Đọc truyện Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức – Chương 19: Y thuật và võ thuật
“Học tập!”
“Đinh! Ký chủ đã lựa chọn học tập sách kỹ năng « Hoàng Đế Nội Kinh », thu hoạch được kỹ năng: Y thuật.”
[Hệ thống vạn năng]
Ký chủ: Thẩm Ngôn
Kỹ năng: Nấu nướng – đầu bếp cấp Tông Sư, (11/10000). Ngài đã trở thành một vị đầu bếp có kỹ nghệ cao siêu, ngài đã có thể làm ra bất luận mỹ vị gì trên thế gian này.
Y thuật: Sơ cấp, (0/50). Ngài đã thăng cấp trở thành một vị bác sĩ tam lưu, ngài có thể chữa trị những chứng bệnh đơn giản thường gặp.
Những ký ức cùng kinh nghiệm xa lạ tức khắc tràn vào trong đầu Thẩm Ngôn, nào là kinh lạc, huyệt vị, phương thuốc, nào là cách thức châm cứu xoa bóp…
Cũng giống hệt như lần thu hoạch được kỹ năng nấu nướng lúc trước, chỉ trong nháy mắt, Thẩm Ngôn đã thấy cơ thể mình có biến đổi, xem ra hắn lại sở hữu được thêm một thần kỹ nữa rồi.
Chỉ là… so với dự đoán trước đấy chênh lệch quá nhiều. Thì ra « Hoàng Đế Nội Kinh » cũng không có thần kỳ như vậy, hoặc nói đúng hơn thì cuốn sách trong tay hắn không có “thần kỳ” như hắn tưởng. Thẩm Ngôn vẫn không thể một đêm ngự nữ ba ngàn, bởi vì đây chỉ là một bản sách thuốc bình thường mà thôi.
Vả lại, cái Thẩm Ngôn muốn là có thể trực tiếp tăng lên tố chất của cái thân thể này, thế nhưng hắn lại thu hoạch được kỹ năng y thuật… Thật ra thì đây cũng coi như gián tiếp thỏa mãn được yêu cầu của hắn, mặc dù người ta vẫn nói thầy thuốc thì khó chữa được bệnh của bản thân, nhưng đổi lại, nếu y thuật cao siêu một chút thì chẳng mấy chốc hắn sẽ trở nên giàu có nhờ cái nghề này.
Dựa vào tri thức dưỡng sinh, hắn cũng có thể chậm rãi vừa dưỡng vừa nâng cao sức khỏe của bản thân, chỉ là phải mất thời gian rất lâu, hơn nữa còn phải kiên trì ăn uống điều dưỡng đều đặn quanh năm suốt tháng thì mới đạt được hiệu quả mong muốn.
Vả lại Thẩm Ngôn còn phát hiện một việc, đó chính là không phải kỹ năng nào cũng giống nhau.
Mặc dù người ta thường nói ‘360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên’, nhưng hiển nhiên trong đó sẽ có sự chênh lệch ít nhiều.
Lấy ví dụ hệ thống vạn năng của hắn đi. Lúc hắn vừa mới tiếp xúc đến kỹ năng nấu nướng sơ cấp, khi đó để thăng cấp, hắn chỉ cần đạt 10 điểm kinh nghiệm là đủ.
Mà bây giờ y thuật sơ cấp đòi hỏi phải cần đến 50 điểm mới có thể thăng lên cấp tiếp theo.
Từ việc này thôi cũng đã có thể nhìn ra sự khác biệt trong ngành nghề.
Thật ra thì hệ thống phân chia như vậy cũng không quá khó hiểu. Phần lớn nữ nhân đều biết nấu nướng, khác nhau chỉ là tay nghề cao thấp như nào mà thôi.
Từ xưa tới nay, có không ít đứa trẻ hãy còn nhỏ đã có thể theo mẹ học nấu cơm, đây cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí chỉ cần bạn đừng là ‘sát thủ đầu bếp’, thì có phương thức hướng dẫn món ăn trong tay, bạn cũng có thể vào bếp xào xào nấu nấu ra thành món ăn cơ bản dễ dàng.
Nhưng y thuật thì hiển nhiên không thể đơn giản như thế. Đây không phải là chuyện mà một người tùy tiện gặp ai cũng học hỏi tri thức một chút, sau đó thì dám dũng cảm cầm dao lên bàn giải phẫu thực hành.
Đồ ăn làm không ngon, tệ lắm thì chỉ cần đổ sạch đi là được; nhưng y thuật mà không tốt, nói không chừng có thể nháo ra mạng người.
Thẩm Ngôn cất quyển « Hoàng Đế Nội Kinh » lên lại giá sách, sau đó tiếp tục tìm những cuốn sách khác.
Y thuật đương nhiên có rất nhiều tác dụng tốt, nhưng ngày hôm nay Thẩm Ngôn chỉ muốn ‘học tập’ một kỹ năng giúp hắn trong thời gian ngắn có thể tăng lên tố chất thân thể mà thôi.
Y thuật thì chờ từ từ về sau có thời gian rồi nghiên cứu dần cũng chưa muộn, dù sao hắn cũng không gấp gáp gì.
Tìm lòng vòng một hồi, cuối cùng Thẩm Ngôn dừng chân trước một cái kệ sách bày đầy tạp chí võ thuật các loại.
“Đinh! Ký chủ đã phát hiện ra sách kỹ năng « Thái Cực Quyền », xin hỏi có muốn học tập hay không?”
“Học tập!”
“Đinh! Ký chủ đã lựa chọn học tập sách kỹ năng « Thái Cực Quyền », thu hoạch được kỹ năng: Vật lộn.”
[Hệ thống vạn năng]
Ký chủ: Thẩm Ngôn
Vật lộn: Sơ cấp, (0/20). Ngài đã trở thành một tuyển thủ vật lộn tam lưu, ngài sẽ có được một ít kỹ xảo vật lộn.
Thẩm Ngôn cất quyển « Thái Cực Quyền » trong tay lên cái kệ vừa lấy xuống, nét mặt có chút trầm ngâm.
Xem ra việc hắn muốn làm không dễ thực hiện rồi.
Cuốn tạp chí võ thuật mà Thẩm Ngôn vừa xem đã giúp hắn thu hoạch được kỹ năng vật lộn, bản thân Thẩm Ngôn tự hiểu, muốn vật lộn được thì cần dùng rất nhiều sức, hơn nữa còn phải biết phát lực kỹ xảo, nhưng nói gì thì nói đó cũng chỉ là kỹ thuật hoa mỹ mà thôi, đối với việc tăng cường tố chất thân thể chẳng có mấy tác dụng.
Đối với tình trạng hiện nay của hắn mà nói, kỹ năng này chỉ là củi mục. Bởi vì kỹ xảo võ thuật mặc dù quan trọng, nhưng muốn đánh đấm ra trò hay không thì vẫn phải dựa vào sức lực của thân thể.
Mà một con ma bệnh, cái tay trói gà còn không chặt như hắn, coi như kỹ thuật có cao hơn nữa thì cũng vô tích sự. Thử nghĩ mà xem, đi đánh nhau mà gặp đối thủ to cao khỏe mạnh thì chỉ cần một quyền là người ta có thể nện hắn đo ván rồi, đánh đấm ngoài đời thật chứ có phải thi thố biểu diễn đâu mà người ta còn đợi hắn biểu diễn kỹ xảo cao siêu như thế nào. Đây rõ là hoàn toàn vô dụng.
Việc này đại khái cùng tuổi tác cũng có chút tương đồng, thế nên người xưa từng nói, ‘loạn quyền đả chết lão sư phó’, bạn lợi hại vậy chứ lợi hại hơn nữa thì cũng thế, chờ tuổi già sức yếu thì cũng phải nhường bước trước một kẻ trẻ tuổi hăng máu, chỉ biết đấm đá loạn xạ.
Muốn phát huy uy lực của kỹ xảo thì nhất định phải dựa vào sức mạnh thân thể.
“Chẳng lẽ mình chỉ có thể trông chờ vào việc ăn uống dưỡng sinh và thường xuyên rèn luyện để đề cao thể chất thôi sao?” Thẩm Ngôn trong lòng âm thầm suy tư.
“Chàng trai, chị xem cậu đã phân vân nửa ngày rồi mà vẫn không tìm được cuốn sách nào ưng ý hả, cậu muốn mua sách gì? Cậu nói đại khái nội dung xem, chị có thể giúp cậu tìm nhanh hơn đó.”
Một nữ nhân viên tầm tuổi trung niên trong cửa hàng đi tới, ôn tồn trò chuyện với Thẩm Ngôn.
Cô nhân viên này đã chú ý đến Thẩm Ngôn từ sớm, đương nhiên không phải vì coi Thẩm Ngôn là kẻ trộm mới quan sát hắn, mà chỉ đơn thuần là vì cảm thấy Thẩm Ngôn quá đẹp trai.
Lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, đại tỷ trung niên cũng không ngoại lệ, cho dù không nghĩ linh tinh gì tới khía cạnh tình cảm, nhưng cũng không nhịn được tới bắt chuyện một câu.
“Có cuốn sách nào viết về việc tu luyện nội lực không chị?” Thẩm Ngôn nghe vậy liền hỏi thẳng.
Hắn cảm thấy chỉ có nội lực là phù hợp nhất với yêu cầu trong thời gian ngắn mà muốn tăng lên sức mạnh cơ thể của mình.
Đương nhiên hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi vậy mà thôi, trong lòng cũng chẳng ôm hi vọng gì nhiều.
Trong tiểu thuyết hay phim ảnh vẫn luôn tồn tại cái gọi là nội công, nhưng ở thế giới hiện thực này vốn làm gì có thứ đó.
« Thái Cực Quyền » chính là ví dụ đơn giản nhất. Muốn đạt được hiệu quả cao, vậy hắn phải kết hợp giữa kỹ thuật và học cách dùng sức, phát lực để tấn công.
Khi nào hắn luyện tốt môn võ thuật này rồi thì dưới tình huống tố chất thân thể khỏe mạnh, Thẩm Ngôn hoàn toàn đủ sức để phát ra uy lực.
Nhưng uy lực cũng chỉ hữu hạn, có thể hắn sẽ đánh thắng được mấy tên tráng hán chỉ dựa thân xác to béo chứ chưa hề luyện võ qua. Còn nếu muốn giáp lá cà với chừng chục người đổ lên, vậy nhất định phải lợi dụng địa hình, lợi dụng mưu mẹo nữa thì may ra.
Nói chung nếu chỉ đơn thuần luyện võ thuật hoặc học kỹ xảo vật lộn, thì Thẩm Ngôn cũng chỉ đủ trình đánh nhau với dăm ba tên, bảo vệ an toàn cho bản thân và người xung quanh mà thôi. Chứ còn học võ thuật mà đòi luyện thành cao thủ có khả năng vượt nóc băng tường, bay lên bay xuống mười mấy mét tường thành, dùng một chưởng đả thương người đứng cách xa một khoảng…. thì đều là huyễn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh cả.
– ——-
Chương sau: Tu Sĩ Luyện Khí