Đọc truyện Âm Quan Minh Thê – Chương 209
Răng rắc
Lúc này cây gậy trong tay Thành Khởi Phong đã nứt vỡ hoàn toàn,vì
thế,thanh kiếm gỗ đào của đàm bính khôn ko còn trở ngại nào nữa,lập tức
đâm thẳng vào yết hầu ông ta
Nhát kiếm này quá gần quá gần,gần đến nỗi chỉ cần chớp mắt,liền có thể
đâm thủng yếu hầu của thành khởi phong,chặt rơi đầu ông ta
Lúc khai chiến vẫn còn tự tin đầy mình thế mà sắc mặt lúc này của thành
khởi phong tái mét,rất nheieuf mồ hôi lạnh toát ra từ trên mặt chảy
xuống
Trừng mắt nhfin ông ta sắp chết dưới lưỡi kiếm của đàm binh khôn,âm quan moon chủ vốn dĩ đứng trên đầu rồng nhìn xuống đã biến mất tăm rồi
Giây tiếp theo,thân hình ông ta hóa thành một luồng khí đen,tiến gần đến trước mặt thành khởi phong
Răng rắc
Kiếm của đàm bính khôn đã đâm xuống,nhưng nhát kiếm này ko đâm vào yếu
hầu thành khởi phong,lúc này,âm quan môn chủ dơ tay ra,ngăn lại thanh
kiếm
Thanh kiếm đâm vào lòng bàn tay âm quan môn chủ,nhưng lại ko tạo ra bất
kì sự tổn thương nào,ngược lại,thanh kiếm đó nứt vỡ,hóa thành tro bay
khắp nơi
“ am quan môn chủ,đây là trận đấu giữa chúng tôi,giữa chừng ngài ra tay là có ý gì?”
Nhìn thấy thanh kiếm của mình đã tan tành,đàm bính khôn hét lên với am
quan môn chủ,một ngụm máu đen cũng đồng thời phun ra từ miệng ông ta
‘ đa tạ môn chủ ra tay tương trợ”
Lúc này,sắc mặt của thành khởi phong còn chút sợ hãi,cảm giác đi về từ quỷ môn này làm hắn có chút sợ hãi
“ đàm trưởng lão,chúng ta chỉ tỉ thí chút mà thôi,việc gì phải chơi cực đoan đến thế”
Thành khởi phong nhìn đàm bính khôn,ngực đập dồn dập
Đàm bính không cuối cùng không có cách nào ngăn cản sự trấn áp đến từ
tích thi khí,lúc ông ta quyết đầu với thành khởi phong,tích thi khí đồng thời cũng đã xâm chiếm cơ thể ông ta,nếu như âm quan môn chủ ko ra tay
giúp đỡ,vậy thì thành khởi phong đương nhiên sẽ chết dưới thanh kiếm,còn đàm bình khoon đồng thời cũng bị thi độc xâm hại,cuối cùng cũng chết
thảm
“ hừ…các ngươi huy động toàn lực tấn công quỷ mộ môn,lão phu thân là
trưởng lão của quỷ mộ môn,chẳng nhẽ ko thể liều mạng tương trợ?”
Đàm bính khôn phẫn nộ với thành khởi phong,ông ta nói xong,thì máu đen chứa đầy thi độc không ngừng phun ra từ miệng
“ bản tôn hôm nay đến quỷ mộ môn,koong hề muốn tấn công ngươi,chỉ là muốn gặp người bạn cũ đã lâu chưa gặp”
m quan môn chủ mở miệng rồi nói với đàm bính khôn: “ bính khôn,bảo đệ tử của ngươi dừng tay,ta sẽ giải tích thi khí trong người ngươi,bằng không quỷ mộ môn sẽ không còn bóng người”
Những lời này của âm quan môn chủ rất lạnh lùng,ko hề có biểu cảm gf,nhưng ngập tràn sự uy hiếp,cảnh cáo
Vũ minh uyên quỷ mộ môn chủ đến nay vẫn chưa từng hiện thân,có âm quan
môn chủ ở đây,quỷ mộ môn cho dù thế nào cũng khó vượt qua sự tấn công
của âm quan môn,nếu cứ tiếp tục tàn sát,,chắc chắn chết rất thảm
“ ngài tìm môn chủ chúng tôi…. Là vì chuyện gì?
Đàm bính khôn không trả lời ngay,ông ta ngồi xuống dưới đất,không ngừng nôn máu,rồi hỏi am quan môn chủ
m quan môn chủ từ từ dơ tay ra,chỉ vào long vương phía sau: “ đây là món quà ta chuẩn bị cho ông ấy’
Món quà? Lẽ nào lần này âm quan môn chủ đến đây,là định lấy long vương
làm món quà chúc mừng,tặng cho quỷ mộ môn,vậy nếu đã như vậy,vừa nãy hà
cớ gì phải đánh đến bạt mạng như thế
Oán hận trên mặt đàm bính khôn từ từ thu lại,ông ta nhìn chằm chăm vào
long vương phía sau,dương như lập tức hiểu ra điều gì đo,lập tức vẫy tay về phía đam đông
Dưới sự chỉ thị của đàm bính khôn,đệ từ của quỷ mộ môn lần lượt lùi
về,còn người âm quan môn cùng dừng tay lại,ngắt quãng trận chiến
m quan môn chủ ko nói thêm gi,mông luồng tâm lực lập tức tỏa ra từ trên người ông ta,sau đó bao trùm lấy đàm bính khôn
Aaaaaa
Lúc ày,đàm bính khôn hét lên thảm thiết,khoảnh khắc tâm lực chui vào cơ
thể,bắt đầu có nhiều hắc khí tỏa ra từ người ông ta,cùng với hắc
khí,mạch máu đen trên người đàm bính khôn từ từ khôi phục lại bình
thường,cơ thể có huyết sắc hơn,chỉ có điều vẫn còn trọng thương
“ đa tạ”
Đàm bính khôn hít sâu một hơi,không có chút cam tâm nói ra hai từ với âm quan môn chủ
“ vũ minh uyên,60 năm bể dâu đã qua,hôm nay,bản tôn đến chào hỏi đao môn các ngươi,nhưng ngươi đóng cửa ko chịu ra,hơi có chút thất lễ”
m quan môn chủ ko quan tâm đến đàm bính khôn,nói về phía bên trong quỷ
mộ môn,âm thanh cua ông ta rõ ràng ko lớn,nhưng lại vang vọng trong
không gian ko ngừng
m quan môn chủ nói xong,ngoài kinh động đến chiêm muông trong rừng,thì
ko còn có sự đáp trả nào nữa,còn đệ tử hai bên ở xung quanh cũng ko dám
nói lung tung,hiện trường bây giờ vô cùng tĩnh mịch
Tích thi khí lan tỏa trên mặt âm quan môn chủ,làm tôi nhfin ko rõ biểu
cảm lúc này của ông ta,nhưng tôi vẫn co thể cảm nhận được rõ ràng,trên
người ông ta có chút sự ko kiên nhẫn được nữa
“ trầm thiên phàm,60 năm nay,bản tôn vẫn luôn nghĩ đủ các loaji phương
thức ngươi sẽ gặp mặt ta,không ngờ lại tự mình đến đây hôm nay,nhưng bản tôn lại không thể ra mặt nghênh tiếp”
Đúng lúc này,một âm thanh già nua phá vỡ sự tĩnh mịch,một hồn ma đột
nhiên thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân,từ từ đi ra khỏi đám người,đi đến trước mặt âm quan môn chủ
Nhìn thấy linh hồn này,tất cả mọi người trong quỷ mộ môn đều cúi người cung kính nói:” bái kiến môn chủ”
Hồn ma áy hơi gật đầu với mọi người,sau đó nhìn trầm thiên phàm,có một
trận gió lạnh thổi đến từ sau lưng ông ta,thổi vào chiếc áo khoác của
trầm thiên phàm,lộ ra khuôn mặt âm u tà mị gầy gò của ông ta
Nhìn rõ dáng vẻ của trầm thiên phàm xong,trên mặt hồn ma kia nở một nụ cười:” thật ko ngờ,60 năm ko gặp,ngươi chả thay đổi gì”
“nhưng ngươi,lại biến thành một tên chỉ có thể dựa vào hồn ma để truyền đạt ý chí” trầm thiên phàm nói
Hồn ma này rất yếu,cho dù chỉ là một chút dương khí bên ngoài hơi nặng một tý,cũng đủ làm cho hắn hồn bay phách tán rồi
Nhưng mà,trầm thiên phàm ko hề có chút khinh bỉ với hồn ma này,bất kì ai xung quanh cũng ko dám to gan xem nhẹ linh hồn này,bởi vì linh hồn này
đang đại diện cho,ý chí của quỷ mộ môn chủ Vũ minh uyên
Trên mặt hồn ma kia nở một nụ cười khổ,ánh mắt hắn thu về,quay người
nhìn long vương,cuối cùng là nhìn lên người tôi,làm tôi ko nhịn được
nổi hết cả da gà
“ bái…bái kiến môn chủ” tôi vội vàng cung kính nói
Môn chủ gật đầu,ông ta nhìn tôi bằng một ánh mắt ẩn chứa ý gì đó rất sâu sắc,ánh mắt ko rời khỏi
Lúc quan sát tôi,thì cũng mở miệng nói với trầm thiên phàm: “ trầm thiên phàm,thời cơ này,ngươi đã nhìn thấy rồi?”
Ánh mắt trầm thiên phàm lúc này cũng nhìn tôi,bình thản nói: “ bản tôn
cũng chưa già đến hoa mắt,sao có thể nhin ko ra ý đồ của ngươi chứ”
“đúng vậy,nếu như không phải thời cơ ày,ngươi làm sao có thể sau 60
năm xa cash lại tương ngộ với ta ở đây hôm nay chứ,còn nói chuyện hòa
hảo?”
nói với trầm thiên phàm nhưng ánh mắt môn chủ quỷ mộ môn vẫn nhìn tôi
“nói chuyện hòa hảo,bản tôn chưa từng muốn nói chuyện hòa hảo,chỉ bởi vì ngươi làm cho ta nhìn thấy ra muốn thấy,mới làm cho ta thay đổi chủ ý”
Trầm thiên phàm nhìn tôi nói với hồn ma kia
“ chỉ đáng tiếc,đã quá muộn rồi,còn cái giá mà ngươi phải trả quá đắt”
“ thời gian tuy đã muojn,nhưng đúng thời cơ,thì tất cả đều sẽ được cứu vãn”
Những gì hai người này nói,đều ẩn ý sâu xa,làm cho người ta không
hiểu,nhưng lúc họ nói chuyện,ánh mắt chưa từng rời khỏi người tôi,làm
tôi lạnh run,không dễ chịu chút nào
“ hai vị môn chủ,hai vị cứ nhìn tôi như thế làm gì,lẽ nào những gì các vị nói,có liên quan tới tôi?”
Tôi hỏi
Hai người cùng gật đầu: “ đương nhiên là liên quan tới cậu…”