Bạn đang đọc An Ca Ký Vi Từ – Chương 225
Phòng tắm bên trong phòng ngủ của Quý Hàng, bồn cầu thông minh góp phần lớn cho sự thẹn thùng của cái mông đáng thương của An Ký Viễn.
Vòi phun nước cảm ứng trong vòng mấy tiếng đồng hồ luôn hoạt động liên tục.
Mỗi khi cái mông của An Ký Viễn rời khỏi bồn cầu sẽ cảm ứng đến chức năng phun nước.
Mấy ngày qua, từ số lần phun nước của bồn cầu, Quý Hàng có thể suy đoán gần chính xác tình trạng thương thế của An Ký Viễn.
Tỷ như, vào ngày thứ hai sau trận đòn, cái mông của An Ký Viễn đều nóng bỏng hơn so với nhiệt độ mặt bồn cầu, vừa chạm vào là đau đến nhảy dựng, gầm nhẹ một tiếng rồi quỳ sụp xuống sàn, mông trần nằm ở nền gạch một lúc lâu mới có thể tự mình đứng lên, nước mắt rơi dài hai hàng, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Quý Phó khoa mới sáng sớm lại trải qua một giờ bị sư huynh lên lớp dạy học làm sao để ân cần hỏi han, săn sóc, ở An Ký Viễn đầu đầy mồ hôi đi ra, lạnh lùng quăng một câu:
“Năm nay em sẽ không có tiền mừng tuổi.”
An Ký Viễn hoảng sợ trợn tròn mắt!
Quý Hàng không ngẩng đầu nói: “Phí nước.”
Dĩ nhiên, Quý Hàng cũng không phải mỗi thời mỗi khắc đều xụ mặt bày ra tư thế như tư bản chủ nghĩa hút máu người, thỉnh thoảng An Ký Viễn làm tốt bài tập, cũng sẽ kiên nhẫn nghe sư tử con than phiền.
“Anh đánh cũng đánh rồi, còn nhất định phải hung dữ như vậy! Nói em không biết cầu tiến, không hiểu chuyện, không chịu nổi thất bại!”
Quý Hàng: “Thù dai đến vậy?”
An Ký Viễn một bộ dáng uất ức: “Cái này có thể nói là thù dai? Vậy sau này anh nói muốn tính sổ với em, em cũng khuyên anh chớ nhỏ mọn thù dai đến thế.”
Em dám?
Quý Hàng chỉ có thể cười thầm trong lòng, ngoài miệng nói:
“Anh sau này sẽ chú ý.”
Theo số lần phun nước của bồn cầu từ hai con số giảm dần đến một con số rồi có thể hoàn toàn ngồi xuống, không cần nâng cái mông lên để tạm giảm bớt đau đớn, An Ký Viễn rốt cuộc trở về đi làm.
Cửa phòng làm việc tràn ngập không khí mùa xuân, quầy trực y tá được trang trí rực rỡ, thỉnh thoảng trong hành lang có treo cả đèn lồng, nhà ăn một ngày ba bữa đều có sủi cảo, bệnh viện xưa nay đều thuần sắc trắng có thêm ít nhiều không khí năm mới.
Các đồng nghiệp cũng không biết tình hình mấy ngày qua của An Ký Viễn, cứ cho rằng là do An gia tiểu thiếu gia chạy bộ sau giờ học gây ra.
“Bác sĩ An, làm sao mới đi kiểm tra phòng một vòng đã mệt lả người đến vậy? Chạy bộ bị thương? Là thắt lưng hay chân?”
An Ký Viễn mặt đỏ lên, cau mày nói: “Không có.
Tôi không có sao.”
Nữ y tá nhiệt tình đẩy qua ghế gỗ, kéo cánh tay An Ký Viễn ấn ngồi xuống.
“Ngồi xuống ghế nghỉ ngơi a, người đâu, bác sĩ An không được khoẻ rồi!”
Cái mông bất ngờ bị y tá đè xuống ghế, An Ký Viễn đau đến trời đất quay cuồng, còn chưa kịp nói mình không sao, ngẩng đầu, cả đoàn đội phản ứng quá nhanh đã tiến đến, còn có thể nghe cả thanh âm của tiếng còi hú cấp cứu.
Trong này, tự nhiên bao gồm quý cả Quý Phó khoa.
“Không thoải mái?”
An Ký Viễn vội vàng đứng dậy trả lời: “Không có, em không có sao.”
Quý Hàng cau mày: “Không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi, có thể xuất hiện trong khoa, tôi sẽ xem như cậu có đầy đủ tinh thần và thể lực đối mặt với công việc, sẽ không đứng được sao?”
An Ký Viễn đứng thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, đem đau đớn phía sau hòa tan vào từng giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Quý Hàng khoác lên áo blouse trắng, từng lời nói, hành động đều toát lên khí thế áp bức mãnh liệt.
Dặn dò bệnh án viết không tốt sẽ bị nghiêm khắc khiển trách; làm việc không chu toàn sẽ bị nghiêm cẩn uốn nắn; ra quyết định còn thiếu sót sẽ được mời đi phòng làm việc đơn độc “Dạy kèm”.
“Mới đánh mấy cái đã đau thành như vậy?”- Quý Hàng ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu xem An Ký Viễn xới tới lui hộp cơm, buột miệng oán trách.
“Em hoàn toàn không còn sức lực?”
“Trước khi vết thương lành, dĩ nhiên là đau.”- An Ký Viễn lầm bầm, ăn vài muỗng cơm rồi vùi đầu xử lý chồng bệnh án chất cao thành núi.
“Ăn từ từ.
Có muốn hay không?” – Quý Hàng khom người kéo ngăn tủ lấy ra một hộp sữa tươi, cắm ống hút đẩy tới.
An Ký Viễn hút một ngụm, bĩu môi: “Không ngọt?”
Đó là cảnh tượng đã bị lãng quên từ rất lâu.
Đứa nhỏ mới ngày nào còn đứng nép bên chân anh, nay đã cao lớn sắp bằng anh, thân người nhỏ nhắn trong bộ đồng phục học sinh nay đều có bộ dáng đàn ông trưởng thành.
Chẳng qua thiếu niên nhìn anh như vậy, trong ánh mắt chói sáng như trân bảo rực rỡ, tựa như, vĩnh viễn dừng lại ở mùa hè năm ấy.
Thật giống như cái gì đều chưa từng thay đổi.
Sắp chuyển năm, trong khoa có tụ hội nhiều hơn.
Quý Hàng không thích xã giao, thời gian đầu Nhan Đình An còn cưỡng bức sư đệ nhà mình đi theo, nay biết sư đệ còn có một sư tử con bị đánh đều ỉu xìu phải chiếu cố, cũng không đến quấy rầy.
Ngược lại, Hạ Đông, cho đến bây giờ đều không sợ bị Quý Hàng chê phiền hay trở mặt, mới vừa đi du lịch trở về liền kéo anh đi họp lớp.
Nghe nói Quý Hàng sẽ dẫn em trai đi cùng, cả đám bạn trước kia đều từng len lén an ủi, giúp An Ký Viễn lau nước mắt, bắt đầu bán tán vô cùng sôi nổi.
Quý Hàng mỗi lần mở ra nhóm chat, đều là bao nhiêu tin nhắn với nội dung rất đáng sợ.
Người trong cuộc thủy chung giữ yên lặng, bất luận mọi người nêu ra bao nhiêu vấn đề trời ơi đều không có được bất kỳ đáp án nào, điều này càng làm cho sự xuất hiện của An Ký Viễn xuất hiện trở nên rất đáng mong đợi.
Thiểu số phục tùng đa số, địa điểm tụ họp chính là nhà hàng đối diện bệnh viện B.
Đều xuất thân từ Trường đại học y bệnh viện B, năng lực xuất chúng hơn người, để có thể tập hợp gần như là trụ cột của các bệnh viện nổi tiếng tại thành phố B, không thể không tán dương công lao của người chủ trì là Hạ Đông.
Bán đứng người bạn cùng giường, Hạ Đông thẳng thừng nói: “Quý Hàng cậu hôm nay không có trực ban, trong khoa cũng không có ca bệnh nặng khẩn cấp, bằng lái cũng chưa lấy lại được, cậu đừng hòng viện lý do, hôm nay nhất định phải uống mấy ly!”
“Đúng a, tôi tán thành.
Quý Hàng cậu lần trước đẩy cho tôi ca viêm não cấp tính, dày vò tôi cả thời gian dài, thân nhân đều không hiểu chuyện, xém chút còn muốn gây sự với tôi.”- Người tiếp lời là chủ trị Nội Thần kinh – Phương Húc.
“Đúng vậy, Quý Hàng cũng nhét cho tôi không ít bệnh nhân phiền phức.”
Phó khoa chỉnh hình một tay khui rượu cũng tiếp lời: “Quý Hàng à! Cậu phải tự phạt ba ly, đã nhiều năm như vậy, chúng tôi đều không biết em trai cậu cũng học y, đẹp trai như vậy cũng không dẫn ra giới thiệu với mọi người, cậu tính giấu đến bao giờ, thật quá đáng!”
Quý Hàng ở trong bàn rượu này, cũng gần như là người nhỏ tuổi nhất nhưng vốn tính cách đầu gỗ, phong cách cư xử già dặn, luôn có sự trầm ổn vượt xa tuổi tác, nhưng điều này không làm trở ngại giao tình nhiều năm, các “bạn học” mỗi lần gặp Quý Hàng đều liền muốn áp chế, khi dễ một phen.
“Im miệng đi heo lông!”- Hạ Đông đứng dậy giải vây.
“Cái miệng rộng kia của cậu, nói cho cậu biết khác nào nói cho tất cả bệnh viện thành phố B đều biết!”
Phó Khoa chỉnh hình vốn tên là Chữ Huy, là bạn học sát phòng trọ với Quý Hàng, bởi vì một lần nào đó bị thầy phụ trách buột miệng mắng một tiếng “Heo lông” mà trở thành biệt danh bị kêu suốt bao năm qua.
“Hừ! Hạ Đông, cậu rốt cuộc đang giúp ai? Chờ đó, tôi hôm nay sẽ cho cậu uống đến kêu cha gọi mẹ!”
Quý Hàng cuối cùng không chống lại được sự nhiệt tình của mọi người, hơn nữa cũng vô cùng cảm kích các bạn học luôn sẵn lòng tương trợ trong thời gian qua, uống cạn hết ba ly rượu đầy.
Tửu lượng của Quý Hàng – Có thể nói, là hoàn toàn không có chút tửu lượng nào.
Từ trước cũng có thỉnh thoảng vài lần tụ họp, hai lon bia đã ngã gục tại bàn.
Có thể hôm nay, đại khái là có em trai bên cạnh, nếu mình gục xuống, một mình An Ký Viễn làm sao đối phó với sự “khi dễ” của lũ bạn học, cứ thế mà cố mở to hai mắt.
Nhưng mà, nên bị khi dễ, vẫn không hề thiếu.
Cơm no rượu say, Chữ Huy cười nói: “Cái đuôi nhỏ luôn chạy theo sau Quý Hàng, bạn nhỏ bị đòn khóc nhè đều đã lớn đến như vậy, còn có nhớ khi em bị anh trai phạt đứng ở hành lang nhà trọ, là ai đã đưa khăn giấy cho em, còn nhớ vì sao người này cùng em bực bội sao, tính khí rất lớn a.”
Không hề có bộ dáng xã giao thành thục thường thấy, gương mặt An Ký Viễn lúc này còn đỏ hơn cả Quý Hàng đang say rượu, thừa dịp người đối diện còn chưa nói tiếp, vội vàng lắc đầu: “Không nhớ.”
“Em lại không nhớ à?”- Bạn học cùng vách nhà trọ với Quý Hàng rất tốt bụng nhắc nhở: “Hình như là vì em nhớ nhầm ngày thi cuối kỳ, bị năm cái trứng vịt, bị thầy chủ nhiệm gọi điện cho anh trai mắng vốn.”
Tụ họp đến thời gian này, An Ký Viễn đều sớm muốn phủi mông rời đi, nếu không phải anh ngồi bên cạnh lảo đảo, xiêu vẹo, cậu cũng không tiếp tục ngồi ở đây nghe bạn học của anh nhắc về lịch sử chói lọi của bản thân.
Một trận cười lớn, Chữ Huy lại nói: “Anh của em chưa từng rớt xuống vị trí thứ hai, em lại mang năm cái trứng vịt tặng hắn, làm sao mà không tức giận? À, hình như bác sĩ nội trú các em vừa mới thi cuối kỳ, thế nào, lần này không để cho anh em nắm cơ hội dạy dỗ em chứ?”
An Ký Viễn từ xương quai xanh trở lên đều chuyển đỏ, ngày thi cuối kỳ của bác sĩ nội trú là ngày hôm sau khi anh té xỉu, cậu không ngủ được, vào phòng thi đều ngủ gục, là người bên Y vụ giúp cậu viết nốt bài thi, còn là điểm tuyệt đối, bị anh nhìn qua là biết được, bị gọi vào phòng thẳng mặt chất vấn.
Đề bài không khó, tự cậu làm vẫn chắc chắn đạt đến điểm mười.
Nhưng thật đúng như Chữ Huy nói, vẫn giống như nhiều năm trước, vì làm bài thi không tốt mà bị dạy dỗ.
An Ký Viễn lúng túng nhìn anh ngồi bên cạnh, đại khái là một lúc lâu không nghe được hồi đáp, Quý Hàng cũng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, men rượu làm ánh mắt mông lung mang theo không ít nghiêm nghị như thường ngày, khiến An Ký Viễn xém chút muốn đứng dậy nhận sai.
Quý Hàng bỗng nhiên cười một tiếng, hất cằm lên bỏ một quả nho vào miệng, trắng trợn lên tiếng bao che: “Ăn tết, độc thân không hỏi chuyện yêu đương, cưới hỏi, đi làm không hỏi tiền lương, học sinh không hỏi thành tích, đây là lễ phép căn bản, cậu có biết hay không?”
Lúc này, lại đổi lấy một trận cười nhạo trêu đùa với Quý Hàng.
Đó là lần đầu tiên, Quý Hàng ở trước mặt An Ký Viễn uống rượu, dưới tác dụng của chất còn, đầu gỗ liền biến thành gỗ đỏ.
Nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, tư thế ngồi cũng không thẳng, làm An Ký Viễn cảm thấy rất mới lạ.
Đã biết em trai là đối tượng không thể động vào, đối tượng công kích liền chuyển sang Quý Hàng.
“Quý Hàng, cậu thật không phúc hậu a! Trước đó, tôi nhớ có hỏi anh em hai người thế nào, cậu trả lời cái gì? Còn nhớ hay không?”- Có rượu, mọi người nói chuyện càng thêm thẳng thừng không kiêng nể, một bàn rượu khoảng mười người, chỉ có mình An Ký Viễn, bị Quý Hàng cường thế không cho phép đụng một giọt rượu.
Giờ phút này, cậu đang vểnh tai lên, không muốn bỏ lỡ một chữ nào.
Cậu và anh chia cắt 14 năm, cậu rất muốn biết anh nói gì về cậu.
Quý Hàng rất đương nhiên đáp lời: “Tôi không lừa gạt mọi người, tôi đều nói thật a.”
“Cậu nói hai người không thường liên lạc!”- Giọng có chút lớn, mang theo bất mãn.
“Đây mà gọi là nói thật? Mới cách đây mấy tháng, không thường liên lạc lại đảo mắt xuất hiện tại khoa Ngoại thần kinh của cậu! Năm ngoái lúc này, nó đều đã chọn xong chuyên khoa.”
“Không lừa gạt cậu.”- Quý Hàng không thích nói dối, dù trong bàn nhậu này chỉ có mình Hạ Đông chân chính biết anh em hai người bất hòa, xa cách nhau 14 năm qua.
An Ký Viễn khi chọn chuyên khoa dĩ nhiên không hề tìm anh trai thương lượng, cũng không cần thương lượng.
Mà Quý Hàng khi danh sách bác sĩ nội trú được phê duyệt đóng dấu ngày thứ hai liền xưa nay không thích tham gia hội nghị, tự mình đi Y Vụ xem qua danh sách định hướng.
Anh so với thời điểm Cố Bình Sinh thông báo đều biết sớm hơn bốn tháng.
“Mấy năm gần đây thật sự không thường liên lạc.”- Quý Hàng dùng ngón tay chỉa vào khoảng không, có chút vui vẻ, chất cồn đã dần đánh sập bức tường chắn trong lòng anh.
“Nhóc con trong thời kỳ phản nghịch rất hung hăng, nói nó mấy câu liền trở mặt nói rằng tôi không có tư cách quản nó.”
An Ký Viễn mím môi cúi đầu, cảm giác có một chút ưu tư khác thường đang tản ra từ trên người bên cạnh mà mình rất thân thuộc.
An Ký Viễn hoảng sợ ý thức được, nguyên lai thiếu sót 14 năm lại sẽ được những mâu thuẫn cẩu huyết kia dần lấp đầy.
“Làm sao có thể?”- Chữ Huy cảm thán.
“Tiểu Viễn là đứa trẻ thế nào, bọn này cũng xem như nhìn nó trưởng thành.
Trước kia, cậu đối xử với nhóc con có bao nhiêu hung dữ và tàn nhẫn, động một chút là đánh, cũng không thấy nó phản nghịch, lau nước mắt còn ngoan ngoãn đứng phạt, viết kiểm điểm.”
Quý Hàng bật cười, hôm nay quả thực cười hơi nhiều.
Anh quay đầu liếc nhìn đứa em mặt mũi đỏ bừng đang cúi thấp đầu, tay gạt đi chiếc muỗng sứ trong chén nói:
“Cũng bởi vì trước kia đối với nó quá hung dữ và tàn nhẫn, cho nên trưởng thành rồi mới biết phản nghịch, biết phản kháng.”
“Nhóc con làm sao phản kháng? Động thủ với cậu sao?”
Quý Hàng đùa giỡn: “Cái đó còn không dám.
Cũng chỉ báo án giả, bỏ nhà đi, bắt cóc nhân viên công vụ, ngay trước mặt mọi người cùng tôi vỗ bàn nói nghỉ việc.”
“Ho khan một cái”- An Ký Viễn mặt đỏ bừng.
“Được a Tiểu Viễn! Không nhìn ra em còn có năng lực này nha!”
Quý Hàng cũng không biết làm thế nào rút khăn giấy đưa cho em trai, nhìn sư tử con sắp nghẹn chết.
“Bất quá, biết phản nghịch là chuyện tốt, biết nói chữ “Không” rất đáng khích lệ.
Dù bản thân rất khó bị thuyết phục, nhưng nếu như nó chỉ biết phục tùng, có ưu tú đến mấy cũng chỉ ở dưới tôi.
Chỉ có học được phản nghịch, mới có thể vượt qua tôi a.”
Có một anh trai đầu gỗ anh là trải nghiệm thế nào?
Nhất định là sẽ không trong lúc mình ho khan, nhẹ nhàng đưa khăn giấy.
Anh ấy luôn luôn rất bình tĩnh và lý trí, kiên trì giữ vững những nguyên tắc cứng nhắc, thường xuyên bởi vì những trách nhiệm trên người mà làm bạn uất ức.
Anh ấy thường xuyên nghiêm nghị ra yêu cầu với bạn, răn dạy cho những sai lầm của bạn, đưa ra những kỳ vọng mà đến chính anh ấy cũng không nắm chắc, để rồi chỉ một câu khen ngợi nhạt nhẽo của anh ấy cũng làm bạn hạnh phúc tột độ.
Anh ấy thỉnh thoảng cũng dễ xúc động và kém bình tĩnh, nhất là khi bạn tuyệt vọng nhảy vào vũng bùn, gặp phải rắc rối.
Anh ấy quả thực sẽ vì ưu tư của bản thân mà nói xin lỗi, nhưng dĩ nhiên, người bị đánh vẫn là bạn
Anh ấy chưa bao giờ công khai biểu đạt sự yêu thương và quan tâm, thậm chí từ chối mọi sự tiếp xúc thân mật, dỗ dành cũng vô cùng cứng ngắc, quỷ dị, từng câu chữ đều không hề dễ nghe
Hiếm hoi bạn có thể may mắn nghe được một câu nói thật lòng mang theo bao nhiêu hối hận và tiếc nuối.
Vậy chúc mừng bạn, bạn đã thành công chuốc say anh ấy..