Đọc truyện Âm Thầm Yêu Anh – Chương 37: Cưng chiều
Mấy ngày sau, sức khỏe của Quỳnh cũng dần hồi phục, nhớ lại những gì cô đã nói với Hào lúc ngã xuống nên cô luôn ngượng ngùng tránh ở riêng với cậu ấy nhưng không cần cô làm như vậy, cô đã chẳng mấy khi nhìn thấy Hào, cậu ấy trông rất bận rộn nhanh đến nhanh đi, tuy hơi e thẹn không muốn gặp Hào nhưng khi không gặp được cô lại cảm thấy mất mát. Quỳnh thường xuyên mất hồn, trông ngóng nhìn về phía cửa nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người cô muốn gặp, mỗi lần nghe tiếng mở cửa cô lại hi vọng nhưng nhanh chóng thất vọng não nề. Như lúc này Quỳnh lại thất thần trong khi nói chuyện với Tử Nhiễm. Tử Nhiễm tay cắt trái cây, nói chuyện với Quỳnh nhưng bắt gặp cô ấy mất hồn, nhìn chăm chăm về phía cửa, cô cười cười hiểu ý, kêu Quỳnh mấy lần:
– Chị Quỳnh…chị Quỳnh… – Đợi Quỳnh giật mình nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác, Tử Nhiễm nở nụ cười gian tà, trêu chọc – Sao chị lại thất thần nữa vậy? Chị nhớ anh trai em đúng không?
Mặt Quỳnh đỏ lên, giọng nói giả vờ trách cứ, giận dỗi:
– Em nói bậy gì vậy.
Hiếm khi thấy nét con gái này của Quỳnh, Tử Nhiễm càng cười rực rỡ, nhớ đến gì đó cô hơi áy náy nói với Quỳnh:
– Chị Quỳnh, em có chuyện phải xin lỗi chị. Hôm trước khi chị bị bắt cóc, trong lúc hoảng hốt, em…em đã nói với anh Hào chuyện tình cảm của chị với anh ấy rồi – Tuy vì có lỗi nên ngập ngừng không nói nên lời nhưng cô vẫn phải kể cho Quỳnh biết.
Quỳnh ngỡ ngàng thốt lên:
– Sao em biết được? – Cô nghĩ cô che giấu tình cảm rất tốt không ngờ vẫn bị Tử Nhiễm đoán ra được.
– Chị làm nhiều chuyện vì anh trai em như vậy, em đều nhìn bằng mắt, cảm nhận bằng tim, sao lại không nhận ra được tình cảm của chị chứ – Tử Nhiễm tường thuật lại bằng một giọng nói hiểu rõ.
Quỳnh cứ ngỡ mình che giấu rất tốt, không ngờ trong lúc vô tình đã để lộ ra nhiều như vậy, cô chỉ biết thở dài:
– Thôi, chị không trách em, hôm đó lúc chị ngã xuống, nghĩ mình sẽ chết, chị đã nói với anh ấy chị yêu anh ấy.
Tử Nhiễm nghe vậy rất vui mừng, tò mò hối thúc Quỳnh nói tiếp:
– Sau đó anh ấy đã nói gì?
– Chị không biết, lúc đó chị ngất đi mất rồi, nhưng mà có lẽ anh ấy rất khó xử, đã mấy ngày anh ấy một là không đến hoặc đến thì viện cớ bận công việc đi rất nhanh – Giọng nói của Quỳnh rất buồn rầu, lại thêm chút mất mát, lo sợ.
– Chị nói gì vậy? Em nghe cô Lan nói đêm nào anh hai cũng tới đây, đợi đến lúc sáng sớm mới rời đi, hơn nữa dạo này anh ấy đang tìm cơ cấu và cách làm việc của công ty chị, căn dặn chị Hà nếu có việc quan trọng Khiêm không giải quyết được thì anh ấy sẽ giúp đỡ đừng làm phiền chị – Tử Nhiễm ngạc nhiên, kể lại cho Quỳnh nghe.
Nghe được, Quỳnh cũng rất ngạc nhiên:
– Em nói gì? – Khuôn mặt Quỳnh hiện lên vẻ khó tin, thêm chút áy náy, là cô đã hiểu lầm anh ấy chăng, một quyết định xuất hiện trong lòng cô.
Đêm đến, lúc này đã 11 giờ khuya, như mọi ngày, Hào bận rộn ở công ty, xử lý công việc của H&K và kiêm thêm của Nhân Ái nên giờ này mới có thể ra về, lại chạy đến bệnh viện thăm Quỳnh, thường lệ cậu chỉ cần nhìn thấy Quỳnh yên ổn ngủ thì cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc, mệt mỏi đều tan biến, nhưng lần này khi bước vào phòng bệnh thì trên giường lại không có ai, lo lắng vội bước ra cửa, kéo lại một người y tế lo lắng hỏi:
– Y tá, bệnh nhân trong phòng này đã đi đâu rồi?
– Ak, lúc nãy tôi thấy cô Hoàng vào thang máy, chắc là lên sân thượng đi dạo rồi – Y tá đáp lại.
Hào gật đầu coi như cảm ơn rồi nhanh chóng đi lên sân thượng, mới bước chân lên đã nhìn thấy Quỳnh đang nhìn xa xăm, gió lạnh thổi qua bóng lưng đơn bạc của cô, mắt sâu thẳm, đứng chống cằm suy tư, khuôn mặt hiện lên sự u buồn, cả người toát ra sự cô độc lãnh tuyệt, bờ vai gấy guộc của cô đã chống đỡ nhiêu thứ làm cho cậu có cảm giác muốn che chở, chăm sóc cho cô, thay cô chống lên bầu trời. Hào bước đến, lấy áo vest khoác lên vai cô, Quỳnh đang lạnh lẽo tự nhiên thấy ấm áp, quay người thấy Hào đang nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng, từ chiếc áo cô ngửi được mùi hương bạc hà ngạt ngào làm cô cảm thấy an tâm, tay kéo chiếc áo gần sát người cô. Hào thấy vậy, mỉm cười nhẹ nhàng, bước tới đứng bên cạnh cô, cũng nhìn xa xăm. Cả không gian lạnh lẽo lúc này tự nhiên Hào xuất hiện trở nên nhu hòa hơn, ấm áp hơn. Một lúc sau, Hào mới lên tiếng:
– Trễ như vậy rồi, sao em chưa ngủ mà lại lên đây vậy?
– Mấy ngày rồi chỉ nằm trên giường thôi em sắp chán chết rồi, lên đây hít thở không khí một chút đã – Quỳnh bình tĩnh trả lời.
Rất tự nhiên Hào đưa tay nắm lấy tay Quỳnh, đưa lên mặt cậu, chà xát tay, như muốn sưởi ấm cho tay Quỳnh. Hành động của Hào tự nhiên như làm thường xuyên, nhưng Quỳnh lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, theo phản ứng muốn rút tay lại nhưng một chút kháng cự của cô Hào nào để trong mắt vẫn dễ dàng nắm lấy tay cô, sưởi ấm cho cô. Vủa làm vừa trách cứ:
– Vậy thì mặc thêm chút áo chứ, xem đi tay em lạnh hết rồi.
Trong không khí lạnh lẽo đến rét xương như vậy, Quỳnh chợt cảm thấy ấm áp đến lạ, không chỉ ấm ở bàn tay mà còn ấm đến tận đáy lòng. Nhìn Hào chăm chú muốn làm ấm tay cô, Quỳnh mỉm cười nhẹ nhàng, trong ánh mắt ánh lên vẻ hạnh phúc rạng ngời, không suy nghĩ đã thốt lên lời nói trong lòng:
– Em thật muốn biết trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ gì?
Nói xong, Quỳnh mới giật mình, không biết tại sao mình lại nói ra thắc mắc trong lòng, thấy Hào ngạc nhiên dừng mọi động tác, ngẩng đầu nhìn cô, Quỳnh vội ngượng ngùng quay đi, giả vờ trấn định nhìn lên bầu trời, mặt ửng đỏ. Nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, Hào thu lại biểu tình ngạc nhiên, mỉm cười vui vẻ, cứ như vậy nhìn cô một cách sủng nịnh, rất cưng chiều.
Hào đang học cách âm thầm quan tâm chăm sóc Quỳnh, liệu tình cảm của họ phải chăng có bước tiến lớn?