Bạn đang đọc Ẩn Hôn – Chương 48: Người Phụ Nữ Đáng Giận Này!
Edit: Sơn Tra
Một tiếng sau.
Cố Tùy cuối cùng cũng ngủ rồi.
Hứa Khuynh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cố lão gia tử xua tay, ý bảo dì giúp việc không cần đi theo.
Ông đưa Hứa Khuynh xuống lầu, hỏi: “Mẹ cháu hiện tại thế nào rồi? Đã tốt hơn chút nào chưa?”
Biết bọn họ là giao dịch, tất nhiên sẽ biết tình huống của mẹ Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh gật gật đầu: “Vâng, đã tốt hơn một chút.”
Cố lão gia tử nhìn chằm chằm Hứa Khuynh, nhớ tới bộ dáng “liếm cẩu” của thằng cháu nhà mình mà thở dài.
Đúng là trăm triệu lần không nghĩ tới mà…
*liếm cẩu: chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh
“Vậy là tốt rồi, ông bảo tài xế đưa cháu trở về.”
Hứa Khuynh nói: “Không cần đâu ông, cháu tự đi được.”
“Cũng được.”
Cửa mở ra.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe dừng bên ngoài, là Ngô Thiến.
Ngô Thiến từ trong xe đi ra, gọi một tiếng: “Ông nội Cố.”
Cố lão gia tử định thần nhìn lại: “Ai da, con nhóc này, cháu còn chưa đi sao?”
Ngô Thiến đi lên phía trước, nói: “Cố Tùy như thế nào rồi ạ?”
Cố lão gia tử nhìn bộ dáng quan tâm này của Ngô Thiến, lại nhìn cách vách là biểu tình lạnh nhạt của vị cháu dâu nhà mình, lão gia tử thở dài, cảm thấy cháu trai thật sự có thể là càng không chiếm được thì càng bị hấp dẫn.
*Cố Tùy không có việc gì, cháu đi về trước đi.”
“Ông nội Cố, cháu không thể đi vào thăm anh ấy sao?”
Cố lão gia tử: “Không phải nó không cho cháu vào sao?”
Ngô Thiến: “…..”
Cô nàng theo bản năng mà nhìn về phía Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh không nhìn thấy vừa lúc xe taxi tới nên khom lưng lên xe.
Ngô Thiến dẩu môi, nhìn theo hướng Hứa Khuynh rời đi.
Hứa Khuynh xoa xoa trán, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe.
Cảm thấy tâm tình có chút rối loạn.
Nhưng mà kế tiếp cũng không có thời gian cho cô nghĩ ngợi lung tung, buổi chiều còn phải chạy đến đài truyền hình làm công tác chuẩn bị.
Hứa Khuynh nhìn thời gian quyết định trực tiếp đi đến đài truyền hình.
Hậu trường của đài truyền hình đã có rất nhiều người đến làm công tác chuẩn bị.
Hứa Khuynh vừa đi vào, liền nhìn thấy Trương Thuần, Trương Thuần từ bên kia cầm hộp cơm đưa cho cô, nói: “Ăn nhanh đi, bằng không chút nữa cũng không có thời gian.”
Hứa Khuynh nhận lấy, có chút cảm động nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô ngồi xuống bàn trang điểm, ở một bên nhìn những người khác hóa trang, âm nhạc bên ngoài ồn ào đến đinh tai nhức óc, có ca sĩ còn đang tập luyện.
Hứa Khuynh ăn cơm trưa xong lại cùng Trương Thuần tập luyện hơn hai tiếng.
Hơn bốn giờ chiều, sân khấu phải sửa sang, tất cả nghệ sĩ ở hậu đài trang điểm, thay quần áo.
Trang phục nhảy của Hứa Khuynh là một bộ váy màu đỏ ôm sát người có thêm xẻ tà.
Trương Thuần diện một bộ trang phục đen toàn thân, hai cái bàn trang điểm kề sát nhau, Tô Tuyết mang theo Tiểu Lan đến đây trang điểm cho Hứa Khuynh.
Thợ trang điểm của Trương Thuần là nam.
Bảy giờ tối, liên hoan tiệc tối tết âm lịch Lê Thành bắt đầu, Hứa Khuynh cũng xem như là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng sân khấu lớn như vậy.
Cô chà xát hay tay.
Trương Thuần đưa cho Hứa Khuynh một chai sữa bò.
Hứa Khuynh nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”
Trương Thuần chỉ vào tai nghe, nói: “Chút nữa chỉ cần làm theo tiết tấu, không cần hoảng loạn, cứ làm như bình thường chúng ta tập luyện.”
“Được.”
Tô Tuyết đứng ở một bên liếc nhìn Trương Thuần.
Nghĩ thầm, cái tên Trương Thuần này cũng rất biết săn sóc.
Tiết mục của bọn họ xếp thứ sáu.
Thời điểm tiết mục thứ năm trình diễn sẽ phải ở hậu đài chờ.
Hứa Khuynh sửa sang lại tai nghe, đứng sau tấm màn che nhìn ra sân khấu lớn.
Trương Thuần nhìn Hứa Khuynh, đêm nay Hứa Khuynh trang điểm vô cùng xinh đẹp, mặt mày diễm lệ nhưng không phô trương.
Hứa Khuynh ngẩng đầu, nói: “Tôi cảm thấy lát, nữa tôi nên tháo một bên tai nghe xuống thì tốt hơn.”
Trương Thuần thấy cô ngẩng đầu, lập tức chuyển tầm mắt, nói: “Tôi cũng lấy xuống, như vậy chúng ta có thể giao tiếp rồi.”
“Đúng vậy.”
Rốt cuộc, tiết mục thứ năm kết thúc.
MC tương tác với khán giả dưới khán đài một lúc, sau đó giới thiệu tiết mục thứ sáu.
“Phượng Cầu Hoàng, người biểu diễn: Trương Thuần, Hứa Khuynh.”
Dưới khán đài, khán giả thét chói tai, bình luận trên phát sóng trực tiếp cũng không kém cạnh.
【 A a a a a Hứa Khuynh, Trương Thuần!!! 】
【 A a a a a a quá đỉnh!!! 】
【 Cắn đường, cho tui cắn đi, bọn họ quá ngọt rồi!! 】
【 Hứa Khuynh, chị làm em phát sốt rồi!! 】
【 A a a a a, CP của em kìa!!! 】
Ánh đèn trên sân khấu bật sáng, giữa sân khấu, đôi nam nữ xuất hiện.
Người xem tại chỗ cùng làn đạn tiếp tục thét chói tai.
Trên sân khấu một đen một đỏ.
Trương Thuần một tay ôm eo Hứa Khuynh, nâng tay, âm nhạc vang lên, hai người xoay một vòng xong tản ra hai phía, ngay sau đó, lại xoay người đến chỗ đối phương, bốn mắt nhìn nhau, nhiệt tình mà ái muội.
Hứa Khuynh không ngừng xoay người, Trương Thuần vỗ tay đuổi theo, xoay tròn một vòng.
Anh ta khom lưng ôm lấy eo Hứa Khuynh, nhắc cả người cô lên.
Hứa Khuynh ở trong lòng bàn tay anh ta xoay tròn, lại từ bên kia rơi xuống, mỉm cười nhìn Trương Thuần, Trương Thuần cũng gắt gao mà nhìn chằm chằm cô.
Cả hiện trường “ồ” lên.
Phát sóng trực tiếp càng điên cuồng hơn.
*
Lệ Loan Kim Vực.
Đến khoảng năm giờ chiều, Cố Tùy hết sốt.
Hơn chín giờ tối, anh mặc một thân áo ngủ màu đen đi xuống lầu, không quên mang kính gọng vàng.
Cố lão gia tử buông thuốc lá trong tay, nói: “Vừa vặn ăn cơm tất niên.”
Cố Tùy nâng mắt: “Chờ cháu sao?”
Cố lão gia tử: “Nói nhảm, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, cháu nhìn xem ba mẹ tốt của cháu đi.”
Cố Tùy đối với ba mẹ không có bao nhiêu suy nghĩ, vợ chồng bọn họ ân ái, anh đương nhiên thành toàn.
Từ nhỏ anh đã tương đối tự lập, không quá cần ba mẹ.
“Vậy ăn cơm đi.”
Cố lão gia tử khom lưng cầm lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị tắt tiết mục xuân vãn đang xem.
Kết quả màn hình ti vi đột nhiên sáng ngời.
Ống kính quay cận.
Hứa Khuynh mặc váy khiêu vũ màu đỏ bó sát người xuất hiện ở màn hình.
Nhưng cái này còn chưa tính, cùng xuất hiện còn có một bạn nhảy nam, bạn nhảy nam này là lấy tư thế ôm Hứa Khuynh mà xuất hiện.
Cả hai liếc nhìn nhau, tiếp đó mãnh liệt mà nhảy lên vũ đạo ái muội.
Biểu tình trên mặt lão gia tử trở nên cứng đờ, ông liếc nhìn về phía cháu trai ở một bên.
Cố Tùy cắm tay ở túi quần, thấu kính có chút lạnh như băng.
Anh đang nhìn màn ảnh.
Nhìn gương mặt kia của Hứa Khuynh, lại nhìn gương mặt kia của Trương Thuần.
Anh nhớ lại, buổi sáng, Hứa Khuynh có tới đây thăm anh, xong việc lại nhớ tới đoạn đối thoại của cả hai, vừa buồn cười vừa cảm thấy mất mặt.
Nhưng mà cảm giác hôn cô thì cực kỳ rõ ràng.
Vì thế tâm tình anh mới tốt hơn nhiều.
Mới có thể hết sốt nhanh như vậy.
Không khí trong phòng khách có chút đình trệ.
Động tác bày chén đũa của dì giúp việc cũng nhẹ nhàng hơn.
Cố lão gia tử “khụ” một tiếng, nói: “Nó thân là diễn viên, yêu cầu biểu diễn, phải hợp tác, điều này cũng rất bình thường.”
Cố Tùy lại chỉ nhìn gương mặt kia của Trương Thuần cùng ánh mắt không an phận khi khiêu vũ.
Cố Tùy che miệng ho mấy cái, Cố lão gia tử vừa nghe được liền bị dọa sợ.
Lập tức tắt ti vi.
“Nhanh đến ăn cơm đi.”
“Ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi.”
“Cháu còn chưa khỏe đâu, đêm nay không cần tắm rửa.”
Cố Tùy nhìn màn hình bị tắt đi.
Đầu ngón tay nâng mắt kính, nói: “Cháu đã tắm rồi.” Nói xong thì đi xuống phòng ăn.
Cố lão gia tử thuận tay đặt điều khiển xuống, cũng đi xuống phòng ăn, nhìn dáng người cao lớn của cháu trai đang liên tục ho khan.
Liền có lý do hoài nghi Cố Tùy là tỏ tình không được mà sinh bệnh.
Lão gia tử thật không nghĩ tới, ba năm sau trở về, lại nhìn thấy chính là thằng cháu như vậy.
Phải biết rằng, ba năm trước đây, lúc ông đến công ty tìm Cố Tùy, nhìn thấy thằng cháu nhà mình đang nói chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp nữ, bọn họ cực kỳ xinh đẹp, ngồi bên cạnh chạm ly cùng Cố Tùy.
Cố lão gia tử hồi đó còn nghĩ, may mắn là cháu nội cũng chịu kết hôn.
Nếu không chắt trai của ông cũng không biết tìm đâu ra mẹ.
Bữa cơm tất niên năm nay có phần an tĩnh hơn.
Cố Tùy uyển chuyển từ chối ngỏ ý muốn đến đây của một nhà người cô, cho nên chỉ có anh cùng Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử ngồi xuống xong, liền bảo mấy dì giúp việc cũng ngồi xuống cùng.
Mấy dì giúp việc đương nhiên không dám, nhưng ở tình huống được Cố Tùy ngầm cho phép, bọn họ mới dám ngồi xuống.
Cố Tùy gắp tôm lên, lột cho lão gia tử.
Di động trong tầm tay lúc này vang lên, là trợ lý Trần gọi đến.
Cố Tùy thuận tay nghe máy.
“Có việc gì?”
“Ông chủ, Hứa Khuynh xảy ra chuyện rồi.”
Đầu ngón tay Cố Tùy khựng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không rõ lắm, bị một nhóm người tự xưng là fan bao vây, nhưng những người đó đều không có ý tốt, có mấy người còn ném lá cải thối vào người Hứa Khuynh, tôi cũng chỉ là nghe nói.”
“Ở đài truyền hình sao?”
“Đúng vậy, nhưng do có rất đông fan, vệ sĩ có cản cũng vô dụng.”
Cố Tùy lập tức đứng dậy, lấy khăn giấy chà lau ngón tay.
Cố lão gia tử nghe được, lập tức nói: “Để vệ sĩ đi là được rồi, thân thể này của cháu không đi được.”
Cố Tùy tạm dừng vài giây.
Cuối cùng vẫn là xoay người, vớt lấy áo khoác trên giá, mặc vào.
Anh cầm di động lên, nói: “Ông nội, cháu đi một chút sẽ về.”
Cố lão gia tử nắm đũa, nhìn thằng cháu mình.
Nói: “Con bé thích cháu, cháu vẫn đi sao?”
Cố Tùy sửng người.
Hồi lâu.
Kiên định nói: “Đi.”
Nói xong, anh sải bước xuống nhà xe.
Cố lão gia tử tạm dừng vài giây, nhìn mọi người xung quanh, mấy người giúp việc cũng không dám động đậy.
Lão gia tử nắm đũa, bộ dạng nhạt nhẽo, thở dài: “Ăn đi, không cần để ý đến nó.
Nó muốn làm liếm cẩu cứ để cho nó đi.”
Mấy người giúp việc liếc mắt nhìn nhau.
Một người trong số đó cầm lấy con tôm Cố Tùy mới lột được một nửa, nói: “Lão gia tử, tôi giúp ngài lột tôm.”
“Được đó.”
*
Xe chạy ra khỏi nhà để xe, đúng lúc trợ lý Trần đến.
Cố Tùy trực tiếp để trợ lý Trần lái xe, anh lấy một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa.
Trợ lý Trần thấy thế, nói: “Ông chủ, ngài vẫn là đừng nên hút.”
Cố Tùy nâng mắt, thấu kính lạnh lùng đảo qua.
Trợ lý Trần đành phải im miệng.
Xe phóng nhanh như bay đến đài truyền hình.
Lúc này, cửa sau loạn thành một đoàn, tình huống của ba người Tô Tuyết cùng Hứa Khuynh còn có Tiểu Lan không mấy khả quan lắm.
Trương Thuần nghe thấy động tĩnh liền đi xuống, một mực che chở cho Hứa Khuynh, lại bị quản lý của anh ta kéo đi, Trương Thuần cùng quản lý của anh ta cãi nhau một trận ở cầu thang.
Nhưng cũng không có trở ra.
Tô Tuyết thấy Trương Thuần không quay ra, cùng Tiểu Lan che phía trước Hứa Khuynh, nói thầm một tiếng: “Tai họa từ đâu ập đến không biết, mẹ kiếp.”
Hứa Khuynh muốn bảo hộ cho Tiểu Lan nên kéo cô ấy ra phía sau.
Tiểu Lan bị ngăn không cho bước ra, những fan hâm mộ đó liền hùng hổ mà xông tới, thân thể Hứa Khuynh bị đụng trúng lảo đảo ngã về phía sau.
Cô chính là phía trước không đường tiến, đằng sau cũng không có đường thoái lui.
Mà cô đang mặc trang phục khiêu vũ, áo khoác đen bên ngoài lây dính màu của rau xanh.
Mấy người này gọi là fan, nhưng tuyệt đối không phải fan của cô.
Hứa Khuynh đến một người cũng không biết.
Nhưng mà cố tình là bọn họ lại cầm bảng tiếp ứng.
“Hứa Khuynh là đồ không biết xấu hổ, uổng phí tôi thích cô như thế, Hứa Khuynh cút ra khỏi giới giải trí đi!!!”
Nhìn xem đi, trong miệng bọn họ còn lẩm bẩm, giống như thật là fan của cô.
Hứa Khuynh càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Cũng may Tô Tuyết đã báo cảnh sát.
Nhưng mà đợi cảnh sát đến vẫn cần một ít thời gian.
Lúc này, rất nhiều vệ sĩ từ bên cạnh lao ra, cực kỳ thô lỗ mà bắt lấy quần áo của mấy người “fan hâm mộ” đó đẩy ra phía sau, bôn họ được huấn luyện chuyên nghiệp, so với vệ sĩ của đài truyền hình thì ra tay sạch sẽ, lưu loát hơn nhiều.
Đám “fan hâm mộ” nhìn thấy vệ sĩ tới, đều có chút bị dọa sợ rồi.
Nhưng vẫn không ngừng ném đồ về phía Hứa Khuynh
Một túi bánh quy trực tiếp đập trúng đầu Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh đau đến hít hà một hơi.
“Fan hâm mộ” kia bị vệ sĩ ấn xuống, lúc này, trước mặt mở ra một con đường, xe hơi màu đen dừng lại, một người đàn ông cao lớn mang kính đen từ trong xe bước ra.
Anh ta liếc nhìn vệ sĩ một cái.
Vệ sĩ liền cho “fan hâm mộ” kia một cái tát.
Hứa Khuynh dời tay, liếc mắt liền thấy rõ Cố Tùy mang mắt kính đen có chút lạnh lùng.
Cố Tùy nhìn cô, mở ra xe: “Lại đây.”
Hứa Khuynh không do dự, lôi kéo mấy người Tô Tuyết chạy nhanh đến chỗ xe hơi màu đen.
Nhưng mà chỗ ngồi trên xe không đủ, Tô Tuyết kéo theo thợ trang điểm và trợ lý, nói: “Để chị đi theo xe cảnh sát, chắc bọn họ cũng sắp đến rồi.”
Cố Tùy gật gật đầu.
Không chút do dự ôm lấy eo Hứa Khuynh, nhét người vào trong xe.
Một thân Hứa Khuynh toàn là mùi vị khó ngửi, không thể chịu nổi.
Cô nhanh tay cởi áo khoác, lại sờ sờ tóc, tóc cũng có nhiều chỗ dính nhớp.
Vài giây sau.
Nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Cố Tùy đã vào trong xe, anh lấy một hộp khăn giấy đưa cho cô.
“Bọn họ là kiểu fan gì vậy?”
Hứa Khuynh lắc đầu: “Không biết, cảm giác không giống như là fan của tôi.”
Cố Tùy nhìn ra bên ngoài, những “fan hâm mộ”, đều là mấy cô gái trẻ tuổi, bọn họ muốn chạy, nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại, thì sắc mặt âm trầm, nói với trợ lý Trần: “Đi tra.”
Trợ lý Trần: “Vẫn đang tra.”
Xe cảnh sát lúc này cũng tới, mấy cô gái trẻ kia không một ai chạy thoát, đều bị bắt.
Trợ lý Trần khởi động xe, đi theo xe cảnh sát.
Hứa Khuynh vuốt vuốt tóc, rũ mắt, không nói một tiếng.
Cô lúc này rất chật vật.
Ở trước mặt Cố Tùy chật vật như vậy.
Kéo mấy miếng khăn giấy, lại nâng mắt liếc Cố Tùy một cái, anh lười nhác chống cằm, nhìn cô.
Hứa Khuynh mím môi, hỏi: “Anh hết sốt rồi sao?”
Cố Tùy ngồi thẳng người, hai chân bắt chéo, thưởng thức điếu thuốc.
“Ừ.”
Hứa Khuynh: “Vậy là tốt rồi.”
Sau khi nói xong liền an tĩnh.
Hạ sốt xong liền khôi phục như bình thường, Cố Tùy thoạt nhìn giống như tối hôm qua, có chút xa cách, đặc biệt là lúc anh mang mắt kính gọng vàng này.
Nơi này cách Cục Cảnh Sát còn hơi xa.
Hứa Khuynh lại vuốt vuốt tóc, lúc này, di động vang lên, là chị Tiêu gọi đến.
Hứa Khuynh lại nhớ tới mẹ đang đợi mình trở về.
Cô lập tức nghe điện thoại.
“Chị Tiêu.”
“Mẹ cô hỏi khi nào thì cô trở về, không phải nói biểu diễn xong rồi sao?”
Hứa Khuynh lại thuận tay phủi phủi phía dưới, kết quả lại phủi ra một miếng rau xanh lá cây.
Hứa Khuynh nhìn miếng rau kia, khó khăn mở miệng, nói: “À, đột nhiên có chút việc, có thể sẽ về trễ một chút, cô nói với mẹ tôi, bảo bà ấy ăn trước…”
“Ồ ồ, thì ra là như được rồi, sớm một chút đó.”
Đầu bên kia nói xong liền cúp máy.
Hốc mắt Hứa Khuynh lại ửng đỏ, cô che mắt.
Đây là chuyện dì chứ?
Một bàn tay duỗi lại đây, mang theo nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường bắt lấy tay Hứa Khuynh, kéo ra.
Hứa Khuynh vừa quay đầu, Cố Tùy híp mắt muốn nói chuyện.
Lại nhìn đến đôi mắt rưng rưng.
Cố Tùy sửng sốt vài giây.
Lát sau.
Anh đến gần, đôi mắt như mực nhìn chằm chằm: “Em có biết thời điểm nhìn thấy em cùng Trương Thuần trên sân khấu, anh đã tức giận muốn chết hay không?”
*Kết quả, nghe được em đã xảy ra chuyện, anh liền lập tức chạy đến.”
“Nhìn thấy em anh vẫn tức giận như cũ.”
“Nhưng em…!Đừng khóc, anh nhất định sẽ bắt được người đứng sau sai khiến.” Lòng bàn tay Cố Tùy chạm chạm khóe mắt Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh mở to mắt, ngay sau đó ngửi được mùi dưa chua trên người mình.
Một phen đẩy Cố Tùy ra, đột nhiên lau nước mắt, nói: “Tôi không có việc gì.”
Đôi mắt Cố Tùy lạnh lùng.
Bắt lấy tay Hứa Khuynh, kéo người qua đây.
Hứa Khuynh giãy giụa.
Cuối cùng, Cố Tùy vẫn là chiếm ưu thế, bắt lấy tay, dùng sức ôm người vào trong ngực.
Hứa Khuynh ghé vào trong lòng ngực anh, ngửi được mùi hương tắm gội dễ ngửi trên người anh.
Tâm tình phức tạp.
“Trên người tôi rất khó ngửi.”
Cố Tùy rũ mắt, đang muốn nói chuyện.
Hứa Khuynh liền tiến sát đến.
Cố Tùy tức khắc ngửi được mùi dưa chua kia, anh có chút chần chờ.
Hứa Khuynh nâng mắt, cũng lạnh lùng mà nhìn anh.
Cố Tùy híp mắt, vài giây sau, đột nhiên lấp kín môi cô.
Người phụ nữ đáng giận này!.