Đọc truyện Âm Quan Minh Thê – Chương 13: Áo hoa, giày thêu hoa
Hứa Thiến vẫn chưa kịp nói xong,cơ thể của cô ấy đã biến mất
trong vòng tay của tôi,cả căn phòng,cũng khôi phục lại dáng vẽ rách nát như cũ
“ Hứa Thiến,hứa Thiến”
Trong màn đêm tối,tôi hét lớn tên của Hứa Thiến,nhưng xung quanh vẫn im
ắng,ngoài tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên,không có bất kì ai trả
lời tôi
Trong lòng tôi lập tức hoảng hốt,Hứa Thiến bây giờ đi đâu rồi,Giang Hoài rốt cuộc đã làm gì với cô ấy
Lúc tôi đang tự hỏi 100 câu hỏi vì sao,âm thanh của Giang Hoài đột nhiên vang lên bốn phương tám hướng
“Đỗ Minh,phải quay về rồi…Đỗ Minh,phải quay về rồi”
Phùuuuu
Tôi đột nhiên mở mắt ra,cả người giống như vừa mới bị ngạt thở,bắt đầu
không ngừng hô hấp hồng hộc,tôi nhìn ra xung quanh,thì phát hiện bản
thân mình đang nằm trên giường,tôi nhìn thấy cha mẹ,lúc này cha đang rất căng thẳng,còn trên mặt mẹ thì toàn là nước mắt,Giang Hoài lúc này cũng ở đây
“ Đỗ Minh,cuối cùng con cũng tỉnh rồi,lúc nãy con ngất ở trước cửa
nhà,gọi con con cũng không trả lời,Giang đạo trưởng hồn con bị ma quỷ
dẫn đi rồi,may mà ngài ấy đã gọi về lại,nhưng con dọa chết mẹ rồi” thấy
tôi tỉnh lại,khuôn mặt mẹ cuối cùng cũng nở một nụ cười
Tôi hơi ngơ ngác,lập tức hiểu ra,tôi nói với cha mẹ đừng lo lắng,sau đó
nhìn Giang Hoài “ Giang gia gia,xin hãy trả hũ tro cốt của Hứa Thiến cho cháu”
Những lời vừa nãy Hứa Thiến nói với tôi,tôi không biết là thật hay
giả,nhưng tôi biết một điều,hũ tro cốt của Hứa Thiến nếu như tiếp tục để ở chỗ của Giang Hoài,tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp
Nhưng mà,Giang hoài vẫn từ chối “ ma và người không chung đường,cho dù
cậu và cô ta đã kết minh hôn,nhưng cuối cùng cũng không thể ở bên
nhau,nếu như cậu có thể sớm từ bỏ nỗi nhớ này thì cũng có thể sớm quay
đầu là bờ”
Nói xong,Giang Hoài nhìn cha tôi một cái nói “ hồn của Đỗ Minh bây giờ
đã được gọi về,không có chuyện gì nữa tôi đi trước đây,tối nay,cho dù
xảy ra chuyện gì,đều không được để nó ra ngoài nửa bước”
Nói xong,Giang Hoài bèn rời đi
“ Giang Hoài ông là đồ khốn nạn,trả tro cốt của Hứa Thiến đây cho
tôi,nếu không tôi sẽ không xong với ông đâu” tôi nhảy dậy khỏi
giường,chửi lớn như một đứa không có giáo dục
Tôi đang định xông lên kéo Giang Hoài lại,nhưng không biết vì sao,đầu tôi đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói,cả người vừa mới đứng dậy đã ngã bịch ra nền nhà
“ mắng cái gì mà mắng,Giang đạo trường là vì tốt cho mày,đứa trẻ như mày sao lại ngu thế chứ”
Cha trách mắng tôi,sau đó không để ý đến tôi nữa,kéo mẹ đi ra ngoài,sau
đó giống như bình thường,khóa cửa phòng lại,mặc kệ tôi làm loạn thế
nào,cũng không quan tâm
Tôi cầm lấy chiếc ghế đẩu dùng sức đập cửa,cho đến khi chiếc ghế đó đã
vỡ vụn,mới nằm xuống đất như một quả bóng hết hơi,còn đầu tôi,lúc này
càng ngày càng đau đớn kịch liệt
Tôi đau đớn ôm chặt lấy đầu nằm trên giường,thì phát hiện sau lưng bị một thứ gì đó đập trúng,tôi cúi đầu nhìn,phát hiện dưới người có một
chiếc hộp giấy
Chiếc hộp giấy này,là món quà sinh nhật Giang Hoài tặng cho tôi,nhưng
tôi vẫn chưa bóc nó ra,bây giờ tôi không có bất cứ hảo cảm nào với Giang Hoài,vì vậy cầm chiếc hộp lên,ném thẳng vào cửaa
“ nhặt nó lên…nhặt nó lên”
Nhwung mà,sau khi chiếc hộp đó sau khi bị vứt đi,bên tai tôi không biết vì sao,đột nhiên vang lên một âm thanh quái dị
Tôi lắc đầu,cho rằng bản thân đã nghe nhầm,nhưng sau một lúc,âm thanh này vẫn không biến mất,ngược lại càng trở nên rõ ràng hơn
“ nhặt nó lên…nhặt nó lên…”
Âm thanh này giống như cứ đọc đi đọc lại,không ngừng tuần hoàn bên tai tôi,làm cho cả người tôi rơi vào điên cuồng
Tôi bất chợt nhìn chiếc hộp giấy đó một cái,thì thấy chiếc hộp đã bị bung ra,một khúc vải đỏ lộ ra
Tôi đi xuống giường,đi về phía chiếc hộp đó,âm thanh bên tai cũng càng
ngày càng trở nên mãnh liệt,cho đến khi tôi nhặt chiếc hộp lên,âm thanh
đó mới dừng lại
Tôi từ từ mở chiếc hộp ra,thì phát hiện trong chiếc hộp đặt một cây nến
màu đỏ,một sợi dây thừng dài khoảng 2m,to bằng ngón tay cái,ngoài những
thứ này,còn có một chiếc áo hoa và một đôi giày thêu hoa,hoa văn trên bộ đồ rất đẹp,nhưng bên trên lại dính một vết máu màu đỏ nâu
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp,mồ hôi hột toát đầy trán,tôi đã nhìn
thấy chiếc áo và đôi giày này,đó là những thứ bà Lý trước khi chết
thêu,vết máu bên trên,là bà Lý để lại
Áo hoa,giày thêu hoa
Những thứ này đều là của nữ nhân,Giang Hoài vì sao lại tặng nó cho tôi
Trong lòng tôi đột nhiên hoảng loạn,một dự cảm không lành tràn ngập trong đầu,bên tai tôi,lúc này lại vang lên một âm thanh khác
“ mặc nó lên,mặc nó lên,mặc nó lên”
Cùng với âm thanh này,đầu của tôi cũng đau đớn kịch liệt,tôi cảm giác
xung quanh đã trời đất quay cuồng,cả người lập tức ngã xuống nền nhà
Một dự cảm cực kì không tốt dâng lên,tôi vội vàng vứt chiếc hộp trong
tay ra,nhưng chiếc hộp bị tôi vứt sang một bên,còn chiếc áo hoa màu đỏ
lại dính chặt lấu tôi,trong tay áo không biết từ lúc nào xuất hiện nhũng sợi chỉ màu đỏ,những sợi chỉ đỏ này quấn chặt lấy hai tay của tôi
Những sợi chỉ đỏ đó giống như những con rắn,đi theo hai tay tôi bò ra
quấn lấy khắp người,cùng với sự bao trùm của những sợi chỉ đỏ,chiếc áo
hoa cũn từng chút một mặc lên người tôi
Cảnh này,làm cho tôi cực kì sợ hãi,tôi hét lớn gọi cha mẹ,nhưng những
sợi chỉ đỏ đó lại kéo chặt lấy cổ hỏng tôi,làm cho tôi hít thở gấp
gáp,âm thanh vừa mới thoát ra,cũng biến thành một tiếng khan nhẹ
Chỉ đỏ quấn chi chít toang thân tôi,chúng giống như là có sự sống vậy,khống chế mỗi một động tác của cơ thể tôi
Trong sự sợ hãi tột cùng,tôi giật mình phát hiện,bản thân giống như một
con rối gỗ vậy,bị những sợi chỉ đỏ này điều khiển,tôi không ngừng kháng
cự trong đau đớn,nhưng cơ thể tôi vẫn không chế được từ từ đứng dật
“ cứu..cứu mạng”
Tôi hét rách cả cổ họng,nhưng những sợi chỉ đó vẫn khống chế lấy tôi,cởi giày tôi ra,sau đó bắt tôi đi đôi giày thêu hoa của bà Lý vào
Tôi hô hấp gấp gáp,tôi mở mắt nhìn bản thân đốt cây nến đỏ kia lên,nhìn
bản thân tự trèo lên chiếc ghế cao,nhìn bản thân tự thắt sợi dây thừng
đỏ lên xà nhà,rồi đặt cổ vào trong vòng dây thừng đó,sau đó đột nhiên
đạp chiếc ghế dưới chân
Vòng dây thừng sít chặt lấy cổ tôi,khiến cho tôi không cách nào thở
được,miệng tôi hé ra trong sự đau đớn,còn đỉnh đầu thì giống như bị nứt
ra,một cảm giác càng thêm đau đớn truyền đến
Trong nỗi đau khổ này,tôi cảm giác thấy một chất lỏng nóng trào ra từ
trên đỉnh đầu mình,những chất lỏng nóng rực đó chảy qua trán,chảy vào
hai mắt tôi,làm cho thế giới trước mắt tôi hóa thành màu đỏ,sau đó,những chất lỏng này chảy theo gò má của tooi,nhỏ xuống dưới chiếc áo hoa,bắn
tung tóe máu đỏ thẫm
Máu tươu chảy từ trên đầu của tôi xông,là máu tươi của tôi…
Tôi vô cùng sợ hãi,trong sự nghẹt thở tôi gần như sắp chết ngạt,nhưng
tôi không có cách nào thoát ra,tôi chỉ biết một điều,tôi bây giờ,đang
từng bước đi vào cái chết
Bùm..bùm…bùm
Tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh va chạm kịch liệt,cùng một tiếng hô hoán,cơ thể của tôi vì giãy dụa mà xoay tròn trên không trung,nhân một
tia tỉnh táo cuối cùng,tôi nhìn thây cửa phòng đang bị phá nát,một con
trâu bạc xông vào phòng tôi,sau con trâu bạc là khuôn mặt kinh hãi của
cha mẹ
Nhìn thấy tôi bị treo trên xà nhà,dáng vẻ toàn là máu tươi,cha mẹ bị dọa hết hồn,vội vàng bước lên ôm tôi xuống
Sau khi mở dây thừng ra,tôi bắt đầu thở hồng hộc,cha sau đó cũng cầm một cây kéo,cắt đứt những tầng chỉ trên người tôi
“ con trai,con sao vậy,là ai hại con,là ai…?”
Người cha đang run rẩy kịch liệt,nước mắt cũng lập tức dâng trào khóe mắt,một người trải qua không biết bao nhiêu bão táp cuộc đời như ông
ấy,lần này cũng bị dọa ròio
Tôi chưa định hồn lại “ Giang Hoài…là Giang Hoài,đồ áo …của ông ta,dây thừng của ông ta..”
“ Giang Hoài? Vừa nãy con thắt cổ,là ông ta làm sao,còn nữa,máu trên mặt con là sao?” cha vô cùng sợ hãi,
Bây giờ,tôi cuối cùng cũng hiểu,Hứa Thiến vì sao luôn muốn tôi rời khỏi
nơi đây đừng bao giờ quay về nữa,trước đây dù thế nào tôi cũng không dám tin,nhưng bây giờ xem ra,những gì cô ấy nói với tôi đều là thật,ông ta
không chỉ muốn hại Hứa Thiến,mà còn muốn hại tôi nữa
‘ cha,mẹ….con phải lập tức rời khỏi đây,bây giờ con phải đi,nếu không
Giang Hoài biết được con chưa chết,nhất định sẽ đến…ông ta nhất định sẽ
đến”
Tôi hoảng hốt bò dậy,nhưng đầu đau như búa bổ,máu tươi chảy từ trên đầu không hề có ý dừng lại,sau đó tôi ngã mạnh lên nền nhà
Ò ọ…
Lúc này,con trâu bạc phá cửa cứu tôi một mạng,kêu lên một tiếng,bốn chân quỳ xuống mặt đát,nhìn tôi một cái
Người trong thôn nói con trâu này có linh tính,bây giờ xem ra là như
vậy,nếu như không phải nó phát hiện ra tôi có nguy hiểm,chắc chắc sẽ
không mạnh mẽ đập cửa xông vào,ý của nó bây giờ,liệu có phải là muốn tôi cưỡi lên lưng nó?
Tôi buông lỏng tay cha ra,cưỡi lên lưng con trâu,nó nhanh chóng đứng dậy
Đưa tôi chạy ra ngoài
“ cha,mẹ,hai người đi mau,Giang Hoài..nhất định sẽ quay lại” tôi ngồi trên lưng trâu,đồng thời không quên hét với cha mẹ một câu
Nhưn mà,trâu chạy rất nhanh,không bao lâu,đã đưa tôi chạy qua mấy con
đường,âm thanh sau lưng của cha mẹ cũng từ từ xa dần,không thấy bóng
dáng nữa…