Ám Tình

Chương 6: Chạy Trốn Thành Công


Bạn đang đọc Ám Tình – Chương 6: Chạy Trốn Thành Công


Ở Nam gia của cô không quy tắc như thế, người giúp việc chỉ cần gật đầu chào một cái xem như đã đủ, vậy mà nơi này mọi người đều phải cúi đầu khom lưng, đúng là giới hắc đạo có khác, tất cả đều lấy quy tắc làm đầu.
Đợi Lục Dĩ Thiên vào trong thì mọi người mới giải tán hết, như thường lệ, bọn họ trở về Lục gia và để lại sự yên tĩnh vốn có cho Hắc Uyển.
Lúc Lục Dĩ Thiên bước vào phòng khách và ngồi xuống sofa thì từ ngoài cửa một người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng đi vào, hắn khom người chín mươi độ trước mặt anh chân thành nhận lỗi: “Lão đại, là thuộc hạ thất trách, xin lão đại cứ trách tội.”
“Chú đã làm tốt rồi.” Lục Dĩ Thiên trả lời Mộc Nhất, anh biết hắn đang nhắc đến việc thuốc nổ được gài ở biệt thự kia.

Tuy nhiên anh không có ý định sẽ trách phạt ai cả, bởi trong chuyện này thuộc hạ của anh vốn không có lỗi.
“Cảm ơn lão đại.” Mộc Nhất ngẩng đầu, lão đại không trách hắn nhưng hắn cũng cảm thấy có lỗi vì sự sơ xuất ngày hôm nay của bản thân khi không nhận ra bên trong biệt thự có thuốc nổ mặc dù đã kiểm tra qua, chút nữa thôi thì Lục lão đại đã gặp nguy hiểm, cũng may mà mọi chuyện không quá tồi tệ.
Nam Tịch Viên đứng một góc nhìn tình huống đang diễn ra trước mắt, khuôn mặt cô trở nên thâm trầm.

Kim, Mộc, Thủy, nếu cô nhớ không lầm thì chắc chắn còn Hỏa và Thổ nữa.

Họ đều là người bên cạnh Lục Dĩ Thiên, đặc biệt là hết mực trung thành, họ có thể vì anh mà hy sinh mạng sống của mình.


Nhìn tác phong của từng người mà xem, đúng là giống anh như đúc!
“Cô Nam, mời đi theo tôi.” Kim Nhất cất giọng lãnh đạm phá tan bầu không khí ngột ngạt, nói xong liền xoay người đi trước.
Nam Tịch Viên không hỏi gì cũng không muốn nói nhiều, cô lặng lẽ đi theo Kim Nhất nhưng cũng không quên quan sát xung quanh.

Hắc Uyển quả thật rất rộng lớn khiến cô phải trầm trồ, biệt thự riêng của Lục Dĩ Thiên đã to như vậy thì Lục gia của anh sẽ như thế nào nhỉ?
Kim Nhất đi trước dẫn đường cho Nam Tịch Viên, hắn đưa cô vào một căn phòng trống, sau đó nhắc nhở: “Từ hôm nay cô sẽ ở đây, khi nào muốn rời khỏi thì cứ rời.

Cô vẫn có tự do của cô chỉ là tôi muốn nhắc cô một câu, đừng đi lung tung, cô chỉ có thể hoạt động ở những khu vực mà lão đại cho phép như phòng khách, phòng bếp.

Tuy cô là ân nhân cứu mạng của lão đại nhưng anh ấy vẫn có thể giết chết cô khi cô đã phạm lỗi sai.

Nhớ kỹ đấy!”
Nghe những lời Kim Nhất nói Nam Tịch Viên chỉ biết cười khinh trong lòng, giết cô ư, ai sẽ có bản lĩnh đó? Lục Dĩ Thiên sao, không dễ như thế đâu! Nhưng nếu có một ngày cô chết rồi thì tất cả cũng sẽ phải bồi táng theo!
Thấy Nam Tịch Viên im lặng Kim Nhất cũng nhanh chóng rời đi, hắn tuy không có thiện cảm với cô nhưng cũng không thể trái ý với Lục Dĩ Thiên.

Nghĩ cũng thật lạ, hắn thật sự không hiểu vì sao Lục lão đại lại đưa Nam Tịch Viên về nơi này, bởi từ trước đến nay anh chưa bao giờ dẫn phụ nữ hay một người lạ nào đến Hắc Uyển cả, Nam Tịch Viên là ngoại lệ duy nhất.
Đợi đến khi Kim Nhất đi rồi Nam Tịch Viên mới bước vào phòng, cô đóng kín cửa sau đó đứng nhìn quanh căn phòng một lượt.

Căn phòng được thiết kế theo phong cách Châu u khá đẹp mắt, màu chủ đạo vẫn là trắng, điều này mang đến cho Nam Tịch Viên cảm giác dễ chịu và thư thái, cô cảm thấy hài lòng về nó.
Nam Tịch Viên ngã người xuống giường với tư thế hình chữ đại, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sẽ không bị ba làm phiền nữa rồi! “
Do hôm nay phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng nên Nam Tịch Viên cảm thấy mệt mỏi lắm, mà một khi mệt thì chỉ có ngủ mới khiến cô tỉnh táo hơn.

Nghĩ là làm, cô liền nhanh chóng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tạm gác mọi chuyện sang một bên, giờ đây chỉ có ngủ mới là thoải mái nhất.
Chợt nhận ra bản thân vẫn chưa cởi giày cộng với chiếc nón lưỡi trai màu đen vẫn còn đội trên đầu, Nam Tịch Viên liền ném nón sang một bên sau đó lười biếng tháo giày ra quăng xuống đất, không chần chừ gì nữa cô liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.


Lúc Nam Tịch Viên tỉnh dậy đã là chiều tối, cô chỉ vừa mở mắt thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ “cốc cốc”, cũng không biết là ai đã đến tìm, Nam Tịch Viên nhanh chóng xuống giường và mở cửa phòng.
“Cô Nam, đây là cơm của cô.” Một người phụ nữ bưng khay thức ăn trên tay, thái độ cung kính nhìn Nam Tịch Viên mà đánh giá một lượt.
“Ồ, cảm ơn.” Nam Tịch Viên bình thản nhận lấy khay cơm từ tay người giúp việc.

Xem ra Lục Dĩ Thiên không có ý định sẽ để cô ăn chung bàn, nhưng mà cô cũng không cần cho lắm, ăn một mình vẫn thoải mái nhiên hơn rất nhiều.

Muốn ngồi cùng ăn cơm với một lão đại cao cao tại thượng như Lục Dĩ Thiên chắc có lẽ phải khép nép nhiều thứ, nghĩ tới thôi đã thấy phiền phức!
Nam Tịch Viên bưng cơm vào trong, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt và đánh răng sau đó mới ra ngoài và bắt đầu ăn.

Không tệ, những món ăn thơm phức này đã kích thích vị giác của cô, khiến cô phải gật đầu khen ngon, Nam Tịch Viên rất hài lòng.
Cô ăn đúng một chén sau đó liền buông đũa, bởi đây đã là tác phong ăn uống của cô, chỉ bấy nhiêu là đủ.

Bỗng Nam Tịch Viên thèm ăn kem lạnh, lúc trước sau khi ăn cơm cô thường có thói quen hay ăn kem, vị lạnh lạnh ngọt ngọt đó khiến cô mê mẩn.

Cô vốn là người rất dứt khoát, suy nghĩ gì thì liền làm đó, vậy nên Nam Tịch Viên vội mang giày, đội nón lên đầu sau đó ra khỏi phòng.
Mở cửa ra mới thấy bầu không khí yên tĩnh đến cùng cực, dường như tại Hắc Uyển cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Nam Tịch Viên đặt chân xuống lầu, cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng cũng chẳng có ai.


Muốn đi ra phòng khách nhưng dường như cô không thể xác định được phương hướng, trước mắt cô có hai ngã rẽ, cô nên đi bên nào mới đúng đây chứ? Ở Hắc Uyển sao lại vắng tanh thế này, sao không thấy ai vậy, cô muốn nhờ giúp đỡ.
“Cô đi đâu?”
Chợt một giọng nói lạnh lẽo vang lên, tựa hồ như gió thổi từ Siberia tới, Nam Tịch Viên quay đầu thì bắt gặp thân ảnh cao lớn của Lục Dĩ Thiên, bên cạnh anh còn có ba người thuộc hạ thân tính.

Lục Dĩ Thiên đang đứng nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, hai tay cũng đút vào túi quần một cách tùy hứng.
Nam Tịch Viên cảm thấy tình hình của cô bây giờ như kẻ trộm bị chủ nhà phát hiện, cô lườm anh một cái rồi dõng dạc nói: “Bị lạc mất rồi, tôi muốn ra ngoài.”
Lục Dĩ Thiên không nói gì, anh ung dung tiến về phía trước, Nam Tịch Viên biết anh đang dẫn đường cho mình nên bẽn lẽn đi theo sau anh.
“Lần sau đừng đi lung tung, cô hãy gọi người đến.” Mộc Nhất khẽ lên tiếng nhắc nhở.

Chuyện xảy ra lúc sáng hắn không thấy tận mắt bởi khi ấy hắn phải canh gác ở bên ngoài, nhưng Mộc Nhất đã được nghe kể về thân thủ và tài năng của cô từ Kim Nhất và Thủy Nhất, thế mà giờ đây cô lại không thể phân biệt được nên đi hướng nào mới phải.

Hành động đi lạc này của cô làm hắn có suy nghĩ khác, nếu đã giỏi như vậy thì phải nhớ đường chứ, đằng này lại quên, đúng là tệ hại không gì bằng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.