Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 178: Cô không phải là người nhà của bọn này hay sao?


Đọc truyện Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức – Chương 178: Cô không phải là người nhà của bọn này hay sao?

Thật ra hai ngày trước, Thẩm Ngôn kỳ thật cũng đã từng đề cập qua về việc muốn dạy cô ca hát, chỉ là khi đó Đông Lỵ Á không có ý định này, cô chỉ muốn cùng lão công trải qua thế giới hai người hạnh phúc, nào có tâm tư gì mà đi luyện hát?

Lúc này thì hay rồi, bây giờ cô cực kỳ có động lực. Thiên Hậu cái gì đấy, Đông Lỵ Á ngược lại không nghĩ tới, cô tự biết thân biết phận mình, không có tư tưởng trèo cao như thế. Nhưng bất kể nói thế nào thì cũng không thể bị Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật bỏ quá xa được, trước mắt cô đã không có ưu thế gì nổi trội trong việc tranh ngôi vị vợ cả, nếu bây giờ còn bị hai người Dương Mật và Nhiệt Ba hạ thấp đi, chẳng phải xem như cô ngồi vũng cái ghế ‘tiểu tam’ ấy rồi hay sao?

“Nè, Nha Nha, cô đang nghĩ cái gì thế?”

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống bên cạnh Đông Lỵ Á, cánh tay nho nhỏ vẫy liên hồi trước mắt cô, đem Đông Lỵ Á đang thất thần trôi theo dòng suy nghĩ sâu xa chợt bừng tỉnh lại.

“Hả? Có chuyện gì?”

“Qua đây học hát đi, lão công đang dạy kìa!”

“Tôi ấy hả?”

“Không cô thì ai. Bộ cô không phải là người nhà của bọn này hay sao mà lại hỏi thế?”


“…”

Đông Lỵ Á trừng mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, nha đầu chết tiệt kia, tự dưng hôm nay lại phát ngôn lên một câu khiến người ta khó chịu muốn chết được.

Đông Lỵ Á đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba đến gần dương cầm, ba cô gái vây chung quanh Thẩm Ngôn, hệt như học sinh đang dỏng tai lên, chuẩn bị lắng nghe lão sư giảng bài.

Thế nhưng có điểm khác biệt, ấy là ba học sinh này quá mức xinh đẹp, mặt mày như vẽ, quốc sắc dung nhan, ba cặp chân vừa thon vừa dài lại còn trắng muốt cứ đung đưa qua lại, hại lão sư phải mất đến vài phút mới ổn định được lòng dân để bắt đầu chuẩn bị giảng bài.

Còn may mà định lực và sức chống cự của Thẩm Ngôn lão sư tương đối tốt, cũng không phải hắn không hứng thú, mà là vì những mỹ nhân như hoa như ngọc, cặp đùi trắng muốt hay cái mông vênh vểnh kia, tất cả đều là của hắn, cần gì gấp vội mà làm mất đi hình tượng của hắn trong lòng các cô gái này.

Khóa huấn luyện thanh nhạc của Thẩm gia chính thức bắt đầu, Thẩm Ngôn nghiêm túc dạy, ba đại mỹ nữ cũng nghiêm túc học hành.

Thế nhưng tiến độ của bọn họ thì lại chênh lệch khá nhiều. Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Mật dù ít dù nhiều cũng đã có thể xem như là tuyển thủ đẳng cấp bạch kim, thao tác cơ bản đều đã đạt đến tiêu chuẩn, hiện tại huấn luyện là đi sâu vào phương diện cảm nhạc hơn.


Còn Đông Lỵ Á thì chỉ vừa mới tiến nhập con đường học thanh nhạc chuyên nghiệp, lý thuyết nền tảng đều không có, cho nên Thẩm Ngôn chỉ có thể huấn luyện theo phong cách tân binh, mất nhiều thời gian rèn giũa từng chút một cho nàng hơn so với hai người Dương Mật và Nhiệt Ba.

“Trên đời này không có sự tình gì thập toàn thập mỹ, cũng chẳng có người nào hoàn hảo vô khuyết, tương ứng, tự nhiên cũng không có ca sĩ nào trời sinh không bói ra nổi khuyết điểm, nghệ thuật ca hát cho dù tốt đến đâu thì vẫn còn có chỗ chưa ổn..”

“Lão công, anh thì có khuyết điểm gì chứ? Em cảm thấy kỹ năng thanh nhạc của anh cực kỳ lợi hại, so với tất cả mọi người đều lợi hại hơn hẳn.” Địch Lệ Nhiệt Ba thành thật nói.

Lời này của cô một điểm cũng không trái lương tâm, cũng không phải là cô đang nịnh nọt lấy lòng Thẩm Ngôn, mà là cô thật tâm cảm thấy kỹ thuật thanh nhạc của Thẩm Ngôn phi thường tài giỏi.

Từ nhỏ đến lớn, Địch Lệ Nhiệt Ba đã từng nghe qua nhiều nhạc khúc như vậy, cũng nghe qua không ít ca sĩ hát live ngay tại sân khấu, nhưng người có thể hát đến nỗi khiến cô dâng trào cảm xúc mà bật khóc, lệ rơi đầy mặt, khó kìm lòng nổi thì cũng chỉ có một mình lão công nhà cô, cái này chẳng lẽ còn không đủ lợi hại sao?

“Anh cũng chẳng hoàn mỹ gì đâu!” Thẩm Ngôn thẳng thắn nói: “Kỹ thuật hát rất trọng yếu, là nền tảng cơ bản. Nhưng bên cạnh kỹ năng hát tốt thì việc nắm bắt và am hiểu khả năng của bản thân mình cũng quan trọng không kém. Nếu em có thể biết thứ mình giỏi nhất là gì, vậy thì em hãy cố gắng làm sao để phát huy thứ đó lên, cố gắng đạt được tối đa một trăm điểm về mảng đó, nếu không thì tối thiểu cũng phải đạt được cỡ tám mươi, chín mươi điểm.”

Ba cô gái như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.


Thẩm Ngôn lại nói tiếp: “Cho nên cái này liên quan đến vấn đề về phong cách, mỗi người đều sẽ có một bản sắc riêng, một giọng nói riêng. Ba người bọn em dù là nói chuyện hay ca hát, dù cho người nghe không hề biết đến bọn em thì vẫn có thể phân biệt rõ ràng ai là ai.”

“Cho nên chúng ta phải tranh thủ nắm giữ và phát huy điểm mạnh của bản thân mình, cố gắng đạt được một trăm điểm trong khả năng tốt nhất, còn cái hạng mục mục khác có thể không cần quá để ý, có đúng không?” Dương Mật là người thông minh nhất, lập tức minh bạch ý tứ của Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn gật đầu, nói: “Yêu cầu tối thiểu nhất hiện nay của anh dành cho bọn em chính là như thế, trước hết cố gắng đạt được một trăm điểm, đem thứ mình am hiểu làm tốt đến cực hạn, chờ bọn em đạt được tới trình độ này rồi sẽ học về những kỹ năng khác sau cũng chưa muộn.”

Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: “Vậy thứ mà bọn em am hiểu nhất là cái gì?”

Dương Mật cùng Đông Lỵ Á trông đợi nhìn Thẩm Ngôn, lời này của Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi ra tựa hồ có chút buồn cười, chính mình am hiểu cái gì, chẳng lẽ không phải bản thân cô hẳn là nên biết rõ ràng nhất hay sao?

Nhưng trên thực tế, đôi lúc mọi chuyện lại không phải dễ đưa ra đáp án như vậy.

Rất nhiều người đều cảm thấy, tự mình mới là hiểu rõ bản thân mình nhất, nhưng có rất nhiều tình huống cho thấy kết luận đó là sai lầm.

Sự thật vừa vặn tương phản, thường thường người cho rằng tự mình rất hiểu mình lại đôi khi là những người u mê nhất, người trong cuộc chưa tỏ mà người ngoài ngõ đã tường.

Giống như soi gương vậy, rất nhiều người đều cảm thấy bản thân mình trong gương thật là xinh đẹp. Nhưng cái xinh đẹp đó có đúng hay không, ưu điểm hay khuyết điểm trên gương mặt của người nọ, phần lớn thì người ngoài dễ dàng nhận ra hơn là người trong cuộc.


Cái này cùng với nghề thầy thuốc cũng có chút tương đồng. Chẳng phải bản thân bạn vẫn thường nghe bọn họ nhắc tới câu “Bác sĩ thường không chữa khỏi bệnh cho mình” hay sao? Đều là cùng một đạo lý cả. Bởi vì chính mình khi nhìn nhận bản thân mình, vĩnh viễn không có cách nào đánh giá hoàn toàn khách quan được.

Đã không khách quan, vậy thì đương nhiên cũng khó mà chuẩn xác nổi.

Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nói với ba cô vợ nhà mình: “Thứ các em am hiểu nhất chính là phong cách trình diễn của mình. Nhưng đây không phải là thứ mà cứ ngồi một chỗ phán định là được, muốn xác định phong cách của bản thân, việc này cần bọn em không ngừng luyện tập ca hát, dành thời gian hát nhiều ca khúc, nhiều loại hình nghệ thuật khác nhau sẽ giúp bản thân bọn em phát giác ra được sở trường của chính mình, rằng mình am hiểu cái gì, mình làm cái gì thì tốt nhất. Chứ không phải anh cứ ngồi đây nói đại một câu hai câu thì liền xác định ra điểm mạnh của bọn em.”

Ba cô gái một mặt bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, tựa hồ như đã hiểu rõ lời Thẩm Ngôn nói, bất quá thực tế có biết hay không, cũng chỉ có chính các cô là minh bạch.

Thật ra chưa hiểu cũng không quá quan trọng, dù sao loại chuyện như xác định phong cách, xác định sở trường sở đoản trong nghệ thuật này cũng không phải là việc ngày một ngày hai liền có thể định ra được, cứ từ từ tìm rồi cảm nhận vậy.

Sau đó Thẩm Ngôn lại luyện hát cho bọn họ thêm một hồi lâu, mãi tới khi thấy giọng bọn họ đã hơi khàn, khóa huấn luyện thanh nhạc của Thẩm gia mới hạ màn kết thúc.

– —-

Chương sau: Tôi Là Tiểu Bảo Bối Của Thẩm Ngôn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.