Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 171: Địa vị vợ cả trong nhà thuộc về ai?


Đọc truyện Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức – Chương 171: Địa vị vợ cả trong nhà thuộc về ai?

Thẩm Ngôn không có ý định ngăn cản hai cô vợ nhà mình xem điện thoại của hắn, đừng nói hắn vốn không làm chuyện gì khuất tất, mà dù có thì hắn cũng không muốn giấu diếm các cô ấy, hắn không tán thành quan điểm giữa người nhà mà còn phải dối gạt lẫn nhau.

Dương Mật nâng cánh tay Thẩm Ngôn lên, để anh vòng qua eo mình, cơ thể thì dịu dàng dựa vào trong ngực anh, hướng phòng ăn nhìn thoáng qua, sau đó giống như cười mà không cười nói: “Anh buông tâm lý xuống được rồi à?”

Thẩm Ngôn dùng ngón út gãi nhẹ ót, hơi chút ngại ngùng, đáp: “Biết làm sao, dù gì cũng là người một nhà cả!”

Dương Mật liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn một chút, đối với kết quả này, trong thâm tâm cô ngược lại vô cùng bình tĩnh, cô còn chưa đạt tới cảnh giới bao dung vị tha như ‘mẫu nghi thiên hạ’ thật sự. Bởi vì sự rộng rãi như vậy chỉ có một lý do duy nhất: đó chính là người phụ nữ không dành nhiều tình cảm cho chồng mình. Còn một khi đã yêu thì khó lòng nào không chút gợn sóng, toàn tâm toàn ý ủng hộ chồng có thêm nhiều nữ nhân xung quanh được. Cũng còn may tình huống nhà cô đặc thù, vả lại cô cũng đã chuẩn bị tâm lý trước, thế nên sau khi dặn lòng phải chấp nhận sự thật là ngoài mình ra, Thẩm Ngôn vẫn còn bốn cô vợ khác nữa, tự nhiên tâm trạng của Dương Mật thả lỏng đi hẳn.

So với người khác, Dương Mật càng biết rõ người đàn ông của mình có bao nhiêu quyến rũ, bao nhiêu cuốn hút. Đối với phái nữ, sự tồn tại của hắn là một việc hấp dẫn đến cỡ nào.

Cho nên khi đồng ý để Thẩm Ngôn tham gia « Hoa Dạng Thiếu Niên », cô cũng đã đoán trước được sẽ có một ngày như vậy.

Thật rộng lượng sao? Cũng không thể nói vậy, nhiều lắm chỉ là thỏa hiệp mà thôi.

Bởi vì cô biết rõ, cho dù trước đây cô không đồng ý để Thẩm Ngôn đi tham gia tiết mục kia, trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ đông đúc thêm.


Bởi vì ông xã cô không chỉ mị lực lớn mà còn chẳng phải là kẻ si tình, cả đời chỉ chung thủy với một người, thế nên không cần hỏi cũng đã biết kết quả như thế nào.

“Anh đừng trách em nhiều chuyện, đã như vậy, cũng đừng để nhóm chúng ta lúng túng, không rõ ràng. Chẳng bằng tìm một cơ hội mọi người cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, đưa ra quy cũ, bằng không, nhà chúng ta vĩnh viễn cũng không yên tĩnh được.”

Thẩm Ngôn cầm lấy bàn tay trắng nõn của Dương Mật, miết miết những ngón tay trắng trẻo xinh đẹp của cô, nói: “Vậy còn phải phiền bà chủ Dương tốn nhiều thời gian hơn, có mấy lời anh diễn đạt không được dễ nghe cho lắm.”

Dương Mật yêu mị trợn mắt nhìn Thẩm Ngôn một chút, liếc xéo đáp: “Đức hạnh quá ha.”

“Giúp đỡ chút đi mà!”

Dương Mật nhích nhích cơ thể ra một chút, đổi thành chỗ dựa thoải mái hơn, nói: “Bận rộn thì em giúp, nhưng có một điều em nói trước, anh cũng đừng quá mức, cũng đừng gặp dạng phụ nữ nào cũng đem về. Em nói rồi đấy, ít nhất cũng phải ở một cùng cấp bậc với mấy người bọn em.”

Thẩm Ngôn cười xòa, bảo: “Sao có thể, anh có các em là đủ rồi.”

“Thôi đi, đàn ông như anh nói mà tin được thì heo mẹ cũng có thể leo cây.”


Ngoài miệng Dương Mật chửi bậy một tiếng, nhưng thật sự có chút vui vẻ, cô hiểu được tâm ý của Thẩm Ngôn, vị trí vợ cả của mình coi như ngồi cũng chắc chắn rồi.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Dương Mật không nhịn được có chút kiêu ngạo, chơi trò tính toán đầu óc như vậy, ai có thể là đối thủ của chị đây chứ.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, bên ngoài tất nhiên cô sẽ không nói gì. Dương Mật cũng biết rõ, chẳng có người đàn ông nào lại thích người phụ nữ của mình quản lý sâu xa mọi thứ, thỉnh thoảng cũng phải có tính cách ngô nghê như đồ ngốc Địch Lệ Nhiệt Ba mới được đàn ông yêu thích.

Sau đó Dương Mật trò chuyện với Thẩm Ngôn về chuyện ở phim trường. Phim đã tới hồi cuối, sau hai ngày liền có thể quảng bá, sau quảng bá còn cần một khoảng thời gian ngắn cho hậu kỳ chế tác, cái này cũng không phải là cái gì quan trọng lắm.

Sau khi chế tác xong, liền có thể đến đài truyền hình Tương Nam quảng bá rồi.

Hiện tại ngoài việc bán bản quyền cho đài Hồ Nam, Dương Mật còn bán bộ này cho những web trực tuyến, iQiyi, Youku, Mango và ba nhà mạng mua sắm lớn.

Sau khi truyền bá, trang trực tuyến phát ra, tất cả bán hết, trừ chi phí sáng tạo các loại, tính toán một chút thì doanh thu trước mắt đã kiếm được nhiều hơn tám ngàn vạn.


Lại còn được chút lợi ích khác, ví dụ như phim càng nổi thì các lời mời đi dự sự kiện, chụp ảnh tạp chí, trả lời phỏng vấn, nhận quảng cáo… đều thu về không ít tiền.

Thế nhưng cứ nghĩ tới việc bán cho các đài truyền hình, Dương Mật lại hơi sầu.

Bây giờ không còn là thời đại của ti vi nữa, mạng internet đã phát triển đến tầm này, chỉ cần trang web vừa đăng tải tập phim nào lên là sẽ ngay lập tức có người theo dõi, họ có thể coi bằng máy tính, coi bằng điện thoại, coi bằng ipad… nhưng lại lười xem TV, cho nên rating truyền hình cũng không quá lý tưởng, khó có thể được các nhà đài lớn mua đi phát lại nhiều khung giờ trong ngày, hoặc là phát lại mỗi năm. Coi như ít nhiều cũng thất thoát của nàng cả trăm vạn.

“Hiện tại ngành nghề phim truyền hình cũng không tốt lắm, cạnh tranh lớn, chi phí cao, giống như bộ phim của em kiếm lời hơn tám ngàn vạn, nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng mà số tiền đó em còn phải nuôi sống trên dưới gần trăm người ở công ty của mình nữa.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Mật lộ ra chút mệt mỏi, những lời than thở như thế cô cũng chỉ có thể nói với người nhà chứ không thể tùy tiện buôn chuyện với ký giả hay nhân viên xung quanh được. Có lời này Dương Mật cảm thấy rất tâm đắc, ấy là nhà của cô không phải là căn biệt thự xa hoa này, mà là ở trong vòng tay của Thẩm Ngôn.

Cô bây giờ không cần phải giả bộ thành người phụ nữ mạnh mẽ, không nhất thiết phải giữ gìn bộ dáng thanh thuần xinh đẹp, có thể bỏ xuống tất cả mặt nạ giả dối, cùng ông xã thổ lộ ra hết tâm tình bản thân.

Ngón tay Thẩm Ngôn niết nhẹ lên gò má mịn màng của Dương Mật, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh đặt giả thuyết trường hợp như vầy, ban đầu một bộ phim truyền hình vốn không được coi trọng, giá bán tự nhiên cũng không cao, nhưng càng về sau thì tỉ suất người xem lại càng cao dần lên, nếu có tình huống đó xảy ra thì mọi người sẽ xử lý thế nào? Đài truyền hình có thể vì tỷ lệ người xem tăng cao mà tăng giá hợp đồng không?”

Dương Mật lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi, đài truyền hình cũng không ngốc, làm sao lại vô duyên vô cớ đưa tiền ra ngoài, hợp đồng đã ký kết hợp lý, ai lại dở hơi cho chúng ta thêm nữa? Nhiều lắm là tới ngày mừng công, tặng thêm chút lễ vật, xem như tâm ý tốt đẹp mà thôi.”

Thẩm Ngôn có điều nghĩ ngợi nên chỉ lơ đãng gật đầu.


Dương Mật lại nói tiếp: “Nói chung nếu tỷ suất người xem đột ngột tăng biến, thì cơ bản chỉ có tác dụng tốt trong lần thương thảo hợp đồng tiếp theo nếu vẫn tiếp tục hợp tác với bên nhà sản xuất và đài truyền hình đó thôi.”

Thẩm Ngôn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Anh vẫn thấy thiệt thòi kiểu gì đấy.”

Dương Mật cười cười, nói: “Thật ra không phải không còn cách nào, đối với đề xuất của anh thì có một phương thức quay phim kết hợp tuyên truyền riêng rất phù hợp, chính là sử dụng tuần quảng bá cuốn chiếu để xử lý ấy.”

Thẩm Ngôn đối với việc quảng bá trên TV, thật sự hiểu không nhiều, dù sao cả kiếp trước hay kiếp này thì đều chưa từng làm qua nghề này.

“Tuần quảng bá cuốn chiếu là cái gì vậy?”

Dương Mật nhỏ giọng giải thích: “Ý nghĩa đúng như tên gọi, chính là chỉ việc vừa quay vừa quảng bá. Quay theo kiểu cuốn chiếu, quay tới đâu sẽ chiếu tới đó. Tập một sẽ quyết định sinh tử của bộ phim, nếu tỉ lệ người xem cao thì có thể tiếp tục quay, nếu tỉ lệ người xem quá thấp thì sẽ lập tức chấm dứt. Loại hình này trước đây từng được ngành điện ảnh của Mỹ bắt đầu thực hiện trước, về sau mới lan rộng sang các nước khác và được hưởng ứng thực hiện theo, thế nhưng nền điện ảnh Hoa Hạ như chúng ta thì rất ít gặp, chủ yếu là không dám thử thôi.”

Thẩm Ngôn nghe vậy liền gật đầu, đúng là có chỗ lợi cũng có chỗ hại.

– —–

Chương sau: Anh Thế Mà Không Dùng Weibo Sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.