Ăn bồ đào không phun bì

Chương 66


Bạn đang đọc Ăn bồ đào không phun bì – Chương 66

CHƯƠNG 64: HỒNG NHÃN
“Nói đến mới nói, trước đây ngươi đã từng bị trọng thương, thiếu chút nữa……mất mạng.”
Thượng Quan Khâm như không nhìn thấy sự kinh ngạc của Bồ Đào, chống cằm thản nhiên nói.
“Ta?” Bồ Đào hoảng hốt nói “Chuyện trước kia……ta không nhớ rõ.”
“Ừ, nhưng ta lại nhớ rất rõ.” Thượng Quan Khâm như có chút đăm chiêu cười cười “Lúc ấy tiểu Bồ Đào đặc biệt mê luyến Thượng Quan Thanh Khuê. Vừa nhìn thấy hắn, cặp mắt không thể dời đi được, mỗi lần đến Nguyệt yến còn khẩn trương đến run rẩy, thấy hắn chiếu cố cho Tuyết nhi, ánh mắt của ngươi thật sự là rất đáng thương. Mỗi lần thấy ngươi như vậy, ta không thể kềm chế được, chỉ biết gắp thức ăn cho ngươi, hy vọng ngươi có thể chú ý đến ta……”
“Không có chuyện như vậy.” Bồ Đào vội vàng nói “Ngươi nói cứ như đó là mối tình đầu của ta vậy?”
“Thì đó chính thật là rung động đầu đời của ngươi mà.” Thượng Quan Khâm mỉm cười nói.
“Không phải, không phải!” Bồ Đào thật thà thêm một câu “Ta thật không nhớ rõ.”
“Ừ” Thượng Quan Khâm nựng nịu hài tử, Bồ Đào ngắm nhìn không khỏi thở dài “Trước đây ngươi cũng nựng ta như vầy sao?”
“Ừ. Lúc ngươi được ôm đến bên ta, ngươi im lặng khác thường, đôi mắt mở thật to, cái miệng nhỏ xíu, răng còn chưa mọc đủ. Ngươi níu ngón ta của ta bỏ vào miệng mút, lúc đó ta còn chưa quen, ngươi cười nhễu nước miếng tùm lum lên người ta, năm đó ta mới mười tuổi, sợ đến mức mấy tháng sau cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn ngươi trong nôi……”
Bồ Đào nhăn mặt lại “Phải, phải, ta chính là vừa sinh ra nước miếng nhễu nhão, ba tuổi còn đái dầm.”
Thượng Quan Khâm nhăn mày lại.
Một hồi lâu sau mới nói tiếp “Có một lần ngươi tiểu lên người của ta……lúc ấy trong nháy mắt ta đã ném ngươi qua một bên, may mắn Khổ bà bà đã bắt được ngươi, nếu không chắc ngươi đã rơi xuống đất rồi.”
“Sao? Còn có việc này à?”
“Ừ” Thượng Quan Khâm thành thật nói “Nhưng lúc ấy ta chỉ lo trở về tắm rửa thay quần áo, khi trấn tĩnh tâm thần lại mới ý thức được khi ném ngươi ra đã vô tình sử dụng nội lực, sau đó chạy đi xem ngươi, thấy phía sau đầu của ngươi bị sưng một cục, cứ oa oa khóc thét. Ài……có lẽ lúc đó ngươi bị ta ném u đầu mà sinh ra khờ khạo.”
“Dám nói ta khờ!?”
Bồ Đào giận dữ, liếm liếm khóe môi, cười dài nói. “Ta phải cắn cho đến khi đầy người ngươi dính nước miếng mới thôi!”
Thượng Quan Khâm vẫn thản nhiên cười, ôm nửa bản Thủy Nguyệt Phiêu Linh vào lòng.
“Nếu ta có thể sống lâu hơn, sẽ mãi mãi ở bên ngươi cả đời này.”
Nói xong hôn một cái lên trán Bồ Đào, nhìn nhìn hai bảo bảo phì nộn, cười nói “Được sống……thật là tốt……”
—————————-
Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Khâm mang Bồ Đào đến đại sảnh ở tổng đàn của Thuấn Ảnh Giáo.

Đáng tiếc không nhìn thấy cảnh tượng hàng ngàn người quỳ xuống bái chào như trong tưởng tượng của Bồ Đào, chỉ được thấy Tứ đại hộ pháp của Thuấn Ảnh Giáo.
Điều khiến Bồ Đào tức giận là trong Tứ đại hộ pháp này, hết ba người đều là nữ!
Tuy ai nấy đều lớn tuổi, điềm đạm, võ công cao cường.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút mất hứng trong lòng.
Thượng Quan Khâm mỉm cười kéo nàng qua giới thiệu ”Đây là thê tử của ta.”
Nam tử duy nhất còn lại trong Tứ đại hộ pháp là một lão nhân, trên mặt hắn có ba thanh đao vẫn còn ghim chặt, tất cả mọi người đều gọi hắn là Tuyệt Hồn Đoạt Mệnh Đao – Đao lão, vị trí đứng đầu trong Tứ đại hộ pháp.
Tiếp theo là Phong Duyệt ba mươi tuổi, Phù Dung ba mươi mốt tuổi, Đỗ nương ba mươi lăm tuổi.
Phong Duyệt và Phù Dung đều đã kết hôn, trượng phu đều là giáo chúng đảm nhận chức vụ quản sự trong giáo.
Phong Duyệt sử kiếm, Phù Dung sử đao.
Đỗ nương sử tiên, che mặt bằng một tấm sa lụa màu đen, nghe nói là để tưởng niệm vong phu.
Ngoại trừ Đao lão, ba vị hộ pháp này đều là do Thượng Quan Khâm đã chọn ra sau khi lên làm giáo chủ.
Năm đó vì để khuyếch trương thế lực của Thuấn Ảnh Giáo.
Thượng Quan Khâm đã chiêu nạp không ít người có thân phận hỗn tạp trong võ lâm, bất luận là người Trung Nguyên hay là Tây Vực, là đại địch của võ lâm, hoặc là những cao thủ không mấy nổi danh.
Ví dụ như Đỗ nương, hàng ngày đều mang mạng che mặt để tế điếu vong phu, nhưng nghe nói vong phu của bà ta là do bà ta chính tay tra tấn cho đến chết.
Không biết Thượng Quan Khâm đã dùng cách gì mà ai nấy trong Tứ đại hộ pháp đều vô cùng trung thành đối với hắn. Thế lực của Thuấn Ảnh Giáo dưới sự phù trợ của bốn người này càng ngày càng lớn mạnh.
Nhưng cái Bồ Đào quan tâm chính là nửa bản tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh còn lại.
Và… Thượng Quan Khâm ngàn lần vạn lần không được xảy ra …..vấn đề với người khác.
Thật ra, Bồ Đào thấy Phù Dung kia thực không vừa mắt tí nào, cặp mắt hồ ly tinh thiên kiều bá mị, nàng cũng không thích Phong Duyệt, nghe nói chính là nàng ta đã thay tả lót cho hai bảo bảo của nàng, đáng giận!
Không thể tha thứ!!
Lần đầu tiên  Bồ Đào phát hiện mình như vậy mà cũng có thể ăn dấm chua.
Đáng giận nhất là, Phù Dung có cặp mắt hồ ly mị hoặc kia lại còn cư nhiên che miệng cười nói “Sắc mặt giáo chủ phu nhân không tốt lắm, có phải là bị ăn dấm chua hay không?”

Bồ Đào lập tức nổi giận.
Thượng Quan Khâm ngừng lật trang sách trên tay, ngẩng đầu thản nhiên nói “Phù Dung, trong Tứ đại hộ pháp chỉ có ngươi là người bản cung sủng ái nhất.”
Bồ Đào lại nghe hiểu được, ý Thượng Quan Khâm muốn nói, ngươi quá phóng túng đi.
Quả nhiên Phù Dung nghiêm mặt lại, không hề cười đùa nữa.
Bầu không khí ở đây thực có chút kỳ dị.
Tuy Bồ Đào tận lực hòa đồng vào mọi người xung quanh, Thượng Quan Khâm lẳng lặng điềm nhiêm như cũ, lão nhân trong Tứ đại hộ pháp ai uống rượu thì cứ uống rượu, ai cười hi ha thì cứ cười hi ha, nhưng không biết vì sao, Bồ Đào vẫn có cảm giác xa lạ.
Đúng.
Đó là một loại cảm giác xa lạ.
Vĩnh viễn cũng không thể giống như cảm giác ở cùng một chỗ, bàn tán, cười đùa, tranh cãi với Thượng Quan Phi, Lưu Thủy, Liễu Như.
Dù cố tiếp cận gần gũi như thế nào, cảm giác cũng chỉ là như với người xa lạ mà thôi.
Bồ Đào cố gắng an phận đợi một ngày nữa trôi qua trong khi mọi người chuẩn bị hành lý để khởi hành, nhưng tối đến lại không nhịn được nói với Thượng Quan Khâm.
”Ta cảm thấy, ở với bọn họ, thực……không quen……”
“Ừ. Ta biết.”
Thượng Quan Khâm vừa mới tắm rửa, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nói “Thật ra ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng cũng may, bên cạnh còn một người quen thuộc.”
“Hả? Ai vậy?”
Thượng Quan Khâm ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nói. “Hài tử ngốc nghếch, là ngươi chứ ai.”
Bồ Đào nghe vậy chấn động, lập tức nhảy dựng lên, ôm chầm lấy sư phụ ép đến đầu giường, cọ xát nũng nịu “Sư phụ, đến đây đi thôi…… Đã lâu rồi không làm chuyện đó……”
Thượng Quan Khâm hiển nhiên vô cùng thống khoái mà đáp ứng, hơn nữa lại còn rất tỉ mỉ, rất ôn nhu, không làm Bồ Đào đau, cũng không tự làm bản thân mình đau.
Ngày hôm sau Bồ Đào mặt mày hồng hào, tâm tình thỏa mãn bước lên xe ngựa. Rong ruổi suốt một ngày một đêm, rốt cuộc cũng tới Mặc Trúc thành.
Thời gian vẫn còn nhiều.

Thượng Quan Khâm bế bảo bảo xuống.
Mang theo Bồ Đào xúng xính trong bộ xiêm áo nữ tử đi dạo phố khắp nơi cả ngày.
Cao hứng mua vô số váy áo hoa lệ chói mắt cho Bồ Đào.
Được một nam tử dung mạo tựa tiên tử chìu chuộng sủng ái dìu đi dạo khắp nơi, khiến nữ tử trong thành ai nấy đều hâm mộ không ngớt.
Chỉ một hành động nho nhỏ như vậy, Thượng Quan Khâm đã vô tình thỏa mãn tâm lý nữ nhi ái mộ hư vinh của Bồ Đào.
Lúc trở về, trên tay nàng cầm gói lớn gói nhỏ, xiêm y trang sức hoa văn đủ màu đủ kiểu nhìn hoa cả mắt, Phù Dung nhìn thấy liền lay lay Phong Duyệt kế bên, hai người chụm đầu lại thì thào bàn tán to nhỏ.
Bồ Đào làm như lơ đãng vểnh tai lên, mơ hồ nghe Phù Dung nói, sau cuộc tỷ võ lần này trở về, nếu tướng công của nàng mà không mua sắm cho nàng ta vài bộ xiêm y mới hoặc là dịu dàng nhỏ nhẹ như Giáo chủ, nàng ta nhất định sẽ bỏ rơi hắn!
Phong Duyệt nghe xong, lại còn thực nghiêm túc gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói ”Ta muốn thêm son phấn, nếu dám không mua cho ta, ta sẽ liền học theo Đỗ nương, ngược đãi hắn đến chết!”
Dứt lời liếc mắt nhìn Đỗ nương, nhưng Đỗ nương tựa hồ như không có nghe thấy, chỉ say sưa ngắm nhìn hai bảo bảo trong nôi, ánh mắt ôn nhu hâm mộ.
Thượng Quan Khâm còn đang mãi mê quây quần chiến đấu với đống xiêm y mới mua cho Bồ Đào, cố gắng chọn ra bộ thích hợp nhất để nàng mặc tối nay.
Bồ Đào ngồi một bên, tâm lý ái mộ hư vinh của tiểu nữ nhân lại một lần nữa được thỏa mãn thật nhiều.
Rồi lại nhìn nhìn bảo bảo mà bắt đầu phát rầu, sờ sờ mặt mày của mình, ngẫm nghĩ coi có nên thoa son đánh phấn một chút.
“Bộ này!” Thượng Quan Khâm rút ra một bộ xiêm y “Ngươi mặc bộ này đi!”
“Ừ.” Tiếp lấy rồi cẩn thận mặc vào, Bồ Đào do dự hỏi “Sư phụ, ta có nên thoa son đánh phấn hay không?”
Thượng Quan Khâm “Hả?” một tiếng, rồi cúi đầu cắn ngón tay, nâng mặt Bồ Đào lên, đem máu trên ngón tay tô lên môi Bồ Đào, mỉm cười nói “Không cần đánh phấn, ngươi chỉ cần tô chút son môi là đẹp rồi.”
Trong nháy mắt Bồ Đào như quên cả thở, toàn thân không khỏi run rẩy nói “Sư phụ, đôi mắt của ngươi…..”
“Làm sao?”
Thượng Quan Khâm nghiêng đầu hỏi, Bồ Đào thấy hai tròng mắt của Thượng Quan Khâm không biết từ khi nào đã trở nên đỏ rực, lắc lắc đầu, hôm nay còn chưa đến ngày rằm trăng tròn, tại sao đôi mắt của sư phụ lại đột nhiên đỏ lên như thế.
Không khỏi nghi ngờ hỏi “Ngươi có luyện nửa bản Thủy Nguyệt Phiêu Linh đó chưa?”
“Tất nhiên là có!” Thượng Quan Khâm gật đầu, Bồ Đào rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, cầm lấy chiếc gương nhỏ đưa đến trước mắt Thượng Quan Khâm “Ngươi tự mình xem đi!”
Thượng Quan Khâm ngẩn người ra.
Một lát sau lên tiếng hỏi “Tại sao lại như vậy?”
Bồ Đào dọn dẹp hết xiêm y đi, trong lòng vô cùng lo lắng ưu phiền.
Bởi vì lần trước làm tổn thương đến Bồ Đào.

Nên đêm nay Thượng Quan Khâm đòi chia phòng ra ngủ, nhưng Bồ Đào chết sống gì cũng không chịu.
Cuối cùng đem hai bảo bảo giao cho Phù Dung chiếu cố, hai người mặc nguyên đồ ngủ chung, nhưng Thượng Quan Khâm vẫn làm bộ như vô ý mà nằm cách xa Bồ Đào một chút.
Nhưng đêm nay cũng không có chuyện gì phát sinh, ngày hôm sau đôi mắt Thượng Quan Khâm vẫn đỏ rực như cũ.
Bồ Đào mơ hồ cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
Bởi vì đôi mắt đỏ rực là dấu hiệu Thượng Quan Khâm càng bị nặng hơn.
Nhưng sáng sớm hôm sau nàng vẫn phái Phù Dung đi giành chỗ.
Bồ Đào cảm thấy một ngày hôm đó trôi qua thực thuận lợi.
Buổi tối nàng nghịch nghịch tóc của Thượng Quan Khâm nói, sư phụ, ngươi đã nằm trong danh sách Thập đại cao thủ, lúc này không cần ra tay nữa, như vậy sẽ không cần dùng đến Huyết Y Phiêu Linh. Ta không biết công phu này trong một năm nay đã hút đi bao nhiêu huyết khí của ngươi, nhưng nếu có thể thì đừng sử dụng nữa.
Thượng Quan Khâm nói “Một năm nay ngươi chỉ đứng dưới đài xem, lần này có muốn tự mình tham gia cuộc tỷ võ hay không?”
“Muốn!”
“Vậy lần này ta ngồi dưới đài xem ngươi tỷ võ!”
Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào đến luận võ đài.
Phù Dung chiếm được hai chỗ ngồi.
Thuấn Ảnh Giáo tốt xấu gì cũng là một trong Tam đại Tà giáo, bài bố sắp xếp cũng như Ma giáo. Đao lão tuân lệnh phải ở lại trong phòng uống rượu, Thượng Quan Khâm chỉ dẫn theo ba nữ hộ pháp và thê tử của mình đến.
Khí thế tất nhiên là rất hoành tráng.
Bên ngoài đã có rất nhiều người tụ tập.
Nhiều người nhận ra Thượng Quan Khâm, nhưng lại không biết hắn là Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo.
Thượng Quan Khâm mặt mày tươi rói như gió mùa xuân, một tay ôm bảo bảo, một tay dắt theo thê tử đường đường chính chính đến tham gia trận đấu.
Thật sự thu hút không ít ánh mắt của mọi người chung quanh.
Nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán, nghe nói khi Thượng Quan gia xảy ra chuyện, Thượng Quan Khâm mất tích.
Còn có người nói hắn đỡ một đao cho đồ đệ của mình, còn tưởng rằng đã chết, không ngờ Thượng Quan Khâm còn sống, mà lại còn thành hôn nữa.
Sau đó chuyển đề tài nói đến Thượng Quan Kinh Hồng biết Thủy Nguyệt Phiêu Linh, như vậy kẻ làm sư phụ nhất định cũng phải biết tin tức gì đó.
Đang lúc náo nhiệt, chợt thấy Thượng Quan Khâm ung dung tự nhiên ngồi xuống vị trí của Thuấn Ảnh Giáo.
Toàn hội trường trong nháy mắt đều im lặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.