Amrita

Chương 04 part 3


Bạn đang đọc Amrita: Chương 04 part 3

Không biết có phải tại bộ mặt chán nản của tôi không mà Ryuichiro bỗng nhiên hỏi: 
– Lại đau đầu sao? 
– Không. Tôi lắc đầu. 
– Anh không ốm ở những nới anh đến bao giờ sao? Tôi hỏi. 
– Cũng chỉ hắt hơi sổ mũi thường thôi. Cậu ấy đáp. 
– Anh cũng dễ chấp nhận phięu bạt nhỉ! 
– Có khó ǵ đâu. Những người như tôi nhiều lắm. 
– Họ cứ đi mãi vậy sao? 
– Ừ, tôi đã thấy nhiều người như thế, gồm đủ các quốc tịch. Giờ đi đâu cũng có những người như thế. Vốn vẫn tưởng việc mình làm ít nhiều khác người, tôi thật sự ngạc nhiên khi thấy những người giống mình lại nhiều đến vậy. 
– Vậy sao? 
– Đơn giản lắm. Bất kỳ ai, chỉ cần hai, ba ngày thu xếp công việc lại là có thể rời xa cuộc sống thường nhật ngay thôi. Chí ít cũng có thể chơi không được một, hai tháng cho đến khi hết tiền. 
– Tất nhiên rồi! Tôi lơ đễnh gật đầu. 
– Đợi đầu óc khỏi hẳn rồi đi với tôi đi. 

Nghe Ryuichiro nói thế, tôi ngạc nhiên hỏi lại: 
– Đi đâu? 
– Bất kỳ đâu, đến bất cứ chỗ nào. Cậu ấy trả lời. 
– Vài bữa nữa nhé. Tôi đáp. 
Lúc ấy, với Ryuichiro, tôi chỉ có cảm giác như với một người đã cùng qua đêm với mình, một chút vấn vương mùi tóc và dư vị ngọt ngào của xúc giác, không hơn cũng không kém. Nhưng tôi vẫn biết rằng, những cảm nhận đó vốn không hề có nơi tôi trước đây, dù chỉ là chút ít. 
Mình sẽ còn gặp lại nhau chứ? Cậu ấy hỏi. 
“Đừng có giở cái giọng ngốc thế chứ, cái thằng cha này!” Tôi nghĩ thầm, song cũng biết cậu ấy nói vậy vì còn nghĩ đến Mayu. Tôi biết trong con người này vẫn luôn có sự tinh tế cao đẹp ấy. 
– Em… 
Tôi bỏ dở câu nói. ở phòng bên, ánh nắng mờ rọi lên chiếc giường mà đêm trước chúng tôi bên nhau, cùng làm bao nhiêu chuyện. 
– … Em nghĩ rằng gặp rồi sẽ lại muốn gặp nữa, một lần ngủ với nhau sẽ lại muốn lần nữa. Hai, ba, bốn lần, cứ thế tăng lên, cái đó là tình yêu. Cho nên với một người mà chỉ thảng hoặc mới gặp thì không thể nào nghĩ tới chuyện đó được. 
– Tất nhiên là thế rồi! Ryuichiro vừa cười vừa nói. 
Tôi cũng cười theo. 
– Vậy thì, mai có gặp được không? 
– Mẹ sẽ không cho ra khỏi nhà đâu. Hôm nay về không thấy ở nhà, chắc cũng đã đủ giận lắm rồi. 
– Nhà em có nghiêm khắc đến vậy đâu nhỉ! 
– Chưa bình phục đã tùy tiện đi qua đêm cơ mà! 
– Ừ nhỉ! 
– Chứ còn gì nữa? 
Đúng lúc đó, tôi đưa mắt nhìn xuống đám bát đĩa bằng bạc và chiếc giỏ nan đựng bánh sandwich đã trống trơn nằm trên mặt bàn, cảm nhận rõ niềm ham muốn nổi lên trong lòng. Nếu cậu ấy không nói trước, có lẽ tôi sẽ nói. 
– Hay… bây giờ mình làm lại lần nữa nhé! 
Ryuichiro mạnh dạn lên tiếng trước. Tôi bật cười, gật đầu rồi chúng tôi cùng trở lại giường… Đúng, chuyện như thế đã từng xảy ra.
° ° °
– Ấy thế mà hồi bé, đứa nào cũng giống nhau, đều là những cô bé đáng yêu, tưởng như ai rồi cũng sẽ trở thành các quý cô hết cả. Eiko nói. Vậy mà sao tất cả lại ra nông nỗi này cơ chứ? 

Tôi cười đáp: 
– Chính thế mới hay chứ! Bằng giờ này năm sau, biết đâu cậu đã chẳng thành vợ một ai đó rồi. Chẳng biết rồi sẽ có chuyện gì nữa. 
– Mình ấy à. Chỉ muốn mãi thế này thôi, một mình nhẩn nha cả một ngày dài nhàn tản và nằm mong đêm đến thật sớm để xem sẽ bày được trò gì! Eiko nói. 
– Thế mới thật là hạnh phúc chứ! 
Nghe vậy, Eiko chun mũi lại cười. 
Chúng tôi chia tay nhau lúc trời gần sáng. Tôi đứng nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn với tiếng giày khua vang cả hừng đông khuất dần vào góc phố. 
Rạng đông. 
Bầu trời bừng sáng. 
Một người bạn vừa chia tay. 
Cơn say. 
Nếu tôi ngã và chết thì đã chẳng còn được thấy cảnh này. 
Một bình minh quá đẹp của Tokyo.
° ° °
Đang hồi tưởng lại mọi chuyện thì bỗng thằng em tôi từ trên gác xuống. 
Cái mặt ngái ngủ của nó trông mệt mỏi đến khiếp, trắng bệnh như mặt người chết, đến nỗi tôi không còn muốn bắt chuyện nữa. 
– Em sẽ ngủ tiếp! 

Dù chẳng ai hỏi, thằng bé vẫn nói, như thể nó ghét bị người khác hỏi. 
– Cứ ngủ tiếp đi! Tôi đáp. 
Nó gật đầu. Lúc tôi lấy sữa trong tủ lạnh ra định uống, nó lặng lẽ ra khỏi phòng. 
Lạ thật đấy, tôi nghĩ thầm và vừa đưa mắt nhìn theo thì thằng bé quay lại nói: 
– Chị Saku! 
Có cảm giác không phải nó mệt mỏi mà đúng ra là uể oải không muốn nói chuyện do buồn ngủ. 
– Gì thế? Tôi hỏi. 
– Cái đó… Chị xem, chính là em, chỉ thiếu chút nữa là gặp được. Thế mà cứ trốn sau mấy cái cây. Nó đáp. 
– Chuyện gì vậy? Chẳng hiểu thằng bé nói gì, tôi hỏi lại. 
– À, em nằm mơ thấy một cây việt quất màu xanh mà! Thằng bé trả lời với vẻ sốt ruột. 
Ra là vậy! Hóa ra sáng nay cu cậu nằm mơ thấy cây việt quất màu xanh. Và tiếng bước chân lên cầu thang của thằng em đang trong cơn ngái ngủ vẳng đến tai tôi, khi đó vẫn đờ ra vì kinh ngạc khi nhớ lại chuyện của mình.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.