Bạn đang đọc Ăn bồ đào không phun bì – Chương 21
CHƯƠNG 21: HÔN SƠ
Quý Tử Thiến trừng lớn cặp mắt hồ mị ngây ngốc một hồi. Sau đó theo bản năng sờ chỗ vừa mới bị đánh trên đầu, nói. “Chẳng lẽ gia gia không nói cho ngươi biết?”
“Được lắm, ngươi gạt ta?” Bồ Đào kết tội, Quý Tử Thiến vội vàng hoa hoa tay “Không không, kỳ thật là…… Ai nha nói như thế nào đây……”
“Viết!”
“Viết…… Nha…… Kỳ thật……” Quý Tử Thiến lui từng bước, lắc lắc đầu, đột nhiên nói sang chuyện khác “Bồ Đào oa nhi, ngươi cũng đã bị cái kia rồi, đã là một nữ nhân thì hành vi phải thục nữ một chút chứ……”
Nói còn chưa dứt lời, Bồ Đào đã đâm một thương qua, Quý Tử Thiến ôm đầu bỏ chạy.
Nhưng chuyện này Bồ Đào vẫn ghi tạc trong lòng.
Nàng rốt cục biết tại sao thương pháp của mình giống hệt Quý Tử Phong, còn nhớ rõ đêm đó Quý gia gia dốc tâm huyết dạy nàng, thương pháp bình thường thì cũng không nói làm gì, nhưng đây là thiên hạ chí bảo Thủy Nguyệt Phiêu Linh, nàng lại dễ dàng được học như vậy sao? Không cần trả giá gì hết sao?
Bồ Đào có chút buồn bực, nàng đột nhiên muốn biết Quý gia gia……rốt cuộc là có ý gì……
Vì thế nàng vì chuyện này suy nghĩ suy tư cả tháng, nhưng vẫn không được kết quả gì, chẳng lẽ nàng phải lấy thân báo đáp, gả cho Quý Tử Thiến?
Nhưng mà sự thật nói cho Bồ Đào biết, Quý gia gia tuyệt đối không có ý như vậy, bằng không lão cũng sẽ không gạt nàng nhiều năm như vậy.
Vì thế Bồ Đào dần dần không suy nghĩ nữa, chỉ tự nhủ mình không được đem chuyện này nói với bất kỳ ai khác, nhất là Thượng Quan Khâm.
Sau này, lúc Bồ Đào vào vương phủ của Quý Tử Thiến ở, mới biết ra hai chuyện. Chuyện thứ nhất là, thì ra Quý gia là đương kim vương tộc, tên Quý Tử Thiến xấu xa kia vậy mà lại là một tiểu hầu gia……
……Chuyện thứ hai, từ nhỏ Quý Tử Thiến đã kế thừa Thủy Nguyệt Phiêu Linh, mà Quý gia gia cho Bồ Đào luyện tập cùng, chỉ vì muốn Bồ Đào trú nhan, chứ nếu không sau này Bồ Đào già đi mà Quý Tử Thiến vẫn còn bộ dáng thiếu niên thì khó coi vô cùng.
Hơn nữa tình hình lúc đó Bồ Đào đang rất tuyệt vọng, sau khi Quý Tử Thiến nói ra việc này, Bồ Đào rốt cục mới lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Nhưng chuyện trước mắt là bây giờ trở về, phải nói gì với Thượng Quan Khâm đây.
Lúc Quý gia gia đưa Bồ Đào về, trời đã bắt đầu sáng.
Quả nhiên Thượng Quan Khâm vẫn không ngủ, vẫn ngồi trong phòng Bồ Đào, lúc Bồ Đào trở về, hắn đang cầm một chén trà trong tay mà ngẩn người.
“Sư phụ.”
Thượng Quan Khâm giật mình một chút, hồi thần “Đã trở về rồi sao!”
“Ừ.”
Bồ Đào bước qua, do dự một chút, quyết định không nói gì, trực tiếp bỏ chén trà trong tay hắn ra, kéo tay hắn đến bên giường.
“Cùng ngủ với ta đi.”
“……”
Bồ Đào buông tay, trực tiếp tiến vào mền, rùng mình một cái.
Thượng Quan Khâm cởi áo ngoài ra, không nói một lời chui vào mền.
Bồ Đào dừng một chút, rồi vẫn chủ động quấn tới.
Nàng thích mùi cơ thể của Thượng Quan Khâm, có lúc nàng nghĩ, mùi trên người nam nhân cũng có thể là một đặc điểm hấp dẫn kẻ đoạn tụ hay sao?
Sau đó nhớ lại, mỗi khi luyện võ xong sau giờ ngọ, cả người nàng đầy mồ hôi, lúc đó nhìn thấy Thượng Quan Khâm trong bộ trang phục trắng như tuyết, nàng đều chủ động tránh ra thật xa, đợi sau khi tắm rửa, thay trang phục mới rồi mới dám lại gần hắn cùng nhau ăn cơm.
Đang nghĩ ngợi lan man, Thượng Quan Khâm nhẹ nhàng ôm Bồ Đào, bàn tay nóng rực sờ tới sờ lui trên đầu nàng……
Bồ Đào nhịn nửa ngày, rốt cục không chịu nổi lên tiếng hỏi “Sư phụ……”
“Gì?”
“Sư phụ có nằm mơ bao giờ chưa?”
“Đương nhiên có.”
“Có từng mơ thấy nữ nhân hay không?”
“……” Thượng Quan Khâm khẽ chấn động, bàn tay đang sờ tóc Bồ Đào không được tự nhiên ngừng lại nửa chừng.
Bồ Đào hơi sợ, run rẩy nói “Chẳng lẽ ngươi mơ thấy…… nam nhân……?”
Thượng Quan Khâm chấn động mạnh, ẩn nhẫn nửa ngày, bàn tay vừa vuốt tóc Bồ Đào kia trực tiếp bóp cái cổ nhỏ của nàng, khẽ dùng lực một chút “Ngươi có tin hay không ta sẽ bóp chết ngươi?”
“Ngủ thôi!” Bồ Đào nhào vào lòng hắn, rốt cuộc không dám náo loạn nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngày nào cũng giống ngày nấy.
Cứ như vậy đã hết một năm.
Bồ Đào được mười bốn tuổi.
Năm nay không có Đại hội võ lâm, cũng không có Binh Khí Phổ Bài Danh.
Nhưng Thượng Quan gia có chuyện vui thật to.
Thượng Quan Phi đại thúc thành hôn!
Thật sự cưới tiểu nha đầu bằng tuổi Liễu Như kia của Đường môn.
Lưu Thủy đã qua khỏi tuổi hai mươi tươi đẹp, cả ngày sầu mi khổ mặt, ai oán thở dài, chậm chạp trì hoãn không chịu tổ chức sinh nhật hai mươi mốt tuổi.
Đường môn và Thượng Quan gia đính hôn, địa vị của Thượng Quan gia trong chốn võ lâm chỉ xếp sau Tiêu Hồn giáo và phái Thiếu Lâm, bài danh Võ Lân tam đại thế lực.
Thế nên rốt cuộc cũng có người đứng ngồi không yên.
Vừa chớm đầu xuân Mộ Dung Lan đã truyền lời, muốn Thân Phi thành gia lập thất, cuối mùa xuân sẽ đến cầu hôn Thượng Quan Tuyết.
———————————————————–
Thượng Quan Tuyết chính là bảo bối lớn nhất của Thượng Quan Thanh Khuê.
Vậy mà Thượng Quan Thanh Khuê không một chút do dự nào liền đồng ý.
Hôm đó Bồ Đào vừa luyện kiếm pháp xong, giữa đường trở về phòng thì bị Thượng Quan Tuyết ngăn lại.
Bàny tay nhỏ bé trắng nõn giữ chặt tay Bồ Đào, không để ý ánh mắt kỳ dị của Thượng Quan Khâm bên cạnh, trực tiếp kéo Bồ Đào đến một góc yên tĩnh.
“Phụ thân bảo ngươi đi Mộ Dung gia đưa thiệp mời, ngươi có biết hay không?”
Bồ Đào giật mình một chút, lắc đầu.
“Ca ca, cả đời Tuyết Nhi phải như vậy sao? Ca ca, lúc ngươi đến Mộ Dung gia phải xem cẩn thận giúp Tuyết nhi, ta cũng không nhớ rõ mặt mũi Mộ Dung Thân Phi ra sao, ca ca nhất định phải giúp Tuyết nhi xem cho kỹ nha, nếu không phải là người tốt thì phải nói với Tuyết nhi, Tuyết nhi sẽ không ưng!”
Bồ Đào nhìn nhìn Thượng Quan Tuyết, cúi đầu xem bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang giữ chặt mình.
Bàn tay nhỏ bé này từng cầm roi múa may, khiến nàng giận muốn chết, lại từng sung sướng cầm một chiếc khăn tay mới thêu một đóa mẫu đơn màu tím xong, nói ca ca ngươi thật lợi hại, giúp Tuyết nhi đánh bại tiểu gia hỏa kia, Tuyết nhi tặng ngươi khăn tay này……
Bồ Đào thu hồi tâm thần, nhìn nhìn gương mặt trắng như tuyết của Thượng Quan Tuyết, mỉm cười, hoa hoa tay ra dấu nói “Ta đã gặp qua Mộ Dung Thân Phi tại đại hội Binh Khí Phổ bài danh, hắn thiếu chút nữa đã đả bại sư phụ, là một thiếu niên tuấn tú phi thường phi thường dễ nhìn, năm nay mười bảy hay mười tám gì đó? Là một hài tử rất tĩnh lặng.”
“Vậy không phải là khối đầu gỗ hay sao?”
“Không phải đầu gỗ, là văn nhã ưu tĩnh, thật sự là một hài tử không tệ chút nào……” Bồ Đào hoảng hốt một chút, đột nhiên nhớ tới hình ảnh Quý Tử Phong áp sát Mộ Dung Thân Phi trên cây, lúc lắc đầu, tiếp tục hoa tay “Được rồi, ta sẽ xem giúp ngươi, ta cũng không biết gia chủ quyết định như vầy? Khi nào thì ta và sư phụ lên đường?”
“Phụ thân nói, Thượng Quan thúc thúc phải ở lại để chuẩn bị tiếp đãi Mộ Dung gia, vì phụ thân phải đi cùng Phi trưởng lão đến bái phỏng lão chủ mẫu của Đường môn…… Phụ thân bảo ngươi đi một mình. Đêm nay là Nguyệt yến, phụ thân sẽ thông báo……”
Luận võ trong Nguyệt yến đã sớm bị hủy bỏ từ lâu, có lẽ là lúc Thượng Quan Thanh Khuê cho rằng vị đại cô nương bảo bối của mình cũng đã đến tuổi phải học tập nữ hồng tú hoa, nên kể từ khi nàng ấy được mười tuổi, liền dưỡng tại thâm khuê, Bồ Đào cũng hiếm khi thấy nàng.
Quả thật đến thời điểm Nguyệt yến, Thượng Quan Thanh Khuê thông báo.
Bảo Bồ Đào mang theo Lưu Thủy cùng đi, nói xong còn có chút đăm chiêu “vô tình” đề cập, đại ca của Mộ Dung Thân Phi năm nay bằng tuổi với Thượng Quan Khâm, bảo Lưu Thủy phải lưu tâm đối xử……
Lưu Thủy thực không biết giữ hình tượng chút nào, gục đầu xuống xấu hổ, rồi lại nâng lên một ly rượu giải sầu.
Tối đến Bồ Đào nói chuyện này với Quý gia gia.
Tóc của Quý Tử Thiến đã bắt đầu chuyển màu lam, càng ngày càng giống người cha yêu nghiệt kia của hắn.
“Sao? Tôn tôn cũng phải theo ta hồi kinh.”
Quý gia gia sờ sờ bộ râu giả, Quý Tử Thiến vuốt chiếc vòng Thiên Hoa Loạn Vũ trên cổ tay của Bồ Đào, ai oán thở dài.
“Hồi kinh?”
“Ừ, đi gặp Thân Thích……” Quý gia gia đáp một cách hàm hồ, nhiều năm sau Bồ Đào mới biết được Thân Thích này là tên của Hoàng đế.
Sau nửa đêm Quý Tử Thiến giữ chặt tay Bồ Đào, lén kể “Chỉ kể cho ngươi biết thôi nha, tối hôm qua có một đại thúc tuổi khoảng trung niên, diện mạo thập phần tuấn mỹ đến tìm gia gia, dường như gia gia muốn bỏ trốn.”
“……” Hay Quý gia thật sự là một đoạn tụ thế gia…… Bồ Đào suy nghĩ thật lâu, mới không đem những lời này nói ra miệng.
“Quan trọng nhất chính là, người nọ lại đeo Thiên Hoa Loạn Vũ của gia gia……”
Bồ Đào rốt cục nhịn không được “Lại là Thiên Hoa Loạn Vũ? Nhà của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu Thiên Hoa Loạn Vũ?”
Quý Tử Thiến nói “Quý gia gia nói mỗi người có một cái, không cái nào giống cái nào, ví dụ như cái của phụ thân ta là màu đen, cái ngươi đang đeo là ta mới vừa làm xong, cái ông nội đeo là màu lam Khổng Tước, ta liếc mắt một cái đã nhận ra được liền.
“Mỗi người một cái?” Bồ Đào nhanh chóng ngậm lại miệng vừa mới há to ra vì kinh ngạc.
“Cho nên a, ta thật sự là bị dọa vô cùng, thương của phụ thân tặng cho nam nhân, không ngờ gia gia cũng vậy.”
Bồ Đào nhao nhao lên nói “Hình như Thiên Hoa Loạn Vũ là để dành tặng cho tình nhân a.”
“Không, không, không.” Quý Tử Thiến dùng sức lắc đầu “Đương nhiên không phải tình nhân.”
Bồ Đào theo bản năng sờ sờ cổ tay, không biết tại sao lại cảm thấy một tia mất mát.
“Gia gia nói, Thiên Hoa Loạn Vũ, chỉ có thể tặng cho thê tử tương lai thôi.”
Quý Tử Thiến kéo Bồ Đào qua, hôn một cái chóc lên đầu của nàng, bộ dạng nghiêm nghị như đang bàn chuyện gì chính đáng lắm.
Bồ Đào sợ tới mức đẩy hắn ra.
Quý Tử Thiến chớp chớp mắt, lại đến gần vài bước, ngăn lại bàn tay Bồ Đào đang đẩy hắn ra “Đợi ngươi mười lăm tuổi, ta liền cưới ngươi. Lần này ta và gia gia hồi kinh, gia gia bảo ta về phải chuẩn bị lễ vật. Cuối tháng này chúng ta đi rồi, đoán chừng ngươi lúc đó còn chưa về. Lần này về kinh cả năm nữa ta mới trở lại đây, ngươi phải chờ ta, không được theo người khác, biết không?”
“Nói bậy bạ gì đâu không!” Bồ Đào nhíu mày, trên mặt nóng lên, Quý Tử Thiến lại vươn người cúi xuống, áp đôi môi mềm mại của hắn lên môi nàng.
Chú thích của tác giả:
1) Bồ Đào nhỏ hơn Quý Tử Thiến 2 tuổi, nhỏ hơn Mộ Dung Thân Phi ba tuổi, lớn hơn La Lị – Tuyết một tuổi.
2) Trưởng lão Lưu Thủy biết Bồ Đào giả câm điếc.