Đọc truyện Ăn, Cầu Nguyện, Yêu – Chương 61
Hôm nay Richard từ Texas đi. Bay trở về Austin. Tôi cùng anh ra sân bay, cả hai chúng tôi đều buồn. Chúng tôi đứng trên vỉa hè một lúc lâu trước khi anh vào bên trong.
“Tôi sẽ làm gì khi không còn Liz Gilbert để bàn luận nữa?” Anh thở dài. Rồi anh nói, “Cô đã có một trải nghiệm tốt ở Ashram, phải không? Cô trông hoàn toàn khác so với vài tháng trước, như thể lẽ ra cô đã tống cổ được một ít sầu muộn cô đã kéo lê theo mình đó.”
“Bây giờ tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc, Richard.”
“Được, chỉ phải nhớ là – tất cả đau khổ của cô sẽ chờ cô ở cửa lúc cô đi ra, cẩn thận không lại nhặt nó lên lúc cô ra đi.”
“Tôi sẽ không nhặt nó nữa đâu.”
“Giỏi lắm cô gái.”
“Anh đã giúp tôi rất nhiều,” tôi nói với anh. “Tôi sẽ nghĩ về anh như một thiên thần với bàn tay lông lá và móng chân cáu bẩn.”
“Ờ, móng chân tôi chưa bao giờ thật sự hồi phục từ sau hồi ở Việt Nam, thật tội nghiệp.”
“Nó đã có thể tồi tệ hơn.”
“Nó đã tồi tệ hơn đối với rất nhiều anh chàng. Chí ít tôi còn có thể giữ được hai giờ của mình. Không, tôi có một hiện kiếp khá nhàn hạ, bồ à. Cô cũng vậy – đừng bao giờ quên điều đó. Kiếp sau cô có thể sẽ trở lại làm một trong những phụ nữ Ấn nghèo đập đá bên đường đó, và nhận ra cuộc đời chẳng mấy vui vẻ. Nên hãy đánh giá đúng cái mà giờ cô đang có, được chứ? Hãy tiếp tục vun trồng lòng biết ơn. Cô sẽ sống lâu hơn. Còn nữa, Hàng Tạp Hóa à! Cô giúp tôi chuyện này chứ? Tiến lên với cuộc đời mình, được chứ?”
“Tôi sẽ.”
“Điều tôi muốn nói là – một ngày nào đó tìm thấy một người nào đó để yêu. Cứ dành thời gian cho mình để hàn gắn, nhưng đừng quên cuối cùng phải chia sẻ trái tim với ai đó. Đừng biến đời cô thành một tượng đài tưởng niệm cho David hay chồng cũ của cô.”
“Tôi sẽ không làm vậy,” tôi nói. Và đột nhiên tôi hiểu điều đó đúng – tôi sẽ không làm vậy. Tôi có thể cảm thấy tất cả nỗi đau cũ kỹ về tình yêu đã biến mất và những sai lầm quá khứ nhẹ dần trong mắt tôi, cuối cùng thu nhỏ dần nhờ khả năng hàn gắn nổi tiếng của thời gian, kiên nhẫn và ân huệ của Thượng Đế.
Và rồi Richard lại nói, nhanh chóng dồn những ý nghĩ của tôi trở về những hiện thực cơ bản hơn của thế gian, “Suy cho cùng, cưng à, hãy nhớ điều họ nói – đôi khi cách tốt nhất để quên được một người là nằm dưới một người khác.”
Tôi bật cười. “Được, Richard, thôi đủ rồi. Giờ thì anh có thể trở về Texas.”
“Cũng được thôi,” anh nói, ném cái nhìn chăm chăm quanh bãi đỗ xe của cái sân bay Ấn cũ kỹ này. “Vì tôi sẽ không có được bất cứ cái gì xinh xắn hơn những thứ quanh đây.”