Bạn đang đọc Ám Tình – Chương 50: Quay Về Hắc Uyển
Trong khi cô đang trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như vậy mà anh còn tỏ ra bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, Triệu Thiên Đình có còn là người anh trai tốt nhất mà cô từng quen biết không đây?
Người anh trai luôn lo lắng cho cô bây giờ đã thay đổi, Nam Tịch Viên cảm thấy vô cùng đau lòng, cô muốn khóc quá đi mất.
Uổng công mấy ngày nay cô đã cố gắng nói giúp cho anh với Lưu Tĩnh, vậy mà khi hoạn nạn anh lại vô tâm với cô, thật đáng giận làm sao!
Nam Tịch Viên vội chạy xuống phòng khách, Lưu Tĩnh cũng theo nhanh phía sau cô bởi cô ấy đang rất lo lắng, nếu thật sự người của Nam Từ đến thì sao?
Lưu Tĩnh muốn thấy người bạn thân của cô an toàn thì cô ấy mới an tâm được.
Triệu Thiên Đình đi phía sau Lưu Tĩnh, hai tay anh bỏ vào túi quần mà thong dong bước đi.
Nam Tịch Viên vừa chạy ra khỏi phòng khách thì liền quay đầu lại nuối tiếc.
Cô không nỡ rời xa Lưu Tĩnh, nhưng nếu không rời đi thì cô sẽ không còn cơ hội tự do nữa.
“Tiểu Tĩnh, khi nào mình an toàn mình sẽ gọi cho cậu.
Đợi đến lúc mình không còn chạy trốn như thế này nữa thì chúng ta sẽ cùng nhau vui đùa, đi dạo.
Con bây giờ, mình không còn nhiều thời gian.
Tạm biệt cậu!”
Tạm biệt người bạn tốt nhất của mình.
“Tạm biệt tiểu Viên.” Lưu Tĩnh vẫy tay, cô ấy cảm thấy sống mũi mình cay cay, ngay sau đó một giọt nước mắt trong suốt bỗng rơi ra khỏi hốc mắt của cô ấy.
Lúc Nam Tịch Viên xoay người thì từ trên không trung vang vọng những âm thanh “cạch cạch” không ngừng, những âm thanh ấy dường như ngày một gần và dần rõ hơn.
Ngước lên nhìn, là một chiếc trực thăng đang dần dần đáp xuống bãi đất trống trong Dư Viên.
Nam Tịch Viên mỉm cười, một lần nữa quay đầu về phía sau, lần này là nhìn Triệu Thiên Đình đứng cách đó không xa.
“Anh luôn chu đáo nhất, không uổng công em thương anh!” Và cũng không uổng công em giúp anh những ngày qua.
Xem ra Triệu Thiên Đình vẫn còn có lương tâm, tuy anh tỏ ra hờ hững nhưng thực chất anh đã chuẩn bị chu đáo cho cô cả rồi.
Lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp!
Nói xong Nam Tịch Viên liền leo lên trực thăng, chiếc trực thăng dần bay lên cao và rời đi, mất hút.
Triệu Thiên Đình cười khổ, anh nhớ lúc nãy Nam Tịch Viên còn mặt nhăn mày nhó với anh, vậy mà bây giờ đã thay đổi thái độ đến chóng mặt.
Cô em gái này, đúng là khiến anh không thể không thương yêu.
Chiếc trực thăng bay không được bao lâu, thì bên ngoài Dư Viên đã ùn ùn tiếng động cơ.
Trước khi cho những người bên ngoài vào trong, Triệu Thiên Đình đã nhấn một dãy số và gọi đi.
Đợi có kết nối, anh ung dung nói chuyện: “Bác Nam, Tịch Viên đã trốn đi bằng trực thăng của con rồi, bác nên bảo vệ sĩ về thì hơn.”
Đầu dây bên kia nói gì đó vài câu, từ đầu đến cuối Triệu Thiên Đình vẫn bình thản trả lời qua điện thoại: “Xin lỗi bác Nam, đã khiến bác hao tâm vì Tịch Viên rồi.
Bác yên tâm, con đảm bảo tiểu Viên sẽ không có vấn đề gì hết.”
Ở cạnh Lục Dĩ Thiên thì có chuyện gì chứ?
Huống hồ hắn còn quan tâm Tịch Viên rất nhiều, Triệu Thiên Đình biết tất cả đấy.
Nhìn Triệu Thiên Đình, tâm tư Lưu Tĩnh bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Anh đúng là một người biết suy tính kĩ càng, lo trước lo sau mọi chuyện ổn thỏa.
Một người anh trai tốt, một người chồng hoàn hảo…
Đáng ra sự hoàn hảo sẽ là mãi mãi nhưng hiện tại đã không còn, Lưu Tĩnh cảm thấy tiếc nuối.
Cô ấy và anh có lẽ sẽ không bao giờ quay lại như trước.
…
Sau khi rời khỏi thành phố H thì Nam Tịch Viên liền trở về Hắc Uyển, vừa bước chân vào biệt thự đã thấy Lục Dĩ Thiên ngồi một mình ở phòng khách.
Bình thường anh bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi nhưng hôm nay sao lại ngồi yên thảnh thơi ở đấy chứ, như là chờ đợi điều gì đó, có phải anh đang đợi cô không?
“Về rồi à?”
Lục Dĩ Thiên nhìn thấy Nam Tịch Viên thì lên tiếng hỏi, cô ngồi xuống sô pha và hừ lạnh một tiếng:
“Xém chút nữa là bị ba tôi bắt lại, hoảng sợ thật sự.
Cũng do cái miệng họa của anh, vài hôm trước gọi đến không hỏi gì lại hỏi sao tôi chưa bị bắt về Nam gia!”
Cổ họng Lục Dĩ Thiên phát ra giọng cười trầm thấp, “Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi mà.
Nhưng không ngờ chuyến đi này của cô là đến gặp Đình đấy.”
Hai chân người đàn ông vắt chéo vào nhau, đôi tay đan lại và đặt tùy ý lên đùi rồi bình thản nói một câu.
Lục Dĩ Thiên bỗng nhiên thốt ra lời này khiến Nam Tịch Viên ngớ ngẩn.
Đình? Anh cũng có quen với Triệu Thiên Đình hay sao?
“Anh cũng biết anh Đình ư?” Cô hoài nghi, chẳng lẽ hai người anh của cô đều có quan hệ mật thiết với Lục Dĩ Thiên?
“Tôi, Đình, Dận là anh em tốt với nhau.” Anh không giấu giếm mà nói cho cô biết, chỉ mới giờ trước thôi thì anh đã nghe Triệu Thiên Đình nhắc về chuyện cô đang trên đường trở lại Hắc Uyển, thế là Lục Dĩ Thiên liền ngồi ở đây cả một lúc lâu.
Đúng vậy, anh đang đợi cô.
“Anh không chỉ quen với Dận mà còn biết luôn Đình? Hai người anh tốt của tôi đều bị anh quen hết rồi, tôi thật sự bất ngờ lắm đấy.”
Nam Tịch Viên chưa từng nghe Triệu Thiên Đình nhắc đến chuyện này, không ngờ anh ấy cũng biết đến một vị lão đại khét tiếng như Lục Dĩ Thiên, lại còn thân thiết nữa chứ, không biết họ đã kết bạn từ bao giờ? Rõ ràng khoảng cách của ba người bọn họ ở khá xa nhau, sao lại quen được nhỉ?
“Có gì mà phải bất ngờ chứ?”
Lục Dĩ Thiên mỉm cười, Nam Tịch Viên nghênh mặt lên đáp:
“Anh Dận và anh Đình đều là hai người đàn ông ấm áp vô cùng, còn anh luôn lạnh lùng như thế, không hiểu sao hai người anh của tôi chịu làm bạn với anh nữa!”
“Kỷ Dận và Thiên Đình ấm áp?” Lục Dĩ Thiên nghe Nam Tịch Viên nói thế thì khó hiểu lặp lại, vài giây sau anh mới gật đầu: “Cũng đúng, nhưng chỉ ấm áp với cô mà thôi.”
Nam Tịch Viên nghe anh nói thế thì biết quả thật là điều không sai, tuy Nam Kỷ Dận và Triệu Thiên Đình luôn đối tốt với cô và thương yêu cô vô điều kiện nhưng với những người khác thì không phải vậy.
Nam Tịch Viên cảm thấy bản thân mình cực kì may mắn, được tận hai người anh trai yêu thương hết mực!
Bao nhiêu đó đã bù lại cho cái số khổ của cô rồi, đúng vậy, là số khổ…!
Bấy giờ Nam Tịch Viên lại nghe Lục Dĩ Thiên hỏi về chuyện của Triệu Thiên Đình và Lưu Tĩnh:
“Đình hiện tại thế nào rồi, thái độ của Lưu Tĩnh đối với cậu ấy có thay đổi chút nào chưa?”.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Nam Tịch Viên thở dài một hơi, cô ngán ngẩm đáp:
“Làm sao mà dễ dàng tha thứ như vậy được, tiểu Tĩnh đã quá khổ rồi.
Chuyện này là do anh Đình sai, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy đâu.”
“Thiên Đình rất hối hận.” Lục Dĩ Thiên nói đỡ cho bạn thân một câu.
“Vẫn may anh ấy thật sự đã hối hận, thời gian qua tôi có nói không ít lời tốt về anh ấy với tiểu Tĩnh, phần còn lại phải xem thái độ của anh ấy thế nào nữa.”
Lục Dĩ Thiên nghe Nam Tịch Viên xưng hô với Lưu Tĩnh thân thiết như thế thì liền hỏi:
“Cô và Lưu Tĩnh có quen từ trước à?”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu: “Trước khi gặp anh thì tôi đã cứu tiểu Tĩnh một mạng, sau đó mới kết thân với nhau.
Thật bất ngờ khi cô ấy lại là người mà anh Đình yêu sâu đậm.”
“Trùng hợp thật.”
Lục Dĩ Thiên thấy khá trùng hợp, cũng như anh và Nam Tịch Viên vậy.
Cả hai vô tình gặp nhau, vô tình sống với nhau dưới một mái nhà, vô tình cùng nhau trải qua sinh tử.
Đây, liệu có phải là duyên phận?
….