Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 28: Viên Chủ Lạnh Lùng


Đọc truyện Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly FULL – Chương 28: Viên Chủ Lạnh Lùng


Sắc trời dần sáng, những cơn gió nhẹ thổi, nắng ấm lên cao.

Nắng sớm chen chúc nhau dần dần đẩy lùi cơn lạnh.

Ta đặt cốc nước xuống, nhìn về phương xa, từng đợt rừng cây tươi tốt, giữa một vùng xanh thẫm lại xen kẽ vào những tán lá vàng, bên dưới được tô điểm thêm những bụi hoa.

Khung cảnh gợi ta nhớ lại lúc còn ở trên căn nhà cũ trên núi, Ngạo Thiên môn cây ngô đồng và nhà cửa sân vườn.

Cũng đã lâu không trở lại, không biết Sài bà có quét tước đúng hạn, có tưới hoa châm nước cho mộ sư phụ hay không…!
Hai, ta đã lên núi bước chân vào trong sơn trang, sẽ không thể trong thời gian ngắn rút lui khỏi đây được.

Nhưng cũng không cần phải ẩn nấp, có thể mượn thân phận nô bộc để quang minh chính đại điều tra sơn trang, tiện lợi vô cùng.

Đương nhiên, khỏi cần phải làm công việc này thì càng tốt biết bao…!
“Thập Thất, tay chân nhanh nhẹn lên chút, xới miếng đất này xong, ngươi còn phải theo chúng ta đi ruộng sơn trà học nhổ cỏ đấy!”
Chất giọng thô thô của hoa nô lão đại cất lên.

Hắn góa vợ, đã ngoài bốn mươi, làm người ngay thẳng, rất được người trong trang kính trọng.

“A, được, sắp xong rồi.”
Ta một bên lên tiếng đáp một bên tiếp tục cuốc đất.

Làm hoa nô ở đây, quả là còn dày vò hơn so với việc phục vụ quận chúa, nửa đêm còn gọi đi làm việc, tới giờ mà vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Nghĩ lại nhất định là Ngân San Lan kia cố ý gây khó dễ để trả thù, âm thầm thông báo kêu bọn họ phải để ta nếm mùi đau khổ.

Ây…!cái hông của ta, làn da và bắp thịt non nớt của ta a…!năm nay đã phạm phải thái tuế hay sao, mà gần đây hết nô dịch người này đến nô dịch người khác.

Đúng là đại tiểu thư được nuông chiều phục dịch khó như mò kim đáy bể.

Ta gia tăng tốc độ, xới hết chỗ đất còn lại, mới dừng lại lau mồ hôi, chưa gì liền bị bọn họ lôi đi.

Vòng qua từng hàng rào tre, tới ruộng hoa sơn trà.

Trong Ngân Dược sơn trang có tổng cộng ba mươi sáu vườn thuốc, phân chia chủng loại khác nhau, mỗi vườn đều có hơn ba mươi nhân công và một chủ vườn trông coi sự vụ.

Ta được phân đến Hồng Cẩm Viên là chủng loại vườn đặc biệt, một mình độc chiếm một vùng núi bạt ngàn, còn lớn hơn cả Phong Diệp Tự mấy lần, là vườn thuốc tương đối đẹp nhất trong trang.

Khắp nơi trăm hoa đua sắc, hương thơm xộc vào mũi, ngửi thôi cũng đã làm say lòng người.

Theo quy tắc xưa nay, nô bộc trong vườn được xếp tên gọi theo thứ tự, Thập Thất là tên lúc này của ta.

Thập Thất…!cái tên vừa nghe đã thấy nặng nề mệt mỏi.

Haiz, quả thật muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương bóc lột sức người này quá a.


Nhưng mà Hỏa đan sân rốt cuộc đang nằm ở đâu? Trong lúc làm việc ta tranh thủ tán gẫu, giả vờ tò mò hỏi vài lần, kết quả bọn họ ai cũng giữ kín như bưng, không chịu tiết lộ dù nửa chữ, mà ta cũng không hỏi tiếp quá nhiều, tránh gây ra hoài nghi.

Hỏa đan sân nếu đã là trấn trang chi bảo, nhất định sẽ được trồng ở một nơi được trông coi vô cùng nghiêm ngặt.

Đáng tiếc hiện tại ta vẫn chưa quen thuộc trong trang, vẫn phải tiếp tục quan sát thêm, chờ đợi thời cơ.

Vì vậy ta nhổ cỏ nửa buổi trong ruộng, đến giữa trưa mới được nghỉ ngơi.

Đi tới lương đình trên sườn núi, ngồi xuống uống ly trà.

May thay, loại trà dành cho hạ nhân uống lại là loại hồng bào thượng hạng.

Lão đại một bên kiêu ngạo nói, chỉ có Hồng Cẩm Viên mới có được đãi ngộ này.

Tỉ mỉ uống, vừa nhìn về đồng ruộng xa xa nắng vàng lấp lánh, bên tai thì truyền tới tiếng chim hót, trong không khí xông lên hương hoa, ngược lại hiếm có được thích ý.

Nghỉ ngơi được một lúc, bỗng có người tới thông báo viên chủ tuần tra gì đó.

Lão đại vội vàng kéo ta xuống ven đường đứng ngay ngắn ở đó, hoa nô từ xa ở vườn cũng rối rít dừng công việc trên tay lại, cung kính đứng cạnh bờ ruộng.

Sau đó, từ bức tường trúc xuất hiện hai tiểu cô nương dẫn đầu mặc áo xanh lục.

Các nàng vừa xuất hiện, ai cũng cúi đầu không dám lên tiếng.

Ta cũng cúi đầu theo, nghe thấy từ xa tiếng bước chân từ từ tới gần.

Cô nương mặc áo xanh lục vừa bước qua, tiếp theo vạt áo trắng có hoa văn liền rơi vào tầm mắt ta, bước chân thả nhẹ như gió, một mùi hương thoang thoảng bay tới.

Ta không nhịn được ngẩng đầu trộm nhìn, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ nữ tử bước qua trước mặt ta, tóc đen như mực duỗi ra sau lưng, gò má trắng xinh, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, làm cho dáng người toát lên vẻ uy hiếp không cho người khác lại gần.

Viên chủ mặc y phục trắng Tần Hương, là băng mỹ nhân nổi tiếng trong trang.

Ta lại so sánh nàng với quận chúa trước tiên.

Ừm…!không xinh đẹp bằng quận chúa, nhưng khí chất lại rất tốt, cũng tính là một mỹ nhân.

Bỗng nhiên, nàng giống như có linh cảm, dừng bước, xoay người nhìn về phía ta.

Không ổn! Ta giật mình vội vàng cúi đầu, nàng đã bước tới bên cạnh, đầu ngón tay lạnh như băng nâng cằm ta lên, trên gương mặt lại không có chút biểu cảm.

“Ngươi chính là hoa nô Ngân tiểu thư vừa mang về?”
Tiếng nói này…!ta có chút kinh ngạc, ung dung trả lời.

“Thưa vâng, tiểu nhân xếp hàng Thập Thất.”
“Tốt lắm, đi theo ta.”
Mỹ nhân phất tay áo rời đi, tiêu sái linh hoạt.


Lão đại đứng cạnh lòng tốt nhắc nhở ta.

“Đừng sợ, chủ tử muốn khảo nghiệm người mới tới thôi, đợi lát nữa nếu nàng hỏi ngươi nội dung về vài loại chủng hoa, ngươi cứ trả lời giống như ta đã dạy, ngàn vạn lần đường vì khẩn trương mà đáp sai.”
Thấy thần sắc hắn nghiêm túc, ta thử dò hỏi.

“Nếu không cẩn thận trả lời sai thì thế nào.”
Chân mày lão đại nhíu chặt.

“Tóm lại…!ngươi cứ cẩn thận.”
Ta cứ cảm thấy không được an toàn a.

Ta lo lắng theo sau tiểu cô nương mặc y phục xanh lục, ôm rất nhiều ngờ vực tiến vào địa phương sau núi.

Đây là nơi dành riêng cho viên chủ, bình thường nô bộc không được vào đây.

Ta tiến vào tiền viện, sắc màu rực rỡ muôn nơi, dị thường tươi đẹp, nhưng là cái đẹp rất mê hoặc, cộng thêm không gian xung quanh yên tĩnh, càng sinh thêm vài phần quỷ dị u mịch.

Ta chú ý thấy mấy bụi hoa bên dưới có màu đỏ khá là khác lạ.

Lúc trước từng nghe nói, ở dưới đó, thật ra được chôn cất rất nhiều xác chết của những người vi phạm bị xử tử hoặc chết vì lao động quá sức, máu thịt dung nhập vào đất bùn, biến thành phân bón.

Cho nên trong Hồng Cẩm Viên vẫn luôn lưu truyền một câu — đất mà viên chủ ở, nửa bước đỏ khác thường, bên trên hoa đua sắc, bên dưới là xương cốt người.

Nằm dưới sự hoa lệ đó, thật ra lại là một nơi máu tanh kinh hoàng.

Còn vị viên chủ lãnh khốc y phục trắng xinh đẹp nọ, giống như loài hoa hút lấy máu thịt của những bộ xương cốt.

Ta một bên tưởng tượng ra những hình ảnh đáng sợ, một bên bị nụ cười yêu kiều của tiểu cô nương dẫn vào phòng.

Ngay sau đó hai cô hầu gái cúi đầu lui ra ngoài, còn nhân tiện khép cửa lại, chỉ để lại một mình ta bên trong cùng viên chủ.

Ê, khảo nghiệm thôi có cần đóng cửa vậy không?
Ta khó hiểu khẩn trương.

Còn bạch y nhân đã thản nhiên ngồi đối diện, vân đạm kinh phong nhìn ta.

Ta cứ luôn cảm thấy, ánh mắt của viên chủ mặt lạnh này…!
“Ta hỏi ngươi, nên xử lý cây thược dược như thế nào?”
Bất ngờ, nàng lên tiếng hỏi.

Quả thật chỉ là khảo nghiệm người mới? Ta nhíu mi trả lời.

“Tháng này, ruộng thược dược của chúng ta sắp đến lúc cần bón phân.

Bón theo rãnh một lượng phù hợp, sớm tối tưới tiêu, mỗi ngày cần được nhổ cỏ.


Trên núi có nhiều cỏ ngưu bàn, rễ mọc sâu, để tránh bị sâu hại cho gốc hoa, có thể dùng thuốc để diệt trừ.”
Chân mày người đối diện động nhẹ, hỏi tiếp.

“Vậy lúc nhổ lên nên như thế nào?”
“Thược dược lấy rễ làm thuốc, đào lên thì cắt lấy phần rễ, rửa qua bằng nước sạch, sau đó cẩn thận lột lớp vỏ, đun trong nước sôi cho đến khi mềm, mang đi phơi khô là được.

Ngoài ra, chọn phần ngọn cây có hình dạng to lớn đầy đặn cắt ra, lựa mỗi khối có khoảng hai ba mầm, gieo giống ngay lúc đó hoặc trữ lại đều được.”
“Ngươi phụ trách thược dược, còn có xử lý vườn hải đường nữa phải không.”
Nàng nâng ly trà lên, dùng nắp gạt gạt vài cái.

Lư hương một bên tản ra hương thơm ngọt ngào, khói mù lượn lờ, giống như hình thành một lớp lụa mỏng trước mặt nàng vậy.

“Thưa vâng.” Ta hiểu ý nàng, nói.

“Trương thúc bọn họ đã thông báo cho ta, ngày mai ruộng hải đường sẽ thay một lớp bùn mới cho đường đê, sáng tối tưới tiêu không được để đọng nước, còn phải cắt tỉa cho cành, rải Lục Chi Thủy.”
“Lục Chi Thủy là gì, ngươi biết không?”
“Là nước thuốc sơn trang chuyên dùng vẩy lên hoa để chống sâu bệnh, có lục thường và lục ý, điều chế phân lượng thích hợp cho hoa hải đường gồm bảy phần lục thường và ba phần lục ý.”
“Ừm.”
Viên chủ gật đầu, dường như rất hài lòng với biểu hiện của ta, nhưng không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy cái cong môi của nàng cất giấu mấy phần rét lạnh.

Ngay sau đó nghe nàng nói.

“Qua hai tháng nữa là tới quý nở rộ của sơn trà, ngươi biết nên trông nom như thế nào không?”
Uây, hoa sơn trà? Cài này bọn họ đâu có nói với ta.

Ta suy nghĩ, trả lời.

“Hẳn là tưới tiêu nhiều…!và xới đất?”
“Ha.”
Viên chủ cười lạnh, đứng dậy từ từ đi tới trước mặt ta.

“Bước đầu ủ phân, giống khỏe gieo nhiều, giống kém khỏe gieo ít, giữ cho đất luôn ẩm, đợi đến khi kết thành nụ, thì dùng bút lông điểm nước lên, ba ngày một lần, tiếp tục tưới kèm phân nước.

Những điều này, ngươi lại không biết?”
Ta giải thích.

“Viên chủ, Thập Thất chỉ phụ trách ruộng thược dược và hải đường, những thứ còn lại chưa từng tiếp xúc, cho nên…”
“Ruộng sơn trà cũng quan trọng không kém Hồng Cẩm Viên, hôm nay ngươi cũng đã gặp, lại không tìm hiểu về nó?”
Nàng lạnh lùng nhìn ta, giọng điệu đè thấp, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Xem ra phải dạy dỗ lại từ đầu mới được.”
Thật ra nếu suy nghĩ những lời này của nàng, sẽ nghe ra có thâm ý khác.

Nhưng giờ phút này ta đã không còn đặt sự chú ý vào nội dung câu chuyện.

Lúc đầu ta chỉ hoài nghi, bây giờ nghe kỹ thì, giọng nói này…!đúng là giống y như quận chúa a, hơn nữa không chỉ đơn thuần là giọng nói, ngay cả ánh mắt cũng giống! Người này…!sẽ không phải là con rơi của lão vương gia đi! Hoặc là…!
Bộ dạng ta sợ hãi cả kinh: Tần Hương chính là quận chúa cải trang?!
Không không, sao có thể, quận chúa bây giờ phát bệnh vẫn còn đang nằm liệt giường cơ mà, sao có thể…!ta không nhịn được nhìn về phía sau tai của viên chủ, nghiêm túc phân biệt.

“Hỗn xược.”
Bạch y nhân trước mặt chú ý thấy ánh mắt của ta, chân mày nhướng một cái, không vui nói.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Nguy rồi, nhất thời tập trung ta quên mất.

Ta không kịp nhìn được gì thêm, vội vàng cúi đầu giả vờ sợ hãi.

Một vị viên chủ lãnh ngạo không cho phép nửa điểm bị xâm phạm, lạnh lùng phất tay áo, liền bỏ xuống một câu.

“Phạt ngươi lập tức ra suối xách mười gánh nước, cuốc thêm mười thửa ruộng, trước khi làm xong không được nghỉ ngơi.”
Không phải chứ! Ta bi ai nói.

“Nhưng mà viên chủ, cũng sắp tới giờ cơm rồi.”
Có thể đợi ta ăn cơm rồi mới làm được không.

“Vậy sao.”
Nàng thế nhưng âm trầm nheo mắt lại.

“Vậy để ngày mai ăn luôn một thể cũng được.”
Người này tuyệt đối không phải quận chúa! Nội tâm của ta bị vạn tiễn xuyên qua.

Sớm biết như vậy đã không xem thường mạo hiểm, rước lấy kết cục này a! Còn tiếp tục như vậy, sợ rằng cũng sẽ đến ngày ta trở thành đống xương trắng kia!
Lòng ta tràn đầy bi thương trở lại mảnh ruộng, cày cuốc đến chiều.

Lão đại lén nhét cho ta cái bánh bao, nhưng cũng không cầm cự được bao nhiêu, đến lúc trời chập tối, ta mệt mỏi nằm phịch xuống.

Chính là choáng váng mặt mày một phen, trong vườn lại nghênh tiếp thêm vị nhân vật lớn.

Ngân San Lan mang theo hầu gái với tên Lãnh công tử đi thăm thú chỗ chúng ta.

“Nè, tên kia.”
Ngân San Lan hiển nhiên đi về hướng ta, ánh mắt lại đảo khắp nơi, sau khi nhìn thấy ta, bước thêm vài bước liền đứng lại, kiêu ngạo chỉ vào mặt ta.

Sau đó nhìn thấy chữ thêu trên y phục ta, lại đổi giọng.

“Cẩm Thập Thất, sao rồi, có siêng năng làm việc hay không?”
Nàng tới là cười trên sự đau khổ của ta đi.

Ta buồn bã nói.

“Tiểu thư, Thập Thất cũng sắp mệt chết luôn rồi.”
“Hừ, đáng đời, ai kêu ngươi lúc đầu sắc đảm bao thiên, giờ đã biết lỗi chưa.”
Tiểu thư nào đó đắc ý hất cằm lên, vừa dứt lời, người xung liền thay đổi sắc mặt.

“Cái gì?!”
Lãnh Tiêu một bên liền tức giận tiến lên, trách mắng.

“Ngươi cư nhiên làm chuyện vô lễ với tiểu thư?!”
Ta còn chưa mở miệng giải thích, Ngân San Lan liền như kiểu hắn đúng là phiền chết, trực tiếp vượt qua đi tới bên cạnh ta, không thèm quan tâm ánh mắt người khác, bưng mặt ta lên nhìn, sau đó xì cười một tiếng.

“Đúng là mệt mỏi sắp chết rồi, gương mặt xinh đẹp này cũng không còn chút máu.

Đã ăn tối chưa?”
Vừa nghe thấy câu này, ta lập tức quẳng hết tất cả băn khoăn trong lòng nổi lên gương mặt đáng thương, nước mắt lưng tròng nói.

“Vẫn chưa, ngay cả cơm trưa cũng chưa được ăn đây.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.