Đọc truyện Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly FULL – Chương 21: Phiên Ngoại Câu Chuyện Lễ Trung Thu
Đêm trung thu, trong Tấn vương phủ, dưới tàng cây trong vườn hoa đều treo lồng đèn khắp nơi, ánh sáng vàng ấm áp trong vườn rọi lên những bộ y phục.
Phi Hoa hỗ trợ dọn trà, rượu và trái cây lên, hai mắt liền sáng lên nhìn chằm chằm mấy cái bánh trung thu.
Nhưng nàng hứng thú, chính là những hình vẽ bên trên mặt bánh.
“Tên nam nhân này xấu tệ!”
Tiểu vương gia cũng nhìn chằm chằm giận dữ nhả ra một câu.
“Nên in hình tỷ ta mới đúng!”
Phi Hoa yên lặng cho hắn cái liếc mắt, cảm thấy bám váy tỷ tỷ này nọ đúng là đáng ghét.
Vương triều Đại Việt cho tới nay đều duy trì một truyền thống, chính là vào dịp lễ trung thu, sẽ lựa chọn những nhân vật trong nước được yêu thích được chào đón nhất, sau đó in lên mặt bánh trung thu đem bán.
Những mùa trung thu trước đều là in hình của đế vương, nhưng bỗng đến năm ngoái hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ, nói sau này chỉ lựa chọn những nhân vật ưu tú trong dân gian làm đại biểu.
Tấm lòng nhân hậu, phút chốc được ca tụng trong khắp dân gian.
Vì vậy trung thu năm nay, cuộc bỏ phiếu bầu chọn nhân vật được tổ chức trước một tháng, không ngoài suy đoán, quận chúa Tấn An trúng tuyển hình tượng nhân vật “Ánh trăng nói hộ lòng ta” với số phiếu bầu chọn cao nhất.
Mắt thấy phòng chính sự bắt đầu chuẩn bị khuôn hình, trung thu năm nay bánh trung thu quận chúa sẽ bán đắt đây, bỗng quận chúa đứng ra lấy lý do có mạng xung khắc để từ chối, dân chúng đành phải lựa chọn người khác.
Sau đó, tác gia được mến mộ Tiêu Dao Tử việc nghĩa không từ tiếp nhận.
Trong những người yêu thích sách của hắn, có sự ủng hộ mạnh mẽ đến từ Tiền thiếu gia con nhà giàu nhất nước, phòng chính sự mời được họa sĩ và thợ bánh nổi tiếng nhất đương triều đã thoái ẩn tái xuất giang hồ, chế tạo ra khoảng vài chục khuôn bánh trung thu tinh xảo thần thái sinh động, cũng xuất hàng tới các phân xưởng danh tiếng.
Bánh trung thu Tiêu Dao, chính là ra đời như thế.
Bánh trung thu Đại Việt được chế tạo vô cùng tinh tế, mặt ngoài rất được chú trọng, nhưng các loại nhân bánh thì tương đối ít, có bốn loại đơn giản: nhân thập cẩm, nhân hạt sen và trứng, nhân dưa gang, nhân mứt táo.
Nhưng sẽ không được ghi ra như vậy, mà sẽ dùng hình thái trên mặt bánh để phân biệt.
Ví dụ nhân thập cẩm, thì Tiêu Dao sẽ cầm một miếng thịt hình tư vuông, nhân hạt sen và trứng, thì Tiêu Dao sẽ cầm một cái lòng đỏ trứng hình tròn…!do bánh được nhiều phân xưởng sản xuất, nên hình dạng mỗi bánh cũng rất đa dạng.
Vì vậy, lúc này trên bàn liền bày đủ mọi loại tư thế của Tiêu Dao đại nhân.
Phi Hoa nhìn những cái bánh có hình người mà nàng sùng bái, cảm động muốn khóc.
Quả thật hạnh phúc sướng người!
“Quận chúa, thành thật cảm tạ ngươi…”
Đa tạ ngươi khẳng khái từ chối, ta mới có được phúc lợi lớn a~~~ nàng nâng cái bánh nhân dưa gang nặng nửa ký lên, cảm thấy dáng vẻ Tiêu Dao đại nhân bên trên quả thật anh tuấn.
“Thật không hiểu nổi tại sao các ngươi đều thích hắn.”
Tiểu vương gia lại bắt đầu phẫn uất.
“Một tên thư sinh yếu đuối, giống như nữ nhi vậy, chẳng có lấy một xíu khí khái nam nhi nào.”
Phi Hoa: “Bây giờ mấy cô gái đều thích loại nam nhân tài hoa phong lưu văn nhã trắng nõn này không đó.”
Chính ngươi cũng thế còn gì, ví dụ như Thiện Trung.
Câu sau Phi hoa không dám nói ra mồm, chỉ ác ý giễu cợt trong lòng một phen, lại bẩn bựa nói.
“Tiểu vương gia ngươi có thời gian nên học một xíu về ngâm thơ vẽ tranh, đừng cả ngày chỉ biết huơ đao múa kiếm, hù cho cô nương nhà người ta chạy mất.”
“Uây Đại Hoa ngươi đúng là thích tên nam nhi đó rồi, nơi đâu cũng bảo vệ!”
Quận chúa một bên lạnh lùng nhìn các nàng cãi nhau bỗng nhiên lên tiếng.
“Đại Hoa, đi lột bưởi đi.”
Lời vừa dứt, Phương thị nữ trung thành cẩn cẩn đứng một bên liền nhét nguyên trái bưởi thiệt bự vào ngực nàng.
Phi Hoa ngẩn người, lập tức ôm trái bưởi sang một bên, sau đó trổ tuyệt chiêu “Khoái đao thập nhị thức” đã khổ luyện để năm đó quyết đấu với người ta ra dùng, loáng cái trái bưởi đã được lột xong, lóc lớp vỏ trắng ra, tét một múi dâng lên đặt bên cạnh quận chúa.
Tay ngọc quận chúa đưa ra, ưu nhã bóc một góc bưởi ngay ngắn đẹp mắt, khóe miệng nâng lên độ cong mấy phần mê người.
“Đại Hoa, châm trà cho bổn cung.”
“A.
Dạ được.”
Ngược lại ân cần chuẩn bị trà.
“Đại Hoa, đi bưng dĩa nho lên đây.”
Nhìn gương mặt tuyệt đẹp kia mỉm cười, trong lòng Phi Hoa nảy sinh quái dị, nhưng cũng đè nén lại nghe căn dặn chạy xuống nhà bếp, không ngờ vừa làm xong hết thảy, một vị quận chúa lại nằm nghiêng trên sạp dài, rất chi lười biếng còn phong tình vạn chủng ngoắc ngoắc ngón tay.
“Đại Hoa, qua đây, bóp vai cho bổn cung.”
Bóp vai thôi phải bày ra tư thế yêu mị như thế hả! Quận chúa ngươi đừng hăng hái cản trở ta thưởng thức Tiêu Dao đại nhân như vậy a! Hơn nữa chẳng phải Đại Phương đang đứng ngay bên cạnh ngươi sao, bóp vai bóp chân này nọ kêu nàng làm được rồi!
Quả thực không cần gọi tiểu vương gia tới cũng được mà, không nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ phẫn hận của hắn sắp đâm thủng gương mặt ta rồi sao!
Trong lòng Phi Hoa tràn đầy oán niệm, có chút không tình nguyện đi lại đứng sau quận chúa, xuyên qua kẽ hở lén chớp mắt.
Đại Phương một bên vừa châm thêm trà.
“Mắt ngươi bị làm sao vậy.”
Phi Hoa: “…..”
Nhu mì trả lời: “À, vừa rồi bị gió thổi trúng có chút xót…”
Tiểu vương gia ăn đủ giấm chua tức giận.
“Dễ dàng bị gió thổi cho ra nước mắt nhất định là người không có định lực, sẽ thường xuyên bị sắc đẹp cám dỗ không chút do dự ruồng bỏ quy tắc làm người cùng hành vi mẫu mực, cam tâm cho người ta khống chế.”
Ruồng bỏ quy tắc làm người ra sức bóp vai cho mỹ nhân Phi Hoa cao lãnh cười.
“Nói năng tùy tiện.”
Khóe miệng quận chúa khẽ câu lên không dễ gì nhận thấy.
Một tay chống đầu, nheo mắt hưởng thụ lực đạo đấm bóp thích hợp của người phía sau.
Nửa nén hương trôi qua, được thủ pháp cao siêu làm cho tinh thần sảng khoái vui thích, liền cũng đại phát từ tâm, muốn ban thưởng.
Vì vậy ôn nhu hỏi: “Đại Hoa, ngươi thích nhất là bánh trung thu nào, hửm?”
Phi Hoa bất thình lình bị giọng nói ôn nhu dọa cho giật mình, sau khi định thần, có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Quận chúa đây là đại phát từ tâm muốn thưởng cho nàng sao? A, không uổng công nàng dùng võ công tuyệt học của môn phái để đấm bóp cho nàng ấy!
Nàng mừng rỡ nhìn lên mặt bàn, nhưng lại cảm thấy hình như cái nào nàng cũng thích.
Dù sao phiên bản trong vương phủ chỉ toàn những bản hoàn hảo nhất…!
Lúc này, tiểu vương gia một bên lại xen vào.
“Tiêu Dao Tử cầm cái trứng ở đằng trước kia cũng không tồi.”
Phi Hoa lười để ý hắn.
Do dự một hồi, cuối cùng chỉ vào cái bánh trung thu Tiêu Dao cầm trái dưa gang.
“Ta thích nhất cái này!”
“Nga? Vậy sao…”
Trong lúc người nào đó còn đang do dự chưa quyết định được, quận chúa đại nhân ở một bên cười mỉm chi cũng biến mất, mắt phượng hẹp dài hiện ra hàn quang u ám, khiến Đại Phương hiểu rõ mọi chuyện thân hình cũng phải run lên.
Quả nhiên, vẫn thấy rất khó chịu…!
Quận chúa cười lạnh cầm dao lên, đưa về hướng cái bánh trung thu được chọn kia.
Ánh mắt Hoa nào đó chuyển từ nóng bỏng mong đợi sang kinh hãi run sợ, cuối cùng biến thành bi thương kinh hoàng, nàng ngắm ngay gương mặt tên nam nhân trên bánh trung thu làm trung tâm, cắt cái bánh ra thành mấy khối trông rất dữ tợn.
Quả là thê thảm! Phi Hoa không còn nhìn thấy mặt Tiêu Dao đại nhân đâu, lấy làm cạn lời.
“Rồi, nếm thử đi.”
Quận chúa nào đó ôn nhu mỉm cười.
Những mùa trung thu sau, Tiêu Dao Tử liền rưng rưng sáng tỏ, sau này không tham dự tuyển cử trung thu nữa.
Mà càng về sau, không hiểu sao ai cũng rối rít xin cáo lui, cuộc bầu cử truyền thống cũng không thể tiếp tục kéo dài.
Bánh trung thu Đại Việt thay đổi hằng năm, rốt cuộc thay đổi thành hình thức rất đơn giản thô sơ như ngày nay, trực tiếp in tên nhân bánh lên trên, nhưng chủng loại nhân bánh thì ngược lại ngày càng đa dạng hơn.
Đến mùa trung thu, các xưởng bánh lớn liền tranh nhau đưa ra món bánh khẩu vị độc nhất của xưởng mình, nhất thời trở thành trào lưu ganh đua, bánh trà bày ra rực rỡ đủ loại, tầng hoa văn cũng không nhiều, sôi nổi không thôi…!
Đêm trung thu rằm tháng tám, là đêm người thân đoàn tụ, cố nhân gặp lại.
Giữa niềm vui rạo rực hân hoan này, mọi nhà cùng nhìn lên vầng trăng sáng, ăn miếng bánh trung thu khác biệt nhau.
– ———————–
Quận chúa: (mỉm cười yêu dị) lại dám trước mặt bổn cung si mê nhìn chằm chằm gương mặt người khác, còn chảy cả nước miếng?.
Đọc truyện tại || TRÙMt ruyện.
com ||
Đại Hoa: Ta, ta có nhìn ai đâu a, chỉ đơn thuần thèm ăn bánh trung thu thôi mà.
Quận chúa: (u mịch) vậy sao, vậy lần này phạt ngươi trò, ăn bánh trung thu đi.
Đại Hoa: (kinh dị) hả? Ăn bánh trung thu?
Quận chúa: Người đâu, bưng lên.
Đại Phương trung thành cẩn cẩn bưng hộp thức ăn lên: Ở đây có bánh nhân ớt dứa củ cải, bánh nhân thịt heo với xoài, bánh nhân hẹ với mù tạc, bánh nhân đậu bắp dưa gang, bánh nhân dưa hấu với trứng cá, còn có bánh nhân gừng với hành tây…!
Đại Hoa nổi giận lật bàn: Tại sao lại có nhiều loại bánh trung thu S đến vậy!
– — —- —-
(*)Cái tựa đầy đủ là: Phiên ngoại lễ trung thu, ghi chép diễn biến câu chuyện về bánh trung thu.
Ta thu gọn lại thành mấy chữ như các ngươi đã thấy đó.
Thực ra thì đọc xong các ngươi cũng biết hết nội dung mà, nên ta để vậy cho gọn tiêu đề, nếu các ngươi bắt bẻ thì ta ghi ra đầy đủ ở đây hen, xem như ta đã giao phó rồi đó.
*xách quần chạy*.