Bạn đang đọc An Ca Ký Vi Từ – Chương 218
Các cô lao công vào giờ nghỉ giữa ca đứng cùng nhau trò chuyện rôm rả một góc hành lang
“Thật mệt chết tôi, bệnh nhân giường số ba sáng hôm nay lại đưa tay kéo tả, chồng bà ấy nằm ngủ giường bệnh cạnh, chuyện gì cũng không quản!”
“Hoàn cảnh gia đình cũng đơn chiếc, hình như chỉ có một đứa con.
Sau này xuất viện về nhà sẽ còn nhiều chuyện phiền phức đây.”
“Tôi thấy cũng không phải lần đầu, trong móng tay còn dính đầy phân khô, là một ca khó chăm sóc a!”
“Thật đáng tiếc, bà ấy cũng là một người tốt bụng, vui vẻ, trước đó còn khoe đang đan một chiếc áo len cho đứa con trai, ai mà ngờ được lại thành ra thế này.”
“Thế sự thật khó lường.”
An Ký Viễn lẳng lặng đứng bên giường dì tóc xoăn, nhìn dì dù tay chân đều bị buộc dây cố định vẫn cực lực cựa quậy đầu muốn tháo ống truyền cho ăn qua đường mũi.
Sau khi não hết sưng thì dì không còn hôn mê nữa nhưng di chứng sau khi xuất huyết não đã dần xuất hiện.
Hai chân như đổ chì, An Ký Viễn đứng ở cuối giường, làm sao cũng không dám bước lại gần.
Người từng vui vẻ kéo tay câu gọi “Tiểu soái ca “, bây giờ khi cậu giúp kéo mền lên lại vặn vẹo muốn hất tay cậu.
An Ký Viễn thu tay lại, xấu hổ nhìn chồng của dì tóc xoăn cười trừ:
“Dì không nhận ra cháu!”
Chồng của dì tóc xoăn xua tay, bất đắc dĩ nói: “Ngay cả tôi cũng không biết rồi.”
Sự phẫn nộ khi lần đầu tiên đọc bản di chúc kia nay lại bị thêm thực tế tàn khốc tạt một gáo nước lạnh.
Giấu giếm đau xót thốt ra lời nói dối thiện chí, không nguyện thấy người thân vì mình lo lắng khổ sở là theo bản năng.
An Ký Viễn bắt đầu chậm rãi lý giải tâm tư của anh, hiểu cho sự lo lắng và muốn bảo hộ cậu của anh.
Nhưng cậu không đồng ý.
Sinh ra làm người, giữa thế giới bao la này, sự sống chết của một cá thể trở nên vô cùng nhỏ bé.
Có thể ở cùng người thân của mình, đó là sự ràng buộc không thể dứt bỏ, là tín ngưỡng một lòng theo đuổi.
——————————————–
Vị thần mà cậu một lòng tín ngưỡng, vừa vỗ mông cậu một cái, ra phán quyết:
“Đem hết tất cả gia pháp từ nhỏ đến lớn của em lau chùi sạch sẽ, cùng mang về.”
An Ký Viễn: “… Cái gì?”
Ban đêm, dọc theo lối đi dẫn vào nhà chính của An Gia đều được thắp sáng bằng những chiếc đèn lồng nhỏ dán chữ phúc.
Xa xa những chậu hoa điểm xuyết ở những gốc cột lớn đều đã được đổi thành những chậu quýt hồng.
Không khí tết đã tràn ngập khắp không gian, cho nên An Ký Viễn rất khó tin rằng anh sẽ muốn đánh cậu vào ngày hôm nay.
“Thói quen xấu, nói câu gì cũng cần lặp lại lần thứ hai là học từ đâu?” – Quý Hàng đứng bên hồ nước, lồng đèn dán chữ “Phúc” rọi sáng nửa gương mặt, gió thổi qua rùng mình, liếc mắt nhìn An Ký Viễn.
An Ký Viễn lẩm bẩm, không có đáp lời.
Cậu biết vẻ mặt tươi cười ngày hôm qua của anh là vì cảm giác bản thân có sai, mà hôm nay liền trở mặt về tính khí đồng nát như thường ngày.
Đại gia tộc có gia pháp truyền thừa không phải là đùa giỡn.
An gia bất luận nam nữ, từ trước năm hai mươi lăm tuổi đều phải chịu gia pháp bó buộc, tự xét lại mình.
Gia pháp do trưởng bối đích thân trao tặng, năm năm thay đổi một lần, roi mây dùng đánh mông, thước dùng đánh tay, theo độ tuổi tăng trưởng, roi mây và thước ngày càng cứng cỏi hơn.
Điều duy nhất vĩnh viễn không thay đổi chính là làm cho người đối diện gia pháp sinh ra lòng kính sợ.
Thời gian qua đi mười bốn năm, An Ký Viễn gặp lại Quý Hàng, lần đầu bị anh răn dạy, lấy gia pháp từ trong nhà mang đến chính là gia pháp mới nhất, cũng nặng nhất đối với cậu đến hiện tại.
Mà nay, khi cậu tự tay thu dọn toàn bộ gia pháp từ nhỏ đến lớn, mỗi một cây đều hằn lên vết tích, mang theo bao nhiêu niềm vui và nước mắt cùng trưởng thành, tinh chuẩn miêu tả cậu đã trải qua 23 năm cuộc đời.
Lại có một loại cảm giác giống hệt như khuê nữ muốn xuất giá?
An Ký Viễn cầm lên từng cái, bị ý nghĩ của chính mình làm cháy khét.
Quý Hàng ngồi chờ ở phòng khách, nhìn An Ký Viễn ôm cái hộp dài trong lòng, cả gương mặt dài đến hai bên tai đều ửng hồng như đôi liễn treo trên cửa, thuận miệng nói:
“Em không phải nói con chuột ở nhà dùng quen tay hơn sao? Có lấy chưa?”
“Ah… quên mất!”- An Ký Viễn giật mình nói.
“Anh chờ một lát, em quay lại ngay.”
Quý Hàng nhận lấy hộp gỗ, gật đầu dặn dò: “Đi thôi, nhớ xuống chào ba nói chúng ta về.”
Khi hai anh em về nhà, chỉ có An Ký Viễn đi vào thư phòng chào hỏi An Sinh, Quý Hàng chỉ ở ngoài phòng khách, cùng lắm là vào phòng em trai ngồi rung đùi ngắm nghía giây lát.
Sự việc của Kiều Thạc đã được giải quyết, anh không có chuyện gì phải cầu cạnh An sinh, gút mắc ngày xưa không phải chỉ ngày một ngày hai có thể tháo gỡ, cho nên nếu không cần thiết cũng không cần gặp mặt.
Trong bàn tính của Quý Hàng, nếu một ngày nào đó Nhan Đình An nổi hứng hỏi thăm: “Năm mới có về nhà không?”
Quý Hàng cũng có thể mặt không biến sắc, tim không đập nhanh trả lời: “Có về” (Gian xảo quá đi!!!)
Trở về nhưng chưa trở về hoàn toàn.
Không nói đến đạo lý: “Xuất tất cáo, phản tất diện” (Đi phải thưa, về phải trình), biết rõ An Sinh đang ở thư phòng chờ bọn họ nhưng ngay cả chạm mặt cũng không muốn.
Còn đâu là quy củ.
An Sinh cũng không ngốc, cách một cái lầu, qua mấy căn phòng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Quý Hàng.
Khi An Ký Viễn cung kính nói muốn cùng anh về nhà trước cũng không thả người, lạnh giọng lệnh cho quản gia gọi Quý Hàng đến.
Quý Hàng vốn tưởng rằng, vừa vào cửa, An Sinh sẽ cho anh ăn ngay một chén trà, không ngờ An Sinh chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, nhàn nhã ở một bên chờ An Ký Viễn đưa qua hạt dẻ vừa bóc vỏ, rất bình tâm hỏi:
“Em trai lại phạm lỗi?”
Vành tai An Ký Viễn nóng lên – đây mà gọi là từ phụ sao?
An Ký Viễn đang rơi vào tình cảnh hết sức khó xử, rõ ràng là được anh sai đến nói tạm biệt với ba nhưng rốt cuộc lại bị ba đẩy đến một dĩa hạt dẻ, bắt cậu “hầu hạ” bóc vỏ.
Lúc này, anh đứng ở trước mặt, cậu lại giống như thư ký cẩn thận từng chút mở to mắt nhìn anh.
Cứ như vậy mà hạt dẻ trong tay cứ bóc vỏ mãi không hết.
Nếu như hiện tại cậu đứng lên, bộ dạng khom lưng bóc vỏ không được tự nhiên cho lắm, nhưng nếu không đứng lên, tư thế ngồi xuôi hai tay chống xuống đầu gối so với tư thế đứng thẳng tắp như lính gác của anh cũng không mấy khác biệt.
Quý Hàng đối với câu hỏi thân tình này của ba rất thản nhiên đáp lời:
“Ưm!”
Trên bàn, trà vừa mới pha không lâu vẫn còn tỏa làn hơi trắng, An Sinh thuận tay gạt nắp ấm trà nói: “Gần sang năm mới, có thể không động thủ thì đừng động thủ.
Có chuyện gì, không thể nói rõ ràng sao?”
Quý Hàng hướng ánh mắt không có một chút hơi ấm về phía An Ký Viễn, thanh âm rất nhẹ, cũng rất kiên định: “Không thể.”
Khóe miệng An Sinh trở nên cứng ngắc: “Tự con nói thử xem, từ ngày Tiểu Viễn đến chỗ con, có mấy lần trở về nhà là không mang theo thương tích? Bị con hù dọa một chút cũng chưa nói, có lúc bị thương nặng đến cần Lục Bạch phải ra tay phối dược.
Ngay trước mặt đồng nghiệp đánh nó cũng không phải lần một lần hai, muốn nó để mặt mũi ở đâu, sang năm nó đã hai mươi bốn tuổi, con nghĩ muốn đánh mông nó đến khi nào?”
Muốn động vào con trai cưng của mình, sắc mặt An Sinh tất nhiên không tốt.
Nhưng lúc này, sắc mặt Quý Hàng so với An Sinh càng nghiêm khắc hơn.
Quý Hàng vốn là loại mềm mỏng không được, cứng rắn cũng không xong, đối với thực tập sinh có thể có năm phần hiền hòa, với Kiều Thạc còn được ba phần, đến chỗ An Ký Viễn, có một phần xem như là tâm tình không tệ, đến trước mặt An Sinh chỉ có thể dùng giá trị âm để hình dung.
Quý Hàng lạnh lùng nhìn An Ký Viễn: “Em nhờ ba xin tha?”
An Ký Viễn còn cầm hạt dẻ trong tay, đứng bật dậy, trừng mắt lớn tiếng phản bác: “Em không có!”
Xem như có cho em cũng không dám!
Quý Hàng thu hồi ánh mắt, đáp lại An Sinh: “Lúc nên nghiêm khắc dạy dỗ thì ba lại dung túng nó, lúc nó cần biết đau thì kéo đến bảo hộ trong lòng, lúc nên để nó tự mình gánh trách nhiệm thì đẩy cho người khác gánh tội.
Chính loại phương thức giáo dục này của ba làm cho nó đã sắp hai mươi bốn tuổi vẫn phải dùng đến gia pháp mới có thể ghi nhớ lâu.”
An Sinh nhấc lên mí mắt: “Con cũng biết nó sắp hai mươi bốn rồi, nói đạo lý không được sao? Tiểu Viễn nghe lời con như vậy, chuyện lớn đến mức nào mà phải nằm sấp trên giường ăn cơm tất niên? Còn phải đặc biệt về nhà lấy gia pháp?”
Ngón tay Quý Hàng xuôi ở bên người, không tự chủ nhúc nhích vài cái.
Quý Hàng tự cho rằng cứ cắn chặt răng là có thể ức chế hồi ức đang dâng trào, có thể dứt khoát đè nén, ấn chặt giấy niêm phong.
Ăn cơm tất niên đương nhiên không thể nằm lì ở trên giường, cho nên, dù chịu phạt nặng đến bao nhiêu cũng phải ngồi đoan chính chính trên ghế gỗ.
Ở trước mặt người ngoài làm cho trưởng bối mất mặt sẽ phải ăn tát tay, bất luận ở đó đang có bao nhiêu người, cũng không nghĩ đến đứa nhỏ lúc đó có bao nhiêu non nớt.
Phạm lỗi sẽ bị nghiêm phạt, đạo lý nếu như không nghĩ ra, vậy cứ quỳ cho đến khi nghĩ ra mới thôi.
Quý Hàng từng cho rằng, sau khi lớn lên mình sẽ dần nguôi ngoai.
Trong thời gian thực tập, vào phòng bệnh khoa nhi, anh không khỏi ghen tị khi thấy những đứa nhỏ được ôm ấp trong vòng tay của ba mẹ.
Nhưng theo thời gian, anh cũng dần hiểu ra, không phải ba mẹ nào cũng yêu thương con của mình, cũng như không phải bất kỳ đứa trẻ nào cũng được ba mẹ yêu thương.
Nhưng khi An Sinh hết lần này đến lần khác che chở Tiểu Viễn, Quý Hàng không thể tránh cảm thấy nực cười, thật đáng buồn, còn có sự đau đớn mà anh không thể không thừa nhận.
“Ba nếu như không hài lòng phương thức quản giáo của con thì có thể phất tay điều đến vùng núi xa xăm nào đấy, nhưng đứa nhỏ cũng không phải phạm lỗi lần đầu tiên, sớm cưỡi ngựa quen đường.
Con không mang họ An, cũng sẽ không làm mất đi thân phận tôn quý của ba, đi nơi nào cũng được”- Quý Hàng nghiêm giọng nói rằng, ngón tay chỉ thẳng về phía An Ký Viễn.
“Thế nhưng Tiểu Viễn, con nhất định phải quản.”
“Con!”
Sắc mặt An Sinh trở nên trầm mặc, đôi mày chau lại, ánh mắt sắc bén như muốn chả đôi gương mặt của Quý Hàng nhưng qua một lúc lâu vẫn chưa thấy phát hỏa.
Thậm chí, Quý Hàng cho là mình đã nghe lầm.
Anh dường như nghe loáng thoáng một tiếng thở dài.
Trong ấn tượng của anh, tiếng thở dài chẳng bao giờ xuất hiện trong tự điển của An Sinh.
“Ba đã lớn tuổi, rất nhiều chuyện quả thực không quản được nữa.
Chỉ hy vọng anh em hai đứa sống thật tốt, đừng có xích mích gì.”- An Sinh nâng chén trà đưa đến bên mép, rồi lại để xuống nói: “Chuyện trước kia, là ba có lỗi với mẹ con và con, những chuyện đó không liên quan đến Tiểu Viễn, nó là vô tội, con đừng so đo với nó.”
“Đủ rồi!”
Lời xin lỗi đến muộn 28 năm, Quý Hàng cảm giác gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ ngầu, từng chữ thốt ra như muốn ném thẳng vào mặt An Sinh.
“Ba cảm thấy, con quản giáo Tiểu Viễn, là giận chó đánh mèo?”
Đó là sự giận giữ của anh mà An Ký Viễn chưa từng nhìn thấy, cho dù là ngay thời điểm chống đối, không phục dạy dỗ cũng không đến mức như vậy.
“Anh, đừng nói nữa… “
Quý Hàng hít sâu mấy hơi mới có thể tạm thời khắc chế tâm tình nhưng vừa mở miệng lại giống như một đứa trẻ đang phát tiết sự tức giận:
“Đúng vậy, Tiểu Viễn là vô tội, sai đều tại con! Con là anh nhưng từ nhỏ lại bệnh tật, không chăm sóc tốt cho em trai, còn làm nhục gia phong làm cho ba mất mặt, được ba nuôi dưỡng đến mười bốn tuổi còn không biết cảm ơn mà còn náo loạn bỏ nhà ra đi.”
Anh nói xong câu này, liền mang An Ký Viễn ra khỏi thư phòng.
Tốc độ rất nhanh, giống như muốn lập tức biến mất khỏi nơi này, cho đến khi bước xuống dưới lầu mới nhớ đến An Ký Viễn đang chạy theo phía sau.
Quý Hàng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn sư tử con.
“An Ký Viễn!”
Thanh âm lúc này không nghe ra được nửa mùi thuốc súng.
Thanh âm Quý Hàng trầm thấp vô cùng trịnh trọng:
“Mười bốn năm trước, khi anh biết được chân tướng sự việc, quả thật có thái độ giận chó đánh mèo đối với em, oán giận em, thậm chí có lúc cảm thấy chính vì sự tồn tại của em mới khiến cho ba không thèm ngó ngàng đến bệnh tình của anh, cảm thấy chính là em đã cướp đi ba mẹ của anh.”
“Tuổi trẻ không hiểu chuyện không phải là cái cớ, những chuyện này đều là lỗi của anh, em không thân cận với anh, phòng bị anh cũng là anh đáng đời.”- Sự lãnh đạm trong ánh mắt nhằm che giấu đi bao nhiêu tâm tư oán hận, bản thân lúc đó đúng là một đứa trẻ ngây thơ và thiếu hiểu biết.
Bản thân còn hèn nhát, không có năng lực phản kháng lại vận mệnh khắc nghiệt, chỉ biết cam chịu trước nghịch cảnh.
Quý Hàng quá nghiêm túc, giọng điệu và biểu cảm quá mức nghiêm khắc làm người có ảo tưởng như đang giáo huấn.
“Thế nhưng, khi anh lấy tư cách anh trai dạy dỗ em, đưa ra yêu cầu đối với em cao hơn so với những người khác không phải vì giận chó đánh mèo, mà là bởi vì anh tin tưởng em có năng lực trở thành một bác sĩ càng ưu tú và tài giỏi hơn anh, có được một tâm hồn trọn vẹn và mạnh mẽ hơn anh.
Mặc dù, phương thức của ta có nhiều vấn đề, anh sẽ cảnh tỉnh lại, cũng sẽ cải tiến.”
Trong lòng An Ký Viễn tựa như được rót mật ngọt.
Nhưng biểu tình lúc này của anh quá mức nghiêm túc, cậu chỉ có thể cưỡng ép khóe miệng muốn nhếch lên, đôi má đã lâu không thấy lúm đồng tiền, rất ngoan ngoãn “ưm” một tiếng.
Nhưng đó không phải “trọng điểm” mà Quý Hàng muốn nói đến.
Trọng điểm chính là: “Nếu như em không làm được thì thế nào? Nếu như, em phụ đi sự tín nhiệm của anh, nếu như em không đủ ưu tú, thậm chí sở hữu một phần nhân cách khiếm khuyết thì sao?”
An Ký Viễn ngây ngẩn cả người, ý cười trong đáy mắt chậm rãi rút đi, môi cứng đờ không phát ra được âm thanh.
Trái tim như đột nhiên rơi vào vách đá với vận tốc không lường trước được.
Cậu rất sợ nghe được đáp án.
Quý Hàng dừng lại vài giây, nét mặt lại càng nghiêm túc hơn.
Anh nhìn chằm chằm An Ký Viễn, giống như đang tuyên bố một sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời này, mỗi một chữ như một cái phao nổi từng chút nâng lên trái tim đang rơi tự do kia.
“Em nhớ thật kỹ cho anh, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn là em trai của anh.
Anh sẽ luôn bảo hộ em, trân trọng em, cưng chiều em, sẽ không bao giờ vứt bỏ em, chán ghét em.
Chuyện này là tuyệt đối không thể nghi ngờ, em cũng không càng cảm thấy ái ngại.
Em nói anh không hiểu cái gì gọi là “người nhà” sao? Đây là cách lý giải của anh về hai chữ người nhà.”
Trời đang mưa.
Cơn mưa của tháng mười hai âm lịch.
Nước mưa gột rửa đi những góc cạnh, ngóc ngách của thời gian, mài mòn đi những núi đá gồ ghề thành những viên sỏi tròn nhẵn, và những hòn sỏi, những hạt cát mịn ấy theo dòng chảy của con sông chảy vào cõi lòng đầy gai nhọn của An Ký Viễn, nuôi dưỡng nên những chồi non xanh biếc.
Quý Hàng cùng An Ký Viễn lên xe, quản gia từ cửa chính chạy ra xe.
Tiếng mưa rơi tí tích trên mặt ô xen lẫn tiếng nói:
“Lão gia nói, tất niên năm nay không có họ hàng đến nhà, nói hai cậu về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.”
Mười bốn năm, chưa bao giờ gọi anh về nhà ăn tết, đây là lý do gì?
Không có nửa phần do dự, Quý Hàng kiên quyết đáp lời.
“Không được, Tiểu Viễn phải trực ban, tôi sẽ ở cùng nó tại bệnh viện.”
Nhưng khi đến tết âm lịch, Quý Hàng đều không thể không tin cái gọi là vận mệnh đã an bài..