Âm Quan Minh Thê

Chương 47: Cây không động,mà lòng người động


Đọc truyện Âm Quan Minh Thê – Chương 47: Cây không động,mà lòng người động

Thời gian dần dần trôi 3 ngày,trong 3 ngày này,tôi vừa uống nước bùa
của Thẩm Trường Thu,vừa tuy luyện ngũ hành thuật,cũng coi như đã linh
hội được sơ qua

Ngũ hành thuật,nói trắng ra là sự chuẩn bị cho ngũ hành pháp trận mà Thẩm Trường Thu nói

Liên quan đến tu luyện “ kim”,tôi lựa chọn tu luyện kim đầu tiên.Khi tôi dùng tâm lực khống chế được đồng xu Thẩm Trường Thu cắm vào trong cây
bay ra không trung,ông ta sẽ gật đầu tính là thông qua

Còn về “ mộc”,tôi không có cách nào làm cho đám cây cỏ hoang vu kia sống lại,làm cho một cái cây bé xuất hiện dấu vết của khô héo,một vùng lá
xanh bị tâm lực của tôi hóa thành lá thu,Thẩm Trường Thu sẽ gật đầu.

Còn về “ thủy”,tôi đương nhiên không thể hô mưa gọi gió như Thẩm Trường Thu,có điều tôi lại nghĩ ra một cách,đó chính là dùng máu tươi của mình làm vật trung gian,tôi vô cùng quen thuộc máu của mình.do đó,về mặt này tôi koong có tốn quá nhiều công phu

Còn về “ hỏa” thực ra lúc tu luyện trong quá khứ,Dư Thiên Hòa có truyền
thụ cho tôi cách sử dụng của ‘ý niệm chi hỏa’,vì vậy đã trực tiếp thông qua,còn về ‘tam muội chân hỏa’ mà Thẩm Trường thu nói,chí ít thì bây
giờ cũng không phải là thứ mà tôi có thể tiếp xúc được

Về “ thổ” tôi không có cách nào dùng suy nghĩ để xây dựng nên một căn
nhà,nhưng dù sao cũng đã dùng tâm lực khống chế bùn đất mềm nặn thành
một người đất giống Thẩm trường thu đến 70%,ông ta tức giận trực tiếp
lấy cây gậy gõ vào đầu tôi

“cậu là thuần dương chi nhân,trên phương diện tu đạo bản thân có ưu
thế,chỉ đáng tiếc sư phụ trước đây của cậu đạo hành quá kém,không thể
truyền đạt đạo thuật cao siêu hơn cho cậu,cũng may bây giờ tôi đã nhìn
trúng cậu,nếu không hạt giống như cậu đã bị phá hủy rồi’


Dư Thiên hòa truyền đạt hết kĩ năng hiểu biết của ông ấy cho tôi,đó là
ân sư của tôi,bất kì đồ đệ nào cũng không muốn sư phụ mình bị kẻ khác
chỉ chỉ trỏ trỏ,chỉ có điều so với lão quái vật Thẩm Trường Thu này,đạo
hành của Dư Thiên Hoad quả thật có chút thua kém

“ bây giờ,ngũ hành thuật đã chạm đến bước đầu,chỉ là thiếu sự điêu
luyện,chuyện này,tôi cũng không thể giúp cậu,chỉ có thể để cậu ngày
tháng sau này từ từ tu luyện”

Sau đó,sắc mặt ông ta nghiêm túc nói: “ Đỗ Minh,tôi bây giờ đã dạy cho
cậu bí kíp của mình,cho dù cậu có thừa nhận hay không,tôi đã trở thành
một nửa sư phụ của cậu.Nếu như có mọt này,tôi thật sự chết rồi,tôi hi
vọng cậu có thể chăm sóc tốt cho cháu gái của tôi,đây không còn là giao
dịch ban đầu của chúng ta nữa,mà đó là một lời hứa”

Lúc nói câu này,trên mặt ông ta hiện lên một tia ê chề mà trước nay tôi
chưa từng thấy,cho đến lúc này tôi mới nhận ra,tên ác ma giết người
không chớp mắt này,thực là cũng là một ông già tuổi xế chiều

Với những gì ông ta nói,tôi trả lời: “ đầu tiên,Dư Thiên Hòa là ân sư
duy nhất của tôi,ông dạy tôi ngũ hành thuật,chẳng qua là vì tôi là người duy nhất có thể bảo vệ cơ thể của cháu gái ông,tôi nhất định sẽ làm.
Nhưng đây không phải là vì giao dịch,mà cũng không phải vì lời hưa,mà là vì tôi nợ ông ân tình”

Trên mặt ông ta nở một nụ cười khổ,lắc đầu: “ tùy cậu giải thích,tóm
lại,cậu có thể chăm sóc tốt cho cháu gái của tôi,thì tôi không còn gì
bận lòng nữa”


“ được rồi,thời gian cũng đến rồi,bây giờ cậu đã có lĩnh hội về ngũ hành thuật,tôi cũng lợi dụng số thời gian ít ỏi còn lại,chỉ cho cậu một chút võ cổ”

Thẩm Trường Thu không bàn cãi lời hứa và tình người với tôi nữa,ông ta
nói: “ Đỗ Minh,tuy cậu đã luyện võ cổ,nhưng nhìn từ một người của đạo
gia chân chính,chút công phu đó của cậu còn không bằng con mèo ba
chân,chỉ là trông mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi,những cái
khác hoàn toàn không đáng nhắc đến’

Nghe ông ta nói như vậy,tôi lập tức lấy lại tinh thần,ông ta bây giờ còn muốn chỉ võ cổ cho tôi,chuyện này vượt ra khỏi dự liệu của tôi

Lúc này,tôi đột nhiên cảm thấy một nguồn sức mạnh rất mạnh mẽ tỏa ra từ
trên người Thẩm Trường thu,nhất thời,khu rừng cây vốn dĩ đang yên tĩnh
đột nhiên nổi gió,cây cối xung quanh liên tục xòa xạc trong gió

“ Đỗ Minh,nói với tôi,cậu đã nhìn thấy cái gì?” Thẩm Trường Thu nhìn cây cối đong đưa,hỏi tôi

Tình cảnh trước mắt rất đơn giản,rõ ràng chính là gió thổi cây cối rung
rinh,nhưng tôi nghĩ,Thẩm Trường thu hỏi như vậy,tôi nhất định không thể
trả lời như vậy,bằng không ông ta sẽ lại bảo tôi nông cạn không động não

Tôi suy nghĩ một hồi,sau đó nghiêm túc trả lời: “ cây không động,mà là lòng người động”

Lúc này ông ta đang dùng khí trong võ cổ,mới làm cho nổi gió,vì vậy,
làm cây rung động thực sự không phải là gió,mà là bản thân ông ta


Tôi rất hài lòng với câu trả lời này,nhưng mà,Thẩm Trường Thu lại không cho là như vậy

Tôi nhìn cơ thịt trên mặt ông ta rõ ràng có chút cứng đờ,ánh mắt có chút không vui nhìn tôi,môi hơi mấp máy,dường như là muốn nói gì đó,nhưng
lại không thể nói ra

“ người trẻ tuổi,cạu không nên vội vàng cướp lời người già như vậy” qua một lúc,ông ta mới ho ngượng ngùng một tiếng

Nhìn dáng vẻ này của ông ta,tôi không khỏi cười thầm trong lòng,dù gì
trước mặt lão già cao hơn tôi về tuổi tác lẫn đạo hành này,hậu bối như
tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ bối rối của ông ta,cũng có thể xem là một
chuyện vô cùng hiếm có rồi

Rất nhanh,Thẩm Trường Thu đi thẳng vào vấn đề nói: “ võ cổ chia thành
lực và khí hai giai đoạn khác nhau,trong võ cổ,lực phát ra từ tâm,tác
dụng với tứ chi,nếu như nói chỉ là dùng để phòng trừ ngộ nhỡ võ tòng đả
hổ,hoặc giành huy chương vàng trên thế vận hội,vậy thì đối với cậu,tuy
luyện đến trình độ này của lực đã đủ rồi,nhưng cậu là một đạo sĩ,sau này vẫn cần bảo vệ rất nhiều người cần bảo vệ,cậu phải đối diện với rất
nhiều quỷ quái và người của tà môn,nếu như chỉ là lực đơn thuần,hiển
nhiên là không đủ”

“trong võ cổ,khí ngưng tụ ở đan điền,vững tâm,tập trung suy nghĩ,mọi thứ sẽ thuận lợi,trong võ cổ khí là cảnh giới cuối cùng,đồng thời cũng là
cảnh giới không thể không lĩnh hội của người tu đạo cao cấp.rất nhiều
lúc,tuy đạo hành của cậu không bằng người khác,nhưng khí của cậu lại cao hơn một chút,vậy thì lsuc quyết đấu với hắn,phần thắng cũng sẽ cao hơn
được một phần

Lúc nói chuyện,tôi thấp thoáng cảm thấy một luồng khí tỏa ra từ trên người Thẩm Trường Thu

Luồng khí này không ngừng lớn mạnh,không ngừng gia tăng,sau đó đột nhiên phát ra khỏi người ông ta,trực tiếp bay ra ngoài chặt đứt một thân cây
cách đó khoảng 10

“ khí phát ra bên ngoài,thì có thể hình thành tính thực chất của lực sát thương,.bây giờ,tôi dạy sâu hơn cho cậu về khí trong võ cổ,hi vọng

cajaucos thể lĩnh hội được nhiều hơn từ trong đó’ Thẩm Trường Thu nói
xong,sắc mặt lập tức khôi phục lại sự nghiêm túc,bắt đầu nghiêm túc dạy
tôi

Thời gian chớp mắt đã ba ngày,ba ngày nay,tôi dường như không phải làm gì,toàn tâm lĩnh hội khí

Trên thế giới này,khắp nơi có thể thấy bóng dáng của khí,gió thổi trong
rừng cây là khí,người hít vào thở ra cũng là khí,tâm lý của người trong
lúc vui hoặc giận cũng tạo thành khí,chỉ là những khí này là chúng ta dễ dàng chạm được nhất,,cũng dễ bị thờ ơ nhất,chỉ bởi vì quá bình thường

Nhưng mà,nếu như người tu đạo lĩnh hội về khí của mình,vậy thì,khí trông rất bình thường ở bên ngoài sẽ khác,giống như Thẩm Trường Thu,có thể
mượn gió để dùng

Sau qua thông qua vô số lần thực nghiệm,tôi đánh ra một chưởng,một
luồng khí mang theo mạnh mẽ phóng ra cùng với gió,rơi lên thân một cái
cây cách tôi một mét,cái cây này rõ ràng là đã bị rung rinh,thân cây bị
lưu lại một dấu bàn tay rất rõ ràng của tôi

“ trong thời gian chưa đến 7 ngày,cậu có thể lĩnh hội được ngũ hành
thuật,chạm đến cửa ngõ khí của võ cổ,đây đã là một chuyện rất hiếm có
rồi,tôi cũng không còn gì có thể dạy cậu nữa
Thẩm trường thu nhìn dấu bàn tay trên thân cây,có chút vui mừng
nói,nhưng không biết vì sao,trong ánh mắt ông ta lại lóe lên một tia u
ám

Trong rừng cây yên tĩnh,lúc này đột nhiên có rất nhiều tiếng chim hoảng
hốt kinh hãi đang bay,một trận gió lạnh thổi ra từ rừng cây,làm cho tôi không nhịn được mà ớn lạnh

“ thẩm lão gia,sao vậy?” trrong lòng tôi có chút bất an,tôi nhìn Thẩm Trường Thu hỏi

Thẩm trường thu lúc này đã phòng bị,ông ta mấp máy môi,sắc mặt trầm trọng nói: “ chúng…cuối cùng cũng tìm đến rồi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.