Ăn, Cầu Nguyện, Yêu

Chương 44


Đọc truyện Ăn, Cầu Nguyện, Yêu – Chương 44

Trong số nhiều việc Richard từ Texas đã đảm nhiệm trong đời mình – và tôi biết tôi đang bỏ sót rất nhiều trong số đó – có việc làm công nhân mỏ dầu; tài xế xe tải mười tám bánh; nhà buôn Birkenstocks được cấp phép đầu tiên ở Dakotas; người giũ bao ở một bãi rác vùng trung tâm phía Bắc nước Mỹ (xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có thời gian để giải thích “người giũ bao” là gì); công nhân xây dựng đường cao tốc; người bán xe cũ; lính ở Việt Nam; “người môi giới hàng hóa” (hàng hóa đó thường là ma túy Mexico); một người nghiện rượu và ma túy (nếu ta có thể gọi đó là một nghề); rồi một người nghiện rượu và ma túy đã cai nghiện (một nghề đáng kính hơn nhiều); nông dân hippi trong một cộng đồng công sản; người phát thanh lồng tiếng trên đài; và, cuối cùng, nhà buôn các thiết bị y tế cao cấp thành đạt (cho đến khi cuộc hôn nhân của anh tan vỡ và anh giao toàn bộ việc kinh doanh cho vợ cũ và ra đi “gãi cái mông trắng phá sản của tôi lần nữa”). Giờ thì anh ta cải tạo nhà cũ ở Austin.

“Chưa bao giờ tôi có một con đường sự nghiệp,” anh nói. “Chưa bao giờ có thể làm gì khác ngoài xoay xở ngược xuôi.”

Richard từ Texas không phải là một anh chàng lo nghĩ về nhiều thứ. Tôi không thể gọi anh là một người loạn thần kinh chức năng, không thưa các ngài. Nhưng tôi có chút loạn thần kinh chức năng, và vì vậy nên tôi mới bắt đầu khâm phục anh. Sự hiện diện của Richard ở Ashram này trở thành cảm giác an toàn to lớn và thú vị đối với tôi. Sự tự tin phi thường và nhẹ nhàng thong thả của anh dỗ yên tất cả căng thẳng vốn có của tôi và nhắc tôi rằng tất cả thật sự sẽ ổn thôi. (Và nếu không ổn, thì chí ít cũng khôi hài.) Các bạn có nhớ con gà trống hoạt họa Foghorn Leghorn không? Đúng vậy, Richard gần như thế, và tôi trở thành anh bạn nối khố Chickenhawk nhỏ bé thích tán gẫu của anh. Theo lời của Richard, “Tôi và Hàng Tạp Hóa, tụi mình sẽ cười suốt.”

Hàng Tạp Hóa.

Đó là biệt danh Richard tặng tôi. Anh ban cho tôi cái tên này tối đầu tiên chúng tôi gặp nhau, khi anh nhận ra tôi có thể ăn nhiều đến chừng nào. Tôi cố chống chế (“Tôi ăn một cách có chủ đích với kỷ luật và tâm ý!) nhưng tôi đã bị chết tên rồi.


Có lẽ Richard từ Texas không có vẻ như một hành giả điển hình. Tuy nhiên thời gian của tôi ở Ấn Độ cảnh báo tôi không nên quyết định thế nào là một hành giả điển hình. (Đừng bảo tôi bắt đầu với người nông dân sản xuất bơ sữa từ nông thôn Ireland tôi mới gặp ở đây, hay cựu nữ tu từ Nam Phi.) Richard đến kỳ tu tập Yoga này nhờ một cô bạn gái cũ, cô ta kéo anh từ Texas đến tận Ashram ở New York để nghe Sư phụ nói chuyện. Richard bảo, “Tôi đã tưởng Ashram là thứ kỳ cục nhất mình từng thấy, và tôi thắc mắc việc quái gì mà ta lại phải đưa họ tất cả tiền của ta và giao chứng từ nhà và xe của ta chứ, nhưng điều đó chưa từng xảy ra…”

Sau trải nghiệm đó, khoảng mười năm trước đây, Richard thấy mình cầu nguyện luôn. Lời cầu nguyện của anh luôn là một. Anh cứ cầu xin Thượng Đế, “Làm ơn, xin làm ơn, làm ơn mở rộng tim tôi.” Đó là tất cả những gì anh muốn – một trái tim rộng mở. Và anh luôn kết thúc lời cầu nguyện có được một trái tim rộng mở bằng cách yêu cầu Thượng Đế, “Và vui lòng gởi cho tôi một dấu hiệu khi sự kiện xảy ra.” Giờ khi nhớ lại thời gian đó, anh nói “Hãy cẩn thận với điều cô cầu nguyện, Hàng Tạp Hóa à, vì cô có thể sẽ đạt được.” Vài tháng sau khi liên tục cầu nguyện có một trái tim cởi mở, bạn nghĩ Richard đạt được gì nào? Đúng vậy – mổ mở tim khẩn cấp. Nó đúng theo nghĩa đen là người ta mở toang ngực anh, tách xương sườn anh ra để cuối cùng ánh sáng ban ngày rọi vào tim, như thể Thượng Đế đang nói, “Dấu hiệu đó được chứ?” Vậy nên giờ Richard luôn thận trọng với những điều cầu nguyện của mình, anh nói, “Bây giờ mỗi khi cầu nguyện bất cứ điều gì, tôi luôn kết thúc bằng câu nói, “Ôi, Thượng Đế ơi, hãy nhân từ với tôi, được chứ?”

“Tôi nên làm gì với hành thiền của mình?” Một ngày nọ tôi hỏi Richard, khi anh đang xem tôi cọ rửa sàn đền thờ. (Anh ấy gặp may – anh làm việc trong bếp, thậm chí mãi đến một giờ trước bữa cơm tối mới phải xuất hiện ở đó. Nhưng anh thích nhìn tôi lau sàn đền thờ. Anh thấy việc này thật nhộn.)

“Tại sao cô phải làm gì với mấy chuyện đó hả, Hàng Tạp Hóa?”

“Vì nó rắc rối.”

“Ai nói?”

“Tôi không thể buộc trí tôi tĩnh lặng được.”

“Có nhớ điều Sư phụ dạy chúng ta không – nếu ta ngồi xuống với tâm ý thiền thuần túy, bất cứ điều gì xảy ra tiếp đó là chẳng liên quan gì đến ta cả. Vậy sao cô lại đánh giá trải nghiệm của mình?”

“Vì điều xảy ra trong thiền định của tôi không thể nào là mục đích của thực hành Yoga này.”


“Hàng Tạp Hóa, cưng ơi – cô chẳng hình dung được chuyện gì đang diễn ra ở đó.”

“Tôi chưa từng thấy ảo ảnh, tôi chưa từng có chứng nghiệm siêu việt…”

“Cô sẽ thấy những màu sắc đẹp đẽ ư? Hay cô sẽ biết sự thật về chính mình? Mục đích của cô là gì?”

“Hình như tất cả những gì tôi làm khi cố thiền là tranh luận với chính mình.”

“Đó chỉ là bản ngã của cô đang cố gắng bảo đảm là hắn nắm quyền. Đó là điều bản ngã cô làm. Hắn chia cách cảm nhận của cô, giữ cô trong nhận thức nhị nguyên, cố thuyết phục cô là cô khiếm khuyết và hư hoại và đơn độc thay vì toàn vẹn.”

“Nhưng điều đó giúp gì tôi?”.


“Nó không giúp cô. Việc của bản ngã cô không phải là giúp ích cô. Nhiệm vụ duy nhất của hắn là làm sao để vẫn được nắm quyền. Và ngay lúc này, bản ngã của cô đang sợ muốn chết vì hắn sắp sửa bị sa thải. Cô cứ duy trì con đường tâm linh này, cưng à, và số ngày của cái thằng hư hỏng đó chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Chẳng mấy chốc bản ngã của cô sẽ xuất hiện, và trái tim cô sẽ quyết định tất cả. Vậy nên bản ngã cô đang đấu tranh giành sự sống của hắn, đùa cợt với tâm thức cô, cố khẳng định uy quyền của mình, cố rào cô vào một góc xa cách phần còn lại của vũ trụ. Đừng lắng nghe nó.”

“Làm sao mà anh không lắng nghe nó được?”.

“Có bao giờ cô thử lấy đi một món đồ chơi của đứa bé đang còn chập chững chưa? Chúng sẽ không thích chuyện đó, phải không? Chúng bắt đầu giãy đạp và la hét. Cách tốt nhất để lấy đi một món đồ chơi từ đứa bé đang còn chập chững chưa? Chúng sẽ không thích chuyện đó, phải không? Chúng bắt đầu giãy đạp và la hét. Cách tốt nhất để lấy đi một món đồ chơi từ đứa bé đang còn chập chững là xao lang nó, cho nó cái gì khác để chơi. Chuyển hướng sự chú ý của nó. Thay vì cố cưỡng bức lấy tư tưởng ra khỏi tâm trí mình, hãy còn tâm trí cô một cái gì đó hay hơn để chơi. Cái gì đó lành mạnh hơn.”

“Ví dụ như cái gì?”

“Ví dụ như tình yêu, Hàng Tạp Hóa à. Như tình yêu thần thánh thuần khiết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.