Đọc truyện Âm Tào Địa Phủ – Chương 18Quyển 1 –
Mặc kệ việc này có phải thật hay không thì vẫn có một chuyện khác tuyệt đối là hàng thật giá thật
Phi Dung Quân, nhi tử thứ sáu của Đông Hải Long Vương, người có hôn sự với Tang Cách lại đến âm tào địa phủ. Diêm La Vương trốn tránh sự thật lâu ngày, rốt cuộc cũng không thể trốn tránh được nữa, không cam tâm tình nguyện mà đồng ý.
Đến bữa cơm trưa, toàn bộ âm tào địa phủ đã loan truyền tin này với nhiều phiên bản khác nhau, nghe nói sau khi Diên La Vương đồng ý, sáng sớm hôm nay Phi Dung Quân đã thông tri cho Đông Hải lập tức đưa lễ hỏi đến, ước chừng đến trưa là sẽ tới Sâm La điện. Mà Diêm La Vương cả ngày hôm qua quăng tất cả công việc cho Tứ đại phán quan, còn mình thì không lộ diện, e là hậm hực không nhẹ
Theo tin tức mà Vô Thân và Vô Khâu tìm hiểu được, Phi Dung có thân phận, có địa vị, tài mạo song toàn, là người có danh tiếng và lực hấp dẫn trong số các nam tiên trẻ tuổi. Liễu San San thật không nghĩ ra sao một công tử tao nhã như vậy lại có thể coi trọng Tang Cách nóng tính lại không nói lý. Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng mới sâu sắc nhận thức được, bề ngoài và bản chất khác nhau một trời một vực
Nhi tử của Đông Hải Long Vương thành thân, tuyệt không thể qua loa, lễ hỏi nhất định sẽ rất phong phú. Khi ăn cơm,Vô Khâu không ngừng rủ rê mọi người tranh thủ lúc nghỉ trưa mà đếi xem đội ngũ đưa lễ vật của Đông Hải long cung.
Hành Tư đương nhiên khinh thường tham gia, ăn trưa xong liền trở về phòng. Tây Tề thì đi ngủ, Tất Trì cũng nói mình đã lớn tuổi, không thích náo nhiệt; Tập Thư ban ngày đều vội vàng đến thế gian gây sai lầm hoặc chuẩn bị phạm sai, vì thế chỉ còn lại có Vô Thân, Vô Khâu và Liễu San San. Ba người luôn không có sức kháng cự với sự náo nhiệt, lập tức đi tới Sâm La điện trước để chiếm vị trí tốt.
Nhưng khi Liễu San San vừa khóa cửa đi ra ngoài, Tất Trì đã ăn uống no đủ ngồi trên ghế đột nhiên nói ‘San San, không phải ngươi còn bị Hành Tư Quân cấm túc sao?”
Liễu San San lập tức dừng bước, nàng vẫn không có chuyện gì cần xuất môn nên đã sớm quên việc mình bị cấm túc. Tuy nàng lăn lộn ở âm tào địa phủ gần một tháng, nhưng vẫn chưa hết thời gian thi hành án, trái lo phải nghĩ, nàng quyết định vẫn không nên chống đối thủ trưởng, trước tiên đi xin phép Hành Tư đã. Vì thế nàng để Vô Thân và Vô Khâu đi trước giữ chỗ, còn mình thì chậm rãi đi về phía phòng Hành Tư.
Liễu San San gần đây hay đến phòng Hành Tư, đã khá quen thuộc hơn nữa Hành Tư vẫn luôn mặc kệ nàng, cũng không có đuổi nàng đi. Cho nên lần này nàng cũng đi vào phòng hắn y như vào phòng mình, tay đẩy cửa, miệng nói “Hành Tư Quân, ta vào được chứ?”
Kết quả vừa vào cửa, nàng đã hận không biến mất ngay lập tức.
Bình thường Hành Tư có thói quen ăn trưa xong, xem sách một lát rồi mới ngủ, hôm nay hắn lại đốt cháy giai đoạn, không xem sách mà đi ngủ luôn. Cho nên khi Liễu San San bước vào, Hành Tư đang cởi áo được một nửa, đang im lặng đối diện với nàng
Liễu San San ngây người một chút, lập tức có phản ứng, vội đưa tay che mặt, phi lễ chớ nhìn nhưng tốc độ lại quá nhanh, lực hơi mạnh thành ra giống như nàng đang tự tát mình,đau đến mức tự chửi mình “thật xin lỗi, Hành Tư Quân, ta không phải cố ý”
Liễu San San che kín mặt, không hề nhìn xem Hành Tư phản ứng ra sao, chỉ nghe bên kia có tiếng vật liệu may mặc cọ sát, nghe hắn lạnh nhạt hỏi “sao vậy?”
Liễu San San đợi cho âm thanh ngừng lại, tưởng là Hành Tư đã mặc áo xong mới thả tay ra, nào ngờ vừa nhìn thấy, nàng lại muốn quay lưng đi. Hành Tư đúng là đã cởi áo khoác, lúc này chỉ mặc trung y, ngồi trên giường, chờ nàng trả lời. Hôm nay hắn đặc biệt nôn nóng muốn đi ngủ
Liễu San San nhìn không phải mà không nhìn cũng không xong, đầu óc mơ hồ, nhất thời không nhớ nổi mình muốn nói gì, rũ mắt nhìn đôi giày của Hành Tư, nói “Hành Tư Quân hôm nay không đọc sách sao?”
“Hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước”, ngữ khí bất đắc dĩ “danh sách đăng ký đặt trên giá ở gian ngoài, ngươi muốn xem thì ra đó mà xem”
Liễu San San da mặt có dày cỡ nào cũng không dám ở lại trong phòng Hành Tư khi hắn ngủ. Sự hiểu lầm của Hành Tư lại làm cho nàng tỉnh thần, nhớ tới mục đích của mình ‘Hành Tư Quân, ta muốn thương lượng với ngươi việc này”
‘Chuyện gì?” Hành Tư ngạc nhiên. Liễu San San trừ lúc gây chuyện thì bình thường sẽ không tìm hắn “nhất định phải nói lúc này sao?”
Liễu San San thật muốn bỏ chạy nhưng nếu lúc này không nói, đến khi đội ngũ đưa lễ hỏi đi qua thì nàng sẽ không xem náo nhiệt được nữa. Nàng cân nhắc một lát, cảm thấy dù sao nhìn cũng đã nhìn rồi, xấu hổ cũng đã xấu hổ rồi, cứ như vậy mà đi thì lỗ quá, vì thế cố lấy dũng khí, nói ra mục đích của mình.
Hành Tư nghe xong vẫn không lên tiếng, Liễu San San lại vội vàng liệt kê một đống thứ như gần đây nàng rất tuân kỷ thủ pháp, tiết kiệm siêng năng, tôn lão yêu ấu…cũng hàm súc ám chỉ cho Hành Tư thấy nàng chăm chỉ làm việc thế nào, nếu còn cấm túc nàng thì đó là hành vi vô cùng vô sỉ
Liễu San San lời lẽ chính nghĩa, cảm thấy nàng nói nhiều như vậy, hẳn Hành Tư sẽ không còn lý do để tiếp tục cấm túc nàng. Hành Tư lại lạnh nhạt liếc nàng một cái, chậm rãi nói “không phải hôm qua ngươi đã ra ngoài sao?”
Liễu San San lập tức sụp đổ. Đúng vậy, hôm qua nàng đã ra ngoài. Nàng vậy mà đã ra ngoài vào hôm qua. Liễu San San sững sờ, không tìm được lý do thoái thác. Hôm qua nàng nóng lòng né tránh Tây Tề, đâu còn nghĩ tới chuyện mình bị cấm túc, hai tên vương bát đản Vô Thân, Vô Khâu cũng không nhắc nhở nàng, có lẽ muốn nhìn nàng bị chê cười.
Liễu San San sửng sốt một lúc lâu, đã chuẩn bị tâm lý tiếp tục bị phạt, lại nghe Hành Tư nói “phạm sai, không phạt nghiêm túc thì sao mà nhớ kỹ được”
Quả nhiên, nàng không thể trông cậy
“Có điều trong khoảng thời gian này ngươi biểu hiện không tệ lắm, cũng đã gần qua một tháng, nếu ngươi muốn ra ngoài cũng được, còn mấy ngày chịu phạt còn lại, ngươi dùng bổng lộc tháng sau mà đổi đi,thế nào?”
Dùng bổng lộc tháng sau để đổi? cái này khác nào nộp tiền bảo lãnh. Nhưng Liệu San San mới đến âm tào địa phủ đã bị phạt bổng lộc, tay còn chưa chạm qua tiền, người không một xu cũng trải qua rất dễ chịu vì thế cũng không có ham muốn gì với tiền tài, vung tay đáp “không thành vấn đề”
Hai bên cùng viên mãn đạt thành hiệp nghị
Có được tự do, Liễu San San liền vui sướng như điên chạy ra đại môn Sâm La điện.
Đội ngũ đưa lễ hỏi còn chưa tới, đám đông vây xem náo nhiệt đã đông như kiến, Liễu San San chen mãi cũng không thể đi vào, cuối cùng vẫn là nhờ Vô Khâu nhìn thấy, dùng pháp thuật đưa nàng vào. Vừa đứng vững đã thấy một đội nhân mã từ xa đi tới, thanh thế vô cùng lớn, đám đông lập tức hạ thấp thanh âm, tập trung nhìn
Liễu San San vốn đã chuẩn bị tâm lý nhìn xem cá tôm cua trưởng thành có bộ dạng gì hoặc là một đám người mặc áo màu xanh biển chói mắt, nhưng tới gần mới phát hiện cả một đám người mặc nhiều màu, nam tuấn nữ xinh, tư thái phong tình, khiến đám đông nhìn có chút si ngốc. Trận thế này nhìn liền biết không phải là tiểu binh tiểu tốt, có thể thấy được Đông Hải Long Vương rất coi trọng mối hôn sự này.
Lúc này Diêm La Vương và Tứ đại Phán Quan đã đứng chờ trước đại môn Sâm La điện, Tang Cách vẻ mặt tỏa sáng đứng cạnh Phi Dung, ánh mắt của nàng dính vào đội ngũ đưa lễ còn ánh mắt của Phi Dung thì dính trên người nàng, hoàn toàn không phát hiện Liễu San San đứng cách bọn họ không xa. Tình cảnh này khiến Liễu San San rốt cuộc không yên lòng chuyên tâm xem náo nhiệt
Đội ngũ đưa lễ chậm rãi đi tới trước đại môn Sâm La điện liền ngừng lại, thị vệ dẫn đầu tiến lên thực hiện các nghi lễ phiền phức với Diêm La Vương và Phi Dung, sau đó vung tay cho lễ quan mang danh mục quà tặng thật dày đưa lên, nói mấy lời khách sáo rồi bắt đầu hắng giọng đọc “giường san hô khảm bát bảo minh châu một cái; một cây mã nã cao chín thước, một đôi ly long châu, một đôi ngọc như ý; một đôi bình trăm năm hảo hợp sứ men xanh; hai trăm thất giao tiêu nhiều màu; hai trăm thất gấm ngẫu ti vân”
Hắn đọc tới đâu, đội ngũ liền dâng lễ vật lên tới đó
Vì để Diêm La Vương xem qua rồi mới mang vào, vì thế mỗi kiện lễ hỏi đều được mở ra, mà mỗi lần như thế lại khiến đám đông trầm trồ khen ngợi.
Mấy thứ trân bảo này, Liễu San San chưa từng nghe nói qua chứ đừng nói là thấy, nghe tên cũng cảm thấy hoa lệ đến đầu óc choáng váng. Nàng âm thầm ghi nhớ từng món một, tinh thần si ngốc, chỉ có ánh mắt lóe sáng mỗi khi nhìn thấy một kiện lễ vật được bày ra
“Sáu mươi hộp Đông Hải long não hương; sáu mươi bình trường thọ quy ngư cao; sáu mươi đấu giao nhân châu; sáu mươi đấu dạ minh châu”
Vì Đông Hải đưa đến toàn trân bảo quý hiếm, không ít thứ người ở địa phủ chưa từng thấy qua, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Mắt thấy danh mục lễ vật vẫn còn dài, lễ quan đã uống hai lần trà cho nhuận hầu, Liễu San San hết nhịn lại nhịn, rốt cuộc cũng nghe có người hâm mộ Tang Cách mệnh tốt, tìm được lang quân tâm đầu ý hợp còn môn đăng hộ đối, người hữu tình rốt cuộc đã thành thân thuộc…
“Cái gì mà hữu tình thành thân thuộc, vốn là kẻ có tiền thành thân thuộc ah”
Vô Thân nắm lấy tay Liễu San San “ta có thể hiểu tâm tình của ngươi nhưng đánh ta cũng không thể giải quyết vấn đề, đánh ta bị thương, ngươi còn phải bồi thường tiền thuốc men đó”
Làm một tiểu tạp dịch nghèo khó, ba chữ tiền thuốc men liền như ma chú, lập tức làm Liễu San San thu móng vuốt lại nhưng sự chênh lệch giàu nghèo làm cho nàng thấy bất bình vô cùng ‘ta muốn có tiền, ta muốn làm kẻ có tiền”
Nghĩ tới đây, Liễu San San mới nhớ ra chẳng những tháng này nàng không có bổng lộc mà bổng lộc tháng sau cũng bị trừ để làm tiền bảo lãnh, nàng còn phải làm kẻ nghèo ít nhất hai tháng, trừ phi trên trời rơi xuống một núi vàng, nếu không sao nàng có thể trở thành người có tiền. Vì thế lúc này Liễu San San lại cảm thấy hiệp nghị lúc trước rất không bình đẳng.
Vô Thân và Vô Khâu nghe nàng nói vậy cũng vô cùng bất đắc dĩ, nhìn nhìn Liễu San San, nói lời thấm thía “hồn phách đầu thai không thể mang theo thứ gì, cho dù ngươi có tiền thì âm tào địa phủ chúng ta dùng đều là minh tệ, dương gian các ngươi dám dùng sao?hơn nữa bổng lộc một tháng của ngươi là năm ngàn lượng, làm cả năm mới được sáu vạn lượng, ngay cả cái chân giường san hô kia cũng không mua được, tội gì ảo tưởng để tự làm khó mình”
Nội tâm của Liễu San San sụp đổ ầm ầm
Lúc này, tiết mục trưng bày lễ vật cũng kết thúc, kiện lễ vật cuối cùng được trình lên là một cái hộp bằng gỗ mun đen dài, trang sức hoa lệ mà không mất khí phách. Mọi người đang đoán là đưa châu báu trang sức gì đó cho Tang Cách, đã nghe lễ quan hô lên “một cái roi băng thiền lng cân thất bảo ô kim”
Chung quanh nhất thời an tĩnh lại
Liễu San San vừa phục hồi tinh thần, lại thấy Phi Dung cười ôn nhu nói với Tang Cách ‘biết ngươi thích dùng roi, đây là ta cố ý dùng vật liệu tốt nhất nhờ công tượng tốt nhất tạo ra”
Tang Cách cảm động đến rối tinh rối mù, hai mắt ngấn lệ nhìn Phi Dung, Phi Dung cũng không e dè mà thâm tinh nhìn nàng, khiến sắc mặt Diêm La Vương bầm tím như gan heo.
Người bên ngoài nghe Phi Dung nói xong liền nuố nước miếng ầm ầm, Tang Cách đã có khuynh hướng bạo lực còn được trang bị vũ khí cường hãn như thế… nghĩ tới mà rùng mình
Thôi Ngọc vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, dùng nắm tay che miệng, nói khẽ với Diêm La Vương “Diêm La Vương, ta thấy vẫn nên gả Tang Cách sớm đi, người ở địa phủ vốn ít, lại đi dưỡng thương nữa thì không còn ai làm việc ah”
Diêm La Vương chỉ biết câm nín.
Tin Tang Cách có vũ khí mới với tính sát thương lớn đã nhanh chóng lan truyền khắp âm tào địa phủ. Ai nấy đều lo sợ mình sẽ trở thành người Tang Cách dùng để thứ vũ khí mới, mà người cảm thấy bi thương nhất chính là Liễu San San.
Tang Cách nhận lấy vũ khí rồi đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy Liễu San San, hai mắt liền sáng lên khiến Liễu San San sợ tới mức hít khí lạnh, may mà lúc này Vô Thân và Vô Khâu có chút nghĩa khí, nhanh như chớp đưa nàng trở về Chuyển Sinh điện
Trên đường chạy trốn còn mơ hồ nghe sau lưng vang lên tiếng Tang Cách hô to “đừng chạy”
Về tới Chuyển Sinh điện, ba người đều thở phào như trút được gánh nặng, ngồi phịch ngay cửa
Liễu San San thở phào nhẹ nhõm ‘may mà chạy trốn mau, nếu không ta chắc chắn sẽ bị cô nàng cuồng kết hôn kia dùng để thử roi”
Vô Khâu vừa thở vừa oán trách nàng ‘chắc chắn là do một thân váy đỏ của ngươi, ăn mặc chói mắt như vậy làm gì? sợ Tang Cách không nhìn thấy ngươi sao?”
Liễu San San thật vô tội “ta không thể rửa sạch trang điểm, dù mặc quần áo gì cũng chói mắt như thế”
Vô Khâu ngẫm lại thấy cũng đúng, hừ một tiếng. Vô Thân thì cao thấp đánh giá nàng “không mặc xiêm y như thế, có lẽ mặt của ngươi cũng không có gì nổi bật”
Liễu San San lập tức phóng một cước, chỉ hận trong tay mình không có dao
Vô Thân thoải mái né tránh, lạnh nhạt nói “có khí lực đá ta, chi bằng mau nghĩ cách trốn Tang Cách thế nào, ngươi cho là ngươi tránh được hôm nay thì nàng sẽ không tìm ngươi để thử roi sao?”
Liễu San San ngồi phịch xuống ván cửa, hoàn toàn suy sụp, Vô Thân và Vô Khâu liền lôi nàng đến hanh lang gấp khúc ở hậu viện.
Đến lúc lên đèn, Vô Thân và Vô Khâu đã xong việc quay trở lại, kinh ngạc phát hiện Liễu San San vẫn duy trì tư thế buổi chiều bị bọn họ lôi tới hành lang gấp khúc. Liễu San San không ồn ào gây sự thì là phóng dao, cư nhiên có thể duy trì một tư thế cả buổi chiều mà không nhúc nhích?
Vô Khâu nhìn biểu tình bi thảm của Liễu San San, bật thốt “nàng…bị trúng tà?”
Vô Thân tuy nghĩ không khác gì hắn, thậm chí còn nghĩ xa hơn ‘nếu nàng từ trưa tới giờ vẫn ở yên đây không nhúc nhích…”
Vô Khâu liền hiểu ý của hắn ‘nghĩa là nàng không có đến phòng bếp”
“Cho nên, cơm chiều hôm nay…”
Bọn họ vì nghĩ tới bữa cơm chiều mới có tinh thần làm việc, nào ngờ Liễu San San lại không nấu cơm chiều đã khiến bọn họ không có tâm tình thừa dịp nàng “trúng tà” mà đùa giỡn
Cả hai liền chia nhau ngồi xuống cạnh Liễu San San, thử hỏi “San San…”
Liễu San San không quan tâm.
“… Còn sống không?”
Liễu San San vẫn không nhúc nhích, chỉ phát ra mấy tiếng hừ hừ
Vô Thân liền lo lắng chọt chọt nàng ‘không phải bị người ta điểm huyệt chứ? Tang Cách lén đến đây?”
Vừa nghe tới hai từ Tang Cách, Liễu San San nhảy dựng lên như bị kim đâm, kết quả liền té xuống “ôi, chân của ta”
Vô Thân và Vô Khâu bị phản ứng của nàng sợ không ít, vội chế trụ nàng lại ‘chân của ngươi sao vậy?” Nếu có người lén vào Chuyển Sinh điện làm gì nàng, bọn họ thân là hộ vệ của Chuyển Sinh điện khó tránh khỏi tội thất trách
Liễu San San hữu khí vô lực nói ‘ngồi lâu quá nên tê”
Ngay lập tức nàng bị bỏ mặt
Liễu San San ngổi dưới đất, ôm chân, bất mãn la lên ‘các ngươi sao lại như vậy?”
Thực ra nếu không vì bữa cơm chiều, có lẽ nàng đã bị quăng ra khỏi Chuyển Sinh điện
Vô Thân vô cùng lo lắng cho bao tử của mình nhưng hắn cũng rất thông minh mà uyển chuyển nói “sao ngươi lại sầu mi khổ kiểm ngồi đây cả buổi chiều như thế?”
Vô Thân cũng tiến lại gần “đúng vậy, có câu chuyện không vui đừng để trong lòng, nói ra cho chúng ta vui vẻ một chút đi”
Vô Thân, ngươi có còn muốn ăn cơm chiều không?
Vô Thân đã quen với việc Vô Khâu thường xuyên phát điên, lại kinh ngạc phát hiện Liễu San San không có phản ứng mạnh như mọi khi. Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, lại nghe Liễu San San vừa xoa chân, vừa ủ rũ nói ‘ta tự hỏi nhân sinh”
Vô Thân không chút do dự lôi kéo Liễu San San đến phòng bếp “ngươi hiện là quỷ chứ không phải người, không nhân sinh gì để suy nghĩ, chờ ngươi chuyển thế đầu thai rồi hãy suy nghĩ cũng chưa muộn, giờ đi nấu cơm đi”
Liễu San San lại ôm chặt lấy cây cột, không chịu buông tay “bây giờ không nghĩ ra đáp án thì ta sẽ không có cơ hội đi đầu thai”
Vô Thân và Vô Khâu làm tất cả cũng vì bữa cơm chiều, nhẫn nại hỏi xem Liễu San San đang nghĩ gì
Thì ra vũ khí mới của Tang Cách làm nàng cảm thấy nguy hiểm tăng cao, nàng là người cuối cùng khiến Tang Cách không vừa mắt, một ngày trước còn bị nàng ta khi dễ cho nên Liễu San San muốn tìm cách tự bảo vệ mình, nếu không khi không có Hành Tư ở cạnh, nàng đành trơ mắt nhìn Tang Cách giết mình sao?
Vô Thân nghe xong liền hỏi ‘vậy ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?”
” Còn không có ”
Nghĩ ra cách mới lạ, Vô Khâu lực bất tòng tâm buông tay “tuy bản lĩnh của Tang Cách ở âm tào địa phủ chỉ là trung đẳng nhưng nếu để giết ngươi thì đúng là giết gà lại dùng đến dao mổ trâu, hơn nữa ngươi vừa không biết pháp thuật vừa không có vũ khí”
Không đợi hắn nói xong, hai mắt của Liễu San San lập tức tỏa sáng “đúng vậy. Vũ khí. Sao ta lại không nghĩ tới dùng vũ khí phòng thân chứ?”