Đọc truyện Âm Thầm Yêu Anh – Chương 52: Tình hận
Hào và Quỳnh vừa bước vào cửa đã có tiếng nói từ bên trong vọng ra:
– Chị Vân, là ai đến vậy?
Nghe tiếng nói này Quỳnh như cứng đờ, đã 2 năm qua cô rất ít đến đây, dù có đến cũng đến lúc ông ấy đã ngủ, rất ít khi chính diện gặp mặt, chỉ nghe tiếng nói đã khiến cho tâm trạng cô rung lên dữ dội, yêu hận đan xen, cả hai tâm trạng cứ thế đánh nhau giành vị trí chiếm cứ trái tim cô. Hào càng siết chặt tay Quỳnh, bình ổn tâm trạng xáo trộn của Quỳnh. Bà Vân lên tiếng đáp lại:
– Dạ là cô chủ đến.
Bà Vân vừa nói xong thì Hào đã kéo tay Quỳnh đi vào bên trong, thấy trên sofa một người đàn ông chắc cũng trạc tuổi ba cậu nhưng lại trông tiều tụy hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái, người gầy gộc xát xơ, nhưng đôi mắt sáng rỡ vui mừng nhìn Quỳnh và nghiền ngẫm đánh giá cậu. Nhìn thấy vậy, trong đôi mắt lóe lên một tia đau lòng nhưng rất nhanh bị che dấu, chỉ lạnh nhạt hỏi thăm:
– Ông có khỏe không? – Giọng nói lạnh lùng nhưng câu hỏi vẫn thấy được sự quan tâm mà Quỳnh cố tình che dấu.
Không khó để nhận thấy những điều đó, ông Bình trả lời với giọng điệu vui mừng hớn hở:
– Ba khỏe lắm, con thế nào? Trông con gầy hơn nhiều đó.
Biết mình đã bất giác để lộ sự quan tâm, Quỳnh hơi mất tự nhiên:
– Tôi không sao. Ông tự lo cho mình đi.
– Còn cậu là ai? – Quá quen với thái độ trong lạnh ngoài nóng của cô, ông Bình cũng không để ý lắm, quay sang chú ý người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Quỳnh, đã hai năm qua cô chưa bao giờ đưa người đến đây, nên có một điều chắc chắn người mà Quỳnh đưa đến đây là người cô tin tưởng nhất. Vì vậy, ông không nhịn được nghi ngờ hỏi.
– Bạn của tôi – Quỳnh lại đáp với thái độ lạnh tanh không tình cảm.
Đưa cho Quỳnh một ánh mắt hơi trách móc, thấy Quỳnh im lặng quay đi, không nói gì nữa, Hào mới trả lời thắc mắc của ông Bình:
– Xin chào chú, con là Bùi Đức Anh Hào, người yêu của Quỳnh – Mới quay qua Quỳnh dặn dò – Quỳnh, em đi xuống dưới lấy trái cây với nước đi, anh nói chuyện với chú được rồi – Biết Quỳnh không được tự nhiên, Hào cũng không ép cô, cho cô một bậc thang đi xuống.
Ông Bình cũng hiểu được điều đó và rất tán thành cách làm của Hào, với lại ông cũng muốn nói chuyện với chàng trai này, đợi Quỳnh nghe lời Hào đi về phía bếp, ông mới đề nghị:
– Cậu ngồi đi – Hào ngồi xuống chỗ đối diện, ông Bình mới mở lời – Con bé chịu đưa cậu tới đây đủ thấy cậu có vị trí quan trọng như thế nào đối với con bé, chắc cậu đã biết về chuyện quá khứ, tuy không đủ tư cách lắm nhưng tôi vẫn muốn cậu hứa với tôi phải yêu thương con bé.
– Chuyện gì người khác biết tôi biết ngay cả chuyện người khác không biết tôi cũng biết. Chuyện mà Quỳnh đã trải qua, những đau khổ, tủi nhục biết bao năm qua của cô ấy đều do chú trực tiếp hoặc gián tiếp tạo ra nên để tôi giống như các chàng trai đến thăm ba của người con gái mình yêu, yêu quý, thân thiện, gây ấn tượng tốt với chú thì không thể nào. Nhưng tôi có thể kính trọng chú như một trưởng bối, còn việc yêu thương Quỳnh là trách nhiệm cuộc đời này của tôi – Hào bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, đối với ông Bình, Hào vẫn có sự oán giận bởi những thứ Quỳnh trải qua, gánh vác đều do người đàn ông này gây ra.
Ông Bình nghe được chẳng những không giận mà còn rất vui vì người con trai này rất có chính kiến, yêu ghét rõ ràng, không vì ông là ba ruột của Quỳnh mà tỏ ra thân thiện với ông mà bình tĩnh nói lên cảm giác của cậu bởi người con gái cậu yêu hận ông. Tuy vậy, Hào vẫn rất khách khí lịch sự với ông, thế là đủ, còn thái độ của Quỳnh thì ông chỉ biết thở dài:
– Tôi không trách cậu, là do tôi trước kia đã làm sai quá nhiều, ngày trước tôi vì trọng nam khinh nữ mà bỏ rơi mẹ con Quỳnh, cái gì cũng có nhân quả báo ứng của nó, và quả báo của tôi đã đến, sự nghiệp mà tôi gây dựng cả đời phút chốc tiêu tan, cuối đời còn bị bệnh tật quấn thân. Chỉ tội cho đứa con gái này, nó không đủ nhẫn tâm đã đưa tôi về đây, thuê người chăm sóc, tận tình chữa bệnh cho tôi đã hai năm qua. Điều này khiến tôi càng thêm hổ thẹn, có lần muốn từ bỏ cuộc sống này để không làm gánh nặng cho con bé nhưng con bé đã nói với tôi: “Ông đã gây ra nhiều lỗi lầm như vậy mà muốn chết đi dễ dàng vậy sao. Ông nhất định phải sống để chuộc tội mà ông gây ra” – Nói tới đây, ông Bình nở nụ cười chua chát – Con bé ngốc đó, nó nghĩ tôi không biết nó nghĩ gì sao, nhưng tôi đã thất hứa với con bé nhiều lần rồi nếu con bé muốn tôi sống thì tôi phải cố gắng sống chứ – Ông Bình vỗ vào vai Hào, tin cậy căn dặn – Tôi không mong cậu làm gì nhiều, chỉ mong cậu nhìn thấy điều mà người khác không thấy, thấy con bé buồn bã, đau lòng sau nụ cười rực rỡ, thấy sự mệt mỏi tột cùng ẩn sau khuôn mặt bình tĩnh của Quỳnh. Như thế là đủ, cậu hiểu chứ?
– Tôi hứa với chú – Hào gật đầu cam đoan.
Từ lúc đó đến lúc rời khỏi nhà, Quỳnh không nói thêm với ông Bình câu nào nhưng mà căn dặn rất nhiều điều cho bà Lan, từ đó có thể thấy cô rất quan tâm ba của mình nhưng chỉ là chưa thể nào buông bỏ được chuyện quá khứ mà thôi. Hai người lái xe lên đỉnh núi, đứng đó đón những cơn gió lạnh ùa vào làm dịu đi tâm trạng xáo trộn của cô, Quỳnh mới bình tĩnh kể lại:
– Hai năm trước, em gặp lại ông ta, lúc đó em vẫn hận ông ta vì những gì ông ta đã gây ra cho mẹ con em nhưng lại không thể làm ngơ khi thấy ông ta đang chiến đấu với căn bệnh ung thư dạ dày quái ác. Giây phút đó em đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, muốn mặc kệ để ông ta tự sinh tự diệt, nhưng lại không đành lòng. Và thật sự em đã không làm được, em vẫn tìm nhà, chữa bệnh, kiếm người chăm sóc cho ông ta, không những vậy còn gánh thêm hai mẹ con đáng hận kia nữa. Em thật hận mình không đủ nhẫn tâm, để bọn họ được đằng chân lên đằng đầu. Chuyện này em không phải muốn giấu anh mà dạo này bọn họ yên tĩnh đến kì lạ, em lại đắm chìm trong hạnh phúc nên em lại quên kể chuyện này với anh, hôm qua xảy ra chuyện em chỉ theo thói quen muốn tự mình xử lý mọi chuyện mà quên mất còn có anh. Em xin lỗi anh.
Nghe từng lời cô kể lại, Hào chỉ cảm thấy đau lòng chứ làm sao lại trách Quỳnh, càng hiểu thêm về cô thì càng yêu cô hơn, cô quyết đoán, độc lập nhưng cũng yếu đuối và niệm tình thân. Hào ôm Quỳnh từ phía sau, đầu để trên vai cô, ấm áp nói với cô:
– Anh không trách em, hôm qua anh mất bình tĩnh không phải vì giận em mà là giận chính mình, anh cứ ngỡ đã hiểu về em nhưng không biết đằng sau nụ cười của em còn ẩn giấu một nỗi buồn. Anh hận mình không thể thay em gánh vác tất cả, anh biết em không có thói quen nhưng em hãy nhớ có anh ở đây. Chỉ cần em mệt mỏi thì anh đã ở bên cạnh em, giúp em chống đỡ thế giới này.
Cảm nhận được sự quan tâm của anh, Quỳnh thấy ấm áp trong lòng biết bao vì từ nay cô đã không còn một mình nữa, cô hứa với Hào.
Khi yêu một người, ta phải cùng người đó chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, không phải vì tò mò mà để thấu hiểu nhau hơn, dung hòa cuộc sống của nhau, ta phải nhìn thấy những điều người khác không thấy ẩn sâu trong lòng người mình yêu.