Bạn đang đọc Ăn bồ đào không phun bì – Chương 50
CHƯƠNG 48: PHONG HÀN
Cứ chậm rãi mà đi năm sáu ngày cũng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng qua Quý Tử Thiến nhiễm phong hàn, lại không thể gượng dậy nổi.
Ban đầu chỉ là hắt xì không ngừng, Bồ Đào thấy bộ dáng Quý Tử Thiến tránh một bên hắt xì chùi nước mũi, tâm tình vui vẻ cười nhạo hắn, đại mỹ nhân đúng thật là đại mỹ nhân nha, bộ dáng hắt xì cũng xinh đẹp động lòng người hơn nhiều so với người thường.
Lúc đó Quý Tử Thiến còn sức ngẩng lên nhìn trời ra vẻ xem thường nàng.
Nhưng kể từ ngày thứ ba, Quý Tử Thiến bắt đầu lên cơn sốt đứt quãng, khi có khi không.
Rốt cuộc sau năm ngày năm đêm ở trong rừng, Bồ Đào cũng đến được thành trì kế tiếp.
Quý Tử Thiến sốt cao không hạ, vẫn được Bồ Đào ôm chặt trong lòng, Bồ Đào cũng không còn tâm tình để mà cười nhạo hắn nữa, mà Quý Tử Thiến cũng không còn sức lực để trợn mắt trắng dã nhìn nàng.
Linh đan diệu dược trị té, ngã, nội thương, cửu tử hồi sinh….đều mang theo không ít, nhưng lại quên không mang theo thuốc chữa cảm mạo phong hàn bình thường.
Khi đến Huyền Thành, rốt cuộc Bồ Đào cũng nhận ra, cho dù là một đại mỹ nhân võ nghệ đầy mình, cũng có thể vì một trận mưa mà đứng dậy không nổi.
Mấy ngày này xa phu cũng vẫn đến nhà dân xin thảo dược trị phong hàn bình thường, nhưng một chút hiệu quả cũng đều không có.
Rốt cuộc khi xe ngựa dừng trước cửa y quán trong thành, Bồ Đào vừa khóc vừa ôm Quý Tử Thiến xuống xe.
Giống như mấy tháng trước nàng ôm sư phụ vậy, lúc đó trên ngực sư phụ vẫn chảy máu không ngừng.
Quý Tử Thiến đôi mắt nhắm chặt hôn mê mờ mịt, nhưng hai bàn tay vẫn luôn luôn bị Bồ Đào gắt gao siết chặt.
“Nếu ta chết, ngươi không được nuốt lời, hài tử này phải đặt tên là Quý Bảo.”
Trên xe ngựa, lúc Quý Tử Thiến thanh tỉnh, đã cười nói như vậy.
Bồ Đào vừa tức vừa buồn, nếu là ngày thường nàng nhất định sẽ nói “Ngươi đi chết đi!”, nhưng hiện nay, thấy bộ dáng Quý Tử Thiến suy yếu như vầy, Bồ Đào thật không dám nói ra chữ “chết” này!
“Nếu trong vòng ba ngày mà ngươi không khỏi bệnh, ta sẽ đặt hắn họ Thượng Quan cho coi!”
“Được, được! Ngươi được lắm!”
Quý Tử Thiến vội gồng mình đứng dậy, trước mắt tối sầm, nhanh chóng ngã vô lòng Bồ Đào lại.
Đại phu trong y quán thu được nhiều bạc, đương nhiên sắp xếp một gian phòng tốt nhất cho hai người.
Quý Tử Thiến ngủ trên giường, Bồ Đào ngồi cạnh bên, không ngừng nhúng ướt khăn chườm lên trán cho Quý Tử Thiến.
Mấy bữa tiếp theo, đôi mắt hắn càng ngày càng ảm đạm, tên tiểu quỷ xấu xa Quý Tử Thiến bộ dáng sinh long hoạt hổ của ngày xưa, chỉ một trận phong hàn đã trở thành bộ dáng như thế này.
Quý Tử Thiến hô hấp khó khăn, thỉnh thoảng lại ho khan vài cái, Bồ Đào chốc chốc lại thăm dò thân nhiệt trên trán hắn, phát giác dường như có hạ sốt, lại lau qua trán hắn rồi thay khăn ướt.
Thật nhẹ nhàng chườm lên trán hắn.
Vuốt ve mái tóc khổng tước diễm lệ của Quý Tử Thiến.
Bởi vì đổ mồ hôi và nằm nhiều, sợi tóc rơi xuống hai bên má hắn, vương nơi khóe miệng, Bồ Đào nhẹ nhàng vén tóc lên cho hắn.
Bồ Đào ngồi nhìn hắn đến ngẩn người.
Đại phu vẫn chưa trở về, sau khi chẩn bệnh cho Quý Tử Thiến, chỉ nói là không giống cảm mạo thông thường.
Nhưng đã thu bạc rồi nên không thể không lo, vì thế sau giờ ngọ lão liền bỏ chạy ra ngoài thỉnh giáo thần y khác trong thành, hiện giờ đêm đã khuya, Quý Tử Thiến đang sốt à đại phu còn chưa về.
Bồ Đào cảm thấy lòng mình đau xót tận tim gan.
Nàng mấy bữa nay sức khỏe cũng sa sút, mới vừa rồi còn cảm thấy nhợn nhợn suýt ói.
Ở trong xe ngựa ôm Quý Tử Thiến suốt, tư thế không tốt, không dám cử động, lỗ tai còn đang bị sưng, kết quả cổ nàng như bị trẹo, đau nhức vô cùng.
Vuốt trán hắn thăm dò nhiệt độ một lần nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Bồ Đào rốt cuộc nhịn không được, ngồi tựa trên ghế, thất thanh khóc òa lên.
Vốn Quý Tử Thiến đang bị hôn mê.
Bị tiếng khóc của nàng làm tỉnh lại.
Hắn còn vuốt cái trán của mình, nói “Tiểu tổ tông, không được khóc, ta còn chưa chết……”
“Ừ……”
Bồ Đào hấp háy sụt sịt cái mũi, nói “Ngươi này toàn miệng quạ đen không, tai của ta vẫn còn viêm, chưa lành lại.”
“A a……Nhưng bộ dáng ngươi mặc nữ trang thật sự là đẹp lắm……”
Quý Tử Thiến khẽ mỉm cười, Bồ Đào lập tức quẹt quẹt lung tung trên mặt chùi đi nước mắt, vấn tóc lên, thay ra áo hoa váy dài, đeo cây trâm lấp lánh đong đưa kia vào.
“Vậy ngươi mau khỏe lại đi, rồi mua bông tai cho ta. Ta muốn một đôi bông tai bạc có nạm trân châu Nam Hải, biết chưa? Mau khỏe lại rồi đứng dậy đi!!”
“Ngươi đang làm nũng đó sao?”
Quý Tử Thiến ý cười càng sâu, nói “Được thôi, giờ đổi khăn chườm đầu cho ta đã, đều nóng hết cả rồi!”
Bồ Đào vội vàng xả khăn vào nước, Quý Tử Thiến tà mị ngắm nàng cả nửa ngày, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài nói “Mấy ngày nay thật vất vả cho ngươi……”
“Không có gì…… Chỉ cần ngươi khỏe lại……”
“Như vậy cũng tốt…… Có thể thấy ngươi……ôn nhu như nữ nhân vậy……”
“Ngươi không giận ta sao?”
Bồ Đào cầm khăn lau mặt cho Quý Tử Thiến, hai gò má hắn lúc này cũng đỏ rực do sốt cao, đôi mắt Bồ Đào nóng lên, sụt sịt mũi muốn khóc.
“Bộ dáng ngươi mặc nữ trang thật là đẹp vô cùng, xiêm y này nhìn như một đóa hải đường vậy……. Quý phi…… thật biết chọn……”
Bồ Đào quệt nước mắt nói “Ngươi còn dám nói, bộ xiêm y này bỏ trên xe ngựa mấy ngày rồi chưa giặt, còn giống hoa hải đường gì chứ!? Ngươi không thấy nó bốc mùi rồi hay sao?!”
Quý Tử Thiến lại nghe lời hít hít mũi ngửi, cười nói “Đúng là bốc mùi rồi……”
Bồ Đào thực giận.
Quý Tử Thiến lại nói “Vốn tính đến thôn trấn kế tiếp mua cho ngươi một bộ khác……không ngờ……”
Đang nói chuyện, chợt có người gõ cửa, thì ra là đại phu mang theo một vị lão nhân y thuật cao thâm khác đến.
Bồ Đào lập tức im lặng, sợ ảnh hưởng đến đại phu đang chẩn mạch.
Nhưng không ngờ chỉ nửa khắc sau, lão đại phu lại nói.
“Đây không phải bệnh thường.” Tim Bồ Đào nhất thời như nhảy vọt lên tận cuống họng, chỉ nghe lão tiếp tục nói “Vị công tử này trúng độc.”
Quý Tử Thiến và Bồ Đào đều chấn động, còn tưởng rằng bệnh gì trở nên nghiêm trọng! Không ngờ lại là trúng độc!
“Lão phu không dám khẳng định, nhưng đây quả thật là những dấu hiệu bị ngộ độc, lúc lão phu còn trẻ đã gặp qua một loại kỳ độc của Tây Vực, vô sắc vô vị, giết người một cách vô hình……”
“Vậy có giải dược hay không!?”
“Cái này……cũng không phải là không có…… Nhưng từ xưa tới nay mỗi một môn phái đều có chất kịch độc gia truyền riêng, các loại độc vật khi hòa chế tỷ lệ khác nhau đều có thể cho ra trăm ngàn thứ độc dược kỳ quái khác nhau…… giải dược này…… sợ là chỉ có người hạ độc mới có. Nếu người nọ đã bất động thanh sắc hạ độc trí mạng như vậy…………”
Lão Đại phu chưa nói hết lời, Bồ Đào đã toát mồ hôi lạnh đầy lưng.
Sau khi tiễn đại phu về, hai người đều ngồi trầm mặc.
Bọn họ đều đang nghĩ đến một người.
Hồng Dạ.
Đêm đó……
Hồng Dạ chạy trốn, nhưng cũng không buông tha Quý Tử Thiến!
Cư nhiên!
Hạ độc!
Cư nhiên hạ độc!!!!
Bồ Đào nhớ tới cái gối đầu còn để lại trong xe ngựa kia.
Hài tử kia, coi vậy mà ngoan độc quá a!
Muốn giết Tử Thiến của nàng a!!
Bi phẫn tăng lên không ngừng, Bồ Đào nhợn nhợn muốn ói.
“…… Bồ Đào……”
“Đừng nói……”
Bồ Đào vuốt ngực, sắc mặt tái nhợt, nói “Không đi Ma giáo nữa, ngày mai chuyển hướng, ta mang ngươi đi Thiên Sơn!”
“Không biết có kịp hay không……”
“Ngươi dám chết thử xem!!!”
Bồ Đào nhảy dựng lên, gầm lên giận dữ, Quý Tử Thiến nhìn nhìn Bồ Đào, đột nhiên cười nói “Thật tốt quá…… Ngươi lo cho ta như vậy……”
Lại nói “Quý Tử Thiến ta……có chết cũng không tiếc……”
Bồ Đào đang muốn há mồm, chợt nghe hắn nói tiếp “Nhưng sau khi ta chết, bảo bảo nhất định phải kêu là Quý Bảo a a a a a!”
Bồ Đào cảm thấy mình giận đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên!
“Giờ này ngươi còn nghĩ tới ba cái chuyện đó!!! Phải nghĩ cách cứu mạng trước! Ngươi thật sự là làm ta tức chết mà!”
Bồ Đào thật muốn đánh chết hắn!
“Chỉ có như vậy……cả đời này của ngươi…… mới không thể quên ta……”
Một hồi lâu, Quý Tử Thiến thu hồi lại nụ cười, thần sắc ảm đạm.
“Quý Bảo a, vốn nên là bảo bối của Quý Tử Thiến ta……”
Bồ Đào lặng người.
Nhiều năm qua nàng cũng chưa từng thấy Quý Tử Thiến lộ ra biểu tình như vậy.
Nói ra những lời như vậy.
Nàng đột nhiên phát hiện, cái nàng có thể cho hắn, lại chỉ có một câu, thực xin lỗi.
Lúc hai người trầm mặc, lại không ngờ Hồng Dạ đang núp ngoài cửa sổ xem đã lâu.
Vì thế trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ chợt nổi lên rõ ràng.
Bồ Đào và Quý Tử Thiến giật mình hồi thần, phát hiện Hồng Dạ vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, xoay người bước vào phòng.
Cười nói “Ta thấy xe ngựa của các ngươi, đoán là các ngươi sẽ tới đây, nên đã tới đây từ sớm chờ các ngươi. Bồ Đào, có nhớ ta không?”
Bồ Đào giật mình, trực tiếp ấn cơ hoàng nơi cổ tay, Thiên Hoa Loạn Vũ bung ra.
Một thương đâm vào bả vai của Hồng Dạ.
Hồng Dạ giật mình, nhanh chóng phản ứng lại, nhưng ngoài dự kiến là hắn không triển khai thân pháp quỷ dị để né tránh. Hồng Dạ trợn tròn mắt đứng bất động, mặc cho Bồ Đào lại một lần nữa đâm xuyên qua bả vai hắn.
Tuy Bồ Đào lúc đó ý thức được có chỗ không đúng, nhưng chiêu thức đã phát ra không thể thu hồi lại, vẫn đâm ngập nửa đầu thương vào vai hắn.
Ba một tiếng, máu văng ra khắp nơi.
Bồ Đào và Quý Tử Thiến đều sợ ngây người.
Hồng Dạ cúi đầu, đôi đồng tử màu hổ phách giấu dưới mái tóc màu nâu đỏ rũ xuống trán.
“Ngươi hạ độc phải không?”
“Phải.”
Bồ Đào run rẩy một chút, dứt khoát rút đầu thương ra, cũng may miệng vết thương không sâu, Hồng Dạ vung tay lên, tự điểm huyệt cầm máu ình, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra.
“Tại sao?”
“Có người đặt cược bảo Tiêu giết hắn, Tiêu bảo ta giết hắn.”
“Đưa giải dược cho ta.”
“Nếu ta không đưa thì sao?”
Hồng Dạ đột nhiên ngẩng đầu, như không hề cảm thấy bả vai đang đau nhức, mặt mang theo ý cười hỏi “Ngươi sẽ giết ta?”
“Sẽ!”
“……” Ánh mắt Hồng Dạ có chút ảm đạm, nhưng nhanh chóng lấy ra một chai nhỏ trong người đặt trên đầu giường của Quý Tử Thiến.
“Uống đi, nghe nóng lên xuất mồ hôi ra là được rồi.”
Bồ Đào thu hồi Thiên Hoa Loạn Vũ, bỗng nhiên phát hiện nàng đã tổn thương Hồng Dạ.
Đáng tiếc Hồng Dạ chỉ ấn trụ bả vai, nhe răng nhếch miệng nói. “Ngươi thật vô lương tâm, lại đả thương ta như vậy, ngươi nữ nhân ngoan độc này, nể tình ngươi vẫn giữ lại chiếc gối gối đầu của ta…… Hừ ta không tính với ngươi! Chờ ta trở lại, ngươi phải nuôi ta cả đời này!!”
Nói xong liền bỏ đi.
Chỉ để lại nhiều vết máu rơi vãi phía sau.
Giải dược quả hiệu nghiệm, chỉ hai ngày Quý Tử Thiến đã nhanh chóng hồi phục.
Đêm ngày thứ ba ở khách điếm, ngay thời điểm hai người đang quyết định sáng sớm mai sẽ tiếp tục đi về phía tây.
Thì Hồng Dạ trở lại, thân hình đầy vết thương thê thảm khiến ai nấy đều không đành lòng nhìn.
Vừa vào phòng liền chui đầu thẳng vào trong lòng Bồ Đào, Hồng Dạ liếm liếm khóe miệng tràn đầy vết máu, nhíu mi nói với Quý Tử Thiến đang bị dọa đến ngây ngốc ra và Bồ Đào bị dọa đến bật khóc “Không có chuyện gì lớn cả, ta đã nói rõ với Tiêu rồi, đây chỉ là quy cũ phải chịu trừng phạt của Thiên Sơn Tam môn…… Ngươi nhìn xem, gân tay phải của ta đã bị chặt đứt, về sau ta là một phế nhân, ngươi phải nuôi ta……”
Quý Tử Thiến cuống quít điểm huyệt cầm máu, lại phát hiện trên người Hồng Dạ có vô số vết thương.
Hồng Dạ lại nói “Ta đã nghĩ qua rồi, cho dù là bị thương mà chết, cũng chỉ là phải chịu đau thôi. Nhưng ngày đó ngươi nói ngươi muốn giết ta, ta mới cảm thấy được, chết trong tay ngươi, ta nhất định còn đau lòng hơn nữa……”
Nước mắt Bồ Đào chuỗi chuỗi rơi xuống.
Rốt cuộc Hồng Dạ nhịn không được khóe miệng run rẩy, nói “Được rồi, đừng khóc nữa, ôm ta đến trên giường đi thôi, đút cơm cho ta ăn, rồi tìm đại phu chữa cho ta, tay phải không còn nhưng vẫn còn tay trái, vẫn miễn cưỡng quạt được.”
Quý Tử Thiến ngừng một chút, liếc mắt nhìn hai người một cái, đi ra ngoài tìm đại phu.
Bồ Đào chân tay líu ríu chăm sóc cho Hồng Dạ.
Hồng Dạ im lặng một hồi, đột nhiên nhẹ nhàng nói “Ngươi nói xem, chiêu này của ta có tính là khổ nhục kế hay không?”
“Chảy máu nhiều như vậy sao ngươi không bị hôn mê!”
Bồ Đào đau lòng muốn chết! Lại giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
“Như vậy ngươi……có động tâm hay không……”
Lời nói dần dần mỏng manh ngắt quãng, Hồng Dạ gục đầu sang một bên, lúc này thật sự lâm vào hôn mê.