Bạn đang đọc Amrita: Chương 18 part 2
Sau một loạt các chuyến đi của hai chị em, giờ đây trong nhà tôi, có vẻ như mọi người đã ngầm quyết định tôi là người phụ trách của thằng bé. Đưa tay sờ mẩu giấy có ghi địa chỉ của Mì Sợi vẫn nằm nguyên trong túi, tôi nghĩ thầm, “Phải rồi! Mình phải gặp thằng bé xem sao!”
Tôi đến đó vào một chiều thứ Bảy. Chẳng hiểu sao, tôi cứ hình dung mình sẽ phải đi qua những hàng rào sắt nhưng hoàn toàn không, đây không phải là một nhà tù. Trường nằm ngay tầng một của một tòa nhà hết sức bình thường. Sáng sủa, sạch sẽ, có cảm giác sinh hoạt khá thoải mái, lại còn cả những tấm áp-phích và đồ chơi có vẻ hợp với bọn trẻ, nơi đây không hề có vẻ gì tồi tàn hay u ám gì cả. Từ quầy lễ tân nhìn vào, tôi thấy phía trong rất nhiều trẻ con đi đi lại lại. Chúng trò chuyện huyên náo xem ra khá vui vẻ và theo như tôi quan sát thì không có đứa nào có vẻ kỳ quặc cho lắm. Nghe tôi hỏi “Tôi là chị của cháu. Xin hỏi có được phép đưa cháu ra ngoài không ạ?” cô lễ tân vui vẻ cười đáp “Dạ, được thôi! Nếu chị muốn cho cháu ăn tối ở đây thì hãy đưa cháu về trước bảy rưỡi.” Ở đây xem ra cũng khá thoải mái. Tôi thở phào. Chắc ở đây cũng có những đứa trẻ gặp khó khăn vì không thể nghỉ ngơi được khi ở nhà. Nhưng so với chúng, tôi không hề nghĩ rằng em tôi đã làm nũng khi nó đòi đến đây. Tôi chẳng thể nào biết trong đầu nó đã xảy ra những gì vì nó không nói ra. Biết đâu, đêm đến, nó không thể ngủ được và bị rối loạn bởi những chuyện siêu nhiên như đã từng có trước đây. Vả lại, dù có kể với mẹ tôi, chắc chắn là bà sẽ chẳng thèm tin nó. Và nó hiểu rõ điều đó nên đã tự quyết định đến nơi này. Một người đàn ông trông khá thân thiện dẫn em tôi tới. “Cháu đi một lát nhé!” nó mỉm cười chào khi đi ngang qua quầy lễ tân về phía tôi.
– Chị Saku! Lâu quá không gặp chị!
– Mình đi ăn gì đó đi! Em có thèm ăn gì không?
– Bánh ngọt! Em chỉ muốn ăn bánh ngọt thôi!
– Ăn uống ở đây thế nào?
– Cũng khá ngon!
– Vậy à?
Chúng tôi nói khe khẽ vài câu rồi rời khỏi đó.
– Không khí bên ngoài thật tuyệt!
Ra khỏi tòa nhà, em tôi cười thật tươi trong ánh nắng nhạt. Phải thừa nhận là nó có vẻ điềm tĩnh hơn so với trước, giống như cảm giác yên ổn vì được bảo vệ.
– Có vui không? Mọi người đều tốt cả chứ?
– Vâng! Em có bạn mới nữa đấy! Có cả bạn bị chứng tự kỷ nhưng em không thấy đến mức không hiểu nhau. Ngoài ra, tất nhiên cũng có những bạn tự nhiên khóc lóc hoặc làm loạn lên, có bạn chỉ im lặng với thầy giáo, có bạn đang trò chuyện vui vẻ với các bạn khác nhưng thấy bố mẹ đến là im bặt.
– Nhiều bạn cũng gay đấy nhỉ!
– Vâng! Thường trước lúc đi ngủ, mọi người hay kể những rắc rối khi ở nhà mình.
– Họ nói em bị làm sao? Chẳng hạn trong giờ tư vấn tâm lý ấy!
– Họ bảo em bị mẫn cảm thái quá!
– Có vẻ đúng đấy nhỉ!
– Thôi thì em cứ nhấn mạnh rằng mình buồn vì chuyện bố mẹ bỏ nhau.
– Ừ! Có hiệu quả đấy!
– Sau đó, trong buổi gặp riêng phụ huynh, không biết mẹ có bị trách cứ gì không nữa?
– Cái đó cũng hiệu quả nữa! Cũng tốt chứ sao! Tôi động viên nó.
– Chẳng sao cả vì em cũng không ở đây lâu đâu!
– Vậy à?
– Em định thế! Nó nói.
Chúng tôi lên tàu điện, đi về phía ga gần nhà. Muốn kiếm một nơi hơi đông vui một chút quanh đây thì chỉ còn mỗi ga đó. “Tiện thể, có ghé qua nhà không?” nghe tôi hỏi, nó nói “không đâu!” Khá lắm, tôi thầm nhủ, vẫn còn là một đứa trẻ, không thể nói nó không nhớ mẹ được. Cảnh vật ngoài cửa sổ dịu nhẹ như nhìn qua một làn sương mỏng. Đây đó, những cánh hoa xuân đã bắt đầu rụng. Trưa thứ Bảy, toa tàu vắng khách chở đầy nắng, nhịp nhàng lắc lư.
– Nhưng không hiểu sao em thấy hợp với tất cả mọi người. Em cảm thấy mình hiểu mọi người nghĩ gì. Dù rằng so với các bạn ở trường bình thường, có bạn hơi kỳ quặc, mất cân bằng, có bạn sợ hãi vì không biết mình định nói tiếp theo… nhưng em vẫn có thấy thích họ, theo một cách nào đó.
– Tại em có phần trưởng thành sớm hơn các bạn cùng tuổi, có lẽ cũng thông minh nữa nên chính vì thế suy nghĩ nhiều chuyện hơn và chỉ cần nhìn em cũng đã cảm nhận thấy điều đó. Các bạn khác em ở chỗ luôn cảm nhận được những điều mà những đứa trẻ bình thường chưa cần phải nghĩ đến, nên hợp với em cũng không có gì là lạ.
Tôi cứ thử phân tích thế xem sao nhưng đem so với những gì thằng bé này cảm nhận bằng cả con người nó, chắc chắn sẽ rất thiếu sức thuyết phục. Em tôi khẽ gật đầu.
– Ở trường bình thường nhất định cũng phải có bạn hợp với em. Chỉ có điều lúc này em chưa thể tìm được vì cảm thấy không đủ khỏe để làm việc đó thôi.
“Không cần gắng sức quá đâu em!” tôi định nói vậy rồi lại thôi. Biết nói gì với một đứa trẻ đang cố hết sức để rèn giũa chính mình? Tôi không thể nói gì cả.
Chúng tôi đến một quán quen, và tôi đãng trí quên khuấy chuyện của Mì Sợi cho đến khi ngồi xuống chiếc bàn rộng ấy. em tôi gọi những bốn chiếc bánh ngọt khiến tôi ngạc nhiên và đúng vào lúc tôi đang cố nhớ lại xem lần cuối cùng chúng tôi đã ăn loại nào ở đây thì đột nhiên từ đáy ký ức, tôi chợt nhớ ra chuyện đó.
– Xin lỗi em. Có chuyện này chị quên mất! Tôi nói. Một người chị gặp hôm trước ở đây nhờ chị chuyển cho em địa chỉ và số điện thoại!
– Người đó là đàn ông?
Khi hỏi tôi câu đó, nét mặt thằng bé lộ rõ vẻ căng thẳng lạ lùng, không diễn tả nổi. Nó sợ, tôi nhận ra điều đó.
– Không! Đàn bà! Tôi đáp và đưa cho nó mẩu giấy.
– Có phải người đó tên là Mì Sợi không? Thằng bé vừa xem mẩu giấy, vừa hỏi.
Trên đó chỉ viết tên thật của cô ta nên xem ra chính nó cũng không nhận ra.
– Ừ! Đúng là cô ấy!
Lần này, trông nó có vẻ rất vui. Đằng sau sự thay đổi thái độ này rõ ràng là có uẩn khúc gì đây.
– Bạn em à?
– Vâng! Em kết bạn với chị ấy trong công viên. Chị ấy là một người rất tốt nên bọn em hợp nhau lắm. Mỗi tội anh bạn chị ấy lại là một người rất đáng sợ nên em chẳng nói gì với họ, lẳng lặng nhập học ở trường này nên chắc chị ấy lo cho em thôi.
– Đáng sợ là đáng sợ thế nào?
– Em cũng không biết nói thế nào cho rõ nhưng sợ lắm. Có vẻ như anh ấy rất thích em thì phải!
– Đồng tính sao?
– Không phải theo kiểu đó đâu!
– Thế thì theo kiểu nào?
– Đêm nào anh ấy cũng xuất hiện trong giấc mơ của em hoặc gửi đến em một loại sóng điện nào đó.
– Chị nói điều này nghe có vẻ tiểu thuyết nhưng liệu em có cảm thấy có ai đó trong quán này đang theo dõi em như gián điệp không?
Tự nhiên tôi nghĩ, hay thằng bé bị chứng tâm thần phân liệt nên thử hỏi câu đó. Nghe vậy, thằng bé sững người.
– Chị bảo sao? Nó nói. Chuyện đó làm em thấy sợ, hơn nữa em cũng không đến trường khá lâu rồi nên hôm trước em cùng chị đi gặp bố thực ra là định hỏi xem bố có thể cho em sống cùng một thời gian được không đấy!
Tôi đã chẳng hay biết gì tất cả những chuyện xảy đến với nó. Lồng ngực tôi khẽ nhói đau.
– Vậy ư?
– Nhưng khi gặp, biết bố cũng vất vả vì còn có em bé và nhất là cữ nghĩ, dù bất tiện đến mấy, chắc ông không bao giờ từ chối, em lại càng không thể nói ra được.
– Em của chị giỏi lắm! Biết tự mình giải quyết chuyện của mình!
– Vâng!
Bánh ngọt được mang đến và thằng bé bắt đầu ăn như sắp chết thèm. Tôi chỉ uống cà phê và khác với hôm trước, hôm nay tôi ngắm hoa trong bình. Những bông lay-ơn màu cam dịu được cắm xen với những cành một loại cây gì đó nhiều chỗ gấp khúc có màu nâu sậm. “Hượm đã nào! Lần trước là hoa bách hợp trắng và…” đúng lúc tôi nghĩ đến đó, thằng bé lên tiếng.
– Em rất quý chị Mì Sợi. Chị có thấy ở chị ấy có một cái gì đó rất lạ không?
– Ừ, chị cũng thấy thế. Hôm đó cô ấy ngồi ngay đối diện với chị, khuôn mặt hiện lên giữa những cánh hoa. Biết nói sao nhỉ…
Trong lúc nói những lời như thế, tôi hồi tưởng lại hình ảnh của cô ấy, hệt như một kỷ niệm thời thơ ấu, một thước phim cũ, một mùi hương xưa thân thuộc. Tất cả những hình ảnh tôi đã ghi nhận như đang được chiếu lại trước mắt tôi, da diết như một nỗi nhớ khi yêu vậy.
– Để em gọi điện thử xem sao!
– Tích cực nhỉ!
– Bạn bè mà lại!
Nói rồi nó đi gọi điện nhưng liền sau đó quay lại và bảo chẳng ai nhấc máy cả, có lẽ chị ấy đi vắng. Sau đó, nó bắt đầu ăn tiếp chỗ bánh ngọt. Tôi cũng tiếp tục uống cà phê rồi lơ đãng nhìn dãy đồ gốm xếp thành hàng trên bậu cửa sổ. Bát đĩa trong quán này dùng toàn đồ gốm Nhật và đặc biệt ở đây có một loại cà phê hạt rang kỹ rất đậm đà. Tất cả bàn đều làm bằng gỗ, mộc và to. Sàn nhà cũng lát gỗ nên tiếng bước chân nghe cũng rất dễ chịu. Ngay đến bánh ngọt cũng không phải loại to tướng phết kem tươi tú hụ mà rất xinh xắn theo kiểu châu Âu. Tóm lại là tôi rất thích nơi này. Uống trà ở đây sau giờ làm việc trước khi trở về nhà đã trở thành một thú vui của tôi, một niềm vui nho nhỏ của một người sống trong thành phố. “Một tuần có tới vài lần mình ghé qua đây nhưng đúng là chẳng bao giờ để mắt đến những người xung quanh thật. Có lẽ cô ấy cũng hay đến đây từ trước cả mình cũng nên!” đúng lúc tôi đang thầm nghĩ như vậy… Chuông cửa khẽ rung lên, mấy cô phục vụ đon đả chào khách và một đám học sinh ồn ào kéo vào, và liền sau đó, cô ấy lướt vào, lặng yên như một cái bóng và nhẹ như một cơn gió.
– Mì Sợi! Em tôi thốt lên, như hô mật khẩu.
Sau một thoáng kinh ngạc, cô ấy nở một nụ cười, khuôn mặt rạng rỡ như muốn nói “Biết ngay là em ở đây mà!” hay “Chị biết, rồi thế nào mình cũng sẽ gặp lại!”