Âm Thầm Yêu Anh

Chương 19: Bị sỉ nhục


Đọc truyện Âm Thầm Yêu Anh – Chương 19: Bị sỉ nhục

Tối đến, cả thành phố S đã lên đèn, tập đoàn H&K tổ chức dạ tiệc Noel ở khách sạn sang trọng Luxury, mời tất cả nhân viên công ty và các doanh nhân, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư thượng lưu. Tất nhiên với thân phận đối tác kinh doanh, Quỳnh cũng được mời đến. Hôm nay, Quỳnh diện một bộ lễ phục màu tím, trên cổ đeo một chiếc vòng hình giọt nước được thiết kế riêng, làn váy thướt tha tới gót chân, trên chân đi một đôi giày cao gót nhỏ màu vàng, trang điểm nhẹ nhàng, làm cho cả người Quỳnh càng thêm diễm lệ. Tuy tính cách cô lạnh lùng nhưng chân thật, thẳng thắn lại trượng nghĩa nên cô rất được lòng người, kết giao với mấy người bạn tốt. Nhưng có bạn tốt, cũng có không ít kẻ ghen ghét, đặc biệt là tiểu thư của KR – Phạm Hoàng Băng rất ghen tị với vẻ đẹp và tài năng của cô, mỗi lần yến tiệc, cô ta đều kiếm chuyện với Quỳnh, không muốn gây thêm rắc rối Quỳnh không để ý và tránh tiếp xúc. Với vị thế của tập đoàn H&K hiện nay, Chủ tịch Phạm của tập đoàn KR cũng dẫn con gái cưng đến dự tiệc. Và tất nhiên, cô tiểu thư đỏng đảnh của chúng ta không thể bỏ qua cơ hội đem lại phiền toái cho Quỳnh. Ở một góc bữa tiệc, Quỳnh đem nhấm nháp ly rượu vang, câu có câu không trò chuyện với mấy người bạn, mắt vẫn nhìn về phía cửa trông chờ gia đình của Hào đến. Từ một nơi khác, Băng đã nhìn thấy Quỳnh, cô ta ghen tức vì sự lộng lẫy của Quỳnh, đi đến chỗ Quỳnh để gây chuyện. Quỳnh muốn tránh đi, Băng đã ngăn cản bước chân, mỉa mai: 

– Ai đây ta? Con bé nghèo kiết xác sao mày lại có mặt ở đây? 

– Hoàng Băng, tôi không có gì để nói với cô. Tại sao tôi có mặt ở đây là chuyện của tôi – Quỳnh mặc kệ cô ta, muốn đi qua. 

Đâu thể dễ dàng bỏ qua cho Quỳnh, Băng hất ngay ly rượu vang trên tay lên trang phục của Quỳnh, mắng: 

– Con đĩ mày quay về cái ổ chó của mày đi. 


– Hoàng Băng, cô là tiểu thư khuê các đừng mở miệng là mắng chửi người, đừng vô văn hóa, vô giáo dục như vậy chứ – Mắt Quỳnh ánh lên vẻ giận dữ, khuôn mặt cũng tối sầm lại, lạnh lùng mắng, trong giọng nói có chút sự khinh miệt. 

Nghe lời nói của Quỳnh, Băng càng thêm giận dữ, mắt đỏ ngầu, đưa tay muốn tát Quỳnh nhưng chưa kịp chạm vào thì đã có một cánh tay nắm lấy tay cô, siết chặt, giận dữ nói: 

– Cô đừng nói với tôi cô định đánh người này đó? 

Người đến là Hào mặc một chiếc áo vest trắng, áo sơ mi đen mở ba cúc bên trong cổ áo dựng cao, ở tay áo và hai bên bả vai có séc bạc, quần tụt trắng, đi giày Nike đen trắng, vừa bước vào cửa, thấy bên này tụ tập nhiều người đang chỉ trỏ thầm thì với nhau nên muốn tìm hiểu thử, thấy có người đang gây khó dễ cho Quỳnh, còn muốn đánh cô, không chút suy nghĩ chạy đến ngăn cản. Vì mới về nước không lâu, đây là lần đầu tiên Hào tham gia buổi dạ tiệc như thế này, buổi tiệc này không những mừng lễ Noel mà còn nhằm mục đích giới thiệu về thân phận của Hào, không mấy ngạc nhiên khi mấy thiếu gia tiểu thư danh gia này không nhận ra Hào. Băng cũng như vậy, cô ta nhìn Hào bằng ánh mắt khinh miệt, rút tay ra, mất đi phong thái tiểu thư như đàn bà ngoài chợ tranh cãi: 

– Mày là ai? Đừng có bắt chước người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân. Hay là mày cũng như nó xuất thân từ cái ổ chó đó. 


– Ổ chó của anh ấy chính là tập đoàn H&K. Cô đừng quên cô đang dự tiệc của tập đoàn chúng tôi, vậy mà tiểu thư Phạm Hoàng Băng lại ở đây sỉ nhục người của Bùi gia chúng tôi là có ý gì? – Một tiếng nói không kém phần giận dữ vang lên, chỉ trích Băng, đó là Tử Nhiễm đang đi cùng ba mẹ về phía này. 

Tử Nhiễm mặc một chiếc váy màu xanh trời nhạt chỉ dài tới đầu gối ôm sát phần ngực, váy được làm bằng lụa và sếp li thành các nếp thẳng chạy từ eo xuống càng tôn lên chiều cao lý tưởng của cô, nhìn cô trẻ trung nhưng không kém phần lộng lẫy. Là một tiểu thư của tập đoàn H&K, Tử Nhiễm cũng có chút địa vị trong giới thượng lưu, ai ai cũng phải nể mặt thậm chí có chút nịnh nọt cô. Băng cũng từng gặp cô vài lần, tuy có ý làm quen thân nhưng mà Tử Nhiễm chưa một lần để ý tới cô, với tính cách kiêu ngạo cô cũng không làm con chó theo đuôi lại càng không dám đắc tội với Tử Nhiễm. Ngỡ ngàng trước lời nói và ánh mắt căm thù của Tử Nhiễm, Băng nhìn Hào nãy giờ vẫn chắn trước mặt Quỳnh, nghi ngờ hỏi: 

– Người của Bùi gia. Lẽ nào anh là…? – Cô từng nghe ba nói hôm nay sẽ là buổi tiệc ra mắt của con trai Chủ tịch Bùi mới từ nước ngoài trở về, được dặn phải kết thân với anh nhưng cô đâu ngờ chưa gì cô đã gặp anh ta, mà còn lớn tiếng sỉ nhục anh, lòng cô dâng lên một nỗi bất an. 

Chứng thực suy nghĩ của cô, Tử Nhiễm bước tới ôm lấy tay của Quỳnh, nở nụ cười với Quỳnh sau đó nhìn Băng với ánh mắt tức giận nói: 


– Cô đoán đúng. Anh ấy là Bùi Đức Anh Hào – con trai lớn của tập đoàn H&K. Còn một điều mà cô chưa biết nữa. Con bé nghèo kiết xác mà cô vừa chửi mắng đó là đại tiểu thư của Bùi gia, con gái nuôi của Chủ tịch Bùi, chị gái của tôi – Hai tiếng “chị gái” cô nhấn thật mạnh, như cảnh cáo đối với Băng mà cũng như với mọi người có mặt ở đây, không được sỉ nhục chị gái của cô. 

Như tiếng sét nổ ầm trong trí óc, Băng có cảm giác như thế giới sụp đổ, không ngờ câu trước ba còn dặn cô cần kết thân với người Bùi gia thì câu sau cô đã đắc tội với cả thiếu gia và tiểu thư, chân không tự chủ nhũn ra, lùi vài bước. Cô thật không ngờ chỉ vài ngày không gặp thân phận của Quỳnh đã khác, cô thật hối hận vì lúc nãy không để Quỳnh rời khỏi thì lúc này cô không cần xấu mặt như vậy. Mặc kệ cô ta sững sờ, Hào quay sang Tử Nhiễm căn dặn:

– Em mau đưa Quỳnh đi thay trang phục khác, lấy bộ lễ phục anh đã chuẩn bị. 

Tử Nhiễm đáp vâng sau đó kéo Quỳnh đi, Quỳnh nhìn Hào bằng ánh mắt lo lắng, không muốn đi lắm nhưng Hào đưa cho cô một ánh mắt trấn an nên đành đi theo Tử Nhiễm. Tuy thế Quỳnh vẫn ngoái đầu nhìn lại, Hào nhìn cô nở nụ cười ôn hòa.

Hai người vừa đi khuất thì nụ cười cũng tắt ngấm, khuôn mặt khôi phục bình tĩnh đến dị thường, nhưng lại pha thêm chút lạnh lùng, nở nụ cười khẩy, tay đút vào túi quần có vẻ bất cần đời, lời nói ra lại lạnh thấu xương: 

– Tiểu thư Phạm Hoàng Băng của KR đúng không? Tôi không biết cô cao sang thế nào, tôi chỉ biết cô không có quyền sỉ nhục em gái của Bùi Đức Anh Hào tôi. Trước tiên, để trả giá cho ngày hôm nay mời cô ra khỏi đây và kể từ hôm nay bất kì dạ tiệc của tập đoàn H&K chúng tôi cảm phiền cô đừng bao giờ đến. 


Mỗi tiếng phát ra từ Hào như từng bước đẩy Băng vào hố sâu vạn trượng, cơ thể lạnh lẽo, người cứng đờ, muốn nói gì đó nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại chết trân. Cô biết nếu hôm nay bị đuổi đi thì cô sẽ trở thành tèo cười của giới thượng lưu. Lúc này từ một phía khác Chủ tịch Phạm chạy đến, cười giảng hòa giọng điệu van nài:

– Xin lỗi Tổng giám đốc Bùi, con gái tôi trẻ người non dạ, vô tình đụng chạm tới tiểu thư. Mong cậu rộng lòng tha thứ. Huống chi cậu hãy xem mặt mũi của ba cậu và giao tình của chúng tôi mà bỏ qua đi. 

Hiểu rõ tập đoàn mình không hề có quan hệ hợp tác với KR, không nhất thiết phải để mặt mũi ông ta. Hào cười khẩy, định phản bác thì ông Chính nãy giờ vẫn im lặng đã lên tiếng phản bác trước:

– Bởi vì giao tình của chúng ta, tôi chỉ cấm tiểu thư nhà ông đến các dạ tiệc của H&K thôi. Trẻ người non dạ? Con gái của ông còn lớn hơn Quỳnh vài tuổi chẳng phải sao? Hừ. Nếu cô ta có gan sỉ nhục con gái của tôi như vậy thì nên biết gánh chịu hậu quả. Quyết định của con trai tôi là quyết định của tôi. Nên bấy giờ xin mời tiểu thư đây mau chóng rời khỏi đây nếu không đừng trách Bùi Đức Chính tôi độc ác – Nói xong, ông nhanh chóng tuyên bố – Buổi tiệc tiếp tục đi – Chủ tịch Phạm và Băng xấu hổ, mau chóng rời khỏi bữa tiệc, mọi người lại chia ra trò chuyện bình luận rôm rả.

Thêm một lần anh hùng cứu mỹ nhân, trái tim của Quỳnh lại thêm một lần rung động trước hành động che chở của Hào. Khi nào Hào nhận ra được tình cảm của người con gái thầm lặng này đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.