Ăn bồ đào không phun bì

Chương 75


Bạn đang đọc Ăn bồ đào không phun bì – Chương 75

CHƯƠNG 73: ĐẠI KẾT THÚC
Từ Mặc Trúc thành đến Kinh thành, nếu đi bằng xe ngựa, nhanh nhất cũng phải hơn mười ngày mới đến. Mà lúc này, tin tức hoàng đế bị thích khách đã truyền khắp Trung nguyên.
Bồ Đào cầm bức thư tín ngẩn người cả buổi chiều, tối đó gặp được Vực Tuyết vừa đến từ Ma giáo.
“Giáo chủ bị thất thủ.”
Thấy bộ dáng Bồ Đào sợ tới mức khóc không nổi, Thượng Quan Khâm bình tĩnh hỏi Vực Tuyết “Tên tiểu tử Hồng Dạ kia cũng đi?”
“Trước khi Giáo chủ và Hồng Dạ khởi hành, có nhắn lại với tại hạ rằng nếu nhận được tin giáo chủ thất thủ thì hẵng thông báo với các ngươi. Tại hạ cáo từ trước, nếu nghĩ ra được cách nào, hy vọng Thuấn Ảnh Giáo có thể trợ giúp.”
Thượng Quan Khâm cúi đầu xuống, cất bước theo sau Vực Tuyết, sắc mặt vô cùng kém nhìn Bồ Đào, thấy lá thư trong tay nàng đã bị vò nhàu nát.
“Món nợ nhân tình này, phải làm như thế nào đây?”
Thượng Quan Khâm nhẹ nhàng chống cằm, thản nhiên thở dài, Bồ Đào chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt sưng đỏ, nhưng khóc không nổi.
“Lúc này còn có thể làm được gì?”
Bồ Đào tắt cả tiếng.
Lại mở bức thư ra xem lại, nhưng chữ viết đều đã mơ hồ, không còn thấy rõ gì nữa cả.
“Có thể làm được gì?” Bồ Đào che mặt lại, bất lực nói.
“Có Huyết Y Phiêu Linh, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, có Thủy Nguyệt Phiêu Linh, nhưng nơi bọn hắn đột nhập vào lại chính là cấm địa trong hoàng cung, lúc này chắc có lẽ đã bị nhốt vào đại lao rồi? Sư phụ, nếu kết hợp với Vực Tuyết, chúng ta có thể đột nhập vào thiên lao hay không?”
“Theo lý, từ đây đến kinh thành, cho dù là bay, cũng phải bay mất nửa tháng. Bọn họ dùng dịch trạm của nha sai để gửi thư, chính là vì không muốn bọn ta đến kịp. Đợi đến lúc bọn ta đến, bọn hắn đã trở thành một nắm xương tàn rồi.”
“Không! Đừng dọa ta!”
Bồ Đào hoảng sợ nói “Đừng! Nhất định còn biện pháp khác……Nhất định có!”
“Đợi đi.”
Thượng Quan Khâm ôm Bồ Đào, cảm nhận bả vai nàng run lên nhè nhẹ “Đợi thôi, đợi tin từ kinh thành, tin từ Hoàng đế, còn có tin từ Đàm Tử Uyên nữa. Hồng Dạ và Quý Tử Thiến đều là người thông minh, có lẽ sẽ có cách thoát thân.”
Bồ Đào rốt cục bật khóc thất thanh lên.
Khóc đến ngất xỉu.
Tỉnh lại, vẫn không có gì thay đổi. Bồ Đào thậm chí có thể cảm giác được tính mạng của Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đang từ từ mất đi theo từng khắc trôi qua.
Ban đêm, Thượng Quan Khâm phái toàn bộ thế lực của Thuấn Ảnh Giáo ra ngoài, tận dụng tối đa mạng lưới tình báo để tìm hiểu tin tức.
“Còn…… Phải…… Đợi………Sao?”
“Đợi.”
Đêm dài, hai người vẫn thức đợi tin.
Thượng Quan Khâm cởi áo trắng khoác lên người cho Bồ Đào, gió đêm lạnh, sương sớm khiến mái tóc của hai người ướt nhẹp.
“Lúc này, có năng lực cũng chả làm được gì……”
Thượng Quan Khâm đột nhiên lẩm bẩm nói.
Bồ Đào đầu óc mờ mịt, giờ phút này có chút thanh tỉnh, bình tĩnh lại một chút “Đợi đi……”
“Hồng Dạ mệnh lớn mà, với lại, Tử Thiến là Quý tiểu Hầu gia, Hoàng đế cũng là thân thích của hắn.”
Con bồ câu trắng mang theo thư tín bay tới, đậu trên vai Thượng Quan Khâm, tháo bức thư xuống xem, Thượng Quan Khâm khẽ nhíu mi lại.
“Trong thư nói gì!?” Bồ Đào kinh hãi đứng bật dậy.

“Hai ngày trước Quý lão hầu gia bị triệu về kinh thành khẩn cấp, chỉ nói là vì hoàng đế gặp chuyện. Toàn bộ kinh thành bị giới nghiêm chặt chẽ vô cùng….Thám tử chỉ tra ra được đến đó thôi……” Thượng Quan Khâm nghĩ nghĩ, lại đột nhiên cười nói “Không có truyền ra tin tức thích khách bị định tội, mà Quý lão hầu gia lại tức tốc chạy về kinh, Quý Tử Thiến quá nửa là không xảy ra chuyện gì, Hồng Dạ chắc cũng còn sống.”
Bồ Đào biết là Thượng Quan Khâm chỉ phỏng đoán mà thôi, nhưng trực giác cho nàng biết, bọn họ nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nên liền thả lỏng.
Đêm không ngủ được, mãi đến khi trời gần sáng, lại một con bồ câu nữa bay về, sau khi Thượng Quan Khâm mở ra xe, đột nhiên thân hình trở nên cứng ngắc.
Bồ Đào thầm nghĩ chắc là có chuyện không hay rồi, vội vàng nhào lại chộp lấy lá thư, mở ra, bản thân nàng cũng chấn động mạnh.
Bởi vì bức thư này là do Quý Tử Thiến viết!!!
“Không có việc gì, đừng quá nhớ ta. Mau đi tìm Đàm Tử Uyên.”
Không có việc gì……
Đừng quá nhớ ta……
Bồ Đào chợt nhớ tới hồi ở Hầu gia phủ, hắn cũng đã viết như vậy “Đừng quá nhớ ta……”
“Đừng quá nhớ……” Bồ Đào si ngốc.
“Đi thôi!”
Thượng Quan Khâm đột nhiên kéo Bồ Đào đứng lên, hai người ngồi ở trong sân viện đợi suốt đêm.
“Bọn hắn quả thật là còn sống! Đi tìm Đàm Tử Uyên mau!”
—————————-
Trong xe ngựa nàng ngủ mê mệt.
Từ lúc biết hai người kia không bị gì cả, Bồ Đào trực tiếp lủi đầu vào lòng Thượng Quan Khâm nằm.
Dù sao cũng chỉ là con người bình thường, sau khi khóc mệt rồi thì phải ngủ.
Đến khi xe ngựa đậu trước tòa trang viện nơi Đàm Tử Uyên ở, vừa lúc thấy hắn đang chăm sóc chậu hoa trong sân.
Lúc đó, Bồ Đào và Thượng Quan Khâm đã hai ngày liền chưa ăn gì.
Nhất là Bồ Đào, sắc mặt nàng thực tái nhợt.
Đàm Tử Uyên thấy hai người, trực tiếp ra đón, khẽ cười hỏi “Bọn ngươi đến rồi à?”
Dứt lời chỉa chỉa vào chiếc bàn đá nhỏ trong đình viện “Mấy con bồ câu đưa tin từ kinh thành đều đang ở đây, hai vị chắc chưa ăn gì có phải không? Bồ câu tiềm, khẩu vị ăn không tệ chút nào.”
Thượng Quan Khâm thản nhiên hỏi “Ngươi là Đàm Tử Uyên?”
“Đúng vậy, Thượng Quan giáo chủ, kính mộ đã lâu, ngươi có biết vì sao tại hạ bắt bồ câu đưa tin làm thịt hay không?”
“Bởi vì chúng không mang đến tin tức tốt cho ngươi.”
“Phải nha!”
Đàm Tử Uyên cười ha hả “Quý Tử Thiến thất thủ bị bắt, trạm tình báo tại kinh thành phóng bồ câu đưa tin đầy trời, Hồng Dạ vì cứu Quý Tử Thiến mà khai ra người yêu của ta, nay bọn ngươi đến đây, có phải cũng nên thả thêm bồ câu đưa tin hay không?”
Đàm Tử Uyên vẫn đang cười, nhưng Bồ Đào lại thấy phát lạnh.
Thì ra là thế!?
Quý Tử Thiến và Hồng Dạ vì bảo toàn mạng sống của chính mình mà khai ra người yêu của Đàm Tử Uyên!?
“Thật ra Quý tiểu hầu gia có lòng bao che giùm tại hạ, cho nên giờ này tại hạ mới còn mạng mà nhàn nhã đứng ở đây chăm sóc hoa. Nghe nói hôm nay Hoàng đế bệ hạ đã thả hai người đó ra rồi, còn người yêu của tại hạ thì bị bắt vào đại lao, hồi trưa này đã bị chém đầu.”
Thượng Quan Khâm nheo lại đôi mắt, Bồ Đào khẽ phát run, không ngờ sự tình lại trở thành như vậy.

“Tại hạ cũng không hận gì cả. Qua vài năm nữa, ngôi vị hoàng đế tự nhiên sẽ lọt vào tay tại hạ. Quý Tử Thiến làm cũng đúng, vì bảo toàn mạng sống của mình, lại vì muốn trở về gặp lại ngươi, hắn không khai ra ta nên cũng không tính là đã phản bội ta. Chẳng qua, điều khiến ta không cam lòng là người làm hoàng đế kia, ta thừa nhận bản tính ta tâm ngoan thủ lạt, có lẽ hắn cũng chỉ sống thêm được vài năm nữa, nhưng hắn đã biết dã tâm của ta, căn bản sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Mà hiện giờ ta còn ham sống, còn điên cuồng muốn quá nhiều thứ, nên không thể không để cho người yêu của ta chết trước.”
Chỉ vào bồ câu “Bồ Đào cô nương, nửa bản bí tịch kia ta đã đốt để tiềm con bồ câu này, bí tịch không còn, nhưng bồ câu thì đã tiềm nhừ rồi, nếu ngươi thích, có thể  lấy về mà ăn. Cả hai chúng ta không ai nợ ai nữa, sau này cũng không cần gặp lại.”
Tuyệt vọng là gì.
Có lẽ giờ Bồ Đào là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Đến tận lúc này, nàng mới chân chính ý thức được, Thượng Quan Khâm tuyệt đối không còn cách cứu.
Huyết Y Phiêu Linh ăn mòn dần sinh mệnh của sư phụ, Bồ Đào nghĩ cũng không dám nghĩ thêm nữa.
Chẳng qua Đàm Tử Uyên bi ai một cách vô cùng bình tĩnh, như hắn đã nói, hiện giờ nàng và hắn không ai nợ ai nữa, bởi vì hai người đều gián tiếp hại chết người yêu quý nhất đời của đối phương.
“Đi thôi.”
Thượng Quan Khâm giữ chặt bàn tay lạnh như băng của Bồ Đào, khẽ cười nói “Bảo bảo đang chờ bú sữa kìa.”
Nói dứt lời, kéo Bồ Đào rời khỏi trang viện của Đàm Tử Uyên.
Bồ Đào cứ quay đầu lại, không cam lòng nhìn thân ảnh Đàm Tử Uyên trôi về sau.
“Sư phụ……”
“Hả?”
“Sư phụ……”
“Hả?”
“Sư phụ……”
“Chuyện gì?”
“Sư phụ……”
Thượng Quan Khâm ngừng lại, ôm lấy Bồ Đào trực tiếp nhét nàng vào xe ngựa.
“Chỉ cần nghe được Mặc Lâm kêu ta là phụ thân, sống lâu hay không đâu có gì là quan trọng.”
“Không……”
“Khởi hành đi!”
Thượng Quan Khâm kêu xa phu khởi hành, xe ngựa bắt đầu hướng về phía Thuấn Ảnh Giáo chạy đi.
Đôi mắt Bồ Đào đỏ ửng, Thượng Quan Khâm tao nhã tựa vào bên cửa sổ, chống cằm, giống hệt như năm xưa.
“Bồ Đào.”
Thượng Quan Khâm thành khẩn nói “Ta còn chưa chết mà.”
Bồ Đào run rẩy, tiến vào nằm trong lòng Thượng Quan Khâm, lẳng lặng không lên tiếng.
——————–
Quý Tử Thiến và Hồng Dạ quả nhiên an toàn trở về.
Hồng Dạ chấp chưởng Thiên Sơn Tam Môn, thế lực dần dần thu lại, lại cùng Ma giáo và Thuấn Ảnh giáo kết thành liên minh.
Cuộc tranh đoạt bí tịch tuyệt thế vẫn diễn ra như cũ, nhưng Thiên Sơn Tam môn im hơi lặng tiếng, nên võ lâm cũng bắt đầu chậm rãi hồi phục lại.

Ba năm sau, hoàng đế giá băng, Đàm Tử Uyên xưng đế, cải quốc tính lại là Thuận Nguyên.
Từ đó về sau, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.
————————–
Đôi mắt của Tiểu Tiêu đã bắt đầu bình phục, nhưng nhìn không được rõ như lúc trước nữa.
Mộ Dung Thân Phi cùng hắn đi dạo khắp đại giang nam bắc toàn cả trung nguyên, trước là theo hắn đi Thiên Sơn Tam Môn thăm Hồng Dạ, sau đó lên xe ngựa đến Mặc Trúc thành.
Binh Khí Phổ Bài Danh lại một lần nữa được tiến hành, phái Thiếu Lâm được đề cử đứng ra tổ chức, theo thông lệ sẽ diễn ra ở Mặc Trúc thành như cũ.
Mộ Dung Thân Phi không có ý định tham gia.
Hắn trở về, chỉ là vì muốn gặp lại Bồ Đào.
Dù gì cũng là mối tình đầu của hắn, lại có giao tình như vậy.
Nhưng tiểu Tiêu lại ăn dấm chua, buổi sáng không chịu ăn thức ăn trong khách điếm, Mộ Dung Thân Phi chỉ biết cười khổ, tự mình sáng sớm ra ngoài đi mua đồ ăn sáng cho hắn.
Khi đến cái quán nhỏ bán sủi cảo, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước đây khi hắn cùng Bồ Đào tỷ thí võ nghệ, cảm giác rung động bồi hồi lúc mới yêu lần đầu, quả nhiên sau này không thể nào tìm lại được cảm giác đó nữa.
Có lẽ là vì thất thần, lúc quay đầu lại vừa lúc đụng vào một người đang đi phía sau.
Thì ra là một mỹ nữ, Mộ Dung Thân Phi nâng nàng dậy, vội vàng giải thích, lúc nhìn đến khuôn mặt của người nọ, hắn lại ngây người ra.
“Không sao, không sao!”
Người nọ lên tiếng nói. “Tướng công ta đang đợi, ta đi trước!”
Mộ Dung Thân Phi không tự chủ được nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cổ của người nọ, người nọ khẽ giật mình, tức thì cười nói “Dọa ngươi sao? Vài năm trước phụ thân cứu ta ra khỏi một trận hỏa hoạn nên mới có vết sẹo này, ta cũng không nhớ rõ chuyện trước kia. Tóm lại hiện giờ tướng công ta rất yêu thương ta, hắn không để ý, cũng sẽ không để ý, nên ta cũng không che giấu làm gì. Aizz, ngươi thực anh tuấn, lại thực lễ phép, là một người tốt, đáng tiếc ngươi không đẹp bằng tướng công của ta, aizz, ta đi đây, gặp lại sau!”
“Gặp lại sau……”
Mộ Dung Thân Phi ngơ ngác nói. “…… Tuyết nhi……còn sống…………”
“Khách quan, sủi cảo của ngài đây!”
Mộ Dung Thân Phi hồi thần tiếp lấy sủi cảo, nhìn theo bóng dáng người nọ, ánh mặt trời ấm áp sáng bừng y như một giấc mộng.
————————
Hai bảo bảo đã biết đi đứng, nói cười.
Mỗi ngày đều tranh cãi đánh nhau í ới.
Đột nhiên Bồ Đào cảm thấy không biết mình có phải già rồi hay không nữa……
Hồng Dạ đại diện Thiên Sơn Tam môn đến tham gia Binh Khí Phổ Bài Danh, nhân tiện trên đường ghé ngang đây, cũng sắp tới rồi.
Còn Quý Tử Thiến hiện ở trong sân, cùng hai bảo bảo đang đánh nhau náo loạn ầm ĩ.
Bọn hạ nhân đang chuẩn bị tiệc tối.
Thượng Quan Khâm ngồi cạnh đó đọc sách, kiên quyết không thèm nhìn lấy Quý Tử Thiến một cái.
Bồ Đào chạy sang, hỏi sư phụ “Sư phụ, nhìn ta già rồi phải không?”
“Ừ.”
Đang mãi mê đọc đến khúc ly kỳ, Thượng Quan Khâm trả lời một cách hời hợt không hề để ý, Bồ Đào mím môi, quay đầu chạy đi.
Vượt qua Quý Tử Thiến đang nháo loạn với hai bảo bảo đến điên cuồng, Bồ Đào đâm sầm chạy ra cửa, đụng phải một người.
“Nha! Bồ Đào!”
Người vừa mới tới cao hơn Bồ Đào ít nhất một cái đầu, ba vạch phấn hồng nơi khóe mắt nay mờ đến mức không còn thấy rõ nữa.
“Hồng Dạ?”
“Ừ!”
Hồng Dạ cười mị mị, vươn tay ra, sờ sờ ngực của Bồ Đào. “Trưởng thành rồi, quả nhiên chỗ này cũng to ra nha……”
Bồ Đào gõ lên mái đầu màu nâu đỏ của Hồng Dạ một cái cốc.

“Muốn chết hả!”
“Ngươi còn thiếu ta vài trái đào đó nha!”
Hồng Dạ nói “Vừa xuống xe ngựa là ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy đến đây rồi, vậy mà còn đánh ta nữa? Không nhớ ta à?”
“Ba năm nay, là ai mỗi tháng đều lấy Xuân Cung đồ làm thư tình gửi cho ta, kiên trì không hồi âm không thôi?” Bồ Đào nheo đôi mắt lại, Hồng Dạ sờ sờ cái mũi, tảng lờ Bồ Đào, chạy vào trong sân.
“Hồng Dạ.”
Quý Tử Thiến thấy Hồng Dạ, lộ ra nụ cười vô cùng yêu nghiệt, nói “Ba năm không gặp, ngươi quả nhiên giống người hơn rồi đó nha.”
“Ba năm không gặp, quả nhiên yêu nghiệt càng ngày càng không giống người mà.” Hồng Dạ cũng cười nói. “Đã về đến đây rồi thì ta tạm thời sẽ không đi nữa, còn phải đến Ma giáo ngủ nhờ một thời gian mới được……”
“Ma giáo kín người hết chỗ, không nuôi mèo.”
“?!”
“Nghĩa phụ……”
Mặc Lâm ôm chầm lấy Hồng Dạ, Hồng Dạ móc cây quạt ra phe phẩy, bắt đầu nựng nịu chơi đùa với Mặc Lâm.
Đột nhiên Quý Tử Thiến nói nhỏ “Ê,……”
“Gì?”
“Sao Thượng Quan Khâm còn chưa chịu chết nữa?”
“Ta cũng đang buồn bực đây!”
“Hắn không chết thì chúng ta làm thế nào cùng Bồ Đào sinh ra trái đào?”
“Đúng vậy!”
“Không phải Huyết Y Phiêu Linh khiến hắn sắp chết hay sao? Đã ba năm rồi mà!”
“Hừ……”
Quý Tử Thiến ra dấu bảo Hồng Dạ nói nhỏ thôi, vì hai bảo bảo đều đang trừng lớn cặp mắt quan sát hai người, còn bên kia Bồ Đào đang cùng hạ nhân xếp đồ ăn lên bàn.
“Có vấn đề!”
“Không được, khi về chúng ta phải cẩn thận nghiên cứu lại, không thể sinh quang minh chính đại, nhưng lén lút cũng được chứ……Phải cái là Bồ Đào trèo tường tựa hồ có chút khó khăn, nhưng không phải bọn ta trèo tường không thành vấn đề hay sao?”
“Bồ Đào không trèo tường được thì chúng ta trèo tường?!? Ý kiến hay nha!! Trở về hai ta phải cẩn thận nghiên cứu, nghiên cứu.”
“Ừ……”
Dưới bốn con mắt nghi ngờ quan sát của hai bảo bảo, một âm mưu được bí mật triển khai……
Thượng Quan Khâm cảm thấy khí hậu dễ chịu, đương nhiên, thân thể hắn càng ngày càng thêm khỏe mạnh.
Thật ra hắn đã nghĩ ra được một biện pháp, hắn tự đoạn gân mạch, phế bỏ công phu Huyết Y Phiêu Linh.
Không ngờ thân thể hắn quả nhiên khỏe lại, trong lòng không khỏi ảo não, năm đó khẩn trương lo lắng sợ hãi, cũng không nghĩ ra, nếu không thể luyện thành, không phải phế đi là được rồi hay sao……
Đương nhiên, hắn cũng không nói chuyện này cho Bồ Đào biết, nếu không, ai mà biết cây đào lại sẽ khai hoa, kết vài trái đào ngoài ý muốn nữa.
Nhìn hai người thì thì thầm thầm đằng kia, Thượng Quan Khâm không cần nghe cũng biết chuyện bọn hắn bàn tính nhất định không phải chuyện tốt.
Không thể để hai bảo bảo học thói hư tật xấu của bọn hắn được.
Nhìn đến Bồ Đào đang cao hứng lăng xăng lít xít bên kia, đầu thì cài trâm Ngũ Phượng kim sai của Quý Tử Thiến tặng, người thì mặc xiêm y hoa lệ chói mắt Thượng Quan Khâm chọn cho.
Vậy mà còn chạy tới hỏi hắn là nàng có bị già rồi hay không.
Aizz…… Cúi xuống xem sách tiếp, ánh nắng ấm áp, khí trời tốt lắm.
Trong sách ghi.
“Nếu không ghi lại nhật ký này, mình sợ rằng sau này sẽ quên hết mọi việc, không chừng nha, sẽ quên rằng mình đã từng học đại học, quên nhà của mình, thậm chí quên luôn thói quen thích viết nhật ký. Nhưng mà sư phụ, hắn đem cuộc đời của hắn giao ình, đột nhiên mình cảm thấy, có lẽ người quên được bỏ được, vô ưu vô lo, chính là người hạnh phúc nhất trên đời này……”
——————————– Toàn văn hoàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.