Đọc truyện Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức – Chương 32: Ca sĩ chân chính là người như thế nào?
Thẩm Ngôn kiếp trước rất thích nghe nhạc, xem phim, thế nhưng cũng chỉ đơn giản là yêu thích mà thôi.
Hắn tuy nghe qua không ít bài hát, mỗi tuần cũng coi đến mấy bộ phim, nhưng Thẩm Ngôn cũng giống đại đa số mọi người, đều chỉ xem những việc này như thú vui tiêu khiển lúc rảnh rỗi.
Lúc một bài hát hắn yêu thích vang lên, hắn có thể ngân nga dăm ba câu theo, nhưng bảo hắn ghi lại giai điệu, nhớ kỹ tất cả ca từ, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Vậy nên những ký ức rải rác ấy đối với một người không rành về âm nhạc mà nói thì đúng là chẳng có bất kỳ tác dụng nào.
Nhưng đối với Thẩm Ngôn hiện giờ thì đấy chính là vô cùng vô tận linh cảm.
Tựa như bài hát « Ái Cung Dưỡng » này chẳng hạn, hắn chỉ nhớ mang máng giai điệu đại khái, nhưng với một kẻ vừa có năng lực ca hát lẫn chơi nhạc cấp Tông Sư thì nhiêu đó đã quá đủ rồi.
Hắn hoàn toàn có thể căn cứ vào giai điệu mơ hồ ấy, tự mình bổ sung và hoàn thiện bài hát.
Nhìn qua thì có vẻ hai cái kỹ năng ca hát và chơi nhạc cụ đều thiên về loại hình biểu diễn, so với việc sáng tác một ca khúc mới thì có khác biệt rất lớn.
Nhưng trên thực tế, kỹ năng nghệ thuật có rất nhiều điểm tương thông, hay nói đúng hơn là bị ảnh hưởng lẫn nhau.
Ví dụ đơn giản như này. Nếu bạn muốn nghệ thuật ca hát cùng năng lực diễn tấu nhạc khí của mình đều biểu hiện ở mức cao siêu, vậy thì bạn nhất định phải có được tri thức nhạc lý phong phú cùng tố chất cảm thụ âm nhạc bẩm sinh, nếu không thì khó lòng mà đạt tới trình độ được các nhà chuyên môn thừa nhận.
Mà tri thức nhạc lý và khả năng cảm thụ âm nhạc chính là một trong những điều kiện thiết yếu của công việc sáng tác.
Đương nhiên, ngoài hai yếu tố trên thì còn một thứ quan trọng không kém, ấy chính là linh cảm.
Mà vừa khéo đây là thứ Thẩm Ngôn không bao giờ sợ thiếu.
Hơn mười phút sau, Thẩm Ngôn đã hoàn thành « Ái Cung Dưỡng », bài hát này so với kiếp trước có chút khác biệt, nhưng loại khác biệt ấy nằm ở chỗ chất lượng ca khúc đã tốt hơn nhiều, dù sao kỹ năng của hắn hiện giờ không phải là tùy tiện ra đường đều nhặt được một mớ người như vậy.
“Anh viết xong rồi à?” Địch Lệ Nhiệt Ba chớp mắt, thật sự ngạc nhiên.
Có lẽ là vì quá chăm chú, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phát hiện nửa thân trên của mình từ khi nào đã dán sát lên lưng Thẩm Ngôn, vùng mềm mại mà thần bí nọ cũng bị ép đến thay đổi hình dạng.
Thẩm Ngôn liếc ra đằng sau, thân thể không chút dấu vết lặng lẽ dịch chuyển một chút để tránh né, hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm, đã xong.”
Địch Lệ Nhiệt Ba hơi ngây người, cảm giác… so với trong tưởng tượng không giống lắm, đây là vừa sáng tác bài hát sao?
Quá nhanh rồi! Mỗi lần nàng đi vệ sinh, tùy tiện ngồi nghịch điện thoại một lát thôi mà muốn còn lâu hơn thời gian anh ta tạo ra một ca khúc mới.
Địch Lệ Nhiệt Ba không hiểu mấy về âm nhạc, cũng không rành công việc sáng tác, nhưng nàng không phải là không có thường thức, cho dù không am hiểu thì chỉ cần động não một chút cũng có thể đoán được, sáng tác bài hát, nhất là bài hát chủ đề cho phim ảnh tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Nếu ai cũng ngoáy bút dễ dàng trong mười phút mà ra được thành phẩm thì vòng âm nhạc này đã sớm bão hòa từ lâu rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Ngôn không biết sáng tác bài hát, chỉ viết qua loa để đối phó với bọn họ cho nên mới nhanh như thế sao?
Địch Lệ Nhiệt Ba cẩn thận, nghiêm túc xem xét tờ giấy hắn đưa, tuy nhiên nhìn một đống ký hiệu âm nhạc trong đó, nàng chẳng hiểu gì cả, chỉ có điều…. chữ viết thật đẹp.
Rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi, nhưng lại không có một tia lộn xộn.
Nàng cũng không quá hiểu thư pháp, nhưng thẩm mỹ đơn giản vẫn phải có, Nhiệt Ba cảm thấy chữ viết của Thẩm Ngôn ngay ngắn dễ nhìn, quả thật khiến người ta xem mà dễ chịu.
“Dương Mật lúc nào mới quay xong?”
Thẩm Ngôn hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng lịch quay đêm nay không phải cảnh nào cũng có cậu ấy đâu, anh muốn gọi Mật tỷ sang đây xem à?”
“Ừm!”
“Bình Bình ơi!” Địch Lệ Nhiệt Ba không tự mình đi, mà là chụm hai tay nhỏ đặt ở bên miệng, hét lớn một tiếng gọi cô bé trợ lý của nàng.
Mạnh Bình Bình nhanh chóng đi vào, Địch Lệ Nhiệt Ba liền nói: “Em giúp chị qua bên kia xem Mật tỷ đã quay xong chưa nha, nếu không còn cảnh nào nữa thì em bảo cậu ấy tới đây một chuyến đi.”
Mạnh Bình Bình gật đầu rời đi, qua một lát liền thấy Dương Mật mặc đồ hóa trang tiến vào lều vải.
“Thế nào rồi?”
“Thẩm Ngôn viết xong một ca khúc rồi nè!” Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ cầm tờ giấy kia đưa qua như đang hiến vật quý, giục Dương Mật mau xem.
Dương Mật tiếp nhận nhìn một chút, đập vào mắt cũng là ấn tượng chữ viết của Thẩm Ngôn thật đẹp, sau đó… không có sau đó nữa, bởi vì nàng cũng không hiểu nhiều gì về âm nhạc.
Bình thường bảo nàng hát dăm ba ca khúc thì chẳng thành vấn đề, nhưng bảo nàng đọc nhạc lý phổ nhạc thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Vì vậy nên tâm tư hiện giờ của nàng y hệt Địch Lệ Nhiệt Ba mới rồi. Dương Mật cho rằng thời gian ngắn như vậy mà đã viết hoàn một ca khúc thì có thể hình dung sản phẩm tệ như nào.
Trong lòng đã có chuẩn bị nên nàng cũng không quá để ý, bất kể tốt xấu ra sao thì cũng nên cổ vũ anh ta một tiếng, còn về sau làm sao từ chối thì chỉ cần bịa đại, bảo thật ra ca khúc chủ đề kỳ thật đã sớm có là xong.
“Tôi xem không hiểu nhạc lý lắm, bài này làm sao hát?” Dương Mật mỉm cười hỏi.
Thẩm Ngôn không trả lời, hắn chỉ ngồi thẳng người lên, đỡ cây đàn tranh lên đùi, dựa thế cho ổn rồi bắt đầu nhẹ nhàng gẩy lên giai điệu của bài hát.
Tiếng nhạc êm ái vang lên, lúc nhanh lúc chậm, tựa như dòng nước suối chảy róc rách, lại hệt như chuông gió va khẽ vào nhau, dòng nhạc cổ phong du dương đến độ khiến người ta không tự chủ được đắm chìm vào trong đó.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nghe đến ngây người ra, cả hai đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ca khúc do Thẩm Ngôn viết vậy mà rất dễ nghe.
“Nâng người trên đôi tay, thành kính thắp nén nhang
Cắt đứt một đoạn nến, thắp sáng vạn Kinh Luân
Không cầu mong rung động thấu tâm can, chỉ cầu xin một hồi ái tình
Yêu đến tận cùng đau thương, khóc đến tột cùng tuyệt vọng
Ta dùng trọn một đời một kiếp để sủng ái nâng niu người
Chờ đợi ánh mắt người chịu dừng chân phút chốc
Xin ban cho ta tình yêu vô hạn
Để ta có thể an tâm ngả lưng dưới gốc Bồ Đề, lẳng lặng mong ước…”
Âm thanh ôn nhuận, tràn ngập từ tính của Thẩm Ngôn hòa quyện vào tiếng đàn, cao thấp uyển chuyển, dào dạt khó cưỡng.
Nghệ thuật ca hát cấp Tông Sư phát huy vô cùng tinh tế lúc này, không chỉ đơn giản là mang chất giọng cùng kỹ năng thanh nhạc kết hợp lại, mà trong giọng hát đó còn có tình cảm, có hình ảnh, như thể mang đến cho người nghe một cố sự ai oán nào đấy.
Người ca sĩ chân chính không phải là cứ phô bày ra cho khán giả thấy kỹ thuật của mình tốt như nào, âm cao lên được bao xa… mà còn phải làm xúc động được linh hồn người nghe, khiến họ phải dung nhập vào trong lời ca mà mình muốn truyền tải tới tất cả mọi người.
– ————–
Chương sau: Thiên Tài Đều Thích Tùy Hứng?