Bạn đang đọc An Ca Ký Vi Từ – Chương 16
Quy củ này thật sự có.
Quý Hàng biết rõ tính khí của mình cũng không tốt mấy, có khi quá tức giận, chưa nghe giải thích đã đánh người.
Nghề y không phải là nơi làm thử rồi mới rút kinh nghiệm, không cho phép có bất cứ sai lầm nào.
Quý Hàng có lúc nhìn ra được Kiều Thạc không phục, nhưng anh biết câu trả lời đúng nhất nằm ở vị trí nào, so với mắng cả trăm câu càng có tác dụng hơn.
Nếu như đến cuối cùng thật chứng minh Quý Hàng sai, đánh oan sai đều cho phép đánh ngược trở lại.
Kiều Thạc nghe lời này, cố nhịn đau gật đầu mặc dù biết rằng không thể nào có chuyện này xảy ra.
Quý Hàng trở lại đứng sau lưng Kiều Thạc, một tay đút vào túi quần, một tay cầm roi mây gõ gõ vào hông Kiều Thạc hỏi:
“Bây giờ chúng ta tính đến tội tự ý rời bỏ vị trí trong ca trực, 100 roi sao?”
Kiều Thạc quay đầu dò xét: “Thầy…”
Quý Hàng nhìn người không nói lời nào.
Kiều Thạc nuốt nước miếng nhỏ giọng: “Nếu không, 50 đi.”
Quý Hàng hừ nhẹ một tiếng, tay cầm roi hạ xuống bên người.
Kiều Thạc cắn chặt răng run rẩy nói: “70, 70 thì thế nào? Em thật sự biết lỗi rồi.”
Quý Hàng không hề bất ngờ, đây mới chính là phản ứng bình thường của Kiều Thạc mỗi lần bị phạt.
Ở trong lòng Kiều Thạc, biết lỗi rồi cùng ngoan ngoãn chịu phạt căn bản không phải là chuyện đương nhiên cùng xảy ra.
Thầy cho đến bây giờ chưa từng bắt cậu phải gánh vác những đạo lý lớn lao gì đó chẳng qua thứ nên chịu, một chút cũng không thiếu được.
“Một chút quy củ cũng không có, sai lầm ngày hôm nay là em có thể trả giá?”
Kiều Thạc làm bộ tội nghiệp quay đầu nhìn: “Thầy đều đã nghĩ xong còn hỏi em làm gì?”
Quý Hàng nâng tay quất một roi khá mạnh.
“A!”- Kiều Thạc rụt người hét thảm.
“80, thầy em thật sự không chịu nổi 100 roi a, sẽ tàn phế đó.”
Quý Hàng trêu đùa: “Không quan trọng, ngồi xe lăn cũng có thể phẫu thuật được.
Lời vừa dứt 10 roi liên tiếp quất mạnh vào đỉnh mông, lực đạo tuy không mạnh bạo bằng vừa rồi nhưng cái mông vốn đã thảm hải lại càng mẫn cảm hơn.
Kiều Thạc gần như nhào người về phía trước, thân thể run bật theo từng ngọn roi quất xuống.
Quý Hàng lạnh lùng giáo huấn, không còn chút giọng điệu giễu cợt như vừa rồi.
“Đừng nói là loại chuyện cỏn con này, dù em có đại sự đi nữa trước tiên phải báo cáo với cấp trên xin nghỉ, bàn giao rõ ràng.
Em hôm nay không cần giở ra bất kỳ thủ đoạn gì, đều vô dụng.”
Kiều Thạc ngoài miệng xin tha nhưng trong lòng biết rõ ràng mình rất đáng bị đòn, bất kể hôm nay bị đánh bao nhiêu roi, trong lòng đã âm thầm lập lời thề, sau này bất kể là đi làm hay đi trực ban, tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi bệnh viện nửa bước.
Là một người hành nghề y, có được thời khắc đắc ý nhưng cũng có khoảnh khắc đau buồn trong nháy mắt.
Một người bác sĩ giỏi sẽ không phải không phạm sai lầm, mà là một lần sai lầm có thể sẽ ghi nhớ đến suốt cả đời.
Roi mây cứ đều đặn rơi xuống, Kiều Thạc mới đầu là cau mày, cắn chặt răng chịu đựng, càng về sau, sức lực càng cạn kiệt, hai cánh tay vốn đã mỏi nhừ không còn đủ sức chống đỡ thân thể nặng nề.
Mồ hôi ra như tắm, chảy dài từ hai bên thái dương, gân xanh hằn lên rõ từng lằn một, gương mặt cũng trắng bệch.
“Chat!”
“Aaaa!”
Đánh đến roi thứ 30, Quý Hàng đột nhiên ngừng tay, trời đã tối, thư phòng không còn đủ ánh sáng nữa.
Anh đi bật đèn rồi trở về quan sát tỉ mỉ Kiều Thạc.
“Thẳng chân ra!”
Quý Hàng cau mày gõ gõ đầu roi vào đầu gối Kiều Thạc.
Anh không phải người coi trọng hình thức khi trách phạt nhưng tư thế co gối của Kiều Thạc có thể sẽ gây ra những tổn thương khó chữa.
Từng lằn roi sưng cao, roi chồng lên roi, tuy không rách da nhưng bầm tím, hằn lên từng vệt dài rõ rệt, dường như chỉ cần một chút tác động nữa thôi cũng sẽ bật ra máu.
Quý Hàng khom người kéo quần của Kiều Thạc còn vướng trên đầu gối xuống mắt cá, lúc này sắc mặt của Kiều Thạc còn đỏ hơn cả ráng chiều.
Quý Hàng gõ đầu roi vào hông, Kiều thạc theo bản năng co người lại.
Một tiếng roi quét gió cực vang, Kiều Thạc cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chân mềm nhũn.
Từ đỉnh mông dài xuống khoảng 10cm đều là những vệt roi bầm tím đan xen nhau, dù nhìn không quá mức thảm thiết nhưng vốn là vị trí nhạy cảm, một cử động nhỏ đều làm Kiều Thạc đau thấu trời mây.
Từ roi thứ 41 đã đánh từ bắp đùi trở xuống.
“Aaaa… thầy.”- Kiều Thạc đã rơi nước mắt, bất chấp mặt mũi kêu thảm một tiếng.
Cùng một lực đạo nhưng đánh vào phần đùi non, cơn đau càng phóng đại hơn gấp nhiều lần.
Quý Hàng trầm mặt, một tay chỉnh lại thắt lưng Kiều Thạc, tay cầm roi gõ vào đầu gối, lạnh giọng nhắc nhở.
“Thẳng chân ra!”
Kiều Thạc mới vừa kéo thẳng đầu gối, Quý Hàng liền quất liền mấy roi, đầu gối nháy mắt lại chùn xuống.
Quý Hàng lại một lần nữa nhắc nhở nhưng chẳng duy trì được bao lâu.
Quý Hàng không còn kiên nhẫn, xoay người kéo cái ghế lót nệm qua ra lệnh:
“Quỳ lên!”
Kiều Thạc đưa tay quệt ngang nước mắt cùng mồ hôi, trong miệng nếm được chút vị mặn.
Tay vừa rời khỏi mặt bàn, hai chân run rẩy kịch liệt, chỉ có thể khom người vịn vào mặt ghế.
Cậu lén liếc mắt nhìn gương mặt lạnh băng của thầy, không khỏi lẩm bẩm.
“Thầy đừng gấp, cho em chút thời gian, đau… đau quá…”
Quý Hàng hơi nhíu mày, quất mạnh một roi xuống mặt ghế.
Thân ghế khá cao, Kiều Thạc dựa vào hai tay vịn chống đỡ, dù đầu gối vẫn không quá thoải mái, nhưng so với vừa rồi cúi người trên mặt bàn tiết kiệm được nhiều sức lực hơn.
Quý Hàng biết rõ tính nết của Kiều Thạc, khi bị đánh thường quanh co uốn lượn, chịu mềm không chịu cứng, càng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, nhưng hôm nay Quý Hàng không cho Kiều Thạc có đường thương lượng, quyết tâm cho cậu nhóc một bài học, vì vậy trầm giọng xuống:
“Em bây giờ còn có thể nằm ở chỗ này bị đánh là vì em xem như có vận khí tốt, cấp cứu kịp thời, không có sự cố đáng tiếc xảy ra.
Em cho rằng mình vẫn đang ở trường học, muốn cúp cua trốn học thì cứ thế mà đi? Tôi hôm nay không phải cùng em nói chuyện phải trái, nghề y là một nghề vô cùng nguy hiểm, trong tay em chính là mạng người.
Cái đạo lý này đến bây giờ em còn chưa hiểu thì lập tức thu dọn đồ đạc cút ngay khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Mỗi một chữ đều giống như một cái tát vỗ mạnh vào mặt Kiều Thạc, ánh mắt nghiêm khắc xoáy sâu vào đáy lòng cậu, làm cậu không còn chỗ dung thân.
Quý Hàng không hề chờ đợi, khi Kiều Thạc vừa dọn xong tư thế liền giơ cao roi lên.
Kéo dài từ trên đùi đến cách đầu gối 5cm đều là những vệt roi đỏ đầy đặn giống hệt nhau.
Quý Hàng không thích thay đổi lực đạo khi đánh người, mỗi một roi đều dùng tám phần lực.
Đánh tới roi thứ 65, Kiều Thạc đã nước mắt rơi như mưa cùng mồ hôi chảy dài thành vũng nước nhỏ.
Đó là nước mắt sinh lý mà dù có ý chí lớn lao đến mấy cũng không thể khống chế nỗi.
Thân người Kiều Thạc đã bắt đầu lung lay, chỉ một chút mất trọng tâm, cậu đều cảm thấy mình như có thể ngay lập tức ngã nhào xuống sàn.
Nhưng Kiều Thạc cũng chỉ là thân thể máu thịt bình thường, sự nhẫn nại cũng có giới hạn, một roi kéo theo cả người mất đi trọng tâm, may mà cậu vẫn còn phản ứng nhanh nhẹn, nhích nhẹ người mới không đem cả người lẫn ghế lật ngửa.
Quý Hàng hung ác trợn mắt nhìn Kiều Thạc, gằn giọng: “10 roi cuối cùng cố mà chịu, bệnh nhân của em sau này nếu lại xảy ra chuyện gì, 100 roi cũng chưa vừa tội.”
—————-
Lời tác giả:
Đánh xong một trận thở dài nhẹ nhõm.
Tiểu Thạc phải tạ ơn mẹ ghẻ đã không giết.
Thật ra thì Kiều Thạc là một đứa trẻ xem như thông tuệ, so với Tiểu Viễn là hai cá tính cực đoan, trái ngược nhau.
Một đứa bề ngoài nhìn tùy tiện hí ha hí hửng nhưng thật ra thành thục, hiểu chuyện.
Đứa còn lại cử chỉ, cư xử khéo léo, đầy khí chất thanh tao nhưng lại là đứa trẻ nhỏ còn cần được bảo bọc dạy dỗ.
—————–
Chương 2.9 trang 52
Đau đến khắc cốt minh tâm, giống như mỗi tấc da thịt đều bị băm nát, khi trận đòn kết thúc, Kiều Thạc cũng đã cạn kiệt khí lực.
Thân thể lúc này đã có thể thả lỏng đôi chút nhưng vẫn còn quỳ trên ghế, cả người có thể ví như tấm giẻ lau vừa vớt ra từ thau nước ướt nhẹp bèo nhèo.
Mông giống như vừa nhúng qua chảo dầu sôi, nóng rát cực độ, dày đặc từng vệt roi đỏ tím đan xen, có nơi gần như muốn rách da tươm máu.
Kiều Thạc hít sâu một hơi, cơn gió lạnh thổi qua làm rung bật người, theo bản năng muốn đưa tay ra sờ thử cái mông đã sưng đến mức độ nào nhưng tay chỉ vừa đưa qua thắt lưng đã nghe tiếng gầm nhẹ vang lên:
“Bỏ tay ra!”
Không khí giáo huấn vẫn còn đó, một tiếng gầm nhẹ này của Quý Hàng cũng làm cho Kiều Thạc run bật người.
Nhưng Quý Hàng lập tức hạ giọng, nới lỏng bầu không khí ngột ngạt:
“Còn chưa cho phép chạm vào.”
Quý Hàng nhíu mày thật sâu, thân làm bác sĩ ngoại khoa mà chút kiến thức cơ bản này cũng không nhớ, chút tức giận nho nhỏ dâng trào làm giọng điệu chợt nghiêm nghị hơn:
“Trên tay đều là mồ hôi, muốn nhiễm trùng có phải không?”
Kiều Thạc chép miệng không lên tiếng.
Quý Hàng nhìn Kiều Thạc vẫn còn ưỡn ẹo quỳ trên ghế lạnh lùng hỏi:
“Còn không xuống? Chờ thầy đỡ xuống sao?”
Rõ ràng là câu hỏi ngang ngược, bá đạo nhưng hình như hiệu quả không mấy tốt như trong phim ảnh thường thấy.
Kiều Thạc ngẩng đầu nhìn anh, môi cong lên, ánh mắt vẫn còn chút khiếp đảm lẫn né tránh, giọng điệu phá lệ đầy nghiêm túc, không mang theo chút đùa giỡn như thông thường.
“Đúng vậy…”
“…”
Không có người lên tiếng.
Kiều Thạc vẫn còn sợ hãi, liếc nhìn thầy vẫn đang cầm roi mây trong tay.
Khi ánh mắt liếc thẳng vào mình không khỏi run lên, nuốt nước miếng nói:
“Thầy đã nói không đánh nữa…”
Roi mây giơ cao lên… nhưng không có đánh xuống.
Kiều Thạc theo bản năng nhắm mắt lại rồi lại hé hé ra, nhếch môi mỉm cười, giơ tay chạm vào bả vai Quý Hàng.
Nói là chạm vào không bằng nói là bấu chặt.
Thân thể 1m8 không chút khách khí dồn toàn lực lên người Quý Hàng.
Quý Hàng thiếu chút nữa bị Kiều Thạc làm lảo đảo, sợ rằng hai người sẽ cùng nhau ngã xuống nên vội đưa tay nắm lấy hai cánh tay của Kiều Thạc.
Anh thật muốn trừng mắt với Kiều Thạc nhưng phát hiện Kiều Thạc căn bản không hề nhìn mình mà chuyên tâm di chuyển một cái chân đặt xuống sàn.
“Aaaa… đau… aaa!”
Quý Hàng căng thẳng, sức nặng đè trên người anh lại càng tăng thêm.
“Không được, không được, đau… đau quá…”
Móng tay Kiều Thạc đã bấu chặt vào bả vai Quý Hàng.
Quý Hàng cũng nhíu chặt mày, mồ hôi chảy dài.
“Chậm..
chậm thôi thầy…”
Quý Hàng hít sâu một hơi, nhìn Kiều Thạc lôi kéo quần áo mình đến nhào nát cũng đã có thể đặt được hai chân xuống đất nhưng lại không muốn động đậy thêm nữa.
Ánh mắt anh nhìn thật bình lặng nhưng bên dưới là cơn sóng ngầm như muốn lập tức dâng trào.
Hốc mắt Kiều Thạc đỏ hoe, ánh mắt đầy vô tội, có chút oan ức, bất lực không biết nên làm gì, nhỏ giọng giãi bày:
“Em không phải cố ý, thật sự rất đau.”
Cơn sóng ngầm đã chìm sâu đến tận đáy.
Quý Hàng nhịn cười hỏi: “Muốn thầy ôm lên lầu sao?”
Kiều Thạc nhìn đến hai mươi mấy bậc thang kia lòng nghĩ muốn nói “phải” nhưng lý trí lập tức nói rằng dựa vào tính cách của thầy, cậu đã 25 tuổi đầu, bị đánh còn muốn thầy ôm lên lầu, phỏng đoán sẽ trở thành trò cười lớn nhất đời, có thể lưu truyền đến tận đời con cháu.
“Nếu không, em nằm trên ghế sô pha một lát, dù sao ăn cơm cũng phải đi xuống.”- Kiều Thạc thử dò xét nói.
Quý Hàng nhìn qua cái mông của Kiều Thạc, dù không rách da nhưng sưng đỏ, bầm tím trải dài, phỏng đoán mỗi một bước chân đều sẽ bị tác động, cũng khó mà ngồi xuống ghế trong vài ngày tới… lại nhìn qua sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt hằn đầy dấu răng.
Từ tận đáy mắt anh tràn đầy đau lòng.
Chuyện này căn nguyên là bởi vì An Ký Viễn hay cuối cùng là bởi vì Kiều Thạc để ý đến anh.
Kiều Thạc rất biết nhìn sắc mặt, nhất là sắc mặt của Quý Hàng.
Độ sâu của cái nhíu mày, tần số nháy mắt, góc độ cúi đầu, độ cong của khuôn miệng… Kiều Thạc theo bản năng liền cảm giác được sự ưu tư của thầy.
Kiều Thạc bỗng dưng thu hồi lực tựa vào người thầy, tận lực làm như không có chuyện gì, đứng thẳng người, nheo mắt lại cười, giọng nói nhẹ nhàng giống như người mới vừa bị đánh không phải là chính mình.
“Muốn thầy ôm còn không biết đã vòi vĩnh bao lần, vẫn là tự mình đi vậy.”
Vừa nói vừa muốn cúi người xuống kéo quần lên, bàn tay giấu đi, bấu mạnh vào thắt lưng mình một cái.
Cái đau ở mông so với đau lòng chẳng đáng là gì, ngay cả cơ hội đau lòng cũng khô cho phép.
Quý Hàng bước lên gạt tay của Kiều thạc, chẳng để ý đến quần lót của cậu nhóc còn vướng trên đầu gối, trực tiếp kéo quần lên.
Cho dù mông sưng cao đến hai ngón tay cũng không đến nỗi ngay cả quần áo mùa hè cũng không mặc nỗi.
Nhưng mặc được là một chuyện, đau lại là một chuyện khác.
Quần mùa hè tuy chất liệu mỏng, thoáng mát, mềm mại nhưng cái mông lúc này ngay cả bông vải lướt nhẹ qua đều cực kỳ mẫn cảm.
Kiều Thạc cắn chặt răng không dám lên tiếng.
Kiều Thạc từ nhỏ đã là như vậy.
Quý Hàng nhỏ giọng hù dọa một chút có thể rên la suốt nửa ngày, bộ dáng vô cùng oan ức.
Nhưng nếu thật sự phạt nặng ngược lại là cười đùa ha hả làm như không có chuyện gì.
Kiều Thạc càng như vậy, Quý Hàng càng đau lòng.
Đau lòng cái thói quen dùng bề ngoài kiên cường, lạc quan để ngụy trang cho nội tâm tịch mịch cùng tự ti, đau lòng cậu nhóc bị đánh còn phải chiếu cố đến tâm tình của người khác, đau lòng dù vận mạng bất công nhưng luôn đúng mực, buộc chính bản thân dùng bộ dáng tích cực, sáng sủa để đối mặt.
Quý Hàng yên lặng cường thế đem cánh tay Kiều Thạc choàng qua vai mình.
Anh cao hơn Kiều Thạc vài cm, với tư thế này Kiều Thạc sẽ không bị dồn quá nhiều lực xuống chân.
Quý Hàng thả người xuống sô pha liền đi vào bếp lấy khăn lông ướt, pha thêm một ly nước mật ong.
Kiều Thạc đột nhiên thay đổi thái độ, dè dặt hỏi:
“Thầy vẫn còn tức giận?”
Trong giọng điệu không hề che giấu chút oán trách.
Quý Hàng giơ tay không khách khí vỗ mạnh vào đỉnh đầu ướt nhem mồ hôi mắng:
“Bán manh có thể, cậy mạnh thì tự chịu.”
Kiều Thạc ôm gối ôm ngẩng đầu, mặt đầy bất mãn: “Ai bán manh chứ? Đây là hàng nguyên bản.”
Quý Hàng không thèm để ý, thuận tay ném cái khăn lên mông nhỏ:
“Khăn khô thì gọi, thầy đi làm cơm.”
Toàn bộ phòng khách tràn ngập mùi cà ri, khi Quý Hàng lần thứ hai trở ra, Kiều Thạc đã ôm gối ngủ, lông mi thật dài hơi rung động, ánh sáng vàng ấm áp của phòng khách phần nào chiếu rõ nét mặt tiều tụy đầy mệt mỏi, gương mặt vốn không có bao nhiêu thịt bị gối ôm nhồi lên thật giống như một đứa bé.
Quý Hàng thoáng do dự rồi chạy lên lầu lấy thuốc, rón rén nhưng nhanh nhẹn lão luyện làm sạch vùng tổn thương, thoa lên một lớp thuốc.
Quý Hàng nhìn Kiều Thạc ngủ thật sâu, có chút không đành lòng nhưng vẫn phải vỗ nhẹ cánh tay gọi dậy:
“Dậy nào, ăn một chút rồi hãy ngủ tiếp.”
Kiều Thạc mơ màng mở mắt, vẫn chưa định hình được tình huống.
Quý Hàng nhìn một lúc, đi vào bếp lấy ra một chiếc khăn nóng không chút do dự ném vào mặt Kiều Thạc.
Kiều Thạc bị hơi nóng làm bừng tỉnh, vội cầm khăn lên, động tác có chút mạnh làm động đến vết thương phía sau đau điếng, oán giận nói:
“Thầy… làm gì có kiểu đánh thức như vậy a?”
Quý Hàng đã quen với tính nết của cậu học trò này, chẳng thèm bận tâm, tiếp lời:
“Nhanh lên, đi ăn cơm.”
Dùng khăn nóng lau mặt cùng mùi thơm của thức ăn quả nhiên làm con người tỉnh táo hơn nhiều.
Kiều Thạc lôi tấm thân tàn tạ đi bày chén đũa.
Đắp khăn lạnh rồi thoa thuốc xong liền có thể di động một chút, Kiều Thạc không thể không bội phục kỹ thuật của thầy.
“Thầy có thấy trái táo không?”- Kiều Thạc đột nhiên nghĩ đến hỏi.
Quý Hàng bưng cà ri đặt lên bàn nói: “Có, nhưng không biết trình tự cho vào lúc nào mới đúng.”
Lần trước khi Quý Hàng nấu cà ri, Kiều Thạc liền nhắc anh nên bỏ thêm táo vào sẽ ăn ngon hơn.
Quý Hàng về phương diện nấu nướng vẫn luôn tiếp thu đề nghị của Kiều Thạc vì dù sao cậu nhóc đã tự lập từ nhỏ.
Kiều Thạc chép miệng: “Không phải đâu thầy, thông thường cũng không có mấy người bỏ thêm vào.”
Quý Hàng trừng mắt: “Nhóc con, tưởng hơn tôi mấy năm làm cơm thì được nước làm tới?”
Kiều Thạc đứng ở cạnh bàn bật cười ha hả, một cái chân tựa vào ghế, rất tùy ý khom người cầm muỗng lên, cánh tay bởi vì chống đẩy hơn một tiếng đồng hồ mà mỏi nhừ run rẩy, vết thương ở mông tác động cũng làm thân người có chút lảo đảo.
Thật vất vả gấp một cục thịt bò bỏ vào miệng, ngẫm nghĩ nói: “Em 4 tuổi liền bắt đầu tự mình nấu ba bữa cơm, thầy khi nào thì bắt đầu?”
Quý Hàng ngồi xuống, có chút buồn cười cùng cảnh giác nhìn Kiều Thạc.
“Muốn từ trong miệng thầy khui ra cái gì?”
Chút tâm tư cẩn thận bị chọc thủng, Kiều Thạc ngược lại không lúng túng, ngoẹo đầu vẻ mặt thành thật: “Thầy không muốn nói, em sẽ không hỏi.”
Quý Hàng trầm mặc một lát nói: “14 tuổi.”
Kiều Thạc ngẩn người, mọi động tác chợt dừng lại.
“14 tuổi thầy rời khỏi An gia.”
Không khí trên bàn ăn liền trầm xuống.
Kiều Thạc nhanh chóng đè nén lại cảm xúc, gõ muỗng cơm phát ra tiếng động phá tan tịch mịch.
“Khi đó An Ký Viễn còn rất nhỏ đi.”
Quý Hàng nhìn như thờ ơ nhưng bàn tay có chút siết chặt đôi đũa.
“Nó 9 tuổi.”
Ánh mắt của hai người từ đầu đến cuối không hề va chạm lẫn nhau.
Kiều Thạc một mực cúi đầu, nhìn viên bò đậm vị cà ri, giọng điệu đầy nghi vấn:
“Một đứa trẻ chỉ mới 9 tuổi rốt cuộc đã làm sai điều gì a?”
Quý Hàng ngẩng đầu nhìn Kiều Thạc, anh mắt thâm trầm mà ngưng trọng, ẩn giấu ưu tư, không hề kiên định.
Vừa rồi Kiều Thạc còn cúi đầu, hiện tại từ từ nâng lên đối mặt với thầy.
Cậu chờ thật lâu, tưởng như thời gian lại một lần nữa ngưng động thì thầy đã lên tiếng trước.
“Tiểu Thạc, nếu như có một ngày cậu phát hiện người thầy hiện tại mà cậu vô cùng kính trọng là một người rất xấu xa, cậu sẽ còn giống như bây giờ cam tâm tình nguyện đi theo sao?”
Kiều Thạc kinh ngạc đến căng cứng người, đầu óc như muốn nổ tung.
Hình ảnh này của thầy cho đến tận bây giờ cậu cũng chưa hề thấy qua cũng chưa từng nghĩ đến.
Quý Hàng khẽ cười mang theo chút tự giễu, thấp đầu cầm muỗng lên.
Giọng điệu đột nhiên trở về vô cùng bình thản nói:
“Cuối tuần cùng thầy trở về An gia một chuyến.”
——————.