Đọc truyện Âm Trung Quỷ – Chương 13: Ngải âm hồn
Toàn loạng choạng đặt ngay chậu hoa xuống bàn, vội đưa tay lên xem.Không có gì cả. Tất cả chỉ là ảo giác thôi ư? Tuy nhiên ảo giác này mách bảo cho Toàn điều cần phải làm. Cẩn thận từng bước, Toàn bê chậu cây ra khỏi phòng của Anh Thơ. Toàn nhìn xuống nền nhà chợt thấy một tấm ván gỗ kênh lên. Tò mò, Toàn đặt chậu cây xuống rồi lúi húi cạy tấm ván gỗ lên. Tấm ván nằm ngay trước giường của Anh Thơ. Thời gian đã làm cho tấm gỗ mục nát, đinh hoen gỉ, vì vậy chỉ mất một lúc Toàn đã cạy được tấm ván sàn lên.Bên trong tấm ván là một cuốn sổ đã bạc màu. Giở ra xem, Toàn nhận ra đây là cuốn nhật kí của Anh Thơ. Ngày cuối cùng cuốn nhật ký được viết: 28/6/1996…Lướt qua vài dòng chữ trong các trang, Toàn nhận thấy những ngày cuối đời, Anh Thơ vô cùng hoảng loạn. Ngày..tháng..nămHôm nay anh đến. Quần áo tinh tươm hơn mọi hôm, mùi nước hoa cũng khác. Anh ấy mua nước hoa từ bao giờ nhỉ….Ngày…tháng…nămAnh bảo đi công tác một tuần. Lại phải xa nhau rồi. Mình nhớ anh lắm…Mắt Toàn dừng lại ở một dòng chữ.Ngày…tháng…nămMình buồn nôn quá. Anh bảo phải bỏ con đi. Mình không muốn. Mình vô cùng đau khổ…Mình phải làm gì đây?…Anh Thơ từng có thai ư? Đọc đến đó Toàn bật dậy ôm chậu cây và cuốn nhật kí chạy thẳng xuống tầng. Bà lão nhìn thấy Toàn bên vội gặng hỏi: “Cái..cái gì vậy…?”. Toàn vội đáp: “Cháu sẽ nói sau ạ…” rồi chạy thằng lên xe. Toàn lấy dây cột chặt chậu cây lại rồi chạy xe đến nhà bà đồng.—Trong ngôi đền khói hương nghi ngút, bà đồng đang ngồi trầm ngâm trước điện thờ, ở ngay bên cạnh là dáng nằm im lìm của anh Điều. Trông anh Điều có vẻ nhợt nhạt đi rất nhiều, đôi môi thâm tím. Toàn sợ hãi xộc thẳng vào, trên tay bê chậu cây run run.”Cháu nghĩ…đây là cây ngải ạ. Suốt bao năm qua nó vẫn nằm đó, không héo úa…”Bà đồng bật dậy đón lấy cây hoa vẫn xanh tốt chẳng bị bụi phủ sau một quãng đường dài.”Chính nó đây…Thật kinh khủng…Nhưng mà, trước khi ngải tạo thành, nó phải được giao kết bởi máu của người tạo. Ngải này, Anh Thơ chỉ vô tình tạo ra từ oán niệm khủng khiếp trước khi chết, vậy thì vật giao ước là gì?””Cô ơi…trước khi chết Anh Thơ từng phá thai…”Bà đồng giật mình. Một linh cảm chạy xẹt qua đầu khiến Toàn lạnh sống lưng. Có khi nào? Bà đồng nhờ Loan lấy chiếc xẻng con ngoài vườn vào rồi tự tay nhẹ nhàng xới lớp đất của chậu hoa lên. Cây hoa rung rinh rất mạnh rồi tứa từng giọt máu nhỏ từ trong những cánh hoa. Bà đồng vội vàng đeo chiếc vòng đá đen trên bàn điện vào tay rồi tiếp tục, đoạn bảo mọi người tránh xa. Chiếc vòng sẽ ngăn không cho ngải động làm hại bà đồng. Từng lớp đất được xới lên là mỗi lần cây hoa rỉ máu nhiều hơn. Dần dần, rễ cây lộ ra ngoằn nghèo như những mạch máu nhỏ. Rễ cây màu đỏ tươi thắm. Rễ cây được nối với một thứ ở gốc.Thứ ấy dần dần lộ ra. Một hình hài bé nhỏ nằm co quắp giữa những lớp đất, rất bé nhưng không phải không thể nhận ra. Hóa ra, Anh Thơ đã chôn đứa con mình ở đây. Bà đồng đáp: “Ngải tạo nên từ máu thịt của Anh Thơ, lại được trợ giúp bởi một linh hồn khác, nên mới mạnh đến như vậy…”Bất chợt bà đồng xới mạnh thêm xung quanh cây ngải.Chân tướng được phơi bày.Nằm cạnh thai nhi bé bỏng vừa được đào lên là một hình hài nữa. Cũng nhỏ bé, khô quắt và yếu ớt. Một thai nhi thứ hai.Anh Thơ mang thai song sinh ư? Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Toàn chợt cảm thấy một cơn đau đầu thấu trời. Ôm chặt lấy đầu, Toàn ngã vật ra sàn trong một cơn choáng váng, rồi ngất lịm đi.”Anh trai…He he..Anh!…”Toàn lơ mơ mở mắt, xung quanh chói lòa một thứ ánh sáng trắng, khiến mọi vật xung quanh như mờ ảo. “Anh…”- Người bên cạnh tiếp tục lay.Toàn nheo mắt để nhìn kĩ hơn. Hóa ra là một cô bé trong bộ đầm hồng xinh xắn, ngồi ngay bên cạnh Toàn đang gọi cậu dậy.”Em..em là ai?””Em gái anh đây mà..he hee. Lâu lắm rồi mới gặp lại anh…” cô bé cười trìu mến”Tôi làm gì có em gái…” Toàn đáp.”Anh quên em rồi sao? Hehe…Anh ơi…” Cô bé cười để lộ hàm răng nhọn hoắt “Em khát lắm…”Toàn giật mình lùi lại. “Khát..khát gì cơ…””Máu..máu ấy…” Mắt cô bé chuyển sang màu đen thẫm sâu hun hút như một chiếc giếng không đáy, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn bỗng chốc loang lổ những tia vằn đen.”Em khát lắm..Anh giúp em nhé…Đừng giết em…”. Cô bé nắm chặt lấy tay Toàn không buông.Toàn hét lên thất thanh rồi tỉnh giấc.Bà đồng đang ngồi bên cạnh Toàn chứ không phải là cô bé kia. Bà đang lẩm bẩm những câu chú gì đó, tay cầm hương thảo đang đốt nghi ngút.Toàn ngồi dậy, người đầy mồ hôi.”Tỉnh rồi à? Ra ngoài đi. Cậu không được đến gần cây ngải.””Sao lại thế ạ…Cháu..cháu vừa mơ thấy…””Tôi hiểu. Bà đồng đáp “Ra ngoài đi”.”Sao lại thế ạ? Cháu muốn giúp anh Điều…”Bà đồng lắc đầu: “Luân sinh hồi chuyển, duyên tiền kiếp…Cậu càng ở cạnh, ngải càng mạnh hơn, sao tôi diệt được?”.