Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Chương 21: Vì Sắc đẹp của anh


Đọc truyện Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt – Chương 21: Vì Sắc đẹp của anh

Phó Thời Khâm đang ngậm một miếng mì lớn trong miệng, lập tức trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Phó Hàn Tranh khi anh nói ra câu nói kinh người vừa rồi.

Anh trai à, màn “lái xe” này của anh nhanh quá đấy!

*Lái xe: cách nói tán tỉnh/ trêu chọc trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc.

Phó Hàn Tranh hỏi xong, vô cùng lãnh đạm trở về phòng làm việc cứ như lời nói vừa rồi căn bản không phải anh nói vậy.

Cố Vy Vy sống không còn gì luyến tiếc mà vỗ trán, cái nhà này mặc dù rộng lớn lại thoải mái, nhưng thật sự không thể ở lại được nữa.

Phó Thời Khâm hút sợi mì, cười bỉ ổi hỏi, “Vậy rốt cuộc anh tôi ngon hay không ngon?”

“Cút!”

Cố Vy Vy vùi đầu ăn hết bát mì, ăn xong đặt bát xuống liền đứng dậy về phòng, nhất quyết không bước khỏi phòng dù chỉ nửa bước.


Phó Thời Khâm ăn xong rồi còn không quên vơ vét bánh bích quy cùng đồ ăn vặt của cô vào phòng làm việc, vừa ăn vừa tám chuyện, “Anh, nói thật, anh đã sớm biết Mộ Vy Vy không xấu rồi phải không?”

Phó Hàn Tranh vùi đầu vào công việc, không để ý tới anh ta.

Phó Thời Khâm gặm miếng bánh bích quy, tiếp tục phân tích, “Cho nên, người trước giờ không chạm vào phụ nữ như anh mới quyết định “dục cự hoàn nghênh*” rồi “thuận nước đẩy thuyền” ngủ với Mộ Vy Vy…”

*Dục cự hoàn nghênh: giả bộ cự tuyệt nhưng cuối cùng lại hoan nghênh, làm điệu bộ.

Phó Hàn Tranh nghe được bốn chữ “dục cự hoàn nghênh”, ánh mắt lạnh lẽo âm u bắn thẳng về phía người vừa nói chuyện, “Em nói cái gì?”

“Em…”

Phó Thời Khâm bưng ly lên uống một hớp, nuốt thức ăn trong miệng xuống, “Em nói… Em nói Mộ Vy Vy “dục cự hoàn nghênh”, còn muốn ngủ với anh.”

Phó Hàn Tranh thản nhiên liếc anh ta một cái, không nói gì.

Phó Thời Khâm sợ anh không tin, tiếp tục nói, “Lúc trước cô ta theo đuổi anh không buông nhưng bị anh đẩy ra, cho nên bây giờ đổi chiêu mới, lấy lùi làm tiến để lấy được thiện cảm của anh, dĩ nhiên mục đích cuối cùng cũng vẫn là vì sắc đẹp của anh thôi.”

Mộ Vy Vy vô tội mà phải nhận một cái “nồi*” như vậy đang nằm trong phòng ngủ sắp ngủ đến nơi, không nhịn được hắt hơi hai cái.

*Nồi: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ gánh trách nhiệm, chịu tội thay,…

Phó Hàn Tranh lại cúi đầu tiếp tục xử lý công việc, “Nếu em không thể im lặng thì cút ra ngoài đi!”


“Em cút đây.” Phó Thời Khâm ôm đống đồ ăn vặt quả quyết cút ra khỏi phòng làm việc.

Phó Hàn Tranh khép một phần văn kiện vừa xem xong lại, lúc để sang một bên thì liếc thấy sách bài tập của học sinh cao trung để ở một góc bàn, trên mặt bìa sách, một cái tên được viết ngay ngắn khéo léo: Mộ Vy Vy, sau cái tên còn vẽ hình khuôn mặt cười theo kiểu hoạt họa rất đáng yêu.

Anh nhìn hình vẽ đó như suy nghĩ điều gì, khóe môi lẳng lặng cong lên, rồi tiếp tục vùi đầu làm việc.

Bảy giờ sáng, Cố Vy Vy mắc tiểu mà tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ xuống giường đi vào nhà vệ sinh, cởi quần ngủ ngồi lên bồn cầu.

Sau khi giải quyết xong thì dụi mắt, đang chuẩn bị kéo quần đứng lên thì nhìn thấy một bóng người.

Cô ngây ngốc chớp chớp mắt, thấy rõ người đàn ông đang quấn khăn tắm đứng dưới vòi hoa sen.

Giọt nước chảy dọc theo đường cong bắp thịt hoàn mỹ của người đàn ông, trên người vẫn còn ít bọt chưa được rửa sạch, rõ ràng là vì cô xông vào nên mới vội vàng lấy khăn tăm quấn quanh.

Phó Hàn Tranh lau mái tóc vẫn còn nhỏ nước, nhìn thiếu nữ có cặp mắt ngái ngủ ngồi trên bồn cầu, bắp đùi và cặp mông trắng như tuyết cũng không thể không rơi vào trong đáy mắt.


Cố Vy Vy trừng mắt, nội tâm kêu gào: có cách gì có thể khiến cô chết nhanh một chút không?

Phó Hàn Tranh nhìn cô còn không chịu đi, hơi nhíu mày, “Cô còn muốn nhìn thêm bao lâu?”

Cố Vy Vy cứng đờ mà quay đầu nhìn tấm gương bên cạnh, tấm gương to lớn lại phản chiếu hình ảnh của Phó Hàn Tranh, cô giật mình vì sợ, không biết phải nhìn chỗ nào.

Nhưng không đi ra ngoài thì tình cảnh còn lúng túng hơn nữa.

Vì vậy, đứng lên kéo quần, co cẳng vọt ra khỏi nhà vệ sinh, dép rớt một chiếc cũng không dám quay lại nhặt.

Phó Thời Khâm đang vươn vai duỗi người trong phòng khách thì thấy cô mang theo xấu hổ chạy ra từ nhà vệ sinh, nhớ tới anh trai mình còn đang tắm ở bên trong, lập tức hiểu ra, “Mới sáng sớm đã đi ngắm anh tôi tắm, còn nói không mê mệt sắc đẹp của anh ấy?”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.