Âm Tào Địa Phủ

Chương:6Quyển 1 -


Đọc truyện Âm Tào Địa Phủ – Chương 26Quyển 1 –

Liễu San San lại một lần nữa cỡi mây mà đi. 

Ở trên cao nhìn thấy rõ ràng sông ngòi cảnh vật bên dưới, nàng cảm thấy đây là lần đằng vân giá vũ sảng khoái nhất, tuy vậy vẫn có chút nghi hoặc hỏi ‘chúng ta thực sự đến thế gian sao?”

Tính toán thời gian thì nàng ở âm tào địa phủ ngây người cũng đã hai tháng, khi nghe nhắc tới thế gian lại cảm thấy có chút xa lạ.

Hành Tư ở bên cạnh gật đầu “ừ”

“Vì sao?” sáng sớm hôm nay nàng vừa rời giường đã được Hành Tư thông báo nàng theo hắn đến thế gian thể nghiệm và quan sát dân tình, còn đi rất vội vàng, trước đó cũng không nghe hắn nhắc tới

“Trước kia tuy vẫn theo sư phụ đi chu du chung quanh nhưng hiếm khi đến gian, mấy ngày nay rảnh rỗi nên đến xem thử”

Liễu San San vẫn còn nghi hoặc ‘nhưng vì sao lại mang ta theo?”

Hành Tư quay đầu nhìn nàng “Chuyển Sinh điện còn có người quen thuộc thế gian hơn ngươi sao?”

“Hình như là không nha”

Hành Tư mang theo Liễu San San hạ xuống rừng cây ở ngoại thành phủ Dương Thành.

Ở địa phủ hai tháng, tại địa phủ đã qua một giáp. Liễu San San nhìn rừng cây nhỏ trước đây nàng hay mang theo đệ đệ Liễu Bỉnh đến hái quả dại giờ đã trở nên rậm rạp, nhất thời sinh ra cảm giác tang thương. Không biết trong thành đã thay đổi đến mức nào nữa

Nghĩ tới đây, nàng lại có chút hưng phấn, nôn nóng muốn vào thành thì bị Hành Tư túm lại ‘bây giờ còn không thể vào thành”

“Vì sao?”

Hành Tư chỉ vào hồ nước nhỏ bên cạnh ‘tự mình nhìn đi”


Liễu San San ngạc nhiên nhìn hắn nhưng vẫn đi đến cạnh hồ nước, liếc mắt một cái “có gì đâu chứ…” những lời còn lại không thể nói ra, bởi vì trên mặt nước trong như gương không hề có hình ảnh của nàng

“Ngươi còn cần một nhân thân.”

Hưng phấn của Liễu San San bị tạt nước lạnh, trong đầu chỉ có hình ảnh tá thi hoàn hồn, yêu ma chiếm thân…có chút không rét mà run “nhân thân…đi đâu mà tìm?” mấy chuyện quật mồ trộm mộ gì đó, nàng có chết cũng không làm, mà nhập vào một người sống thì rất không phúc hậu 

Nhìn Liễu San San lâm vào buồn rầu, Hành Tư bất đắc dĩ lắc đầu, đặt tay lên trán nàng ‘nhắm mắt lại”

Liễu San San không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại. Trước mắt dường như sáng lên, theo sau là loại cảm giác ổn trọng xa lạ mà quen thuộc tràn ngập mọi ngóc ngách.

Chỉ chốc lát, Hành Tư thu tay nói ‘được rồi”

Liễu San San mở mắt ra, chớp vài cái, lại không cảm thấy có gì khác thường, thấy Hành Tư chỉ nhìn nàng không nói lời nào liền ngồi xổm cạnh hồ nước, quả nhiên nhìn thấy hình ảnh ngược của mình. Hơn nữa đây là bộ dáng của nàng khi chưa trang điểm

Hai tháng qua, Liễu San San luôn phiền lòng vì khuôn mặt trang điểm diễm lệ của mình, ngẫu nhiên nhìn thì thấy đẹp nhưng ngày qua tháng lại lại thấy có chút chói mắt, vất vả lắm mới nhìn được khuôn mặt mộc của mình, nàng không khỏi có chút vui sướng

“Trang điểm trên mặt ta làm sao mà xóa được”

“Đây là dựa theo hồn phách của ngươi mà tạm thời làm ra nhân thân, đương nhiên phải là bộ dáng nguyên bản của ngươi”

“Vậy sau khi hồi địa phủ vẫn tiếp tục như thế này được không?”

“Không thể.”

Liễu San San đã có nhân thân, tiếp theo là Hành Tư. Hắn biến ra thân thể phàm nhân thì không phải vấn đề lớn, có điều…

Liễu San San nhìn hắn “Hành Tư quân, hay là ngươi đổi khuôn mặt đi?”


Nàng tin chắc dù thế gian đã qua sáu mươi năm thì khuôn mặt này của Hành Tư vẫn đứng đầu tiêu chuẩn thẩm mỹ, đi trên đường thực sự rất chói mắt, trời có biết là có chọc phiền toái hay không

“Hay là bôi chút bùn đất trên mặt để che lấp một chút?”

Cuối cùng, khi đi ra khỏi rừng cây, Hành Tư cũng đổi một thân áo choàng mộc mạc, sắc mặt vì Liễu San San vừa rồi nói nhảm mà âm trầm hơn, tướng mạo cũng không có thay đổi

Đi đến cửa thành, bên tai liền truyền đến tiếng người huyên náo. Liễu San San đột nhiên nhớ tới một chuyện, lôi kéo Hành Tư “Hành Tư, chúng ta vào thành là dùng thân phận gì? không thể gọi ngươi là Hành Tư quân được, thế gian chúng ta không có thói quen gọi người như vậy”

Hành Tư vừa đi vừa suy nghĩ “vậy kêu Phủ quân đi”

Thế gian quả thật có xưng hô này, Liễu San San lẩm nhẩm vài lần cho quen miệng, không biết có phải vì chưa từng gọi nên có cảm giác lạ miệng hay không, còn chưa kịp nghĩ ra thì bọn họ đã bị dòng người chen lấn đi vào phủ Dương Thành

Đường phố ở phủ Dương Thành vẫn náo nhiệt, rất nhiều nơi đều giữ lại dáng vẻ trước kia nhưng cũng không tránh khỏi dấu vế của năm tháng 

Liễu San San vào thành liền đi đến Thôi gia tửu, muốn ôn lại kỷ niệm nhưng đến nơi lại thấy nơi này đã thay đổi rất nhiều, bảng hiệu cũng là của Nhạc Phúc tửu, phía trước cửa còn có một lư hương bằng đồng lớn, trên trong cắm đầy nhang.

Lư hương lớn lượn lờ hương khói được đặt trong tửu lâu, thực sự rất quái dị. Liễu San San liền hỏi một người bán hàng bên cạnh “tiểu ca, tửu gia này trước kia không phải gọi là Thôi gia tửu sao? khi nào thì đổi tên? Phía trước còn đặt một lư hương lớn là sao?” chẳng lẽ là phong tục mới

Tiểu thương kia mới khoảng hai mươi tuổi, mờ mịt nói ‘Thôi gia tửu gì chứ? Ta từ nhỏ lớn lên ở phủ Dương Thành, trước khi ra sinh ra thì Nhạc Phú tửu đã mở được mấy chục năn, là cửa hiệu lâu đời ở phủ Dương Thành chúng ta”

Liễu San San ngạc nhiên, chẳng lẽ đến lầm chỗ, còn có phủ Dương Thành nào khác?

Chung quanh có người để ý nhìn qua, một lão đầu ở sạp bên cạnh đi qua, nói “nha đầu ngươi tuổi còn nhỏ, sao lại biết Thôi gia tửu?”

Lúc này Liễu San San mới nhớ tới đã qua sáu mươi năm, e là Thôi gia tửu đã sớm không còn ‘à,nghe trưởng bối trong nhà nói qua”


Lão nhân này ước chừng bảy, tám mươi tuổi, gật đầu nói “năm mươi năm trước, nơi này vẫn là Thôi gia tửu, có điều năm đó đệ đệ của chưởng quầy thi đậu Trạng Nguyên liền đưa cả nhà đến kinh thành nhận chức, nơi này nhiều lần qua tay liền trở thành Nhạc Phúc tửu. Láng giềng hàng xóm thấy nơi này là phúc địa, có thể ra Trạng Nguyên nên mới lập một lư hương lớn, người đọc sách đi thi đều thường tới nơi này thắp nhang, muốn dính chút phúc khí”. Lão đầu vừa nói vừa đánh giá Liễu San San, trong đôi mắt đục ngầu nổi lên nghi ngờ “vị tiểu cô nương này,ngươi là thân thích thế nào với chưởng quầy của Thôi gia tửu?”

Liễu San San đột nhiên nghe hỏi như vậy, có chút hoảng sợ. Nàng là người đã chết từ sáu mươi năm trước lại bị một lão nhân tùy tiện nhìn liền nhận ra nàng có quan hệ với Thôi gia tửu. Đây là loại người gọi là có hỏa nhãn kim tinh sao?

Lão nhân thấy nàng không nói lời nào, tiếp tục đánh giá nàng, lắc đầu nói “giống, thật sự là giống quả thực y như từ một khuôn khắc ra”

Liễu San San cẩn thận hỏi lại “đại gia, giống cái gì ah?”

‘Năm ta mười bảy, mười tám tuổi, cha ta mở cửa hàng may đối diện Thôi gia tửu. Dù sao ta cũng đã lớn tuổi, nói ra cũng không sợ các ngươi chê cười, năm đó ta đối với đệ đệ của chưởng quầy là vừa gặp đã thương nhưng muội muội của chưởng quầy thật dã man, từ lúc ta bày tỏ nỗi lòng với đệ đệ nàng, mỗi lần bước vào Thôi gia tửu đều bị nàng đánh. Nàng kia bộ dáng xinh đẹp vô cùng nhưng mện khổ, tuổi còn nhỏ thì cha mẹ đã qua đời, vất vả lắm mới đính hôn với công tử nhà Tri phủ, nhưng trên đường gả qua lại chết trên kiệu. Ngươi nha, quả thật là giống vị muội muội kia y như đúc”

Lão nhân mặt đầy nếp nhăn này chính là tên khốn kiếp năm xưa vẫn muốn dụ dỗ Liễu Bỉnh nhà nàng chơi trò đoạn tụ sao? Liễu San San trố mắt nhìn lão đầu hồi lâu, hồi tưởng lại bộ dáng thiếu niên cà lơ phất phơ của hắn năm xưa, trong lòng cảm thán năm tháng quả thật không buông tha ai!

Lão đầu kia nói xong còn nhịn không được đánh giá Liễu San San, nàng chỉ có thể hàm hồ cho qua ‘ta chính là người nhà Liễu gia, lần này từ kinh thành đến là muốn xem qua Thôi gia tửu mà cha mẹ đã nhắc tới, không ngờ đã bán rồi” 

Lão nhân kia nghe nàng nói vậy liền hết nghi ngờ, bộ dáng kích động lôi kéo Liễu San San vào nhà hắn uống trà, hỏi thăm về cố nhân. Liễu San san bị hắn lôi kéo,không còn cách nào, đành nói với Hành Tư rồi theo lão đầu vào tiệm may uống trà hồi lâu mới đi ra

Dọc đường đi, Hành Tư nhìn bộ dáng hốt hoảng của Liễu San San, liền hỏi “vừa rồi vị lão bá kia nói đều là thật?”

Trong khi uống trà, lão đầu kia đã nói rất nhiều chuyện cũ, lại chủ yếu nói về Liễu Bỉnh và Liễu San San, cho nên gần như kể ra toàn bộ chuyện cũ năm xưa của Liễu San San. Cũng may trừ oán thán nàng mấy lần đánh hắn, có chút bất hảo thì những cái khác đều là thật, nhưng nhân vật chính mà lão đầu kia tâm tâm niệm niệm lại chính là Liễu Bỉnh, khiến Liễu San San hận năm xưa đã đánh hắn quá nhẹ.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Liễu San San nhớ tới một chuyện “Hành…Phủ quân, ngươi Chuyển Sinh điện phán định quỷ hồn, có từng gặp qua tầu tử Thôi thị của ta không?vừa rồi nghe lão đầu kia nói năm đệ đệ ta thi đậu Trạng Nguyên thì tẩu tử lại bị bệnh cấp tính mà chết nhưng như vậy cũng không thấy nàng đến Chuyển Sinh điện đầu thai”. Tuy nàng chỉ là tạp dịch nhưng phần lớn thời gian vẫn ở chính điện bưng trà đổ nước xem náo nhiệt, trừ phi tẩu tử nàng đến Đông Hải đầu thai, nếu không là đã gặp được rồi

Hành Tư nghĩ nghĩ, lắc đầu “Chưa thấy qua.”

Thấy Liễu San San ngạc nhiên, Hành Tư thản nhiên nói “hồn phách người sau khi đi vào địa phủ, trước tiên phải đến điện thứ nhất để phán định thiện ác khi còn sống. Người làm thiện rất nhanh sẽ nhập luân hồi, kẻ gây ác sẽ bị đánh xuống địa ngục chịu hình, thời hạn thi hành án sẽ dựa theo mức độ phạm ác mà định, sau khi mãn hạn mới có thể đến Chuyển Sinh điện đầu thai. Tẩu tử của ngươi có lẽ phải ở bên dưới hơi lâu”

“À”

“Có điều ca ca của ngươi thật ra đã tới’

Liễu San San vụt ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời


“Là lúc ngươi đi Đông Hải”

Liễu San San im lặng, lát sau mới nhỏ giọng hỏi ‘vẫn chuyển thế làm người sao?”

Chúng sinh luân hồi chia làm lục đạo:thiên, nhân, a tu la, súc sinh, ác quỷ và địa ngục. Hồn phách đầu thai, chưa chắc kiếp trước làm người, kiếp sau cũng sẽ làm người, nếu mệnh số không tốt, nói không chừng có thể đầu thai thành chó mèo, hoa điểu ngư trùng gì đó

Nhớ tới đại ca nàng xưa này ôn hòa hiền hậu, Liễu San San nghĩ nếu hắn chuyển thế thành sinh vật gì đó, trong lòng liền không có tư vị

Hành Tư nhìn vẻ mặt ảm đạm của nàng, nói “hắn đời này dù không có công đức gì nhưng cũng không làm chuyện ác, xem như là không công không tội, đầu thai đến một hộ tiểu thương, mệnh số không tính phú quý nhưng cũng không tệ lắm”

Liễu San San gật đầu, tuy rằng bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng nhưng biết được tin tức cũng tốt, hơn nữa cho dù có gặp mặt thì Liễu Sùng cũng đã uống canh Mạnh Bà, quên đi chuyện trước kia, sao có thể nhớ rõ nàng chứ, ngược lại là nàng chắc chắn sẽ buồn bực rất lâu

Nghĩ thế, Liễu San San đang mốn thả tâm, lại nghe Hành Tư nói “về phần đệ đệ ngươi…”

Hai mắt Liễu San San lại lần nữa sáng lên

“Hắn còn chưa có chết.”

Kết thúc đề tài này, Hành Tư tập trung chú ý quan sát đời sống dân sinh. Trước kia hắn theo Thái Thượng Lão Quân đi chu du,chủ yếu là đến Phật giới, Tiên giới, có đến thế gian cũng chỉ là dừng chân ở đỉnh núi nào đó nơi trung chuyển, cho nên đối với phố sá sầm uất của phàm trần luôn thấy mới lạ, vì thế mới nhìn thật chăm chú. Liễu San San cũng kiên nhẫn đi theo hắn, thỉnh thoảng còn làm hướng dẫn viên, dẫn đường kiêm giới thiệu

Hai người chói mắt như vậy, chậm rãi đi khắp thành, hơn nữa lúc này còn ghé qua Thôi gia tửu đã khiến mọi người chú ý tới, bàn tán xô xao

“Nghe nói hai người kia là từ kinh thành đến?”

“Đúng vậy, vừa rồi còn vào tiệm may nha. Chà, người kinh thành đúng là không giống chúng ta, đã gả cho người còn chải kiểu tóc cô nương”

“Sao ngươi biết tiểu cô nương kia đã gả cho người?”

“Khi bọn họ đi ngang qua, ngươi không nghe sao? tiểu nương tử kia gọi lang quân tuấn tú đó là phu quân nha”

“Thì ra là vậy”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.