Âm Tào Địa Phủ

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Âm Tào Địa Phủ – Chương 9Quyển 1 –

Chuyển Sinh điện bắt đầu đi vào quỹ đạo. Tân Luân Chuyển vương là Hành Tư Quân thanh danh hiển hách ở thiên giới; Chuyển Sinh điện sau mấy trăm năm lại có nữ nhân; Hắc Vô Thường Tây Tề phá lệ nắm tay nữ quỷ. Ba tin tức này được lan truyền khắp âm tào địa phủ, khiến Chuyển Sinh điện trở thành trung thu hút mọi người 

May mà âm tào địa phủ quy củ nghiêm, Thập điện lại có cấm chế, không thể tùy tiện ra vào. Hành Tư bận đến chân không chạm đất, Liễu San San bị cấm túc không thể ra ngoài, Tây Tề luôn ngủ ngày, vì thế liên tục mấy ngày quần chúng đến xem hiếu kỳ rồi lại thất vọng ra về, khiến cho những lời đồn đoán càng nhiều hơn

Liễu San San còn tính sau khi quen thuộc với công việc trong Chuyển Sinh điện sẽ đi dạo trong thành để nghiên cứu địa hình nhưng Hành Tư lại phạt cấm túc khiến cho kế hoạch của nàng thất bại, mỗi ngày chỉ có thể quanh quẩn trong Chuyển Sinh điện. Có điều nàng cũng thừa nhận mình đã sơ suất, nên không oán trời trách đất mà nghiêm tục học tập các quy củ và tập tục của âm tào địa phủ. Vừa lúc Tập Thư lại chấp hành nhiệm vụ thất bại, bị Lục Kiên phê bình, liền hạ quyết tâm trau dồi nghiệp vụ, vì thế hắn quyết định tìm Liễu San San tìm hiểu phong tục thế gian cùng cách phân biệt thân phận của phàm nhân. Hai bên đều có nhu cầu nên ở chung với nhau rất ăn ý

Ngày đầu tiên bị cấm túc, Liễu San San cũng không thấy có gì, nghiên cứu hơn phân nửa địa hình trong Chuyển Sinh điện. Vì ban ngày Tập Thư không ở Chuyển Sinh điện, Liễu San San liền ước hẹn với hắn, một canh giờ sau bữa cơm chiều sẽ cùng nhau học tập. Đến bữa cơm chiều, nàng liền hiểu được tình cảnh của mình

Liễu San San đến gõ cửa phòng Vô Thân, Vô Khâu nghe động tĩnh cũng đi ra khỏi phòng mình, hai người thấy nàng cầm theo thực hộp, Vô Thân liền nhướng mi hỏi ‘sao? muốn dùng cái này hối lộ để chúng ta cầu tình giùm ngươi?”

Không đợi Liễu San San mở miệng, bọn họ đã bày ra dáng vẻ đắc ý dào dạt, còn cố ý nhếch cằm, nheo mắt nhìn nàng như muốn nói:ai bảo ngày đầu tiên ngươi đã khiến bọn ta mất mặt, giờ mới biết chúng ta lợi hại liền đến cầu chúng ta…

Trâu là cần cù và thật thà;ngựa thì dịu ngoan, thân mật. Sao tới hai người bọn họ lại ra tính tình này?

Liễu San San nhịn không được “quả nhiên là rảnh rỗi, hối lộ cũng yêu cầu thấp như vậy”

Biểu tình đắc ý của Vô Thân và Vô Khâu lập tức biến mất

Liễu San San nghĩ mình đến không phải để cãi nhau, mở thực hộp ra, thành khẩn nói “ta chỉ muốn hỏi, cơm chiều chúng ta chỉ có thế này, hay vì ta phạm sai nên mới bị cắt giảm?”

Trong thực hộp tinh mỹ chỉ có một cái bánh bao, một đĩa dưa muối cùng một chén cháo. Mấy ngày trước Liễu San San vẫn nghĩ tới chuyện làm thế nào để Tây Tề đưa mình đến nhân gian, đừng nói là ăn gì mà ngay cả mình có ăn cơm hay không cũng không nhớ,cho nên vừa nhìn thấy khẩu phần ăn còn tệ hơn khi nàng ở Thôi gia tửu, nàng liền thấy bi phẫn vô cùng, không tìm được Tất Trì vì thế nàng đành đến thỉnh giáo Vô Thân

Vô Khâu cùng Vô Thân lúc này mới cúi đầu đánh giá thực hộp trong tay Liễu San San. Vô Khâu hừ một tiếng “hẳn là vẫn như vậy, có điều  cùng với việc phạt ngươi cũng không khác mấy”

Liễu San San buồn bực nói “ chẳng lẽ các ngươi không khó chịu khi ăn cái này?” Chuyển Sinh điện dù sao cũng là điện các có địa vị, cơm chiều lại chỉ có bánh bao và dưa muối, chẳng lẽ âm phủ có thói quen ăn uống biến thái như vậy?

“Thứ này ta ăn một miếng cũng thấy khó chịu” Vô Thân bĩu môi “tuy chúng ta không cần ăn thứ không biết là gì này, có điều có thể hưởng dụng mỹ thực vì sao phải ủy khuất miệng của mình?chúng ta trước giờ đều vào thành uống rượu ăn cơm, không để ý đến…Tay nghề của Tất phán quan đúng là làm người ta ngày càng thương tâm”

Liễu San San sửng sốt “Tất phán quan?” chẳng lẽ đây là do Tất Trì làm?


“Chuyển Sinh điện tuy có đủ thứ nhưng nếu có thể ra ngoài ăn vì sao phải ép buộc bản thân?lúc Hợp Nghiêm Quân còn ở Chuyển Sinh điện, phòng bếp chưa bao giờ mở ra, thứ trong tay ngươi có lẽ là hàng trữ trong phòng bếp, ngươi bị cấm túc không thể ra ngoài ăn nên chỉ có thể lấy thứ này cho ngươi ăn”

Vô Thân cũng tiến lên góp chuyện “có điều cho dù ngươi có thể ra ngoài cũng không có biện pháp, ở âm tào địa phủ muốn sống phóng túng thì phải có tiền, toàn bộ lương tháng của ngươi đã bị khấu trừ, sao có thể ra ngoài ăn chứ?”

Vô Khâu gật đầu “cho nên ngươi chấp nhận ăn bánh bao, dưa muối đi”

Liễu San San phát hiện,ở đây mình chẳng những là hồn phách yếu ớt mà còn là hồn phách nghèo rớt mồng tới, đột nhiên nàng lại thấy đói

“Ai nha, ngươi đến làm cho ta đột nhiên nhớ tới phải đi ăn cơm” Vô Thân và Vô Khâu đúng là hai kẻ lòng dạ hẹp hòi, có cơ hội liền trả thù Liễu San San

“Vô Khâu! Hôm nay có món gà nướng rất ngon nha”

“Vậy chúng ta mau đi ăn đi”

“Được, chúng ta đi”

Hai tiện nhân này. Không, là hai tiện quỷ

Liễu San San trở lại phòng, nằm úp sấp lên  bàn, cho đến khi Tập Thư gõ cửa phòng mới phục hồi tinh thần

“Sao sắc mặt lại kém như vậy?”Tập Thư vừa thấy Liễu San San nhíu mày, liền hỏi “phạm sai là chuyện bình thường, ngươi là người mới, lại có nguyên nhân, đừng vì chuyện nhỏ này mà không vui”

Liễu San San không lo bị phạt, nàng chỉ buồn vụ thức ăn. Tuy quỷ hồn không sợ đói nhưng nàng ở âm tào địa phủ vẫn có cảm giác như phàm nhân, đương nhiên sẽ thấy đói, cho dù không ăn cũng chẳng sao nhưng cảm giác bị đói thật khó chịu. Liễu San San sầu mi khổ kiểm thuật lại tình hình, Tập Thư bừng tỉnh đại ngộ “thì ra là vậy, hay là ta cho ngươi mượn ít tiền, chờ tháng sau ngươi có bổng lộc thì trả lại cho ta, ta cũng không tiêu gì nhiều”

Liễu San San vẫn buồn bực “nhưng ta không thể ra ngoài”

“Đúng nha” Tập Thư nghĩ nghĩ “hay là mỗi ngày ta trở về, tiện đường mua giùm ngươi?”

Tập Thư có chút giống Liễu Bỉnh, bộ dáng thanh tú, tính tình cũng giống thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi dù rằng tuổi của hắn có khả năng lớn hơn Liễu San San rất rất nhiều lần. Liễu San San lại luôn đối xử với hắn như bằng hữu, nghe hắn đề nghị như vậy lại cảm thấy sẽ làm phiền hắn, lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới “Chuyển Sinh điện có phòng bếp đúng không?”


Tập Thư gật đầu “trừ Diêm La vương ở Sâm La điện thích xuống bếp thì phòng bếp của chín điện khác gần như là bỏ hoang, tuy nhiên dựa theo quy củ thì dụng cụ cùng nguyên liệu nấu ăn đều có đủ. Ngươi muốn tự nấu cơm ăn sao?”

“Đúng” Liễu San San và Liễu Bỉnh mấy năm nay thường xuyên bị tẩu tử dạ xoa ức hiếp, bỏ đói, đêm nào nàng cũng lén đến phòng bếp tự nấu ăn cho mình, lại được đầu bếp trưởng chỉ dạy nên trù nghệ cũng không tệ.

Có điều, Diêm La vương thích xuống bếp? tin tức ngoài ý muốn này làm Liễu San San sửng sốt thật lâu. Từ nhỏ nàng luôn cho rằng Diêm La vương uy nghiêm tàn khốc, tuy người đứng đầu âm tào địa phủ là Tàng vương nhưng dân chúng luôn tin rằng Diêm La vương mới là người cầm quyền thực sụ ở địa phủ. Có câu “Diêm Vương muốn ngươi canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm” cũng đủ để thấy địa vị của Diêm Vương. Tuy Liễu San San chưa từng thấy Diêm La vương của Sâm La điện thế nào, nhưng cho dù hắn có bộ dáng thế nào thì nàng cũng không thể tưởng tượng đến cảnh Diêm La vương đeo tạp dề, cầm muôi xào nấu trong bếp. Diêm La vương ở Sâm La điện là Diêm Vương có địa cao nhất trong Thập điện, nghĩ tới hình ảnh của hắn xuống bếp…thật không dám nghĩ tới.

Mấy ngày kế tiếp Liễu San San sống ở Chuyển Sinh điện rất hài hòa. Mỗi ngày đến chính điện hỗ trợ Hành Tư và Tất phán quan đưa quỷ hồn đi đầu thai, tới lúc ăn cơm thì tự vào phòng bếp nấu nướng, buổi tối cùng Tập Thư học tập trao đổi, thích ý tới mức làm cho Vô Thân và Vô Khâu vô cùng khó hiểu. Ngày nào cũng cháo trắng và dưa muối mà vui vẻ vậy sao?

Nghi hoặc của bọn họ được giải đáp vào ngày thứ mười Liễu San San bị cấm túc, hơn nữa còn bị đả kích trầm trọng.

Mười ngày qua, tuy quỷ hồn được đưa đến Chuyển Sinh điện vẫn còn rất niều nhưng không có hỗn loạn như lúc đầu, mọi người rốt cuộc cũng có được một ngày nghỉ. Liễu San San liền đi đến phòng bếp, mang đến một nồi nước to

Vô Thân và Vô Khâu trước giờ đều ra ngoài ăn cơm, mấy ngày qua lại làm việc bù đầu, không để ý tới Liễu San San, nhìn nồi nước, khó hiểu hỏi “đây là cái gì?”

Tập Thư mặt trời vừa lặn là xong việc, là người rảnh rỗi nhất Chuyển Sinh điện, cũng đã được nếm qua mỹ thực nhiều lần, nhìn thấy canh nóng, vẻ mặt hạnh phúc nói ‘đây là canh do San San hầm. Các ngươi không ăn cơm trong điện, mấy ngày nay đã bỏ lỡ không biết bao món ngon do San San làm, ngay cả Hành Tư Quân và Tất phán quan hiện ngày ba bữa cũng ăn ở Chuyển Sinh điện”

Vô Thân cùng Vô Khâu sửng sốt, Tất Trì gật đầu ‘sớm biết San San trù nghệ cao, ta sẽ không cố sức làm bánh bao và cháo”

Càng làm Vô Thân và Vô Khâu khiếp sợ là Hành Tư mỗi ngày đều cắm đầu vào công việc cũng tán thưởng Liễu San San “canh ngon”

Liễu San San viên mãn, Vô Thân Vô Khâu hỏng mất.

Vô Thân đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ Liễu San San sẽ chủ động mời hắn và Vô Khâu uống canh, chỉ ngồi một chỗ, ôm hi vọng hỏi Tập Thư “vậy Tây Tề đâu? hắn hiện ở đâu ăn?”. Hắn cũng không tin Tây Tề ngày ngủ, buổi tối cũng không thấy bóng dáng lại bị ít thức ăn này thu mua

Tập Thư đáp “San San để dành cho Tây Tề một phần, hoặc là đưa qua cho hắn trước khi hắn xuất môn hoặc là chờ hắn trở về sẽ mang đến cho hắn. Lúc đầu Tây Tề không cảm kích lắm, nhưng San San nói tuy hắn không nói rõ quy củ hại nàng bị phạt dù vậy hắn cũng đã giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, theo lý nàng nên cảm tạ nên vẫn kiên trì đưa qua. Hiện tại, Tây Tề đều xuất phát sớm một chút hoặc khi về sẽ ghé qua phòng bếp trước, không cần San San tự mình đem qua nữa”

Chuyện này nghĩa là gì?


Tuy Tập Thư không nói trắng ra nhưng Vô Thân và Vô Khâu cũng hiểu rõ, hai người mắt đẫm lệ nhìn nhau, không nói được câu nào. Ngay cả Tây Tề cũng bị thu mua

Vô Khâu rốt cuộc nhịn không được, nhìn chén canh, thăm dò “đây là canh gì?” có thể thua mua tất cả mọi người, không phải có bỏ thuốc gì chứ?

“Hôm nay là canh xương bò” Tập Thư nuốt một ngụm, không biết là cố ý hay chỉ đơn thuần thuật lại “San San mỗi ngày đều hầm canh không giống nhau, có điều món ăn mặn luôn có ít nhất một món là thịt bò hoặc thịt ngựa, nghe nàng nói thịt này nhiều chất dinh dưỡng lại ăn ngon, nên ăn nhiều một chút”

Vô Thân nhìn mọi người uống canh ngon, hai mắt lưng tròng nhìn Vô Khâu cũng đang rưng lệ, khổ sở nói ‘Vô Khâu, chúng ta đi tìm chết đi”

Hôm nay thời tiết ở âm tào địa phủ rất tốt, tâm tình của mọi người cũng tốt. Tranh thủ lúc nghỉ trưa, Vô Khâu và Vô Thân liền rón rén đi tới phòng bếp. Cách một khoảng xa đã nghe bên trong có âm thanh như ai dùng đao ra sức chặt trên thớt gỗ. Bọn họ nghĩ Liễu San San đang làm cơm trưa, đi đến gần liền thấy ngay trên cửa lớn có một tấm bảng to, chữ viết như gà bới “nhà bếp trọng địa, nhàn quỷ dừng lại, tự ý xâm nhập, tự gánh lấy hậu quả”

Vô Khâu nhìn Vô Thân, Vô Thân nhìn tấm bảng gỗ, nói “chúng ta là quỷ có việc làm, không phải quỷ rảnh rỗi, có thể đi vào”

Cả hai vừa nhấc chân đi vào, Liễu San San quay lưng lại với bọn họ, tay vung đao, hoàn toàn không để ý tới phía sau

Vô Khâu đã quên Liễu San San mới tới địa phủ, thường xuyên quên mình đã là quỷ hồn, vẫn hay rơi vào tình trạng vô thức, lập tức hô to “San San”

Vô Khâu còn chưa kịp nói gì, thanh âm băm chặt trên thớt đã biến thành tiếng vỡ vụn quái dị, giống như do tay không khống chế được mà bị sai lệch. Hắn và Vô Thân hoảng sợ, thấy Liễu San San thân hình cứng ngắc trong chớp mắt rồi nhanh chóng xoay người, xông thẳng về phía bọn họ, ra tay rất lưu loát 

May mắn Vô Khâu và Vô Thân né tránh nhanh, bên tai nghe có tiếng gió đã thấy cây dao trong tay Liễu San San sượt qua đầu bọn họ, ghim thẳng vào chữ quỷ trong câu nhàn quỷ trên tấm biển trước cửa

Vô Thân sợ hãi nhìn lưỡi dao sắc bén vẫn còn run lên trên cánh cửa, lại nhìn Liễu San San mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bọn họ, theo bản năng nuốt nước miếng “hảo đao pháp”

Liễu San San hồi lâu mới phục hồi tinh thần, tim vẫn còn đập liên hồi. Thì ra khi nàng kinh hách nhất, phóng dao lại là hành động phòng ngự nguyên thủy lại không có hiệu quả nhất, ở cái địa phương quỷ quái này thì chẳng có lực sát thương đáng nói. Tuy thổn thức nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận vừa rồi mình đã kinh sợ, lạnh mặt nói ‘trên cửa treo tấm biển lớn như vậy, các ngươi không biết chữ sao? tiến vào không gõ cửa trước cũng không gọi, chẳng lẽ ngay cả lễ tiết cơ bản ấy mà âm tào địa phủ các ngươi cũng không biết sao?”

Vô Khâu nháy mắt, vô tội nói “chúng ta không phải nhàn quỷ, hơn nữa không phải vừa rồi mới gọi ngươi sao?”

Liễu San San trừng mắt “vô duyên vô cớ ở phía sau ta hô to một tiếng, ngươi nói đó là chào hỏi sao? các ngươi đi đường cũng không ra tiếng nha”

Vô Khâu bày ra vẻ mặt vô nghĩa “chúng ta quả thật đi đường không phát ra thanh âm, ngươi ở chỗ này không phải cũng vậy sao?”

Liễu San San không nói gì nữa. Tập Thư đã nói cho nàng biết ở quỷ giới đi đường là không phát ra âm thanh, chỉ cần không phải cố ý phát ra thanh âm thì dù đi nhanh thế nào cụng không nghe tiếng. Nhưng Liễu San San là một phàm nhân, thói quen duy trì suốt mười mấy năm qua không thể nói sửa là sửa được, cho nên đã sớm quen chuyện ở đây đi đường sẽ không phát ra tiếng. Xem ra nàng cùng tẩu tử dạ xoa đấu trí đấu dùng gần mười năm tôi luyện ra bản lĩnh nghe thanh minh vị đã hoàn toàn vô dụng

Liễu San San buồn bực nhưng đối mặt hai kẻ đã từng hại nàng bị cấm túc, vẫn rất sĩ diện “nếu đi đường không phát ra tiếng vậy các ngươi càng nên gõ cửa báo trước cho ta biết, đây là lễ nghĩa cơ bản nhất ah”

Vô Thân thích nhất là đấu võ mồm, mấy trăm năm qua không có giao tiếp với nữ nhân, đã quên thương hương tiếc ngọc là thế nào càng không có khái niệm hảo nam không đấu cùng nữ, thấy trên mặt Liễu San San bày ra biểu tình: tiêu chuẩn chọn người của Chuyển Sinh điện thật thấp, ngay cả lưu manh không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như các ngươi mà cũng không nhận, lập tức phun trào “còn bắt phải gõ cửa thông báo trước, phàm nhân như ngươi cũng có thể tiến vào, cho thấy Chuyển Sinh điện chúng ta không có tiêu chuẩn nhận người”


Liễu San San quay đầu tìm dao.

Vô Thân lúc này mới nhớ tới mục đích của mình đến đây, vòng qua cây dao cắm trên cửa, mỉm cười, thành khẩn nó “đúng rồi, chúng ta đến vì nghe nói gần đây ngươi đã phụ trách việc ăn uống của Chuyển Sinh điện nên vội tới cho ngươi lời khuyên”

Liễu San San đã tìm được cây dao sắc bén khác, quay đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi “lời khuyên gì?”

Vô Thân lập tức nghiêm túc nói “chúng ta phát hiện thức ăn ngươi chuẩn bị cho mọi người chỉ có một thứ, hơn nữa còn thường xuyên lặp lại, như vậy không tốt cho thân thể”

Vô Khâu cũng phụ họa “tuy ở chỗ chúng ta ăn cơm không phải để duy trì sự sống nhưng âm tào địa phủ cũng rất chú trọng việc dưỡng sinh, trong việc ăn uống cực kỳ coi trọng việc phối hợp dinh dưỡng, nếu ngươi không rõ thói quen ăn uống ở âm tào địa phủ, ta có thể giúp ngươi mượn thực đơn từ chỗ Tiên quỷ về tham khảo”

Liễu San San nghe mà mạc danh kỳ diệu, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của bọn họ. Mỗi ngày nàng đều làm thức ăn khác nhau, gần như đã dùng hết nguyên vật liệu trong phòng bếp, mà hai tên cho tới giờ chưa từng ăn qua này lại đột nhiên chạy đến nói với nàng về cân bằng dinh dượng. Phá tiệm còn phải nghiên cứu địa hình trước, sao có thể trực tiếp bỏ qua giai đoạn mà đưa ra lời khuyên chứ? nàng nghị nghị, khoanh tay ôm ngực, chờ nghe bọn họ tiếp tục nói “sau đó thì sao?”

Vô Thân Vô Khâu liếc nhau “Cái gì sau đó, nói xong rồ”

Liễu San San “vừa rồi không phải là lời dạo đầu? chẳng phải phía sau còn có nội dung cụ thể?”

Nghe không hiểu ý bọn họ?

Vô Thân và Vô Khâu không có mù tịt về thế gian như Tập Thư, lại biết mình bị Liễu San San gắn mác lưu manh, rất không phục cho nên vì muốn rửa nỗi oan khuất mà trước khi đến đây còn cố ý diễn tập lời thoại một lần

Không phải Tất Trì nói thế nhân thích nhất là dùng ý tại ngôn ngoại, quanh co lòng vòng để bày tỏ ý kiến của mình sao? nhưng vì sao nữ nhân này chẳng những nghe không hiểu còn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn bọn họ?

Vô Thân lau mặt, điều chỉnh cảm xúc, nói thẳng “tỷ như, thịt bọ tuy ăn ngon, nhiều dinh dưỡng nhưng ăn nhiều lại không dễ tiêu hóa, ngươi mỗi ngày đều dùng thịt bò làm thức ăn, đối với khẩu vị của mọi người không tốt lắm”

Vô Khâu cũng nhanh chóng bổ sung ‘thịt ngựa tuy còn nhiều dinh dưỡng hơn thịt bò nhưng thịt ngựa lạnh, còn có độc, chế biến rất phiền toái, ăn nhiều cũn không nhất định có lợi”

Rốt cuộc cũng đi vào trọng điểm, mới ăn thịt vài ngày thôi đã nhịn không được, lại không dám nói là thịt của bọn họ

Liễu San San hừ lạnh trong lòng, mặt không thay đổi nhìn bọn họ, hồi lâu mới chậm rãi nói ‘Hành Tư Quân còn nói với ta từ hôm nay trở đi sẽ thêm phần cho ngươi, sau này chúng ta ở Chuyển Sinh điện cùng nhau dùng cơm, gia tăng tình cảm đồng liêu ah”

Vô Thân và Vô Khâu nghe vậy liền sáng mắt lên, đây chính là mục đích bọn họ đến đây. Bọn họ xưa này luôn lấy ăn làm trọng, nghe nói Liễu San San trù nghệ cao liền hối hận vì lúc trước trêu đùa nàng. Tuy bọn họ tự xưng da mặt dày không đối thủ ở Chuyển Sinh điện nhưng đối phương là người khác phái, rốt cuộc cũng không thể nói trắng ra mà chỉ uyển chuyển kháng nghị của bọn họ đối với Liễu San San mỗi ngày đều dùng thịt bò và thịt ngựa làm thức ăn

Vô Thân lập tức biết thời biết thế cười nói “đúng vậy, đồng nghiệp là phải đoàn kết tương ái, cho nên chúng ta mới tới đây. Ngươi đang chặt gì vậy? chuyện tốn sức vậy sao có thể để một cô nương làm chứ, ta giúp ngươi” nói xong rút dao từ trên đài xuống, vén tay áo, bộ dáng vô cùng nhiệt tình nhưng khi Liễu San San nhường vị trí trước cái thớt gỗ cho hắn, hắn vừa nhìn thấy thứ trên thớt liền như hóa đá


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.