Bạn đang đọc Ẩn Hôn – Chương 57: Mi Thẹn Thùng Cái Cứt Chó!
Edit: Sơn Tra
“Cậu gọi điện cho trợ lý của hắn ta.” Cố Tùy ấn tắt di động, ném ở một bên.
Trợ lý Trần lên tiếng đáp ứng, cầm lấy di động gọi điện cho trợ lý của Trần Tưởng.
Hai bên đều là người ở trong tư bản vòng.
Cố Tùy và Trần Tưởng đã quen biết với nhau từ lúc đi học, không phải giống như Tiêu Trọng khi xuất ngoại mới quen biết, mà là học chung từ nhỏ, từ sơ trung đến cao trung, rồi một đường đi lên.
Mấy năm trước, trong nhà Trần Tưởng gặp chuyện sa sút, phải rời khỏi Lê Thành một khoảng thời gian.
Sau này, khi gặp lại Cố Tùy ở Myanmar, hai người lại ở bên đó trải qua không ít chuyện, cùng nhau vào sinh ra tử.
Sau khi đã vượt qua hiểm trở.
Chậm rãi phát hiện lẫn nhau đều tiến vào vòng tư bản, lại dần lộ ra mũi nhọn trong vòng tư bản.
Lăng Thịnh và Dung Sang có quan hệ vô cùng thân thiết.
Trợ lý của Trần Tưởng cũng không dám không nghe điện thoại của Trần Thuận, cậu ta rất nhanh đã bắt máy, trợ lý Trần hỏi: “Ông chủ nhà mấy người đâu?”
Trợ lý của Trần Tưởng tên là Đỗ Hiện.
Cậu ta chần chờ một lúc, nói: “Ông chủ không có ở cùng một chỗ với tôi, tối nay ngài ấy có buổi xã giao.”
“Trợ lý Trần: “Mấy giờ rồi, ông chủ của cậu còn xã giao ư?”
Đỗ Hiện: “…..”
Trợ lý Trần liếc mắt nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy bắt chéo chân dài, ánh mắt ra hiệu cho trợ lý mở loa ngoài.
Trợ lý Trần lập tức mở loa ngoài.
Sau đó đưa điện thoại ra phía sau.
Giọng nói trầm thấp của Cố Tùy vang lên: “Nói với Trần Tưởng một tiếng, thay đổi màn hình điện thoại đi.”
Đỗ Hiện nghe thấy giọng của Cố Tùy thì bị dọa sợ, cái loại áp bách mà cách một cái điện thoại cũng cảm nhận được.
Cậu ta theo bản năng mà trả lời: “Được, tôi sẽ lập tức nói với ngài ấy.”
Mới vừa nói xong.
Một cái tát như trời giáng rơi xuống trên đầu cậu ta.
Đỗ Hiện quay đầu nhìn lại.
Đối diện với cặp mắt uy hiếp của Trần Tưởng.
Mẹ nó.
Cậu ta cũng quá khổ rồi.
Ngài có giỏi thì tự mình nghe điện thoại của Cố tổng đi.
*
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao tên Trần Tưởng đó lại lấy ảnh của em làm hình nền?” Xe đã đến khách sạn, lại nhìn thấy hot search mới.
Xem xong hết toàn bộ.
Tô Tuyết ngây người.
Cô nhìn về phía Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cũng vừa xem xong hot search, đối với hot search này, cô đầu tiên là cảm thấy hoang đường, cảm giác thứ hai là tại sao lại lấy ảnh của cô làm hình nền.
Hứa Khuynh lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Trợ lý ló đầu qua nói: “Có phải là vì hệ thống tự động không?”
Hứa Khuynh sửng sốt: “Cũng có thể đó.”
Tô Tuyết: “Cho nên đây là quạ đen lạc?”
Rốt cuộc thì, ảnh chụp của nữ minh tinh chỗ nào mà chẳng có, căn bản cũng không có tính tư mật gì, có một số điện thoại cài đặt hệ thống album, bên trong có đủ hình ảnh của các nữ minh tinh.
Cho nên ngẫu nhiên đổi đến ảnh của Hứa Khuynh thì cũng bình thường.
Hứa Khuynh cũng đã quen bị fan gán ghép lung tung, muốn làm sáng tỏ, cô cũng không có nhiều ý tưởng lắm.
Cô cũng không cảm thấy sẽ có người đàn ông nào chỉ vừa gặp là đã thích mình.
Huống chi là kiểu người giống như Trần Tưởng.
Tô Tuyết kéo mở cửa xe, mang theo Hứa Khuynh xuống xe.
Hứa Khuynh lúc ở trong xe đã thay đổi một bộ quần áo, đêm nay cô đến bây giờ đã thay bốn bộ quần áo.
Quả nhiên là có phóng viên truyền thông.
Lập tức liền có phóng viên đi lên.
Nhìn đến bộ quần áo Hứa Khuynh mặc đêm nay, áo thun trắng cùng với quần jean xanh.
Không khớp với mấy tấm hình chụp ở bến cảng.
Phóng viên tạm dừng lại, lập tức hỏi: “Hứa Khuynh, chúc mừng cô, 《 Cổ thần 》 đóng máy rồi, có cái gì muốn nói không?”
Hứa Khuynh hơi mỉm cười, nói: “Có chút luyến tiếc.”
“Là luyến tiếc đoàn phim hay là luyến tiếc Trương Thuần đây?” Phóng viên mang theo ý trêu chọc hỏi lại, Hứa Khuynh cười nói: “Đều luyến tiếc, cô hiện tại đi hỏi đạo diễn Lâm, ngài ấy cũng luyến tiếc hai người chúng tôi.”
Phóng viên nghe thấy lời này liền bậc cười.
Theo sau lại có người khác hỏi: “Hứa Khuynh, đóng máy xong cô đã đi đâu vậy, sao lại không thấy cô tham gia bữa tiệc đóng máy.”
Hứa Khuynh mỉm cười nhìn phóng viên nữ nọ: “Ngày mai Trương Thuần còn có một tuồng kịch, làm gì có bữa tiệc đóng máy nào? Tiệc đóng máy của chúng tôi đã định là vào chiều mai.”
Phóng viên kia cố ý bắn một viên đạn lạc, không ngờ bị Hứa Khuynh đánh trở lại.
Cô ta có chút xấu hổ.
Một phóng viên khác lại hỏi: “Thật ra chúng tôi là muốn hỏi, cô vừa mới đi đâu vậy?”
“Đi ăn cháo ở đường Trung Sơn Nhị, mọi người có ăn thử cửa hàng cháo này chưa? Ăn rất ngon đó, tôi xin phép đa cấp một chút.” Hứa Khuynh đối đáp trôi chảy.
Phóng viên kia vừa nghe, cười nói: “Tôi nhớ lúc trước cô cũng từng đề cập trên Weibo, không nghĩ tới lần này cô lại đi đến đó ăn đấy.”
“Đúng vậy.” Hứa Khuynh lại cười nói: “Vẫn luôn ăn rất ngon, cửa hàng cũ trăm năm, hy vọng mọi người rảnh cũng đi ăn thử.”
“Được.”
“Tốt rồi, chúng tôi muốn đi nghỉ ngơi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.” Tô Tuyết mỉm cười chen vào, nhanh tay quẹt thẻ thang máy, mấy phóng viên khác liền không đuổi.
Bọn họ cũng không đuổi theo nữa.
Mấy người Hứa Khuynh đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại.
Tô Tuyết nói với Hứa Khuynh: “Em lại giúp cửa hàng cháo kia kiếm mối làm ăn.”
Hứa Khuynh cười cười, nói: “Có thể giúp được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”
Chồng của bà chủ cửa hàng trưởng cháo kia qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, công việc làm ăn hiện tại là do người vợ quản lý, con cái còn nhỏ, đang tuổi đi học, cô ấy chỉ có thể gánh vác một mình.
Hứa Khuynh rất nhiều lần công khai nói cửa hàng cháo này ăn rất ngon.
Quả thật cũng giúp kéo thêm rất nhiều khách, hơn nữa bọn họ cũng mời thêm một ít người, liền không vất vả như vậy nữa.
Trở lại trong phòng.
Hứa Khuynh lại đi tắm rửa qua một lần.
Lúc ra tới thì đã trễ lắm rồi.
Hứa Khuynh chuẩn bị đi ngủ.
Cố Tùy gửi voice chat đến: “Ngủ chưa?”
Hứa Khuynh: “Chuẩn bị.”
Cố Tùy: “Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Buông di động, Hứa Khuynh liền nằm xuống.
Ngày thứ hai thức dậy, bài viết trên Weibo có liên quan đến Trần Tưởng và Hứa Khuynh đều bị xóa sạch sẽ, Hứa Khuynh khó có một buổi sáng được nghỉ ngơi.
Cô lấy kịch bản 《 Long sơn 》 ra xem.
Trước khi bắt đầu quay cần phải học một ít kĩ năng cận chiến.
Đạo diễn Tiêu Chính Minh đã thông báo qua Wechat cho Hứa Khuynh như vậy, Hứa Khuynh nhắn lại một chữ “được”, sau đó tiếp tục đọc kịch bản.
Hơn năm giờ chiều.
Đạo diễn Lâm cũng thông báo với mọi người trong nhóm Wechat đến tham gia tiệc đóng máy đúng giờ.
Hứa Khuynh gửi một nhãn dán mặt cười.
Theo sau đứng dậy đi rửa mặt, chải đầu, ở nhà lười cả một ngày, ngay cả mặt nạ cũng chưa đắp.
Chọn một chiếc áo len phối với chân váy dài, lại khoác áo khoác ngoài.
Hứa Khuynh đi ra cửa, Tô Tuyết cũng vừa tới, Tô Tuyết nói: Tiểu Lan cùng với trợ lý đã về Lê Thành trước rồi.”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
Tô Tuyết hỏi: “Trợ lý đó dùng như thế nào? Nếu được thì nói bọn chị kí hợp đồng dài hạn với cô ấy.”
Hứa Khuynh: “Cũng không tệ lắm, kí hợp đồng dài hạn đi.”
“Được.”
Tiệc đóng máy diễn ra ở khách sạn Lan Loan.
Trương Thuần cùng một nam diễn viên khác đứng ở cửa nói chuyện phiếm, nhìn thấy Hứa Khuynh đến thì mỉm cười: “Tới rồi?”
Hứa Khuynh đi lên bậc thang, cởi áo khoác, cười nói: “Đúng vậy.”
“Đi, cùng nhau đi vào.” Trương Thuần tiếp đón Hứa Khuynh, Hứa Khuynh nở nụ cười cùng Trương Thuần đi vào, tiệc đóng máy ở lầu hai, nhà sản xuất cầm ly rượu khẽ cau mày.
Đạo diễn Lâm vỗ vỗ bả vai anh ta, đứng tại chỗ an ủi nhà sản xuất.
Trương Thuần “chậc” một tiếng, nói: “Lại đang hoài nghi cô.
Hứa Khuynh cười cười, nói: “Anh ta là lần đầu tiên đứng ở vị trí này, khẩn trương là chuyện thường.”
Cô cũng rất tò mò, thực lực của Giang Lâm Nhã rốt cuộc mạnh tới cỡ nào mới có thể khiến nhà sản xuất lo lắng đến như vậy chứ!?
Mọi người tại bữa tiệc hết ăn uống rồi lại tâm sự, đạo diễn Lâm uống có hơi nhiều.
Ánh mắt mang theo men say.
Nói: “Tôi rất muốn uống thử rượu cao lương, đáng tiếc lại không có cơ hội đó.”
“Ui, đạo diễn Lâm, cái này mà ông cũng dám nghĩ, nghe nói đều vào tửu trang của dám thiếu gia Lê Thành rồi, làm gì tới lượt người bình thường như chúng ta.”
Đạo diễn Lâm cười cười: “Ây da, tôi cũng chỉ nghĩ thôi mà.”
Lúc này.
Phục vụ một bên đột nhiên liếc nhìn Hứa Khuynh, di động của cô cũng theo sát vang lên, cô cầm lên nhìn xem.
Cố Tùy: Trên lầu có rượu cao lương.
Hứa Khuynh: Anh cũng ở Lan Loan?
Cố Tùy: Anh ghé qua một lát, em trước tiên cứ lên lấy đi, đêm nay bọn anh bên kia còn có buổi tọa đàm.
Hứa Khuynh: Được.
Hứa khuynh: Sao anh lại biết chúng tôi muốn uống rượu cao lương?
Cố Tùy: Thức ăn đêm nay của bọn em đều là do anh sắp xếp.
Hứa Khuynh:….
Cô buông di động, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy phục vụ khách sạn đứng bên kia thang máy đang vẫy tay, Hứa Khuynh mím môi đi qua.
Người phục vụ mỉm cười, cung kính nói: “Hứa tiểu thư, mời theo tôi.”
Hứa Khuynh: “Làm phiền rồi.”
Cô đi theo người phục vụ vào thang máy, thang máy đi thẳng một đường đến tầng 22.
Cửa thang máy mở ra, không giống với mấy tầng lầu khác đều là phòng cho khách, tầng lầu này là một tửu trang hiện đại.
Người phục vụ dẫn Hứa Khuynh đi đến một cánh cửa, nhưng còn chưa chạm tới, cửa đã bị đẩy ra từ bên trong.
Đẩy cửa ra là Trần Tưởng đang mặc áo len màu đen.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Khuynh sửng sốt.
Một giây sau, cô hơi hơi mỉm cười: “Trần tổng.”
Trần Tưởng nhìn thấy Hứa Khuynh, chớp chớp mắt, cứng nhắc mà gật đầu: “Chào cô, Hứa… Hứa…”
Lúc này.
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến: “Hứa Khuynh.”
Hứa Khuynh quay đầu.
Trần Tưởng cũng ngẩng đầu.
Cố Tùy mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài, trên tay cầm áo khoác, mang theo trợ lý Trần đứng ở hành lang bên kia, ánh mắt thâm trầm.
Anh trước đưa mắt nhìn Hứa Khuynh.
Theo sau lại nâng mắt, nhìn chằm chằm Trần Tưởng.
Sau đó lạnh lùng, nhẹ nhàng khinh bỉ nói: “Hửm? Trần tổng bắt đầu từ lúc nào lại trở nên nói lắp như vậy?”
Mi thẹn thùng cái cứt chó!
Cút..