài của Hứa Khuynh động một cái.
Cố Tùy theo bản năng mà ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Thật sự không có ai dạy anh, em đã xem qua ảnh chụp anh và Ngô Thiến ở Pháp, lúc trước là do Ngô tiên sinh gửi gắm anh chiếu cố Ngô Thiến, thường ngày anh rất bận rộn, là Trần Thuận ở bên cạnh cô ta.
Ngô Thiến nháo đòi đi Châu Phi, chỗ đó có thể đi sao? Anh không cho cô ta đi, cô ta liền lợi dụng uy hiếp anh, muốn anh đưa cô ta đi dạo phố.”
“Anh đáp ứng, cô ta còn nhờ anh chụp ảnh, anh cũng giúp cô ta chụp, nhưng cô ta không hài lòng lấy một tấm, lúc sau tất cả đều là do Trần Thuận chụp, đi dạo một hồi anh liền không có kiên nhẫn nên quay trở lại trong xe hút thuốc.
Cô ta mua một đống lớn mặt nạ, lại một hai lái xe anh đi lấy, anh đổi qua một chiếc xe khác, cô ta ngược lại thì hay rồi, đưa mấy cái mặt nạ này đến công ty anh, tặng cho mỗi người một hộp, hơn nữa còn không ngừng thảo luận với mấy nữ nhân viên buổi tối làm sao đắp mặt nạ mới tốt.”
“Tên chó má Trần Thuận này, vậy mà còn đi theo cô ta thảo luận sôi nổi, anh lẽ ra nên để Trần Thuận đi bán mặt nạ luôn mới phải.”
“Trần Thuận nói cậu ta đắp mặt nạ mà thôi, cũng không phải phạm pháp, mỗi người phụ nữ đều đắp.
À, chuyện này anh đều nhớ kỹ.”
Nói xong.
Anh bóp cằm cô: “Có phải là hiểu lầm rồi không?”
Hứa Khuynh chớp mắt mấy cái.
Cô quả thật không đoán được đêm nay lại bàn tới cái đề tài này, cũng giải thích luôn chuyện ảnh chụp cho cô.
Cô há miệng thở dốc, nói: “Ừ, hiểu lầm.”
Cố Tùy cười khẽ.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô.
“Về sau có chuyện gì, em cứ trực tiếp hỏi thẳng anh.”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
Giây sau, Hứa Khuynh nói: “Trần Thuận cũng đắp mặt nạ sao?”
Cố Tùy: “Ừ.”
Hứa Khuynh: “Quả là chàng trai tinh xảo.”
Cố Tùy: “…!Em đột nhiên khen cậu ta làm cái gì? Điệu đà thấy ghê.”
Hứa Khuynh: “…..”
Giới giải trí có rất nhiều nam nghệ sĩ phải hoá trang mà, ngẫu nhiên vì để trang điểm cho thuận tiện cho nên đều phải làm một ít bước dưỡng da, cái này làm sao tính là điệu đà, huống hồ, Trần Thuận là một chàng trai văn nhã, đi theo bên cạnh Cố Tùy lâu ngày, Trần Thuận ít nhiều cũng có chút khí thế, không hề yếu đuối chút nào.
Hứa Khuynh nghĩ như vậy, dần dần đã có chút mệt, chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Cố Tùy thấy thế, chặn ngang bế cô đến giường lớn trong phòng ngủ, lại giúp cô đắp chăn cẩn thận.
Gò má Hứa Khuynh có chút hồng, là do bị cồn ảnh hưởng, mi mắt tinh tế, nhìn ngoan ngoãn hơn so với khi tỉnh rất nhiều.
Cố Tùy cúi người, hôn lên môi cô một cái, đứng dậy, thuận tay tắt đèn ngủ trên đầu người.
Theo sau xoay người đi ra cửa, không quên giúp cô đóng cửa phòng lại.
Vớt áo khoác trên sô pha lên, cầm theo điện thoại ra cửa.
Xuống dưới lầu.
Bước ra khỏi sảnh lớn khách sạn.
Trợ lý Trần lái xe lại đây, Cố Tùy lên xe, véo véo mi tâm.
Trợ lý Trần thông qua kính chiếu hậu nhìn ông chủ nhà mình.
“Ông chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Tùy bắt chéo chân dài, từ bên cạnh lấy ra điếu thuốc rồi mồi lửa cắn trong miệng, khói thuốc lượn lờ, anh phất phất tay, ý bảo lái xe.
Cũng tỏ vẻ không có việc gì.
Trợ lý Trần lúc này mới khởi động xe.
Cố Tùy nhắm mắt lại.
Mặc cho khói thuốc bao phủ.
Anh nghiêng nghiêng mà cắn thuốc lá.
Kỳ thật, anh cũng không có cách nào nói cho người khác biết.
Mới vừa nãy, trong lòng anh lại hoảng hốt tới như vậy.
Mà ứng phó với loại tình huống như thế này, biện pháp tốt nhất, chính là làm cho chính mình vĩnh viễn không dính dáng tới bất cứ hoa cỏ nào.
*
Hứa Khuynh ngủ đến hừng đông, đầu cũng không đau như vậy nữa.
Vừa mới rời khỏi giường, liền nghe thấy tiếng đập cửa, Hứa Khuynh mở cửa ra, nhìn thấy Tô Tuyết đang đứng trước cửa.
“Chị còn tưởng rằng em quên hôm nay về Lê Thành.”
Hứa Khuynh: “Không có.”
Cô sửa sang lại tóc, quay trở vào.
Tô Tuyết đến phòng khách, vừa thu dọn vừa hỏi: “Em có gọi canh giải rượu không? Chị buổi sáng tỉnh lại mới nhớ tới chuyện này, đã nói là sẽ gọi cho em chút canh giải rượu, thật sự quá là không nên.”
Hứa Khuynh: “Không có việc gì, tối hôm qua chị cũng uống rượu.”
Tô Tuyết tối hôm qua thay Hứa Khuynh chắn vài ly rượu, cô chủ yếu là không chạm vào rượu cao lương, nếu không cũng thành một dạng như Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh rửa mặt xong, thay quần áo bước ra.
Tô Tuyết đã thu dọn xong phòng khách.
Cũng thu xếp xong hành lý cho Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh đội mũ nồi, tay cắm trong túi, kéo vali đi ra cửa.
Tô Tuyết nói: “Em có xem Weibo chưa?”
Hứa Khuynh: “Vẫn chưa, xảy ra chuyện gì?”
“Tối hôm qua là một trận hiểu lầm, truyền thông đều đi theo dõi Liêu Yên Nhiên cùng Trần Tưởng, nhưng không thấy Liêu Yên Nhiên, chỉ thấy Trần Tưởng uống rất nhiều rượu.”
“Anh ta ngồi ở cửa khách sạn Lan Loan hút thuốc, chậc chậc, truyền thông nói anh ta thất tình.”
“Trần tổng bảo bọn họ cút.”
Hứa Khuynh: “Ồ.”
Cô cầm lấy di động lướt xem, quả nhiên không thấy được hot search của hai người bọn họ, như vậy khẳng định chỉ là hiểu lầm, là Cố Tùy giở trò quỷ.
Hứa Khuynh cất di động.
Hôm nay cô mặc áo khoác ngắn màu đen phối với váy ngắn, cả người thoạt nhìn vô cùng có cá tính.
Mấy phóng viên hôm qua đã quay trở lại, tới chụp ảnh cô.
Hứa Khuynh khom lưng lên xe.
Bảo mẫu xe khởi động đi đến sân bay.
Trước khi lên máy bay không quên lấy di động gửi tin nhắn cho Cố Tùy.
Hứa Khuynh: Tôi lên máy bay.
Cố Tùy: Xuống máy bay liên hệ anh.
Hứa Khuynh: Ừ.
Đến Lê Thành đã là 12 giờ rưỡi trưa, Hứa Khuynh trước đến công ty Hoan Nhan báo cáo, vừa về lại phát hiện công ty vậy mà lại có những thay đổi to lớn như thế, đầu tiên, công ty thành lập một nhóm nhạc thần tượng, thứ hai, công ty nhiều thêm một vị phó tổng, chia sẻ bớt công việc của Tiêu Trọng.
Hứa Khuynh đẩy cửa đi vào.
Tiêu Trọng mặc một thân tây trang đứng bên bệ cửa sổ hút thuốc.
Anh ta nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn xem.
Hứa Khuynh: “Tiêu tổng, tôi tới báo cáo.”
Tiêu Trọng trố mắt hai giây: “Ồ, được.”
Anh ta đi đến bên cạnh bàn, thuận tay bóp tắt thuốc lá, nâng mắt nhìn về phía Hứa Khuynh, ánh mắt không có khí phách hăng hái cùng kiêu ngạo như trong quá khứ, mang theo chút u ám.
Hứa Khuynh nói: “Báo cáo xong rồi thì tôi đi trước.”
Tiêu Trọng: “À, đúng rồi, cô cũng đến gặp mặt vị phó tổng kia của công ty đi.”
“Được.”
Nói xong.
Hứa Khuynh đóng cửa lại.
Trong phòng, Tiêu Trọng nhìn cánh cửa kia, nhớ tới lần đầu nhìn thấy Hứa Khuynh, cô mặc một kiện áo khoác âu phục ngắn cùng quần dài, lộ ra một chút eo thon nhỏ, mắt mày mỉm cười, diễm lệ vô song.
Tiêu Trọng cúi thấp đầu, bưng ly nước lên, uống một ngụm nước lớn.
*
Vị phó tổng này quả thật tuổi còn trẻ, tài năng đều lộ ra, vừa nhìn liền biết không phải người hiền lành gì, đối với Hứa Khuynh còn tính là thân thiết, hàn huyên hai ba câu liền để Hứa Khuynh đi.
Hứa Khuynh đến phòng hóa trang nhìn thấy Tô Tuyết tiến vào, Tô Tuyết đến bên cạnh Hứa Khuynh, thấp giọng nói: “Vị phó tổng này, hình như là do Cố Tùy thu xếp xuống, có khả năng muốn hư cấu chức vị của Tiêu Trọng.”
Hứa Khuynh nhướng mày.
“Ồ?”
Tô Tuyết: “Thời tiết Hoan Nhan muốn thay đổi rồi.”
Hứa Khuynh dừng một chút, nói: “Thay đổi lại nói.”
Tô Tuyết: “Cũng đúng.”
Hai người không ở công ty lâu, ngồi một lát rồi đi, Hứa Khuynh trực tiếp đến bệnh viện thăm mẹ, vừa vào cửa liền nhìn thấy La Tố đang xem ti vi.
Bà quay đầu nhìn qua đây.
Ngay sau đó, mở miệng gọi: “Khuynh.”
m thanh vừa phát ra làm cho Hứa Khuynh cực kỳ kích động, cô lập tức tiến lên, nắm lấy tay La Tố: “Mẹ, mẹ có thể nói chuyện được rồi!?”
La Tố gật đầu, cười nói: “Một chút.”
Chị Tiêu cũng vui mừng: “Chủ nhiệm Khương nói bà ấy đây là do hôn mê quá lâu cho nên xuất hiện tình trạng thoái hóa ngôn ngữ, từ từ sẽ có thể hồi phục, vấn đề không lớn.”
Hứa Khuynh: “Thật tốt quá.”
Cô ôm chầm lấy mẹ mình.
La Tố cũng duỗi tay ôm lấy Hứa Khuynh.
*
Cùng đồng thời.
Lệ Loan Kim Vực.
Cố lão gia tử đi tới đi lui trong phòng được một lúc thì dừng lại, cầm lấy di động trên bàn, tìm dãy số của Cố Tùy rồi nhấn gọi.
Vài giây sau.
Cố Tùy bắt máy.
“Ông nội.”
Cố lão gia tử nhìn cửa sổ sát đất, nói: “Mấy ngày nay ông dự tính đi thăm mẹ của Hứa Khuynh, nhưng lấy thân phận gì để đi đây, ông cũng không quá xác định, cho nên muốn hỏi cháu một chút, cháu hẹn Hứa Khuynh có thành công không đấy? Nếu vẫn không có, ông đây chỉ chiêu cho cháu, đã lâu như vậy rồi còn không hẹn người ta ăn cơm được, quá mất mặt.”
Cố Tùy: “…!Cháu hẹn…”
Cố lão gia tử: “Thôi đi, vẫn là không được đúng không? Ông nói cháu này, theo đuổi phụ nữ không thể quá cường thế, càng không thể quá bá đạo, cũng không được theo chủ nghĩa đàn ông, ông thấy cháu cái nào cũng có hết, cháu như vậy Hứa Khuynh thích mới là lạ đó.”
Cố Tùy nheo mắt: “Cháu thành công rồi, cảm ơn.”
Cố lão gia tử: “Gì?”.