Đọc truyện Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh – Chương 15
Kiều Trạch ném trả điện thoại lại cho cô: “Nếu thật muốn tiếp tục, thì thu những suy nghĩ không nên có của cô lại đi.”
“Nghề này chính là thế, trừ bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm thậm chí tử vong ra, còn có thể phải khiến người thân không hiểu, thậm chí là hiểu lầm.”
“Sự việc đột phát hôm nay không phải lần cuối cùng, chẳng lẽ cứ mỗi lần như thế, cô đều muốn gọi điện, giải thích rõ ràng với anh ta?”
Lộ Miểu siết điện thoại, cúi thấp đầu, mím môi không đáp.
Kiều Trạch không để ý đến cô nữa, dựa lưng ra sau ghế.
Tâm trạng Lộ Miểu không được tốt lắm. Lời kết tội hôm nay là biện pháp cô nghĩ ra dưới tình thế cấp bách khi đuổi Từ Gia Diên đi.
Cô biêt anh hổ thẹn với cô, chuyện bỏ lại cô vào năm đó luôn là khúc mắc trong anh.
Khi cô khóc nắm tay anh, xin anh đưa cô về, nếu lúc đó anh chịu mở miệng, bố mẹ anh cũng không thật sự vất cô lại đó.
Anh biết mình có địa vị trong lòng bố mẹ, nhưng lúc đó anh lại không làm thế.
Sau này anh đối tốt với cô có thể là do phần hổ thẹn đó, ôm tâm lí muốn bù đắp đến giúp cô.
Cô không trách anh, một cậu bé mười tuổi thì biết gì chứ, ngược lại mấy năm nay vì sự giúp đỡ chiếu cố cẩn thận của anh, cô cũng không đến mức khốn khổ lắm.
Đối với Từ Gia Diên, cô cảm kích thậm chí còn có lúc ỷ lại, cho dù cô không xài một xu tiền của anh, nhưng về mặt tinh thần lại luôn dựa vào.
Nhiều lúc có cảm giác mình không gồng gánh nổi nữa, thì luôn nhớ rằng mình còn có một người anh, còn có một người anh bất cứ lúc nào cũng có thể giúp cô, chung quy trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng bây giờ, vì công việc của mình, mà cô lại dùng những thứ anh để tâm nhất đâm vào anh.
Lộ Miểu nhớ lại câu “anh xin lỗi” kia, cùng với bóng lưng lúc anh rời đi, trong lòng càng thêm khó chịu.
Cô cũng chỉ có một người anh là anh.
Điện thoại trong tay cô bị siết chặt lại lỏng ra, thả lỏng rồi lại nắm chặt, cuối cùng không đẩy lùi được sự áy náy đang bao trùm lên mìn, cô gọi điện cho Từ Gia Diên.
Kiều Trạch ngồi ngay sau lưng cô, nhìn cô hết cầm lấy điện thoại lại buông ra, cuối cùng gọi đi.
Anh không giật điện thoại của cô nữa, mặt không đổi sắc quay đầu ra nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai là giọng nói nho nhỏ của cô.
“Anh?”
Từ Gia Diên đang đi xã giao, uống nhiều rượu, lúc nghe thấy giọng cô thì im lặng một lúc lâu, không nói gì.
“Anh ơi, chiều hôm nay… em xin lỗi.” Cô cúi đầu xin lỗi, “Không phải em cố ý nói vậy đâu, chỉ là lúc đó không kiểm soát được.”
“Không sao.” Cuối cùng Từ Gia Diên cũng đáp lại, giọng hơi khàn, “Là anh nên xin lỗi mới đúng.”
Lộ Miểu im lặng, không biết phải trả lời anh thế nào nữa.
Từ Gia Diên phá không khí im ắng này trước: “Em ăn cơm chưa?”
Lộ Miểu nhẹ nhàng gật đầu: “Ăn rồi ạ.”
“Nếu ăn rồi thì tốt, em sớm về nghỉ ngơi đi.”
Lộ Miểu “vâng” một tiếng, nhưng không tắt máy, cô cảm giác lời xin lỗi của mình không đến được chỗ anh, anh vẫn còn để ý lời chỉ trích của cô.
“Anh ơi… Em thật sự không có ý trách anh đâu.” Lộ Miểu thấp giọng giải thích, “Chỉ là em không thích người khác can thiệp vào chuyện của em, thật sự em chỉ muốn nhanh kiếm chút tiền, anh xuất hiện như thế khiến em hơi khó xử, do cấp bách nên mới nói mấy lời như thế, anh chớ để trong lòng.”
Cô không có cách nào nói thật với anh được, chỉ có thể lựa một lí do khiến anh thoải mái hơn mà nói ra, quả thật tâm tình của Từ Gia Diên ở đầu dây vì những lời này của cô mà có biến chuyển tốt hơn, nhưng cũng càng thêm thấy được rằng mình phải xin lỗi cô.
Cô vốn cũng có thể trở thành cô em gái gần gũi của anh, giống như Từ Gia Thiên, cẩm y ngọc thực, lớn lên không chút âu lo.
Hoặc là ngay từ đầu nếu không có chuyện con nuôi này, cô cũng sẽ không…
Từ Gia Diên hít một hơi thật sâu, cười nói: “Anh biết rồi, anh sẽ không để bụng chuyện này nữa, em cũng đừng nghĩ lung tung, hôm nào anh lại mời em đi ăn, giờ đi ngủ sớm đi, nhé?”
Sự thoải mái trong giọng anh khiến Lộ Miểu thoáng thở phào, ngực cũng không còn khó chịu như bị đá đè nữa.
Cô gác máy, nắm điện thoại, không quay đầu nhìn Kiều Trạch.
Từ đầu đến cuối Kiều Trạch không hề nói gì.
Khi xe buýt dừng lại trước cửa tiểu khu, anh không nói một lời đi xuống xe, Lộ Bảo tung tăng đuổi theo, Lộ Miểu xuống xe sau hết, đi sát sau anh không xa cũng chẳng gần.
Về đến trước cửa nhà, thừa dịp khi anh đang mở cửa, Lộ Miểu cúi đầu nói xin lỗi.
“Cô không cần phải xin lỗi với tôi.” Kiều Trạch đẩy cửa ra, cúi người cầm lấy bảng điều tra cá nhân trên bàn, đưa cho cô, “Mai cô không cần đến chỗ làm Văn Tuấn nữa, đừng phí thời gian.”
“…” Lộ Miểu nhìn anh không rõ.
“Hạng mục đổi người.” Kiều Trạch nói, rất tỉnh táo, “Châu Tuấn là A Xán, phương hướng điều tra của cô đã đúng, tôi cũng thừa nhận năng lực điều tra của cô. Nhưng, tôi không cần một người chỉ biết yêu đương.”
Lộ Miểu chần chừ không đưa tay ra cầm.
“Tôi chỉ là… nói xin lỗi cũng không được ư? Tôi đâu có tiết lộ tin tức gì đến vụ án chứ?”
“Hôm nay nói xin lỗi, vậy còn mai? Rồi mốt thì sao?” Kiều Trạch hỏi, “Trước khi gọi điện tôi đã nhắc cô, nghề nghiệp hóa, nghề nghiệp hóa, vậy mà cô cho vào tai này lại ra tai kia, cô thấy vui thì cô làm. Sát hạch dừng lại ở đây, cô không qua được.”
Anh nhét bảng biểu vào tay cô, xoay người về phòng.
Lộ Miểu ngẩn ngơ đứng giữa phòng khách, một lúc lâu cũng không động đậy.
Lộ Bảo lo lắng đảo quanh bên chân cô.
Cô không khóc, cũng không dám xin anh, một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách cả đêm.
Sáng hôm qua Kiều Trạch thấy cô dựa vào ghế sô pha ngủ, thậm chí cũng không đắp chăn.
Anh thuận tay kéo tấm chăn mềm ném lên người cô, không đánh thức cô, đi ra ngoài từ sớm.
Khi tỉnh lại, Lộ Miểu thấy trên người có chăn đắp, cô nhìn về phía phòng Kiều Trạch, cửa phòng mở toang, nhưng người đã đi rồi.
Cô rửa mặt xong xuôi thì đến chỗ salon Văn Tuấn, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần tâm tình cô cũng đã điều chỉnh đến mức tốt nhất.
Đinh Lệ phụ trách cô là một cô gái trẻ cỡ hai mươi tuổi, không lớn hơn cô là bao, chịu trách nhiệm công việc làm đẹp.
Ngày đâu tiên của Lộ Miểu là làm quen với môi trường làm việc cũng như quy trình làm việc.
Trong cửa tiệm đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, có lẽ vì nguyên nhân công việc, nên khá là nhiệt tình với người mới là cô, cũng rất chiếu cố, không quá nửa ngày đã thân quen với nhau.
Nhân viên trong cửa tiệm không nhiều lắm, cộng lại cũng chỉ có tám người, ba nhà tạo mẫu tóc, còn năm người khác đảm nhiệm gội đầu và làm đẹp.
Trong tiệm có năm gian phòng, tất cả đều khép kín, ngày ngày có không ít người vào châm cứu mát xa.
Điều này làm Lộ Miểu có chút bất ngờ. Salon làm tóc ở khu nhà máy đều được phần đông những thợ trẻ tuổi đến, tiền lương thường thấp, ý thức về làm đẹp chăm sóc sức khỏe cũng khá thấp, thanh niên thể chất cường tráng, nhưng ngày nào cũng có không ít người đến mát xa, đều là những người trẻ tuổi, nam nữ đều có cả.
Lộ Miểu mới đến, chỉ làm việc đơn giản là ghi sổ gội đầu, ngay cả cơ hội đi lên tầng cũng không có.
Tuy Châu Tuấn là ông chủ, nhưng một ngày chỉ ghé qua một chốc, dường như không quá bận tâm đến việc làm ăn trong cửa tiệm.
“Sau khi bà chủ mất, anh ấy toàn như thế cả.” Đến tối khi xong việc ngồi lại ăn cơm, cô gái ngồi bên cạnh Lộ Miểu nói.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn cô: “Bà chủ qua đời khi nào thế?”
“Không lâu lắm, mới mấy tháng thôi.”
“Vì sao lại mất?”
“Nghe nói là sẩy chân rơi từ trên lầu xuống, ngã chết.”
Lộ Miểu nhớ đến cô gái trong di ảnh trên vách tường nhà Châu Tuấn.
“Haiz, có lẽ ông trời đố kị hồng nhan đây mà. Bà chủ đẹp lắm, tình cảm với ông chủ cũng tốt. Cửa tiệm này là do ông bà chủ khai trương, kinh doanh cũng được mười năm rồi, tình cảm giữa hai người rất tốt, không ngờ…”
“Bây giờ gần như ông chủ không dám bước vào tiệm nữa, có lẽ sợ nhìn vật lại nhớ người.”
…
Mọi người rầm rì bàn tán một phen, cùng với âm thanh cụng ly, không biết là ai châm thuốc, hút một hơi.
Một điếu thuốc được đưa đến trước mặt Lộ Miểu: “Hút không?”
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn người đó, rồi do dự nhìn hộp thuốc lá, đưa tay rút ra một điếu.
“Em chưa hút thuốc bao giờ.” Cô nói, đánh giá điếu thuốc, rồi đưa đến dưới mũi ngửi.
Người đưa thuốc cười: “Chưa hút bao giờ cũng rất bình thường.”
Tay bật bật lửa, đưa đến: “Thử đi.”
Lộ Miểu đỏ mặt lắc đầu: “Có lẽ không thử vẫn hơn, em không thích mùi khói.”
“Không sao, hút vài hơi thôi.” Người đó luôn xúi giục, tự ý châm điếu thuốc trong tay cô, mọi người cũng cười ồn ào, bảo cô thử xem.
Lộ Miểu cầm điếu thuốc không nhúc nhích, chỉ mỉm cười.
Lúc này lục lạc treo trên cửa thủy tinh chợt truyền đến tiếng đẩy cửa.
Lộ Miểu ngẩng đầu, trông thấy Kiều Trạch đi vào thì ngẩn người.
Hôm nay anh mặc áo khoác dài màu đen, gió thổi tà áo phất phơ, trông có vẻ sương gió mệt mỏi.
Tay anh cào tóc, nhìn mọi người đang ăn cơm trong phòng: “Bây giờ còn có thể gội đầu không?”
“Có chứ.” Lộ Miểu dụi tắt điếu thuốc, đứng lên, “Mời anh đi bên này.”