Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 92: Quân lệnh (1)


Đọc truyện Âm Mưu Ngoại Tình – Chương 92: Quân lệnh (1)

Đào Đào giật mình, nước mắt đọng lại trên mi, thầy Tả vẫn chưa đi?

Vừa mới hốt hoảng, người đã bị bế bổng lên, “lộp cộp” đi lên lầu, đá cửa phòng ra, vừa đặt xuống, người đã bị ấn lên vách tường, trong ánh sáng tranh sáng tranh tối, chỉ thấy đôi mắt anh tràn đầy lửa giận.

Cô chớp chớp mắt, mặt hai người cách rất gần, hơi thở tiếp xúc với nhau rồi lượn lờ tản ra, cô cảnh giác rụt về phía sau.

Ngoài cửa sổ có thể đang nổi gió, song cửa vang lên cái cạch, cô quay mặt nhìn qua theo tiềm thức, không ngờ lại sượt qua môi anh, nhiệt độ ấy khiến cô hoảng sợ lùi về sau, cô dựa mạnh về đằng sau, phía sau là vách tường lạnh lẽo, môi anh tiện thể tiến đến, môi hai người giao nhau, anh ấm áp còn cô mát lạnh, cô không kìm được kêu “a” một tiếng, lưỡi anh liền thăm dò vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô. Trong hơi thở của anh mang theo mùi rượu, cùng lúc xộc vào mũi cô còn thoang thoảng mùi dung dịch bôi sau khi cạo râu. Anh từ từ thâm nhập, nồng nàn dây dưa ma sát, cô tránh né theo bản năng. Nhưng một tay anh ôm lấy eo cô, tay còn lại đỡ lấy đầu cô, không hề cho phép cô né tránh.

Đây không phải là nụ hôn nhẹ tựa lông vũ, mà nó nóng bỏng đến kinh người, mang theo sự trừng phạt, mang theo sự trêu chọc, và cả tình dục.

“Thầy Tả…” Cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy người anh ra, thì đã không còn hơi sức nữa.

Cuối cùng anh cũng rời khỏi môi cô, nhưng vẫn ôm cô thật chặt, giam cô trước đầu mình, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập cũng gấp giống như mình, “Anh điên rồi, anh đang làm gì vậy hả?” Giọng cô khàn khàn lên tiếng, tự nhiên hoảng sợ.

“Nói một cách ác ý thì là trêu đùa, quấy rối, còn nói văn minh thì là chơi trò mờ ám, nếu không em tưởng là gì?” Anh nói rất hung dữ, nhưng ngữ khí lại vô cùng dịu dàng.

Cô không sợ, đêm trước tết Nguyên Đán cô thất tình thành ra như thế mà anh còn nhịn được, thầy Tả sẽ không làm chuyện tổn thương cô, trong lúc cô bất lực, đau khổ, sụp đổ, cô đơn, anh luôn di chuyển tầm mắt của cô, khiến cô vui vẻ.

Là anh tức giận, đây chỉ là một nụ hôn đùa giỡn mà thôi.


“Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.” Cô ngẩng đầu lên, cố ép mình bình tĩnh, không dám nói quá lớn tiếng, bố mẹ đều đang ở dưới nhà, nhưng không khí này kỳ quái đến độ khiến cô đỏ mặt.

“Vẫn còn có chút lương tâm, nhưng rất không thành ý, đến một cuộc điện thoại cũng không có, vứt tôi ở cùng với mấy bà già. Hừ! Mẹ em nói người đàn ông đón em đi là thanh mai trúc mã của em, sau này không được ở riêng với anh ta, càng không được khóc vì anh ta.” Khẩu khí uy nghiêm giống như tướng quân đưa ra quân lệnh, kẻ nào làm trái sẽ xử chém.

“Hả?” Cô ngây người.

“Có một anh chàng đẹp trai như tôi đây, em còn chưa thỏa mãn sao?” Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, đột nhiên cúi đầu cắn lên tai cô, cô đau đến độ kêu thành tiếng, chỉ cảm thấy cổ và vành tai tê dại.

“Thầy Tả…” Người cô mềm nhũn, không còn sức lực để đẩy anh ra, đầu nóng như lửa đốt.

Cô từng đoán rằng không phải anh đến Thanh Đài nghỉ lễ thật, mùng Một tết đến nhà họ Đào cũng không chỉ để chúc tết, nhưng cô thật sự không thể nghĩ tiếp được, anh là thầy Tả “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, có thể có gì với cô cơ chứ?

“Sao anh vẫn còn ở nhà tôi?” Cô nghiêng mặt sang một bên, muốn đứng thẳng người, nhưng lại giống như sà vào lòng anh, càng dính chặt anh hơn.

“Giúp bố em viết báo cáo bố trí cửa hàng cho quảng trường nội thất, lại uống nhiều rượu, không lái xe được, bố mẹ em giữ anh ở lại. Em có ý kiến?” Nghiến chặt răng, giống như mang theo ấm ức và oán giận vô hạn.

“Không, không…” Cô lắc đầu, “Thầy Tả, vậy chúc anh ngủ ngon!” Tư thế thân mật như vậy chỉ khiến cô suy nghĩ lung tung, cô muốn nghỉ ngơi, muốn được yên tĩnh.

“Đào Đào,” đột nhiên anh quay đầu cô lại, để mặt cô đối diện với mặt anh, “Nhìn cho rõ đây, tôi là ai?”

“Thầy… tả…” Cô ấp úng.

“Trả lời chính xác. Sau này không được nhìn đông ngó tây, không được một dạ hai lòng, bất kể người khác nói gì, bất kể xảy ra chuyện gì, em chỉ được trực tiếp nhìn tôi như thế này, phải nhớ tôi là thầy Tả, tôi tên là Tả Tu Nhiên, xuất thân hay chức vụ gì cũng không cần phải bận tâm. Em có làm được không?”

Cô bị ngữ khí nghiêm túc của anh làm cho kinh ngạc.

“Lần sau nếu còn ở cùng người đàn ông khác đến giờ mới về, thì sẽ như thế này…” Anh cúi mạnh đầu, cắn một cái lên cổ cô.

Cô đau đến trừng to mắt, còn chưa kêu thành tiếng thì anh đã buông cô ra, “Lên giường nghỉ sớm đi, sáng mai còn có chuyện khác nữa.”

“Ngày mai…”


“Muốn giữ tôi ngủ lại đây? Tôi không có ý kiến, còn em?” Anh lại tới gần, hỏi rất nghiêm túc.

“Tôi có… Mời anh về cho!”

Cửa vừa đóng lại, cả người cô không còn sức lực mềm oặt ngồi sải lai dưới đất, đây không phải nhà cô sao, tại sao anh lại ngang ngược như thế? Rốt cuộc là sao vậy? Đầu cô đau quá.

Cô lắc lắc đầu, thôi miên chính mình không được nghĩ lung tung, đi ngủ trước mới là chính đáng, mọi chuyện đến mai rồi hẵng đối diện.

Ngủ không sâu, nhưng miễn cưỡng khép mắt, không mộng mị, khi mở mắt ra, cảm giác thần trí rất tỉnh táo. Giọng nói cười oang oang của Đào Giang Hải xuyên qua cầu thang, cách một cánh cửa truyền vào, Đào Đào bĩu môi, cào cào mái tóc, thức dậy xuống lầu.

Đào Giang Hải đã thay đồ đi ra ngoài, nách kẹp túi, đứng ngay cửa lớn nói chuyện với Tả Tu Nhiên, Đào Đào cảm thấy ánh mắt ông nhìn Tả Tu Nhiên có một sự thành kính mù quáng dành cho thần thánh.

Đuôi mắt Tả Tu Nhiên hơi liếc nhìn Đào Đào, khẽ nhếch khóe miệng, trông giống như ngủ rất ngon.

“Bố đi đâu vậy ạ?” Đào Đào ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhận lấy cháo hạt sen mẹ Đào bưng tới.

“Đi gặp mấy ông chủ đầu tư vào quảng trường nội thất, hôm qua, Tu Nhiên lên lớp hẳn cho ông ấy một tiết, ông ấy vội đi khoe đấy!” Mẹ Đào dịu dàng nhìn nhìn Đào Giang Hải, dường như khúc mắc trước đó đã hoàn toàn tan biến theo tiếng pháo.

Đào Đào trề môi, mẹ gọi tên thầy Tả thật trôi chảy.

“Ăn xong bỏ chén vào bồn, về rồi hãy rửa, mẹ đi thay đồ.” Mẹ Đào cởi tạp dề ra.

“Mẹ cũng muốn ra ngoài?”


“Ừ, mẹ con mình và Tu Nhiên cùng đi.”

“Đi đâu?” Đào Đào chớp mắt liên tục.

“Đến đó rồi biết.” Tả Tu Nhiên tiễn Đào Giang Hải xong, nhìn mẹ Đào vào phòng ngủ, thì cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi Đào Đào.

Cô đang ngậm một miệng cháo, “Thầy Tả, anh đừng có quá đáng.” Cô cảnh cáo anh, tiếc rằng đôi gò má ửng hồng không căng lên được một chút nào. 

“Chuyện quá đáng tôi còn chưa làm đâu!” Anh véo má cô, nháy mắt, “Hôm nay mặc đẹp vào nhé!”

Anh đứng dậy, đúng lúc mẹ Đào từ phòng ngủ đi ra, anh nói áo khoác của mẹ Đào hơi tối, phối với một cái khăn choàng nhiều màu sẽ thêm hương vị tết.

Đào Đào trợn mắt với trần nhà, âm thầm cắn răng.

Mẹ Đào hưng phấn như vậy, Đào Đào không thể dội cho mẹ gáo nước lạnh được, đành đưa mẹ lên xe của Tả Tu Nhiên. Trên đường, Tả Tu Nhiên và mẹ Đào nói chuyện không ngừng nghỉ, cô không chen vào được, chỉ có thể im lặng.

Chiếc Audi lên một con dốc, rồi rẽ vào một tiểu khu, không lớn, nhìn lướt qua nhiều nhất cũng chưa tới sáu ngôi tòa nhà, nhưng khoảng cách giữa các tòa nhà rất rộng, đình đài lầu các, giả sơn hồ nước, hoa cỏ cây cối đều có cả, đứng giữa đình, nhìn về phía xa là trời xanh nước biếc, tiểu khu này cao cấp không thua kém gì Thính Hải Các…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.