Bạn đang đọc An Ca Ký Vi Từ – Chương 31
Kiều Thạc rửa chén thu dọn bàn ăn, Quý Hàng một người đứng ở ban công.
Anh hơi khom người lắng nghe mọi thanh âm xung quanh.
Đêm hè khá nóng, anh mặc quần áo ở nhà thoải mái, cùi chỏ chóng lên lan can, hai bàn tay đan chéo vào nhau, ánh mắt ngước lên bầu trời đen rộng lớn.
Kiều Thạc không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, tay nắm lan can, cũng ngước mặt lên bầu trời theo ánh mắt của thầy.
Cậu mặc dù không sống trong đại gia tộc đầy lễ nghi nhưng quy tắc đối nhân xử thế cơ bản đều có thể hiểu.
“Đây vốn là chuyện nhà của thầy, em vừa rồi thật đường đột, nếu như thầy cảm thấy em không nên can thiệp, em xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ hỏi đến nữa.”
Quý Hàng quay đầu lạnh lùng quét mắt.
Không lên tiếng, nhưng Kiều Thạc hơi cúi đầu xuống.
Quý Hàng tỏ ra vô lực nói: “Giúp thầy lấy lon bia.”
“Không được.”- Kiều Thạc kiên quyết.
“Lúc tâm trạng không tốt không được uống rượu, bia.
Thầy quên đã hứa với anh Đình An hay sao?”
Bất kể lúc nào, nhắc đến anh Đình An, Quý Hàng luôn cảm thấy an lòng và ấm áp đến lạ thường.
Quý Hàng cười nói: “Anh Đình An đã cho em lợi ích gì, nghe lời như thế?”
Kiều Thạc hừ nhẹ, muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt trở về.
Quý Hàng nhìn thấu được Kiều Thạc muốn nói lại thôi, chân mày căng thẳng liền thả lỏng.
“Nói đi.
Muốn mắng thầy, cảm thấy thầy đáng ghét, muốn thay Tiểu Viễn đánh lại đều có thể.”
Kiều Thạc đột nhiên có chút không giải thích được: “Em mới không thay cậu ấy đánh, muốn đánh lại cũng để Tiểu Viễn tự mình đến.”
Sắc mặt Quý Hàng vô cảm xúc nhưng giọng điệu lạnh lùng.
“Nó dám.”
Kiều Thạc đầu tiên là bị ánh mắt của thầy hù dọa, sau mấy giây trong lòng đột nhiên dâng lên oán khí.
“Thầy có thể đối với Tiểu Viễn công bằng một chút được không?”
“Thầy đối với nó cho đến bây giờ cũng chưa từng có công bằng.”- Quý Hàng nắm chặt hai tay thở ra một hơi, lông mi rủ xuống.
Nói không rõ ràng so với yên lặng càng đáng sợ.
Kiều Thạc vốn muốn tìm thầy nói rõ ràng nhưng thái độ từ chối từ xa thế này làm lòng Kiều Thạc ngứa ngáy.
Cậu nhìn thẳng thầy mà nói: “Thầy còn nhớ lần đầu tiên động thủ với em không?”
Quý Hàng rủ ánh mắt không lên tiếng, anh làm sao có thể không nhớ, anh cũng đã từng có một khoảng thời gian u tối như vậy.
“Lúc ấy thầy cho em cảm giác… “- Kiều Thạc nhớ lại liền thấy có chút buồn cười.
“… Rất lý trí, tính khí đặc biệt tốt, nói rất có đạo lý, từng câu từng chữ làm em cảm thấy không có đất dung thân, rất thẹn thùng,… ma xui quỷ khiến thế nào lại sẵn lòng đón nhận tất cả trừng phạt.”
Quý Hàng nghiêng đầu, hơi nhíu mày, ánh mắt như thường lệ bá đạo nhưng không thể giấu được mất mát ẩn sâu bên trong.
“Em và Tiểu Viễn không giống nhau.”
“Làm sao không giống nhau?”- Kiều Thạc lần đầu tiên cắt lời thầy.
“Là bởi vì thầy là anh trai của cậu ấy cho nên thầy có thể đương nhiên yêu cầu cậu ấy, sau đó cho rằng ngoan ngoãn nghe theo là bổn phận phải có của em trai, có chút phản kháng chính là không phục dạy dỗ?”
Kiều Thạc chú ý thần sắc của thầy biến đổi, dứt khoát không nhìn người, cúi đầu trong hai cánh tay đặt trên lan can mặc kệ khí thế lạnh lùng toát ra từ người thầy thẳng thắn nói tiếp.
“Thầy từng nói với em, làm nghề y đôi khi phải chịu rất nhiều oan ức, người bệnh và thân nhân sẽ trút những tiêu cực, muộn phiền của họ lên nhân viên y tế, cho nên khi trở về nhà, thầy sẽ tận lực không để cho em chịu oan ức.”
Kiều Thạc quay đầu nhìn thầy tiếp tục nói: “Chẳng lẽ Tiểu Viễn bị oan ức cũng là như vậy, bị thầy đánh còn phải dập đầu cảm tạ?”
Quý Hàng cau mày lạnh giọng đáp lời: “Anh trai dạy dỗ em mình là thiên kinh địa nghĩa.”
“Không phải như vậy.”- Kiều Thạc lắc đầu, thanh âm đầy trịnh trọng.
“Trên đời này không có bất kỳ mối quan hệ nào giữa người với người gọi là hiển nhiên cả.
Giữa thầy và em cũng vậy, thầy biết mà.”
Sắc mặt thầy ngày càng khó coi, Kiều Thạc lại không muốn dừng lại, chẳng qua giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều.
“Thầy quan tâm Tiểu Viễn, muốn dùng trách nhiệm của một người anh trai dạy dỗ, dẫn dắt cậu ấy.
Đây là chuyện đáng lẽ nên cho cậu ấy biết, để cậu ấy hiểu được thầy là muốn tốt cho cậu ấy.
Sau đó, trước khi cậu ấy giao phó tín nhiệm cho thầy thì thầy nên ra mặt tín nhiệm cậu ấy trước.”
Không khí an tĩnh đến mức nghe được nhịp thở, thời gian chờ đợi thật lâu đến mức Kiều Thạc cho rằng thầy đang nổi giận.
“Là thầy thật xin lỗi nó.”
Thanh âm rất nhẹ nhưng đầy kiên quyết.
Thời điểm nói ra câu này, trong đầu dần tua ngược về quá khứ, từng chuyện một vô cùng rõ ràng, cảm xúc lan tỏa đến đông cứng cả người.
Cơn gió chợt thổi qua, thanh âm của Kiều Thạc cũng hòa theo tiếng gió.
“Thầy không nên đem tất cả trách nhiệm đều đặt trên người mình.”
Quý Hàng nghiêng đầu qua, trong thần sắc tồn tại cảm giác bị áp bách.
Kiều Thạc chột dạ cúi đầu nói: “Anh Hạ Đông đã nói với em về chuyện thầy rời khỏi nhà.
Anh Đình An, còn có… “- Kiều Thạc vừa ngước mặt lên lại lập tức cúi xuống
“… Thầy của thầy…”
Quý Hàng ngẩn ra, thật lâu mới cử động cơ mặt.
Thầy – đó là người mà trong đời này Quý Hàng khó lòng phân biệt được cảm xúc của bản thân.
Đó là người mà anh vô cùng kính trọng, không có thầy sẽ không có Quý Hàng của ngày hôm nay.
Tính mạng của anh cũng là do thầy ban cho.
Tất cả thành tựu ngày hôm nay của anh không thể không gắn liền với thầy.
Mặc dù khoảng cách so với năm 14 tuổi ấy ngày một xa nhưng anh vẫn không thể hình dung được động cơ của thầy là gì.
“Thầy đối với thầy rất tốt.
Sai chính là bản thân thầy.”
Kiều Thạc biết thầy không vui, nhẹ giọng nói:
“Vẫn còn sống thì có lỗi gì.”
Quý Hàng từ chối cho ý kiến, chờ thật lâu mới giơ tay vỗ nhẹ ót Kiều Thạc, không có gì nữa, ánh mắt nhìn xa xăm.
Từng bước cố gắng đến năm 14 tuổi, nếu không lựa chọn phẫu thuật, Quý Hàng sẽ chết.
Vẫn còn sống quả thật không phải lỗi của anh.
Nhưng đem lỗi lầm của ba hại mẹ qua đời mà giận cá chém thớt lên người Tiểu Viễn, anh hoàn toàn không thể nào giải thích được.
Dù đó là chuyện mà một đứa trẻ gần 14 tuổi đang cận kề sinh tử như anh không nên tiếp nhận.
Nếu như một lần nữa trở về năm 14 tuổi, anh cũng không biết thế nào mới là lựa chọn tốt hơn.
—————————–
“Reng! Reng! Reng!”
Quý Hàng đang trong nhà tắm, lớp bọt trên đầu trắng xóa, tầm mắt mơ hồ nhìn hơi nước đọng trên lớp kính.
“Thầy, có điện thoại.”
Quý Hàng nói lớn: “Thầy không nghe được, cứ để đó đi.”
Kiều Thạc có chút do dự nói: “Đã gọi sáu cuộc.”
Quý Hàng không kiên nhẫn hỏi: “Là ai?”
“… Bác An”
—————-
Quý Hàng vừa dùng khăn lau khô tóc vừa nghe điện thoại.
“Cái gì?”- Anh liếc mắt lên đồng hồ trên tường, dừng một chút.
“Nó không có ở đây.”
Kiều Thạc nhìn sắc mặt thầy dần tối sầm, trong lòng có dự cảm không tốt.
Quý Hàng dứt khoát ngừng việc lau khô tóc, cầm điện thoại nghiêm túc lắng nghe, xoay người đi thẳng lên lầu.
“Con sẽ đi tìm thử.”
Khi thầy bước xuống lầu đã thay thành áo sơ mi quần tây, trên tay là một chiếc áo gió.
Mái tóc vẫn còn ẩm ướt, quanh người là một loại khí thế lạnh thấu xương cùng nét mặt nghiêm nghị.
“Thầy đi ra ngoài một chút, em không cần chờ thầy.”
Kiều Thạc từ trên ghế salon đứng lên hỏi: “Cậu ấy không về nhà?”
Quý Hàng ừ một tiếng bước thẳng đến cửa nhưng đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay người bước xuống nhà bếp, bực dọc nói:
“Đúng là đánh nhẹ.”
Kiều Thạc có chút lo lắng lấy điện thoại ra nói: “Cậu ấy có khi đang ở trong khoa, để em gọi thử.”
“Thầy gọi rồi, không có.”
Quý Hàng mở tủ lạnh lấy một túi đá cục, lại mở cửa tủ lấy ra một túi giữ nhiệt đổ hết đá vào.
Kiều Thạc nhìn hành động có chủ đích của thầy nghi ngờ hỏi:
“Thầy biết cậu ấy đang ở đâu?”
Quý Hàng ước lượng túi đá trong tay đáp lời: “Không biết, cho nên phải tìm.
Em cứ ngủ trước, nhớ phải thoa thuốc.”
Kiều Thạc đỏ mặt ừ một tiếng, lại thử dò xét: “Nếu không, em đi cùng thầy.”
Quý Hàng cười lạnh cự tuyệt: “Không cần, tránh cho khi thầy muốn đánh gãy chân nó, em lại ở một bên vướng tay vướng chân.”
——————–.