Ám Tình

Chương 26: Lục Dĩ Thiên Mình Muốn Trở Thành Anh Rể Của Cậu Lắm Đấy!


Bạn đang đọc Ám Tình – Chương 26: Lục Dĩ Thiên Mình Muốn Trở Thành Anh Rể Của Cậu Lắm Đấy!


Lục Dĩ Thiên nhìn Nam Tịch Viên một cái rồi mới làm theo lời Nam Kỷ Dận, anh tắt loa ngoài sau đó đưa điện thoại lên tai mình:
“Rồi đấy.”
“Dĩ Thiên này, mình hỏi cậu, có phải cậu có ý với em gái mình không?”
Lục Dĩ Thiên nghe Kỷ Dận nói thế thì liền nhìn Nam Tịch Viên một lần nữa, đuôi mắt anh nhẹ cong lên.

Miệng người đàn ông phát ra giọng nói trầm thấp:
“Kỷ Dận, cậu nghĩ đi đâu vậy?”
“Cậu chưa từng đưa bất kì người con gái nào về Hắc Uyển cả, vậy mà lại đồng ý cho Tịch Viên ở lại.

Nói đi, có thật là muốn trả ơn không?”
“Không thế thì còn gì nữa.

Nhưng mà quen cậu lâu như vậy cũng không hề nghe cậu nhắc đến rằng cậu có em gái, hôm nay khiến mình phải ngỡ ngàng đấy!”
“Mình biết cậu không thích con gái, nhắc em gái trước mặt cậu để làm gì chứ? Thiên, cậu thấy Tịch Viên thế nào?”
Nam Kỷ Dận xoay xoay cây bút trên tay, hắn cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị, đôi môi cũng bất giác mỉm cười từ lúc nào.
Lục Dĩ Thiên bình tĩnh trả lời câu hỏi của Nam Kỷ Dận:
“Đặc biệt.”
Nam Kỷ Dận vì câu nói này của Lục Dĩ Thiên mà cười ra tiếng, hình như đây là lần đầu tiên hắn nghe Lục Dĩ Thiên nhận xét về một cô gái, mà cô gái này lại là Nam Tịch Viên nữa chứ!

“Thiên, mình sẵn sàng chấp nhận cậu trở thành em rể mình!”
“Cậu bớt phí lời đi!”
Lục Dĩ Thiên nói xong liền cúp máy, tuy anh có chút cảm tình với Nam Tịch Viên nhưng không có nghĩa là anh sẽ yêu cô, càng không lấy cô thì huống hồ gì phải trở thành em rể của Nam Kỷ Dận chứ? Anh nghe xong lời nói của hắn chỉ thấy buồn cười mà thôi.
Có lẽ Lục Dĩ Thiên không biết Nam Kỷ Dận hiện giờ cực kì sảng khoái, hắn còn vui vẻ ngâm nga vài giai điệu.

Đôi môi cứ cười mãi không thôi.

Lục Dĩ Thiên, mình muốn trở thành anh rể của cậu lắm đấy!
“Kỷ Dận đã nói với anh những gì vậy?”
Nam Tịch Viên khó hiểu nhìn Lục Dĩ Thiên, cô thấy hình như tâm tình anh đã vui hơn khi nói gì đó với Nam Kỷ Dận.

Cô thật sự thắc mắc không biết hai người đàn ông này vừa nãy đã nói gì với nhau.

Lục Dĩ Thiên không trả lời câu hỏi của cô, anh đan hai tay vào nhau và đặt tùy ý lên đùi mình:
“Cô muốn biết sao?”
Nam Tịch Viên thấy bộ dạng này của Lục Dĩ Thiên thì biết anh không có ý nói cho cô nghe, cô liền lạnh lùng đáp:
“Không cần!”
Nói xong liền xoay người rời đi, cũng không thèm quan tâm đến anh nữa.

Lục Dĩ Thiên thấy thái độ này của cô thì bất giác cười thành tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt của anh đã khiến Kim Nhất và Hỏa Nhất ngạc nhiên, lão đại của họ đang cười đấy ư?
Sau khi rời khỏi Hắc Uyển thì Nam Tịch Viên liền đi dạo lòng vòng, dù gì hiện tại sức khỏe cũng đã hồi phục, cô cũng không cần kiêng kị điều gì.

Bấy giờ mắt cô đảo quanh, vừa nhìn thấy một cửa hàng sang trọng thì liền đi vào, do lúc nãy cô chỉ ăn có một ít cháo thôi, vốn không no nên bây giờ phải ăn thêm mới được.

Nam Tịch Viên vui vẻ thưởng thức những món ngon trên bàn, ăn xong liền lấy thẻ ra trả tiền.

Thẻ này là do Nam Kỷ Dận cho cô, nhớ lúc trước không suy nghĩ chu đáo nên cô đã mang theo một balo đầy tiền bên người rồi bỏ nhà ra đi, khi ấy đúng là mệt mỏi biết bao.

Bỗng nhiên Nam Tịch Viên nhớ đến Lưu Tĩnh, người mà cô vừa bỏ nhà đi không lâu đã gặp, và giờ cô ấy là bạn tốt của cô.

Tuy cô và Lưu Tĩnh chỉ gặp một lần nhưng tính tình khá hợp, lần đó cũng do cô ra tay cứu cô ấy nên cả hai mới quen biết nhau.

Vốn cô có số điện thoại của Lưu Tĩnh nhưng hình như nó đã bị lạc mất rồi, giờ cũng không biết ở đâu mà tìm lại.


Cũng chẳng biết bao giờ cô mới có thể gặp lại Lưu Tĩnh nữa.

Nam Tịch Viên tiếc nuối thở ra một cái, thôi thì có duyên ắt sẽ gặp.

Vả lại Lưu Tĩnh là một diễn viên nên chắc cũng dễ dàng tìm kiếm, bất quá thì cô nhờ Nam Kỷ Dận điều tra giúp vậy! Không có Nam Kỷ Dận thì vẫn còn Triệu Thiên Đình, Triệu Thiên Đình chính là một người anh mà cô tôn kính.

Sau khi Nam Tịch Viên ăn uống xong liền rời đi, cô đi vào shop quần áo mua vài bộ đồ, dù gì cô cũng ở Hắc Uyển lâu dài nên không thể có mấy bộ mặc mãi được.

Mở điện thoại của Hỏa Nhất lên xem thời gian thì có lẽ cũng đã sắp đến giờ Nam Tịch Viên nhận được hàng của mình, thế là cô nhanh chóng đến quán nước đã hẹn sẵn.

.

Truyện Hài Hước
Ngồi chờ đợi không lâu thì điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, Nam Tịch Viên nhanh chóng ấn nghe.

“Alo.”
“Nam tiểu thư?”
“Đúng vậy, là tôi.

Anh đã đến rồi?”
“Tôi đã đứng trước cửa quán nước.”
“Anh vào đây đi, tôi ngồi gần cửa sổ, vào là sẽ thấy liền.”
Nam Tịch Viên dặn dò thuộc hạ của Nam Kỷ Dận một câu sau đó cúp máy, cô nhìn ra cửa thì cũng thấy một người đàn ông đang đi vào, trên tay anh ta còn cầm một cái túi nhỏ.


Anh ta đã thấy cô và nhanh chóng tiến đến gần cô.

Đặt túi đồ trên tay mình xuống sau đó anh ta liền nói:
“Tiểu thư, thứ cô cần.”
“Cảm ơn anh.” Nam Tịch Viên vui vẻ nhận lấy, cô mời một câu: “Hay là ngồi nghỉ một lát đi.”
“Không cần đâu ạ, tôi phải trở về ngay để thực hiện nhiệm vụ được giao phó.”
“Được, vậy tôi sẽ không giữ anh nữa.”
Người đàn ông kiên quyết từ chối nên Nam Tịch Viên cũng không muốn làm khó anh ta.

Đợi sau khi anh ta đi rồi thì cô mới hé mở thứ bên trong ra, nhìn một cái thì đôi môi anh đào khẽ mỉm cười.

Dù sao nơi đây cũng là chỗ đông người, thôi thì về Hắc Uyển sẽ lấy ra xem một thể vậy.

Nam Tịch Viên để cái túi sang một bên rồi cầm điện thoại của Hỏa Nhất gọi đi.
Chẳng bao lâu đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói nhè nhẹ:
“Em nhận được rồi đấy à?”
“Vâng, em cảm ơn anh nhiều nhé!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.