Bạn đang đọc Ăn Hết Giới Giải Trí FULL – Chương 40
Trans: Atiso
Sau “Đại hội thể thao Ngôi sao”, danh tiếng “hung thú” của Khương Đào lan truyền nhanh chóng.
Mọi người ở nhóm báo cáo sống còn, từ sau khi phát hiện ảnh đế Thẩm cũng là một thành viên ẩn của nhóm, cũng cống phẩm cho chị Khương, tâm tình tức khắc khoan khoái.
Suy cho cùng có chung đãi ngộ với ảnh đế, bốn bỏ lên năm, bọn họ cũng coi như là người từng tham gia liên hoan phim rồi.
Ngay cả chuyện thường ngày của nhóm sống còn cũng thay đổi rồi.
[Điểm danh, hôm nay quay ở tổ B, không nhìn thấy chị Khương, cả người đều có chút không quen]
[Điểm danh, cống phẩm của ngày hôm nay, cầu chị Khương phù hộ cho diễn xuất của tôi có thể bằng một phần mười của ảnh đế Thẩm là tốt rồi]
[Điểm danh, thì ra diễn đàn em của chị Khương là một chuyện sảng khoái như vậy!! Tôi còn có thể diễn thêm hai mươi tập nữa!]
[…]
[Đem cái thứ ngoại tộc lầu trên đưa ra ngoài!!]
…!
Không chỉ đoàn phim “Lăng Tiêu Ký”, thậm chí ngay cả siêu thoại Họa Phong của Khương Đào cũng thay đổi rồi.
[Tối qua gặp ác mộng, nửa đêm bị dọa tỉnh, sau đó chạy đi ôm poster chị Khương ở đầu giường, lập tức không sợ nữa, một giấc tới lúc sáng, ngủ vô cùng an tâm]
[Sắp kiểm tra rồi, Khương Khương phù hộ cho em (hamburger)(bánh kem)(lẩu)]
[Cún đại học, bài kiểm tra chạy 800m hôm trước, tôi kêu bạn trai cầm video của Khương Khương đuổi ở đằng sau tôi, thành công chạy được hạng nhất]
[Người chị em! Thật lợi hại!]
…!
Đồng Đồng hết sức đau đầu.
Sao lại biến thành thế này rồi?
Ra ngoài bàn chuyện làm ăn.
Nhà người ta tuyên bố đều là, chị gái của chúng tôi thanh khiết ngọt ngào động lòng người.
Mà cô thì: “Không, chị gái của chúng tôi thật sự không ăn người đâu!”
Không chỉ như vậy, gần đây những quảng cáo tìm tới Khương Đào ngày càng kỳ lạ.
Nếu cứ như vậy nữa, chị gái nhà cô còn có thể giống như một nữ minh tinh bình thường tham gia hoạt động không?
Đồng Đồng nhìn thông báo mới trong điện thoại, chọn lựa chưa xong, cuối cùng vẫn là quyết định đem toàn quyền giao lại cho Khương Đào.
Nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy Khương Đào đưa bảng thông báo ra, vẫn ngây ngẩn cả người.
“Trốn thoát khỏi mật thất”.
Đây là một chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp về chạy trốn sinh tồn trong mật thất, cũng là một chương trình rất hot trước đây.
Tổ chương trình mỗi tập sẽ thiết lập các chủ đề mật thất khác nhau, mời bốn ngôi sao tới tham gia thử thách.
Mà sở dĩ nó hot như vậy, vốn dĩ là vì tổ chương trình dám chơi, thật sự muốn khủng bố thế nào thì có thế đó, dọa khách mời không khóc thì không bỏ qua.
Mà không chỉ khủng bố, độ khó trong mật thất cũng không thấp.
Có thể nói là khảo nghiệm về hai phương diện can đảm và trí tuệ.
Dưới áp lực của sợ hãi và giới hạn thời gian, gần như rất khó có người có thể phát huy được toàn bộ thực lực.
Thế nên mấy mùa qua, khách mời có thể chạy thoát ít lại càng thêm ít.
Dù nói Đồng Đồng không lo lắng về sự gan dạ của Khương Đào, nhưng nhìn thế nào cũng không giống loại chương trình tạp kỹ mà Khương Đào sẽ chọn.
Thẳng cho tới khi cô ấy nhìn thấy chủ đề của tập này.
– Quán lẩu kinh hoàng.
Trọng điểm không phải là kinh hoàng, mà là lẩu.
Khá lắm!
Tổ chương trình đã bắt chẹt được khí chất của chị gái nhà cô ấy rồi.
****
Đạo diễn chương trình “Trốn thoát khỏi mật thất” tên là Sử Hàm, mặc dù luôn bị các khách mời và khán giả đặt biệt danh là Sử Đại Ma Vương, nhưng con người anh ta thì nhìn có vẻ cực kỳ chất phác.
Lúc nhìn thấy Khương Đào, anh ta vẫn có chút kinh ngạc.
Bởi vì Khương Đào lúc này, nhìn có vẻ vô cùng mềm mại vô hại, hoàn toàn không giống người đáng sợ đi dọa đội người khác phát khóc ở đại hội thể thao.
Anh ta phỉ nhổ trong lòng: Hung thú cái gì chứ! Quả nhiên là diễn mà!
Nói không chừng vào mật thất rồi liền bị dọa cho khóc.
Nhưng nếu thật sự có thể dọa Khương Đào phát khóc, lượng phát sóng tập này khẳng định không thấp.
Hiện trường, bốn khách mời đã tập trung đông đủ.
Ngoại từ Khương Đào, ba người khác vậy mà đều là người quen.
Trình Kiệt, Phương Dật Nhiên vừa chia tay Khương Đào ở “Đại hội thể thao ngôi sao mới”, mà Dương Trinh vẫn luôn ghi hình “Thôn trang của chúng ta” cùng Khương Đào.
Trình Kiệt vừa nhìn thấy Khương Đào vẻ mặt liền xanh xao.
Đến nay vẫn không cách nào quên được sự sợ hãi khi bị chi phối phải mời khách một tuần.
Từ đó học được phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Dương Trinh cũng không khá hơn anh ta là mấy.
Ngày trước ở “Thôn trang của chúng ta”, là người duy nhất không chung nhóm với Khương Đào, cũng là người duy nhất chưa từng thắng lần nào, chính là anh ta.
Tập nào cũng dưa muối cơm trắng, khiến cho anh ta cho rằng bản thân hồi đó đang tham gia một chương trình giảm cân.
Càng tức giận hơn đó là, cái thảm của anh ta đã trở thành chuyện cười trong “Thôn trang của chúng ta”.
Sự mong đợi của các khán giả đối với anh ta chính là bị Khương Đào treo lên đánh, sau đó càng đánh càng hăng, mặc dù có đem lại cho anh ta chút nhân khí, nhưng anh ta cũng muốn thắng chứ!
Điều này đã sớm trở thành chấp niệm của anh ta.
So sánh với tâm tình phức tạp của hai người bọn họ, Phương Dật Nhiên lại đơn giản hơn nhiều.
Cậu ta vô cùng am hiểu tinh thần của nhóm báo cáo sống còn, móc một hộp chocolate đầy ắp từ trong túi ra.
“Chị Khương, lát nữa chuyện chạy trốn đều nhờ chị nhé.”
Trình Kiệt: “!!”
Dương Trinh: “!!!”
Không ngờ cậu thế mà là loại người này, Phương Dật Nhiên!
Khương Đào cười híp mắt tiếp nhận: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu!”
Có câu nói này, Phương Dật Nhiên đã yên tâm rồi.
Thời gian hàn huyên ngắn ngủi trôi qua, bốn người đi hóa trang.
Dựa vào bối cảnh, bốn người bọn họ là người cùng thôn vào thành phố làm thuê, được đồng hương giới thiệu làm phục vụ ở một quán lẩu, thế nên bốn người đều thay trang phục phù hợp với thân phận.
Khương Đào tết hai bím tóc, mặc một cái áo hoa, cái quần màu lam đậm và một đôi giày vải dính đất.
Mà trang phục của ba người còn lại cũng không khá hơn cô là bao, nông dân chất phác vào thành phố.
Sau khi bắt đầu phát trực tiếp.
Khán giả đã chờ đợi rất lâu đổ dồn về, suýt chết vì cười.
[Cười chết mất, loại quần áo cổ lỗ này đạo diễn lấy từ năm nào ra thế 233333]
[Cứu mạng!! Quần áo Nhiên Nhiên của chúng ta cũng xấu quá đi mất! Toàn bộ đều được nhan sắc chống đỡ]
[Khương Khương của chúng tôi cho dù là gái quê, thì nhất định cũng là gái quê đẹp nhất]
[Tôi biết ngay, Sử Đại Ma Vương vĩnh viễn không khiến người ta thất vọng! Trên con đường hãm hại các anh trai chị gái xinh đẹp, anh vĩnh viễn ở tuyến một ha ha ha ha]
[Từ lúc nghe thông báo tuần trước muốn mời Khương Đào, tôi đã rất mong đợi, cũng không biết địa vị Sử Đại Ma Vương không bị lung lay, hay là danh hiệu hung thú của Khương Đào sẽ lên ngôi đây]
[Người khác thì tôi không biết, nhưng bảo bối Kiệt của chúng tôi chính là vua mật thất! Hôm nay nhất định sẽ trốn thoát thuận lợi!]
[Tôi từ “thôn trang” qua đây, nghe nói anh Dương lại ở cùng với Khương Khương, rất tò mò anh ấy ở chương trình này có thảm giống như lúc ở thôn không]
Trong tiếng cười đùa của khán giả, Sử Hàm cầm ra mấy bản “Thỏa thuận sinh tử”.
Đây cũng là kế sách của “Trốn thoát khỏi mật thất”, từ lúc bắt đầu đã muốn tạo cho khách mời áp lực tâm lý.
Sử Hàm nói: “Mật thất lần này chúng ta phải đi, là thiết kế dựa trên nguyên mẫu vụ thảm sát 405 tại Vy Giang, để đảm bảo tính chân thực của chương trình, chúng tôi đã đặc biệt tìm tới hiện trường vụ án, mua được một số đồ dùng trong nhà và đồ vật lúc đó để đặt vào trong mật thất…”
Anh ta do dự một lát, “Vì sự an toàn của các bạn, tôi buộc phải nhắc lại lần nữa, nếu trong quá trình tham gia chương trình phát hiện bất cứ chuyện bất thường, xin lập tức ấn chuông kêu cứu, chúng tôi nhất định sẽ tiến vào giúp đỡ, hãy nhớ kỹ!”
Mặc dù biết đây có thể cũng là hiệu ứng của chương trình, nhưng biểu cảm của ba người đều có chút bất an.
Phương Dật Nhiên nhỏ tiếng: “Là…có ma quỷ sao?”
Sử Hàm trả lời một cách nghiêm túc: “Tôi không có cách nào bảo đảm với bạn, nhưng trên thế giới này luôn có những chuyện mà khoa học không thể giải đáp.”
Tức khắc sắc mặt Phương Dật Nhiên trắng bệch.
Cũng không trách được bọn họ lo lắng.
Bởi vì Sử Hàm không chỉ nói như vậy, mà còn viết những thứ đó trong “Thỏa thuận sinh tử”.
[Đ*m*! Lần này chơi lớn vậy sao?!]
[Ngược lại tôi không tin lời nhảm nhí của Sử Đại Ma Vương!]
Sử Hàm nhếch môi, hài lòng nhìn các khách mời tiến vào trong tiết tấu của anh ta, lại phát hiện Khương Đào không nói chuyện, chỉ luôn nhìn “Thỏa thuận sinh tử.”
“Cô Khương, cô còn vấn đề gì sao?”
Khương Đào: “Nếu đụng phải ma quỷ, tôi ăn luôn chúng cũng không vấn đề gì chứ?”
Sử Hàm: “?!!”
Tất cả mọi người: “?!!”
Bình luận: [?!!]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha Sử Đại Ma Vương còn muốn tính kế người khác, hiện tại bị người ta tính kế ngược lại rồi]
[Bảo bối Khương Khương! Mama không cho phép con ăn linh tinh!! Ăn đồ ăn bẩn sẽ đau bụng đó có biết không]
[srds, chỉ có tôi cảm thấy, Khương Đào đang nghiêm túc sao?!]
Sử Hàm bị làm cho nghẹn họng.
Nhưng lại không hiểu sao có hơi bất an.
Thảm án gì đó, ma qủy, thỏa thuận sinh tử gì đó, đương nhiên là giả, anh ta muốn tăng hiệu quả cho chương trình mà thôi.
Nhưng lúc thấy Khương Đào nghiêm túc như vậy, anh ta lại lo lắng cho mấy nhân viên công tác đang giả quỷ.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, anh ta cũng không thể nuốt trở lại được.
Chỉ có thể ậm ờ đáp ứng một tiếng, rồi để bọn họ đeo bịt mắt, lên xe.
Xe chạy đến một tòa nhà tan hoang.
Lầu một của cửa tiệm đã sớm vườn không nhà trống, bảng hiệu phủ một lớp bụi dày, nhưng ở trung tâm của nó, vẫn nhìn ra là một tiệm lẩu, cửa lớn sơn màu đỏ, phía dưới còn treo hai ngọn đèn lồng sáng rực.
Càng hiện ra sự quỷ dị mà đáng sợ.
Bốn người khoác vai nhau, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, hoàn toàn không biết gì mà đi vào.
Khi người cuối cùng là Dương Trinh bước vào, cánh cửa đóng sầm một cái, một trận gió thổi qua, ống kính rung lắc dữ dội.
Đợi tới khi ống kính ổn định lần nữa, lớp sơn trên tiệm từ từ bong ra, hai ngọn đèn lồng lắc lư, đột nhiên bốc cháy, đợi khi cháy hết, bộ khung của lồng đèn còn sót lại giống y như một cái mặt quỷ.
[Mẹ ơi!!!! Đáng sợ quá đi!!!]
[Đừng sợ đừng sợ, đoạn mở đầu của Sử Đại Ma Vương vẫn luôn rất phô trương, đây chính là đã ghi hình từ trước rồi, cố ý dọa người ta thôi]
[Ha ha ha ha ha ha đoạn mở đầu càng phô trương, mật thất càng khó, đoán chừng hôm nay lại không chạy thoát được rồi]
[Mặc dù rất sợ, nhưng vẫn muốn xem…]
[Hu hu hu hu hu đáng sợ quá, nhưng vì Khương Khương, tôi phải kiên trì tiếp]
[Thao Thiết dũng cảm, không sợ gian khổ!!]
[Đột nhiên có chút lo lắng cho Khương Khương…]
[Haizz, cảm giác Đại Ma Vương vẫn hơn một bậc]
Nhìn thấy bình luận chi chít, và số người xem trực tiếp sắp tới hai mươi triệu.
Sử Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Thật không uổng công nhóm của anh ta thức trắng mấy đêm.
Tự tin của anh ta cũng chầm chậm quay trở lại.
Không thể chưa đánh giặc đã gây nội loạn trước.
Khương Đào chắc chắn là dọa anh ta thôi, suy cho cùng hình tượng hung thú không thể sụp đổ, nhưng thật sự đi vào mật thất rồi sẽ không giống vậy nữa.
Ngược lại Sử Hàm hy vọng Khương Đào có thể kiên trì lâu thêm chút nữa, đừng uổng phí thiết kế của anh ta.
Anh ta đưa mắt về một cái camera giám sát khác.
Lúc này toàn bộ bốn vị khách mời đã vào căn mật thất đầu tiên, căn phòng tối đen đã được chuyển sang chế độ quay ban đêm.
Nhân viên công tác trói bốn người ở bốn góc của tiệm lẩu, đồng thời dán băng dính lên miệng của họ.
Trong bóng tối, giác quan của con người sẽ chịu ảnh hưởng, cộng thêm môi trường xa lạ, đồng đội bị chia cắt, cảm giác sợ hãi sẽ tăng lên gấp bội.
Càng huống chi, tổ chương trình còn bày rất nhiều bàn ghế linh tinh ở trung tâm căn phòng, hạn chết hoạt động của khách mời, đây chính là yếu tố để không ngừng gia tăng sự sợ hãi cho bọn họ.
Thông thường mà nói, giai đoạn này, khách mời sẽ cẩn thận thăm dò mọi thứ xung quanh, đồng thời tập hợp đồng đội lại.
Sử Hàm hài lòng nhìn đám người Trình Kiệt đang dần dần hành động theo kịch bản mà anh ta đã sắp xếp.
Tất cả đều trong tính toán của anh ta.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Khương Đào trên màn hình, anh ta đột nhiên sững sờ.
Khương Đào không hề đợi ở chỗ đó, dây thừng và băng dính trên người cô không biết đã bị tháo ra từ lúc nào, cô lắc lắc cánh tay, sau đó nhẹ nhàng tránh được bàn ghế và những đồ lộn xộn, tìm tới nồi lẩu ở trung tâm, đun lên.
Đồng thời nhân khoảng thời gian này, đi lấy thịt và rau cải ở tủ lạnh bên cạnh.
Toàn bộ quá trình đều ung dung tự đắc, thích ý giống như đây thật sự là đi ăn lẩu.
Sử Hàm: “!!!”
Lẽ nào chỗ nào đó trong mật thất xuất hiện lỗ hổng rồi?
Nhưng anh ta đã kiểm tra tất cả ống kính trong mật thất một lần, lại không hề có gì.
Lại nhìn ba người Trình Kiệt, vẫn đang di chuyển giống như trước đây, thậm chí còn cách vị trí cũ cả mét.
Sử Hàm vội vàng coi lại video trước đó.
Chỉ thấy khi nhân viên công tác vừa rời đi, Khương Đào vươn vai một cái, sau đó dây thừng liền rơi xuống.
Toàn bộ quá trình chưa tới ba giây.
Sử Hàm: “???”
Anh ta lập tức cầm bộ đàm: “Lúc đó ai phụ trách Khương Đào? Không cột chặt lại sao?”
Người nhân viên công tác kia cũng bối rối và tủi thân: “Đạo diễn Sử, tôi thật sự đã cột chặt rồi…”
Sử Hàm tỉnh táo lại.
Hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, trước tiên phải giải quyết vấn đề đã.
Suy cho cùng Khương Đào lúc này, đã bắt đầu nấu lẩu rồi!
Mặc dù để gia tăng cảm giác đắm chìm, cái phòng khách này đích thực là phỏng theo quán lẩu phổ thông, bàn ăn lẩu, thịt và rau trong tủ lạnh, cái gì cần có thì đều có hết.
Nhưng ai sẽ ở loại địa điểm như thế này mà thật sự đi nấu lẩu đây!
Cái này cũng thái quá rồi!!
[Sử Hàm có chuyện gì thế! Dây thừng cho nghệ sĩ nữ đều làm như thế này sao?]
[Làm sao mà mật thất cũng bắt đầu làm đồ giả rồi, Khương Đào đã bắt đầu ăn lẩu rồi đó, ba người khác còn đang diễn ư?]
Sử Hàm sắp nghẹn tới chết rồi.
Anh ta phải để Khương Đào nếm thử sự lợi hại của anh ta, không thể nhẹ nhàng như thế này nữa.
Anh ta cầm lấy bộ đàm, bắt đầu dặn dò tổ đạo cụ.
Trong mật thất.
Phương Dật Nhiên gian nan tụ họp với Trình Kiệt, hai người giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng cũng cởi được dây trói của hai bên, lại xé băng dính trên miệng đi.
Hai người đang chuẩn bị gọi tên những người khác để đi tiếp ứng.
Thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bò sát khiến người ta ghê răng.
Phương Dật Nhiên bị dọa run lên: “Đây… đây là tiếng gì thế?!”
Trình Kiệt cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Có thể chỉ là hiệu ứng âm thanh của tổ chương trình…”
Và cùng lúc đó, trần nhà phía trên bàn lẩu của Khương Đào đột nhiên mở ra, một con ma nơ canh rơi xuống dưới, khuôn mặt đáng sợ mặt đối mặt với Khương Đào.
Thế nhưng tiếng hét mà Sử Hàm chờ đợi không hề vang lên.
Khương Đào chỉ nhíu mày, đem tóc giả vừa rơi xuống cạnh nồi lẩu bỏ qua một bên.
Sau đó tiếp tục ăn lẩu thơm ngào ngạt.
Nhưng ba người bên kia thì không được bình tĩnh như vậy.
Phương Dật Nhiên và Trình Kiệt vừa được giải thoát khỏi dây thừng và băng dính, liền bị tiếng nổ dọa cho ôm lấy nhau.
Mà Dương Trinh vốn đang ở trong góc, càng sợ hãi dính luôn lên vách tường, bị dọa cho lòi cả hai cằm ra luôn.
Sử Hàm: “???”
Đây là chuyện gì vây!
Nhưng anh ta cũng ngập ngừng.
Rất rõ ràng, những đạo cụ này không có tác dụng với Khương Đào, không cần chờ sẽ dọa được Khương Đào, ngược lại đã dọa cho các khách mời sợ đến mất hồn.
Sử Hàm chưa hành động.
Những người khác cũng không dám manh động.
Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Chỉ còn tiếng nhai nuốt của Khương Đào.
Phương Dật Nhiên sắp bị dọa khóc đến nơi: “Đây… đây không phải là hiệu ứng âm thanh chứ…”
Trình Kiệt cũng rất sợ hãi, như cố gắng kiềm chế: “Trước tiên chúng ta tìm đội trưởng và anh Dương đã.”
Phương Dật Nhiên nhỏ tiếng gọi: “Chị, chị Khương…”
“Mấy người đang tìm tôi hả?” Tiếng nhai nuốt dừng lại, một giọng nữ kinh ngạc vang lên.
Phương Dật Nhiên, Trình Kiêt: “!!!”
Giọng Phương Dật Nhiên run rẩy: “Chị, là chị đang ở đó sao?”
“Đúng vậy.”
Phương Dật Nhiên mừng phát khóc, tức khắc có cảm giác an toàn.
Phương Dật Nhiên lần theo âm thanh của Khương Đào, kéo Trình Kiệt, chầm chậm sờ soạng đi qua.
Nhưng càng tới gần, Trình Kiệt càng cảm thấy không đúng lắm.
Khoang mũi ngày càng cảm nhận được mùi lẩu nồng đậm, còn có tiếng nước sôi “ùng ục”, anh ta không nhịn được hỏi: “Cô… cô đang làm gì đấy?”
Khương Đào: “Ăn lẩu đó.”
Nói xong, lại ăn một miếng dạ dày.
Hai người: “???”
Phương Dật Nhiên nhỏ tiếng hỏi: “Chị, chị có thể nhìn rõ không?”
“Có thể á.”
Phương Dật Nhiên: “Vậy chị có thể giúp tụi em tìm đèn không, công tắc đèn ở chỗ nào?”
Khương Đào: “Được chứ.”
Cô nói xong, liền đứng dậy, đi về phía cửa lớn, đẩy cầu dao điện lên.
Trong nháy mắt, đèn trong phòng sáng trưng.
Phương Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cái đầu ma nơ canh kia, bị dọa hét lên một tiếng.
Khương Đào mở đèn xong, ngồi xuống lần nữa, tiếp tục ăn lẩu.
Trình Kiệt bồn chồn: “Cô biết đèn ở chỗ nào, tại sao không mở lên!”
Hại bọn họ sờ soạng trong bóng tối như thằng ngốc lâu như vậy.
Khương Đào khó hiểu: “Hai người cũng có nói đâu?”
Trình Kiệt: “…”
Nhân sinh không còn gì luyến tiếc.jpg
Nhưng các khán giả trước màn hình đã sắp cười tới điên luôn rồi.
Nói thực, coi một mình thì có lẽ không buồn cười đến vậy, nhưng hai nhóm ở cùng nhau, sự chênh lệch thật sự quá rõ ràng.
Khương Đào càng bình tĩnh, thì càng làm nổi lên sự chua xót của ba người đàn ông.
[Ha ha ha ha ha ha tôi cười đau bụng quá]
[Vốn dĩ tôi cho rằng là một chương trình kinh dị ha ha ha ha ha ha, hoàn toàn không ngờ tới lại buồn cười như vậy]
[Khương Đào: mật thất là mật thất, nhưng hoàn toàn không tính chạy trốn đâu]
[hhhhhh đây thật sự là cùng một chương trình sao? Vì sao bên chị Khương là kênh ăn uống, ba người kia lại là kênh sinh tồn thế]
[Chỉ có tôi đau lòng cho con ma nơ canh kia sao? Người nên dọa thì không dọa được, còn bị lột mất tóc 233333]
[Xem như tôi hiểu rõ rồi, cái gì cũng không thể ngăn chị Khương của tôi ăn cơm]
[A! Nhìn chị Khương ăn lẩu, tôi cũng đói rồi…]
[Tôi biết ngay, bất kể xem show tạp kỹ nào mà chị Khương tham gia, thì cũng đều có đồ ăn vặt hết, đáng ghét!!]
[Round 1, Sử Đại Ma Vương vs Hung thú Khương Đào, Khương Đào win!]
Sử Hàm cũng không còn cách nào khác.
Ai có thể nghĩ tới, cửa ải đầu tiên mà anh ta dày công thiết kế, lại bị phá giải dễ dàng như vậy.
Khương Đào, thì ra kinh khủng như vậy.
Nhưng không sao, anh ta còn có những chuẩn bị ở phía sau.
Sử Hàm nổi lên ý chí chiến đấu, anh ta đã rất lâu không gặp được đối thủ mạnh như vậy.
Mấy năm nay “Trốn thoát khỏi mật thất” ngày càng hot, nhưng là người thiết kế mật thất, anh ta lại dần dần đánh mất hứng thú, sức sáng tạo ngày càng khô kiệt.
Nhưng hiện giờ, anh ta lại lần nữa tìm thấy cảm giác lúc đầu làm chương trình, đấu trí đấu dũng với người tham gia!
Anh ta đứng dậy, cầm bộ đàm bắt đầu bố trí.
Trong mật thất lúc này, Phương Dật Nhiên tự cho là đã thoát khỏi nguy hiểm, thở phào một hơi thật dài, có Khương Đào ở bên cạnh, hình như cái ma nơ canh trên đỉnh đầu cũng không đáng sợ đến thế.
Mà sau khi trải qua sợ hãi, bụng cũng đói rồi.
Nhưng Phương Dật Nhiên biết cô giữ của, không dám đặt ý nghĩ lên nồi lẩu, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô ăn.
Trình Kiệt lâm vào trầm tư: Hình như bọn họ, quên cái gì đó…!
Dương Trinh bị băng dính dán miệng, điên cuồng vùng vẫy ở trong góc mà phát ra tiếng “Hu hu hu”.
Cứu với! Mau giúp tôi thoát ra!!
[Thảm vẫn là anh Dương của tôi!]
[Anh Dương: Cầu xin các người hãy làm con người đi!!!].