Ăn Anh

Chương 17: Kiêu Ngọc Ân


Đọc truyện Ăn Anh – Chương 17: Kiêu Ngọc Ân

Trong phòng ăn rộng rãi, bốn phía thoáng đãng, cửa sổ đều được mở ra. Nắng nhạt rơi trên rèm cửa bay bay. Tiếng động bát đũa nhẹ nhàng vang lên đầy an nhiên. Chiêu Dương đẩy đĩa thịt lại phía Mạc Nhã. Nàng không hoa mĩ, tự nhiên ăn những miếng thịt đã được hắn cắt ra.

Vừa lúc đó, Tịnh Khang cùng Diệp Tân song hành đi tới trước bàn ăn. Hai người cùng cúi chào lễ phép.

– Tịnh Khang._ Giọng Chiêu Dương âm trầm…

– Cậu chủ có gì căn dặn ạ?_ Tịnh Khang cực kì nghi ngờ, tại sao hôm nay lại gọi hắn tới đây chứ?

Hắn nhìn sang Mạc Nhã.

– Em cần gì?_ Một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng trọng lượng lại rất lớn. Nếu nàng nói muốn hái sao, chắc chắn hắn sẽ cử phi hành gia đi tìm =))

Nàng dừng ăn, mắt hơi liếc lên trần nhà, có vẻ như suy nghĩ.

– Thế lực ngầm của anh, thật sự có thể để em tùy ý dùng chứ?_ Nàng quay qua nhìn hắn, ánh mắt to tròn. Vô đối đáng yêu.

Chiêu Dương cười một cái, đưa tay xoa tóc nàng.

– Đến anh em còn có thể tùy ý dùng cơ mà._ Lại ghé sát vào tai nàng thì thầm.

Nói là thì thầm nhưng rõ ràng hai con cẩu độc thân kia làm sao lại không nghe thấy, không nhìn thấy mấy cái cử chỉ hành động moe này chứ. Rõ ràng là gọi đến để ngược chúng mà…

Mạc Nhã nhếch miệng…

– Em chơi chết người của anh… có thể không?

– Anh có thể chết vì em, nói gì bọn họ. Chết vì em… ừm… thực ra là một cái chết rất vinh hạnh đấy._ Hắn nửa thật nửa đùa, tiếng cười của hai người vô cùng vui vẻ.

– Vậy cho em mượn hai ngày…_ Nàng nói.

– Đã bảo cho em luôn mà. Tối nay sẽ bàn giao cho em tất, anh chỉ cần em thôi.

Một lời này của CHiêu Dương nói ra cơ hồ đã lôi kéo lý trí của Tịnh Khang quay lại.

– Cậu chủ, như thế không ổn…. Nếu người trao hết quyền lực cho cô chủ thì người sẽ gặp bất lợi trên thương trường mất.

Tịnh Khang ồn ào nói ra câu này, Mạc Nhã cũng không ngạc nhiên lắm. Thế lực ngầm mà nói với người kinh doanh giống như là bảo kê trên thương trường vậy. Hơn nữa còn mở ra bao con đường làm giàu.

– Ngoài cậu dám xen vào lời của tôi thì còn ai dám gây khó dễ với tôi chứ?


Chiêu Dương lên tiếng, ánh mắt sắc nhọn đâm về phía Tịnh Khang.

Tịnh Khang cúi thấp mặt, là hắn thất thố rồi.

– Cứ quyết thế đi.

Chiêu Dương vừa nói, vừa tháo ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón cái tay trái của nàng. Chiếc nhẫn màu vàng, bên trên khắc những kí tự cổ, đằng trước là mặt đá màu đỏ giống như một viên kim cương máu vậy. Mặt sau có khắc hình một sinh vật kì dị nào đó, giống như là ma mà lại như là thần.

Đây là lần thứ hai nàng thấy hắn đeo chiếc nhẫn này.

CÒn Tịnh Khang một khi nhìn thấy hành động này liền nuốt hết mọi suy nghĩ của mình vào. Cậu không còn gì để nói hết…

….

Quả nhiên đến giờ hoàng đạo, nàng được Hắn cùng Tịnh Khang dẫn đi tới một nơi khác. Nơi mà theo hiểu biết của nàng chính là trụ sở của các thế lực ngầm.

Sau khi đi hơn một trăm km về phía đông thành, cảnh sắc ngút ngàn của thành phố biến mất, nông thôn cũng không thấy, chỉ thấy hai bên đường một mảnh núi rừng bát ngát đang chìm vào đêm tối…

Cuối cùng dừng lại trước một dãy núi uy nghi tráng lệ. Đoàn xe của nàng và hắn gồm có 4 xe. Một xe tiên phong đi trước, hai người ngồi ở xe thứ hai. Phía sau có thêm hai chiếc xe bảo vệ nữa.

Mọi người chờ khoảng 5 phút, Núi chắn phía trước bỗng chốc nứt ra, như một cánh cửa khổng lồ mở về hai bên. Đoàn xe tiếp tục tiến vào trong. Đến khi vào rồi thì cánh cửa kia cũng đóng lại. Bên trong là một không gian hình chữ nhật. Phía trên không còn là bầu trời mà là mảng kiến trúc giống như là kính cường lực, phía trên có trồng cây vậy. Giống như một thị trấn, có đường phố, có nhà cửa,… tuy nhiên đều bị thu nhỏ lại một chút. Sau khi dừng xe lại ở đó. Bọn họ lại đi bộ về phía trung tâm khu này. Tất cả đều bị một màu đen bao trùm, chỉ có ánh đèn đỏ thi thoảng chiếu sáng đoạn đường.

Nàng khoác trên người áo choàng đen như mọi người ở đây, tất cả đều mơ hồ, chả rõ ai với ai. Chiêu DƯơng siết chặt tay nàng theo bản năng.

Tới vị trí trung tâm, có một ngôi nhà được chia làm 3 gian. Không ngờ mở ra mỗi phòng đều là thang máy… Nàng cùng hắn và Tịnh Khang bước vào thang máy ở giữa.

Bọn họ là đi xuống… Rất nhanh, cách cửa thang máy lần nữa mở ra. Ánh sáng khiến nàng đang ở bóng tối lúc nãy không kịp thích ứng, hơi nheo mắt bước ra.

Sau đó mới biết, chỗ mình đang đứng như một hội trường cổ nguy nga lộng lẫy. Có tất cả 10 cái trụ lớn chống đỡ, xung quanh trụ là con rồng to lớn cuốn quanh. Trên trần cao hay tường xung quanh đều chạm khắc họa tiết. Dưới đất thẳng thang máy của nàng ra có một đường trải thảm. Mà người ở đây đều ý nhị nhường ra một con đường ấy không ai chắn lối.

Hắn kéo mũ áo choàng của nàng xuống, mái tóc xoăn nhẹ lộ ra, nước ra trắng ngần cùng đôi môi đỏ ma mị. Vừa nhìn đã khiến Chiêu Dương không khỏi muốn yêu nàng… Nhưng vẫn phải kiềm chế xuống. Tịnh Khang chậm rãi đón nhận áo choàng của hai người.

Hai người sánh vai đi về phía cao của đại điện. Cao hơn người dưới đứng tầm hai mét. Phía trên này có 6 cái ghế mạ vàng. Có 4 cái đã có người ngồi. Hai cái ở giữa thì trống không. mỗi cái ghế này phải ngồi được 3 người lớn.

Hắn dắt nàng tới cùng ngồi xuống chiếc ghế trống bên tay phải.

Nhìn sang 4 gương mặt xung quanh, Một trong số họ nàng dường như đã gặp ở đâu đó rồi. nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ ra được đành quay về vấn đề chính.


Hiển nhiên vẻ mặt mọi người đều đang ngơ ngác. Bởi vì sao ư? Vì một vị Lão đại cấm dục của bọn họ đột nhiên dẫn tới một nữ nhân xinh đẹp tới phát hờn. Còn gì để nghĩ nữa? CHả nhẽ giới thiệu em gái???

Một người chủ trì cuộc gặp mặt lên tiếng.

– Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là do Chiêu lão đại phát lệnh. Sau đây mời Chiêu gia tiếp quản.

Bên dưới quy củ xếp thành sáu hàng dọc thẳng tắp, mỗi hàng cách nhau một mét. người trước người sau cũng thế. Bọn họ đều vô cùng tập trung chuyên chế nghe.

Chiêu Dương để nàng đứng dậy, Một thân váy đen ôm lấy cơ thể hoàn hảo như nổi bật trước đám đàn ông. Trong khi nàng đứng thì hắn lại ngồi như một ông hoàng.

– Hôm nay tôi muốn tuyên bố, quyền lực của Chiêu gia từ nay sẽ do cô gái này tiếp quản. Đây là vị hôn thê của tôi!

Một lời nói ra đã định. Bên dưới chỉ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, bọn họ không có quyền lên tiếng.

“Cộc”

Một tiếng đập mạnh vang lên. Mọi người đưa mắt theo. Thấy một vị lão đại tóc trắng bạc phơ, cây gậy chống trên tay là đập mạnh xuống sàn đá hoa nên phát ra âm thanh.

Trước vẻ mặt tức giận của ông ta, nàng khiêu mi khiêu khích người ta một cách công khai không sợ chết. Chiêu Dương lại thản nhiên kéo nàng lại, để nàng ngồi lên một bên đùi của mình.

– Tiệp lão có vấn đề gì sao?_ Tịnh Khang lên tiếng hỏi thay.

Người được gọi là Tiệp lão kia hừ mạnh một tiếng.

– Ta không chấp nhận được cái việc có một đứa con gái trẻ ranh chẳng có tài cán gì lại ngang hàng với lão già ta. Đây là bất công bằng, chuyện này không thể được.

Nghe lão nói thế, một người trong số 4 người này tiếp tục lên tiếng.

– Đúng vậy, Chiêu lão đại, chả nhẽ cậu không nhớ tới vụ án năm đó của Kiêu gia sao? Để một người phụ nữ nắm quyền chính là giao mạng của gia tộc cho người khác._ Ông ta vừa nói, mắt vừa nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh Chiêu Dương.

Đợi bọn chúng nói xong, hắn chìn qua người duy nhất chưa phát biểu câu nào. Đó là một ông chú già, giống như ngang tuổi cha cậu vậy. Ông ấy yên ổn ngồi đó, chìm trong suy nghĩ của riêng mình, mọi thứ xung quanh đều không thể gây ảnh hưởng tới ánh mắt ông ấy nhìn một người… nhìn nàng…

KHông khí xung quanh lạnh dần…

– Minh lão, chú có ý kiến gì không?_ Giọng nói lạnh buốt…

Minh lão bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt lúc này mới dứt ra được cái vòng trên người Mạc Nhã.


– Lát nữa cậu nói chuyện với tôi một chút được chứ?_ Giọng nói rất nhẹ nhàng…

Mặc dù biết Minh lão không có ý xấu nhưng Chiêu Dương không thể không nổi lên cơn ghen… CHỉ gật đầu không nói thêm với lão nữa.

– Chuyện của Chiêu gia… còn chưa tới các người lo lắng bận lòng. Tôi chỉ là muốn thông báo cho các người biết chứ không hề hỏi ý kiến ai hết. _ Câu này CHiêu Dương nói ra đã hoàn toàn chặn miệng đám người kia.

Tuy rằng bọn họ ấm ức nhưng cũng không thể làm gì. Trụ sở chính này của bọn họ mà nói hoàn toàn đều là Chiêu gia mà có được lợi ích. Hơn nữa thế lực của bọn họ càng không phải là có từ trăm năm như của Chiêu Gia. Không thể cắn bậy, nếu không sẽ chết đấy…

Chiêu Dương nhìn xuống đám người phía dưới.

– Chiêu gia nghe lệnh._ Tịnh Khang hô to một tiếng.

Bên dưới liền có thanh âm đồng thời vang lên đáp lại rất đều: “Có thưa chủ nhân.”

– Tên của chủ nhân mới của các ngươi là Mạc Nhã, đã được Chiêu gia thừa nhận là dâu trưởng. Một lời nói phục tùng, Không phục rời hàng. _ Tịnh Khang tiếp tục nói.

Giọng nói của cậu ta vang vọng trong không gian không có lỗi thoát. Phía bên dưới người của Chiêu Gia không nhúc nhích. CHỉ đồng thanh hô vang.

“Phục tùng, phục tùng, phục tùng.”

Trước khi rời khỏi đại điện. Chiêu Dương không quên ngoái đầu nhìn 3 vị lão đại dọa một câu:

– Ai dám dòm ngó cô ấy, đừng nghĩ tôi không dám móc mắt ba đời nhà đó.

Sau đó có thêm Minh lão ra ngoài cùng họ. Bọn họ ngồi trên ô tô nói chuyện.

– Có chuyện gì thì Minh lão cứ nói._ Chiêu Dương đối với người này thái độ tốt hơn so với đám người kia.

– Chuyện là, vị hôn thê của cậu… có đeo một chiếc vòng cổ. Tôi có thể mượn xem một chút không?

Chiêu Dương quay qua nhìn Mạc Nhã. Quả là hôm nay cái vòng cổ này là lần thứ hai hắn thấy. Lần đầu tiền cũng là lần gặp. Lần thứ hai chính là hôm nay.

Mạc Nhã đưa tay nắm chặt vòng cổ, ngập ngừng suy nghĩ. Cuối cùng cũng lên tiếng.

– Đây là di vật của mẹ tôi, không thể để người khác động tới…

Nhìn thái độ này chẳng hiểu sao Minh Lão lại cứ nghĩ ra một người khác…

– Rất tiếc._ Chiêu Dương nói với Minh lão.

– Vậy không biết tên của phu nhân là gì?_ Lão thực sự tò mò…

– Nhã Như Hà. _ Nàng nhanh nhẹn nói ra cái tên. Cũng mong sao người đàn ông trước mắt biết mẹ mình.


Nhưng không, ông ta không quen ai có cái tên như vậy hết. Người ông quen họ Kiêu, tên Ân, đệm Ngọc. Gọi Kiêu Ngọc Ân…

Bọn họ từ biệt tại đó, mỗi người một cửa rời đi…

Nàng thật lâu vẫn luôn thắc mắc, liệu ông ta có biết thêm gì khi mà nàng đưa cho ông ta xem cái vòng cổ không???

Đêm về tới nhà, vẫn không thể nào ngủ nổi. Nàng gọi điện cho cha mình.

Mạc Đình rất nhanh nghe máy. Chắc là mới kết thúc chuông một lần thì ông đã nghe. Sao lại không nghe chứ? Đây là lần đầu tiên con gái ông gọi điện cho ông. Cho dù là 3 giờ sáng cũng phải thức dậy mà nghe.

– Ông có biết chiếc vòng cổ của tôi từ đâu mà có không?_ Nàng hỏi.

– COn nói chiếc vòng có đeo một chiếc nhẫn hình lá phải không?_ Bên kia rất nhanh hiểu vấn đề.

– Phải. _ Nàng đáp.

– Từ lúc ta gặp mẹ con thì mẹ con đã luôn đeo chiếc nhẫn đó. Tới khi sinh con thì liền xâu nó thành vòng cổ, đeo lên người con. _ Mạc Đình chậm chậm trả lời, chỉ mong không thiếu sót cái gì.

– Bà ấy không kể gì với ông nữa à?_ Nàng cau mày hỏi.

– Mẹ con chỉ nói nó là vật gia truyền, ta cũng không tiện hỏi nhiều. _ Ông đáp lời toàn là sự thật.

– Được rồi, đi ngủ đi.

Nàng nói xong liền tắt máy. Bên kia còn câu nói hỏi thăm chưa kịp thốt lên lời, còn lời chúc ngủ ngon chưa bao giờ tử tế hoàn thiện nói cho nàng nghe…

Dưới eo nàng, có một lực ôm không ngừng siết chặt lấy. Lại đè nặng trên ngực một cái đầu.

– Anh… không phải lại muốn đấy chứ?_ Nàng khóe miệng giật giật.

Hắn thì lại rất thoải mái, mà không, không thoải mái…

– Ở cạnh em khiến anh lúc nào cũng thấy thiếu thốn…

– Mặt dày._ Nàng đưa tay xoa loạn tóc trên đầu hắn.

– Em “yêu” anh đi, rồi muốn mắng anh sao anh cũng chiều._ giọng nói của hắn trầm xuống…

Khóe miệng nàng nhếch lên, đưa tay kéo hắn lên. Hắn cũng di chuyển theo. Rất nhanh đã ở trên nàng…

“Vô sỉ”

Nàng chỉ kịp kêu một tiếng thì đã bị môi hắn áp đảo…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.