Ăn Anh

Chương 9: Sủng ngọt


Đọc truyện Ăn Anh – Chương 9: Sủng ngọt

Nàng một tay di chuột laptop, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của Chiêu Dương. Thời gian cứ thế trôi qua thật chậm… Cho tới khi giọng nói ấm áp của Chiêu Dương vang lên.

– Thực ra tên của anh là Sa Dương Hoàng.

Nàng dừng lăn chuột, ánh mắt nhìn vào màn hình nhưng thực ra lại ko phải, bàn tay cũng dừng im trên mái tóc của hắn…

Họ “Sa”…”Sa”… Trên đời này người họ Sa cực kì hiếm gặp. Mà đã bắt gặp chỉ có một mình “Sa” ấy thôi… Nhưng mà sao có thể?

– Anh…anh là con trai của… Sa… Cận Hải?_ Nàng run rẩy hỏi một câu.

Đây là lần đầu tiên cảm xúc của nàng được biểu lộ rõ ràng như vậy. Sa Dương Hoàng cũng bị bất ngờ. Hắn ta ngẩng dậy, một chân quỳ dưới đất, ngước mắt nhìn khuôn mặt nàng.Đôi hàng mi rung rung, khóe môi hơi mím chặt lại, trong ánh mắt là một loại cảm xúc nào đó mơ hồ.

– Phải, chắc em cũng từng nghe qua…_ Sa Dương Hoàng lại nghĩ rằng nàng run rẩy như vậy là vì danh tiếng của họ Sa nhà hắn quá mức đen tối và khủng bố.

– Nhưng mà… Rõ ràng Sa Cận Hải không lấy vợ???

Ngay khi nàng thốt ra câu này thì sắc mặt của hắn biến đổi ngay lập tức. Nàng không thể nào biết được nhiều thông tin như vậy chứ? Nếu biết thì phải biết hết chứ?

– Vì ông bà nội không đồng ý cho cưới nên cha đã giấu mọi người cưới mẹ anh. Rồi anh cũng là sinh ở ngoài, đến năm 5 tuổi mới được đưa về tông gia… _ Từng câu nói của hắn nặng trĩu, ánh đèn vàng ngược chiều không thể khiến nàng nhận ra được biểu cảm ấy.

Nàng đưa mắt nhìn hắn, khóe miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Đôi mắt long lanh, long lanh ánh vàng… Sa Dương Hoàng nhìn vào đôi mắt nàng liền bất giác cảm thấy tội lỗi…

– Em có gì cứ nói ra. Đừng giấu anh…_ Hắn đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc của nàng.


Nàng hít vào một hơi dài rồi thở ra nhanh…

– Mẹ của em… Chính là… bạn của cha anh. Năm đó, mẹ em vì sự nhờ của cha anh mà có tới chăm sóc một người phụ nữ… Sau đó bà biến mất,… Không rõ sống chết. Sau đó, em có gặp cha anh vài lần… ông ấy cũng không đi cùng người phụ nữ đó nữa… Vậy rốt cuộc… hai người họ đi đâu?

Giọng của nàng vừa run run, vừa khàn khàn, đôi mắt long lanh giống như những giọt nước đã trực chờ lâu lắm rồi, chỉ đợi thêm chút nữa thôi sẽ trào ra. Sa Dương Hoàng vội vã đứng dậy ôm lấy nàng, vuốt nhẹ lưng cho nàng.

– Thôi nào, chúng ta khoan hãy nói chuyện này được không? Anh sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi cho em một câu trả lời rõ ràng. Không được khóc đâu, ngoan đi nào…_ Sa Hoàng vụng về dỗ dành nàng thật lâu.

Nàng cũng không khóc, chỉ là vẻ mặt thật buồn, trông thật khác mọi ngày làm sao. Đây cũng là lần đầu Sa Hoàng nhìn thấy biểu cảm ấy của nàng. Hắn thực sự rất sợ, sợ nàng buồn, sợ nàng khóc, sợ nàng tổn thương…

– Bỏ ra, nóng chết đi được…_ Thật lâu sau đó, giọng nói nho nhỏ của nàng phá tan suy nghĩ trong lòng hắn. Nàng đẩy hắn ra. Đứng dậy, rồi một mạch rời đi, không hề để tâm hắn đứng đó đen mặt nhìn bóng lưng nàng.

Hắn lo xa rồi, nàng là ai cơ chứ?

….

Sáng sớm, nàng như mọi khi thức dậy không cần đồng hồ báo thức hay ai đánh thức chính là 6h. Hôm nay không có chạy thể thao, nàng lười biếng đi lại trong phòng để đồ.

Hắn đã thay đồ xong, bộ vest trên người như bao bọc cho hắn một vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng vẻ mặt kèm ánh mắt kia dành cho nàng lại vẫn một kiểu dáng nhu mì, yêu chiều. Hai tay khoanh trước ngực, hắn dựa người vào tường nhìn nàng phía kia đang loay hoay chọn đồ.

Nàng đằng này thì mở hết tủ quần áo này tới tủ quần áo khác, ướm hết cái này đến cái kia. Rốt cuộc cũng phải tới gần 1 tiếng mới thay đồ xong. Hắn nhìn chiếc váy body màu kem, trễ vai với vẻ đầy nghĩ ngợi.

– Nhìn chưa đủ à?_ nàng vỗ vỗ má hắn.


Hắn nhanh nhẹn bắt lấy tay nàng, tiện thể kéo nàng lại gần mình hơn. Trên người nàng luôn tỏa ra mùi hương rất riêng biệt, nó thơm khiến người ta mụ mị. Hắn đắm chìm trong hương vị ngọt ngào ấy lại vô thức hôn nàng một cái. Nàng cũng mặc hắn…

Mãi đến khi chuông cửa reo lên, hai người mới dứt nhau ra.

– Em có thể thay đổi phong cách không?_ Lúc đứng trước cửa nhà, hắn hỏi một câu.

Nàng đưa mắt sang nhìn hắn với ý hỏi “Phong cách này thì làm sao? Việc gì phải thay?”. Hắn đương nhiên là hiểu ý của nàng. Thở dài một cái rồi kéo cổ áo trễ vai lên một chút…

– Ăn mặc sexy như vậy, đến anh còn không kiềm chế nổi thì người khác cũng sẽ dòm ngó. Em là của anh, anh không thích._ Giọng nói của hắn trầm ấm, vô cùng dễ nghe.

Nàng khóe miệng nhếch lên một nụ cười cợt nhả.

– Anh đường đường là Chiêu Dương trong mắt người ta, có thể có người dám nhìn em đắm đuối sao?

Hắn khóe miệng giật giật. Có phải hắn quản được tất cả con mắt của mọi người đâu??? Thôi được rồi, cho dù thế nào cũng không được làm nàng dâu của mình buồn, nàng dâu không vui, nàng dâu giận,…

– Rồi, em là nhất, em làm gì anh cũng ủng hộ._ Hắn cười vui vẻ, một tay khoác vai nàng, một tay mở cửa.

Ngoài cửa Tịnh Khang nghiêm chỉnh đứng đó, đầu tiên là cúi chào…

– Cậu chủ, Mạc tiểu thư.


– Cô chủ!_ Hắn không nhanh không chậm thốt ra một tiếng.

Tịnh Khang trợn ngược mắt nhưng không dám ngẩng đầu, đành nói ra một tiếng “cô chủ” rồi mới đứng dậy.

– Cậu vô nhà đem đồ của Dương Dương về đi. _ Nàng nhẹ nhàng nói một câu.

Tịnh Khang lại được phen giật mình lần nữa, đưa đôi mắt thăm dò về phía cậu chủ. Trong đầu đang không ngừng gào thét. WTF cái đôi này thế mẹ nào vậy? Người thì kêu gọi là cô chủ, chính tỏ yêu nhau rất hạnh phúc êm ấm. Sao đùng một phát cô chủ quay ra kêu dọn đồ cậu chủ đi, cái này chả là đuổi đi à???

– Nói không hiểu hả?_ Chiêu Dương chậm chậm lên tiếng.

Lúc này dù mang trong mình nhiều suy nghĩ nhưng Tịnh Khang cũng gật đầu đi làm việc ngay.

Hai người cùng nhau đi tới công ty của nàng. Màn nay tuy diễn ra chưa lâu cũng không phải là mới mẻ nhưng lại nhận được rất nhiều lượt quan tâm. Ví như nói về thời trang phong cách của hai vị này. Hay là cử chỉ hành động thân mật giữa hai người. Mấy đôi cẩu độc thân thì hiệu quả cao hơn, ăn thức ăn chó chết đi sống lại… Nhân viên không ngừng gào thét trong lòng mấy câu như sao ko cấm yêu đương???

Hắn mở cửa xe cho nàng, rồi tự tay tháo đai an toàn, lại đưa tay chắn ở cạnh cửa để nàng ko va đầu vào. Tiếp đó hai người nắm tay nhau đi vào công ty…

Nhân viên dọc đường gặp hai người đều tự giác cúi chào rồi đứng lên. Còn hai người cũng tiếp tục cuộc trò chuyện của mình mặc kệ nhân viên. Tới trước cửa thang máy, nàng dừng lại.

– Tiễn đến đây thôi.

– Sao? Đưa đến đây rồi thì để đưa lên tầng luôn đi._ Hắn miệng nói vậy chứ vẻ mặt vẫn rất điềm đạm.

– Đấy, đi đi…_ Nàng buông tay hắn ra, chỉ về phía thang máy riêng của mình.


Một loạt nhân viên ở thang máy đối diện đều đứng nhìn hai người mà không mảy may quan tâm tới cái thang máy bọn họ chờ từ lúc đã mở ra từ lâu…

Chiêu Dương nhìn cái thang máy, lại nhìn nàng. Cuối cùng bước tới hôn một cái lên trán nàng.

– Em làm việc ngoan! Trưa anh qua đón em đi ăn. _ Vừa nói vừa xoa nhẹ đầu nàng.

Nàng không nói gì. Chiêu Dương quay người bước đi… Mọi nhân viên đưa mắt nhìn theo… Boss của họ thật là mannnn quá điiii!

– Dương Dương…

Đột nhiên Mạc Nhã cất tiếng gọi. Chiêu Dương dừng bước, xoay người nhìn nàng…

– Dạ?

Chỉ một hành động này thôi nhưng cả đám nhân viên đã hít vào một hơi nóng, ai nấy đều há mồm trợn mắt nhìn cảnh này…

– Em muốn ăn bánh ngọt._ Nàng nhỏ nhẹ nói, khóe miệng còn mở ra nụ cười nhu mì.

Nhân viên nhìn sang nàng tới muốn rớt tròng mắt luôn. Boss của họ sao lại có thể dịu dàng nữ tính như thế??? trả lại boss cho họ…

Chiêu Dương đứng kia mỉm cười một cái thật hiền. ÁNh mắt đầy nhu tình và yêu chiều…

– Anh mua rồi mang qua cho em.

– Bảo người của anh mang qua là được rồi. Đi làm ngoan nha._ nàng đưa tay vẫy vẫy.

Hắn gật gật đầu, đưa tay vẫy vẫy nàng. Sau đó nàng vào thang máy, hắn cũng quay lưng đi. Đám nhân viên bên kia từ lúc nín thở mạnh, giờ mới thi nhau hấp thụ oxi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.