Bạn đang đọc Amrita: Chương 02 part 1
2. Một ngày kỳ lạ
Đúng vào hôm đám cưới bạn tôi, trời mưa tầm tã từ sáng.
Vì phải chuẩn bị đi dự nên cực chẳng đã, tôi phải dậy từ tám giờ, giữa một buổi sáng u ám trong tiếng mưa rơi, uể oải bước dọc hành lang trong bộ đồ ngủ rồi lần xuống bếp. Giờ này thì làm gì đã có ai dậy, sáng Chủ nhật mà…, tôi tự nhủ, với tay mở cửa bếp, và ngạc nhiên thấy Mikiko đã ở đó. Nó là đứa em họ, đang ở nhờ nhà tôi để học đại học. Có lẽ gần sáng nó mới về. Mái tóc mới gội còn ướt, nó ngồi xoay lưng về phía tấm kính mờ hơi nước, hai khuỷu tay chống xuống mặt bàn, đỡ lấy khuôn mặt buồn ngủ rũ.
– Chị dậy sớm thế? Mikiko hỏi.
– Em về lúc mấy giờ thế? Tôi hỏi lại.
– Bảy giờ. Em đang định đi ngủ đây. Nó trả lời.
Phải nói là tôi rất thích khuôn mặt nó. Mắt, mũi, miệng, tất cả đều xinh xắn và cân đối. Mikiko là con gái của dì tôi. Nó có tất cả những nét mà tôi thích ở khuôn mặt những người bên họ nhà mẹ. Chỉ nhìn mặt mà nhận ngay ra họ hàng quả cũng là một điều gì đó thật kỳ lạ. Tôi bật tivi lên. Đúng vào mục dự báo thời tiết và người dẫn chương trình đang thao thao nói về cơn mưa lúc này. Nghe tiếng mưa rào rào từ bên ngoài vọng vào, bất chợt tôi có cảm giác mình đang bị nhốt dưới một đáy hang sâu nào đó và đang xem một chương trình bí mật, như thể cơn mưa này sẽ không bao giờ dứt và tôi sẽ cứ phải ở đây mãi như thế này, trong rã rời và chán nản.
– Sao hôm nay lại dậy sớm thế, chị Saku? Mikiko hỏi.
– À, hôm nay cưới Yoko mà! Tôi đáp.
– Ô, thế à? Với anh Hasegawa phải không? Mikiko hỏi tiếp.
– Ừ, họ đợi suốt cả mùa xuân dài rồi…
– À, mà hình như Yoko cũng đang đi làm nhỉ?
– Có đấy! May mặc gì đó. Thế nên nghe đâu cô ấy tự may váy cưới ình đấy.
– Ôi, thế cơ à?
– Đêm nào cũng thức khâu váy cưới nên hôm trước điện thoại, nghe giọng cô ấy có vẻ mệt mỏi lắm. Chắc cũng vì cảm thấy không thoải mái lắm nên cô ấy bảo trước ngày cưới sẽ còn đi nghe buổi biểu diễn của ban Moon Riders (một ban nhạc rock của Nhật, thành lập năm 1976 – ND) nữa kia. Có lẽ tại yêu nhau lâu quá cũng nên!
– Kỳ lạ thật. Cô ấy lúc nào cũng khó hiểu thế nhỉ! Mikiko nói.
Yoko là bạn học cấp ba của tôi. Có một dạo, hai đứa cùng thích một cậu bạn trai nên cũng hơi ngại mặt nhau đôi chút (dù rằng cuối cùng, tôi là người chiến thắng), rồi sau đó tôi có đến ngủ lại ở nhà cô ấy và nói chuyện thâu đêm. Cô ấy có nuôi trong nhà một con chó to, có cái tên rất lạ và tối đó tôi vuốt ve nó khá nhiều. Sau đó, cậu em trai còn lấy xe đưa tôi về tận nhà. Tôi vẫn còn nhớ hương vị tuyệt vời của món Spaghetti sốt trứng cá tuyết mẹ cô ấy nấu. Lần nào đến chơi, tôi cũng thấy Yoko ngồi ở phía bàn đối diện, và lần nào cũng luôn tay đan một thứ gì đó. Phải nói rằng cô ấy rất khéo tay, rất rất khéo tay, đến mức mà cho dù có chán nản hay phiền não chuyện gì đi chăng nữa, đôi bàn tay ấy cũng không lúc nào ngừng chuyển động một cách nhịp nhàng, thanh thoát, theo một trật tự nhất định cứ như một phép màu. Một vẻ thanh thoát chỉ có ở đôi tay tượng Đức Mẹ Maria màu trắng mà ta thường thấy trong các nhà thờ. Vậy mà khuôn mặt cô ấy khi có chuyện khó chịu lại luôn tỏ vẻ hằn học không che đậy. Thêm vào đó, những lúc ở nhà, cô ấy không dùng kính áp tròng mà đeo kính gọng bạc khiến khuôn mặt thêm vẻ bướng bỉnh ngang ngạnh, song chính điều đó lại tạo nên một vẻ dễ thương kỳ lạ. Tôi cảm thấy đằng sau dáng vẻ ấy một sự dẻo dai hiếm có. Mỗi lần lơ đãng quan sát cô ấy, tôi lại thấy hạnh phúc, dù chẳng bao giờ tôi nói với cô ấy điều đó.
– Chị Yoko ấy kể cũng buồn cười. Chị còn nhớ chuyện ấy không? Mikiko hỏi.
– Hồi nào?
– Thì đó, cái dạo chị ấy yêu một anh chàng hay ghen đó… Hai người uống trà với nhau mà mặt thì như đưa đám đấy thôi.
– À, nhớ rồi. Chuyện “đười ươi” chứ gì? Tôi cười.
Mikiko cũng đã nhớ ra, cười ngặt nghẽo nói:
– Em vẫn nhớ chị ấy nói: “Anh ấy lúc nào cũng chỉ muốn giữ tớ như con đười ươi trong cũi thôi”, với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
– Chắc chắn là một phép ẩn dụ nhầm!
– Dám cá là chị ấy định nói “con chim ở trong lồng” cơ!
Hai chúng tôi còn cười thêm một lúc nữa mới thôi. Chuyện tuy đã xa nhưng là một ký ức ngọt ngào. Uể oải vì cơn mưa và cơn ngái ngủ nhưng chính nhờ thế mà lâu lắm rồi, tôi mới lại cảm thấy được là chính mình. Mikiko bắc ấm lên bếp, vẫn chưa dứt cười. Giây lát, cả căn phòng tràn ngập mùi hương trà nhài đậm đặc.
Vậy là tôi đang ở đây với chính tôi, trong một buổi sáng ướt mưa, với thực tại và cả dĩ vãng, cảm nhận cái hương vị dễ chịu của cảm giác thư thả hơi trống rỗng như đang ngấm vào mình.
– Bên ngoài tối quá nhỉ! Tôi nói.
– Có ai bảo mới ba giờ sáng chắc em cũng tin!
– Không biết còn gì ăn không nhỉ?
– Còn bánh bích-quy, xúp tương và sườn lợn chua ngọt từ tối qua.
– Được rồi! Chị sẽ ăn B và C trước, còn A làm món tráng miệng.
– Đằng nào chị chẳng ăn tiệc cơ mà!
– Nhưng còn buổi lễ trước đó nữa.
– Thế thì đói chết mất. Đúng là chị nên ăn lót dạ một chút đi. Em cũng ăn một ít vậy.
– Ừ, vậy thì ăn nào. Tôi hồ hởi.
Mikiko lấy ra mấy hộp đồ ăn bọc ni-lông và cho vào lò vi sóng. Cứ thấy một phụ nữ đứng trong bếp là tôi lại cảm thấy mình sắp nhớ ra một điều gì đó, một điều gì đó thật buồn, như bóp chặt lấy lồng ngực, và nhất định liên quan đến cái chết, đến cả việc tôi được sinh ra trên cõi đời này nữa.