Đọc truyện Âm Mưu Ngoại Tình – Chương 84: Dứt tình
Chiều tối, mẹ Diệp bỗng nhiên đau đầu, bắt Diệp Thiếu Ninh đưa bà về nhà nghỉ ngơi, những người khác cũng giải tán theo. Dì giúp việc lầm bầm thật lâu, nói đã chuẩn bị rất nhiều món. Mẹ Đào nói không sao, trời lạnh, để sẽ không hư đâu. Đào Giang Hải về đến nhà lúc trời vừa tối, bây giờ tối nào ông cũng về ăn cơm, không yên tâm bà xã đang dưỡng bệnh, cũng không yên tâm con gái mới ly hôn. Khi ở một mình, ông hút thuốc hết điếu này tới điếu khác, trong làn khói mơ màng, ông không nhìn thấy ngày mai đang ở đâu.
Trên bàn cơm, mẹ Đào và Đào Giang Hải nói đến chuyện đánh mạt chược chiều nay, đồng thời, nhắc đến Diệp Thiếu Ninh. “Thiếu Ninh thân với nhà mình như vậy, nếu như không nói, người khác còn tưởng là con trai nhà họ Đào chúng ta không chừng!” Lúc nói câu này, bà đặc biệt nhìn nhìn Đào Đào.
Đào Đào vùi đầu vào chén cơm, lùa cơm rất nhanh, chỉ là hạt cơm không vơi đi mà thôi.
“Thiếu Ninh tố chất cao, không giống một số đứa trẻ, có chút bản lĩnh liền không biết trời cao đất dày, nó rất thật thà, lại biết lễ phép.” Đào Giang Hải nhanh chóng lĩnh hội được thâm ý của mẹ Đào, vội phụ họa theo.
“Tiểu Đào, Thiếu Ninh và con cũng là bạn học mấy năm nữa mà! Trước đây trên lớp có nhiều bạn nữ thích nó không?” Mẹ Đào hỏi.
Đào Đào đặt đũa xuống một cái “cạch”, không vui trả lời: “Cậu ấy là gì của con mà con rảnh rỗi đi chú ý mấy chuyện đó chứ?” Nói xong, đứng dậy lên lầu.
“Tiểu Đào, con vẫn chưa ăn xong mà?”
“Con no rồi.” Giọng nói buồn bực biến mất giữa cầu thang.
Đào Giang Hải và mẹ Đào nhìn nhau, cùng lắc đầu.
“Lần sau đừng nhắc nữa, thuận theo tự nhiên đi!” Đào Giang Hải nói. Mẹ Đào thở dài thườn thượt.
Đào Đào nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà thơ thẩn rất lâu, bỗng nhiên, cô cười tự giễu thành tiếng. Thật là trùng hợp, cô nghe điện thoại của Đỗ Tinh xong quay lại sân phơi thì tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của mẹ Diệp và Diệp Thiếu Ninh.
Không phải là không tổn thương.
Ly hôn đã là ngõ cụt của cô, cô không thèm sự thương hại của người khác, nhưng ít nhất cũng phải thông cảm chứ. Nhưng mà trong mắt mẹ Diệp, cô giống như một cái cây hoa tàn nhụy rữa, đừng mong có một ngày lại mỉm cười đón gió xuân. Nghe mà thật chua xót làm sao, cũng thật tức giận, nhưng lại rất bất đắc dĩ.
Trong “Khuynh thành chi luyến”, Bạch Lưu Phương cũng trải qua một lần hôn nhân thất bại, không một đồng xu trở về nhà mẹ đẻ, bị bà con họ hàng mỉa mai châm chọc, nhìn thấy lòng người thay đổi, cô ấy không thể không đặt cược số phận của mình vào một lần hôn nhân. Cô ấy coi như là may mắn, khi lưu lạc ở Hồng Kông, đã tìm được chốn về cho riêng mình.
So với Bạch Lưu Phương, Đào Đào cảm thấy mình đã quá hạnh phúc rồi. Đào Giang Hải và mẹ Đào hết sức che chở cho cô, còn cưng chiều cô hơn cả trước đây, sợ cô có một tí ám ảnh nào của việc ly hôn. Nhưng vì hạnh phúc như vậy, cô không thể biểu hiện ra một chút đau buồn nào, không thể chán chường, không thể tự vứt bỏ mình, thậm chí ngay cả khóc cũng không được. Vì cô đau lòng thì bố mẹ sẽ càng đau lòng hơn. Tuy cuộc sống có kìm nén, có chịu đựng, nhưng Đào Đào tin rằng thời gian sẽ dần xóa đi mọi dấu vết, về việc có dùng tình yêu mới để thay đổi số phận mình hay không, cô không có mảy may suy nghĩ như vậy.
Tình yêu có bao dài, hôn nhân có thể đi được bao lâu, không ai có thể bảo đảm. Cô đã thất bại một lần rồi, đâu còn dám dễ dàng lại đi thử lần nữa?
Cuộc sống một mình rất quạnh quẽ, rất cô đơn, nhưng lại rất bình lặng.
“Tiểu Đào!” Dì giúp việc đứng ngoài cửa kêu, cô đứng dậy mở cửa, nhìn thấy trong tay dì đang bưng một chén canh hạt sen ngân nhĩ, đây là bữa khuya nấu cho mẹ Đào.
“Phu nhân nói cháu không ăn cơm. Dì múc cho cháu một chén, cái này tiêu hóa tốt, còn làm đẹpd được nữa đấy!” Dì giúp việc cười ha ha đặt chén canh lên tủ đầu giường.
“Cảm ơn dì!”
Dì giúp việc không xuống lầu ngay, mà kéo ghế ngồi xuống. Đào Đào không biết làm sao, đành phải bưng chén canh đưa lên miệng, ăn miếng được miếng không.
“Dì này, hôm nào thì dì về nhà?”
“Qua tết ông Táo, giám đốc Đào đã mua vé xe giúp dì rồi, đồ phải mang về nhà cũng đã chuẩn bị xong, mùng tám dì lên, hôm đó mọi người đi làm, đúng không?”
“Ừm!” Đào Đào cười cười, dì rất kính nghiệp.
“Tiểu Đào,” dì giúp việc bĩu môi, muốn nói gì rồi mặt lại lộ vẻ do dự.
“Sao vậy ạ?” Đào Đào đặt chén xuống.
“Hôm nay dì nhìn thấy Hoa Diệp, tức quá, đã chửi nó một trận.”
Đào Đào sững sờ, “Dì gặp anh ấy ở đâu?”
“Trên con đường phía sau ấy, ngồi ở trong xe, giống như một tên trộm vậy, cứ nhìn trừng trừng nhà cháu. Dì vừa mắng, cậu ta liền xấu hổ không biết trốn đi đâu.”
Đào Đào khó hiểu, nhìn trộm hình như không phải chuyện mà Hoa Diệp sẽ làm. “Dì à, dì không nhìn lầm chứ?”
“Cái mặt lạnh tanh đó, có cháy thành tro dì cũng nhận ra được.”
Đào Đào trầm mặc, chân mày nhíu lại.
Hoa Diệp đến tìm cô sao? Nhưng mà, giữa họ còn chuyện gì để nói nữa đâu?
Quán bar Cầu Vồng.
Ngồi trên quầy rượu, uống vài ly rượu nho nhập khẩu của Pháp với Trương Hoằng, Hoa Diệp cũng đang nghĩ về việc chiều nay anh đến đường Quế Lâm để làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui, không có câu trả lời, mà chỉ vấp phải trắc trở.
Hoa Diệp nhìn nhìn xung quanh, “Tối nay ít khách quá!” Bar Cầu Vồng đã kinh doanh trở lại, chín giờ tối, chính là lúc quán náo nhiệt, mà trong sảnh lớn chỉ có mấy người khách, sân khấu biểu diễn cũng đèn điện tối om.
Trương Hoằng nhón một miếng đồ nhắm nhét vào miệng, “Từ từ sẽ tốt lên thôi, khách cũ vẫn chưa biết quán mở cửa lại. Có điều, bây giờ khách đông, Kinh Nghệ cũng không còn sức để quản lý.”
Hoa Diệp xoay ghế, nhìn thấy Kinh Nghệ đang làm ổ trên sofa trong một góc, vẻ mặt đờ đẫn, trước mặt đặt một chai whisky, cô ta máy móc uống từng hớp một, mép ly không rời miệng, mày cũng không cau lại, dường như không phải đang uống rượu, mà là uống nước.
“Cậu ấy như vậy sẽ say nhanh đấy.” Hoa Diệp nói.
“Bó tay rồi, cái tính đó của cô ấy ai mà khuyên cho được.” Trương Hoằng nhún nhún vai.
“Cậu ấy sẽ nghe lời Mộc Ca.”
“Đúng!” Trương Hoằng vỗ đùi thật kêu, “Em gọi cho Mộc Ca. Mấy ngày nay cô ấy bận tập luyện cho buổi biểu diễn mới, không biết có rảnh không nữa.”
Hoa Diệp bưng ly rượu lên, khẽ nhấp môi.
Chuông gió cột trên cửa chính kêu, nhân viên trông cửa mở cửa, một bóng dáng cao ráo đi vào. Hoa Diệp vẫn chưa nhìn rõ người đến, Kinh Nghệ đã nhảy lên trước, bất ngờ kêu: “Tử Hoàn, anh đến rồi!”
Tiêu Tử Hoàn khẽ gật đầu với Hoa Diệp và Trương Hoằng, né tránh cánh tay của Kinh Nghệ, “Tôi đến lấy trống.”
“Đừng mà, đừng mà…” Kinh Nghệ không màng đến sự chú ý của khách trong quán bar, quay đầu chạy đến sân khấu nhỏ, ôm chặt cái trống Tiêu Tử Hoàn dùng, ra sức lắc đầu.
“Bà chủ Kinh,” Tiêu Tử Hoàn cười lạnh nói, “Cô dựa vào cái gì mà giữ trống của tôi?”
“Anh lấy trống đi rồi thì sẽ không đến nữa.” Giọng Kinh Nghệ mang theo tiếng nức nở rất rõ ràng.
“Giữa chúng ta không có ký bất cứ hợp đồng nào, tôi đến, tôi đi, đều là tự do của tôi. Tránh ra.” Tiêu Tử Hoàn nhắm mắt, đẩy Kinh Nghệ sang một bên, xếp giá để trống lại.
Kinh Nghệ giành lại dùi trống, “Tử Hoàn, anh đừng tàn khốc như thế, anh biết em đối với anh…
”
“Vậy cô có biết tôi đối với cô là cảm giác gì không?” Tiêu Tử Hoàn giận dữ trừng Kinh Nghệ, “Vốn dĩ tôi không muốn nói đâu, nhưng cô thật đáng quá. Cô cố tình nghe điện thoại của Yên Nhiên, nói tôi và cô đã lên giường với nhau. Cô còn chạy đến nhà bà ngoại Đào Đào, bắt Yên Nhiên ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, nói cô đã mang thai con của tôi. Sau đó cô lại bảo bố cô mở miệng với bố tôi, bắt tôi chịu trách nhiệm với cô. Xin hỏi, tôi phải chịu trách nhiệm như thế nào với cô đây? Chúng ta đúng là có một đêm nằm chung một giường, nhưng lúc đó tôi uống say khướt. Tôi uống say sẽ không bằng một con chó, ở đâu có chỗ trống thì tôi nằm ở đó. Nếu nói tôi say rượu làm bậy, được, đổi lại là người phụ nữ khác thì có thể, nhưng tôi không phải là gay, sao có thể ra tay với cô được chứ?”
“Tử Hoàn…” Cả người Kinh Nghệ lắc lư, mặt bỗng trắng bệch.
“Kinh Nghệ, tôi chưa bao giờ coi cô là một người phụ nữ. Nếu chúng ta đã từng qua lại thân thiết, thì cùng lắm tôi chỉ xem cô là một người anh em thôi. Cô nói xem tôi sẽ thích một người đàn ông sao?” Tiêu Tử Hoàn ép sát cô ta, đưa tay giành lại dùi trống, hai mắt sáng quắc, “Đừng nói gì mà tôi là người đàn ông duy nhất mà cô yêu, đó không phải là vinh hạnh, mà là ghê tởm. Nhìn cô một cái, chán ghét nửa năm. Dù tôi có ly hôn với Đào Yên Nhiên, thì sao, tôi cũng sẽ tìm một người phụ nữ bình thường, không đến lượt cô đâu. Cô kích động cái gì chứ? Từ nay về sau, chúng ta không phải là người qua đường mà là kẻ thù. Lần sau nếu để tôi biết cô còn giở trò gì, tôi không đập đồ nữa mà sẽ cho một mồi lửa thiêu rụi cô và quán bar này. Đừng tưởng tôi không dám, tôi là kẻ cặn bã của nhà họ Tiêu đấy.”
Anh ta hung dữ đẩy Kinh Nghệ một cái, Kinh Nghệ ngã ngồi cái “phịch” xuống đất, ngây ngốc nhìn anh ta cầm trống nghênh ngang bỏ đi.
Quán bar yên tĩnh như sa mạc sau trận cuồng phong, im lặng như tờ.
Một lúc sau, tiếng khóc thảm thiết vang lên.
Hoa Diệp nhìn nhìn Trương Hoằng, Trương Hoằng xòe hai tay ra, “Đều là bạn cả, anh bảo em nói gì đây?”
“Những gì Tử Hoàn nói đều là thật?”
Trương Hoằng than thở, “Haiz, cũng gần như vậy! Lần trước Tử Hoàn đập quán bar, chính là vì chuyện này. Ồ, Mộc Ca đến rồi.” Anh ta giơ tay lên.
Hứa Mộc Ca vội vàng đi vào, cởi áo khoác, đưa cả túi xách trên vai cho Hoa Diệp, “Em đi xem Kinh Nghệ trước.”
Hoa Diệp đón lấy, “Lựa lời khuyên bảo cậu ấy.”
Hứa Mộc Ca gật đầu, đi đến cúi người, Kinh Nghệ ôm chầm lấy cô ta, khóc càng dữ hơn. “Anh ấy đi rồi, sẽ không đến nữa…”
“Em gặp Tử Hoàn ở cửa.” Hứa Mộc Ca đỡ cô ta dậy, thấp giọng nói, “Em đã nhắc chị rồi, đừng có dây vào anh ta mà chị không nghe. Chị hấp tấp quá.”
“Sợ là lâu dần, anh ấy cũng sẽ không thích chị. Anh ấy nói chị là một thằng đàn ông… Mộc Ca, lời này giống như một con dao đâm trúng chị, trái tim chị tan nát rồi…”
“Em hiểu. Đi, chúng ta vào trong, ở đây đang có khách. Tình yêu cũng không phải nhất thiết phải có, phụ nữ có sự nghiệp rồi thì sẽ có người yêu thôi.”
“Chị không cần người khác, chị chỉ cần Tử Hoàn…”
“Được!” Hứa Mộc Ca vừa dỗ vừa kéo, đưa Kinh Nghệ vào phòng nghỉ bên trong. Hoa Diệp và Trương Hoằng đều thở dài, Trương Hoằng lại rót một ly rượu cho Hoa Diệp.
“Cơm tất niên năm nay vẫn ăn ở nhà vợ anh?” Trương Hoằng giơ ly rượu lên.
Hoa Diệp không nói gì, chuyên chú lắc ly rượu trong tay.
“Làm ở nhà rất mệt, mẹ vợ anh vừa mới phẫu thuật, để một mình chị dâu nhỏ làm, anh nỡ sao? Hay là em giúp anh liên lạc với một nhà hàng, đặt một phòng bao lớn, ăn cơm tất niên ở đó, rất thoải mái, cũng lấy lòng được chị dâu nhỏ, sau này em hẹn anh sẽ càng tiện hơn.”
“Không cần đâu, cơm tất niên phải có không khí, không quan tâm đến việc ăn món gì.” Hoa Diệp âm thầm nuốt xuống nỗi thê lương, khẽ nhắm mắt lại.
Trương Hoằng cười ngượng, “Anh rất truyền thống.”
Hoa Diệp không tiếp lời, lúc này lại có vài người bạn bình thường chơi cùng nhau đến. Mấy người đổi một cái bàn khác, tùy ý nói chuyện. Hoa Diệp không nói gì, phần lớn là nghe. Không biết sao, bình thường cảm thấy kiểu tụ tập này rất thú vị, cũng rất thoải mái, nhưng hôm nay lại cảm thấy rất phiền muộn, họ thích tám chuyện của quân khu, anh nghe mà nhàm chán, một giây dài như một năm, một lúc sau bèn nhấc tay xem đồng hồ, vừa qua mười giờ rưỡi, anh liền đứng dậy chào tạm biệt.
“Còn sớm mà!” Trương Hoằng rất bất mãn.
“Sáng mai tôi còn có việc, mọi người chơi tiếp đi.” Hoa Diệp khoác tay với cả đám, ôm áo khoác và túi xách của Hứa Mộc Ca đi vào phòng, muốn chào một tiếng, thì đúng lúc gặp cô ta ở cửa.
“Ngủ rồi, đã bình tĩnh lại một chút.” Hứa Mộc Ca nhìn nhìn Hoa Diệp, “Anh phải đi rồi à?”
“Ừm, muộn lắm rồi! Em ra ngồi một lát đi, họ đều đang đợi em đấy.”
“Em bận sắp điên rồi, làm gì có thời gian nói chuyện, nếu không phải vì Kinh Nghệ thì em cũng không đến đâu. Cùng về đi!”
Hoa Diệp gật đầu, cùng cô ta đi qua nói với đám Trương Hoằng một tiếng, hai người cùng nhau ra khỏi bar Cầu Vồng.
“Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy nhiều sao như vậy.” Bar Cầu Vồng nằm thiên về phía nội thành, xung quanh không có kiến trúc cao tầng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đêm rải rác đầy sao, một mảnh trăng lạnh treo nghiêng nghiêng. Hứa Mộc Ca hít sâu một hơi không khí lạnh, than thở.
“Ngày mai chắc trời sẽ nắng.” Hoa Diệp ngẩng đầu theo cô ta.
“Diệp, nếu không vội về nhà thì chúng ta đi dạo nhé! Em luyện đàn cả buổi chiều, cánh tay mỏi nhừ, lúc nãy lại nói với Kinh Nghệ rất nhiều, cũng muốn tiêu hóa một chút.” Cô ta nghiêng đầu, đôi mắt như nước.
Hoa Diệp chần chừ giây lát, “Được, nhưng không thể đi quá lâu, nhiệt độ rất thấp.”
“Diệp vẫn chu đáo như trước đây. Ừm, chỉ một lúc thôi.”
Đối diện quán bar có một con đường rợp bóng cây quế, vào mùa này, lá cây điêu tàn, cũng không có hương thơm, nhưng lại mang một vẻ đẹp thăng trầm vắng lặng khác. Hai người sánh vai, chầm chậm thả bộ.
“Diệp, anh thấy Kinh Nghệ có sai không?” Cô ta hỏi.
“Làm có hơi quá đáng.”
“Đó là vì chị ấy ngốc, chị ấy ngu! Haiz, cả đời này chị ấy có thể đã trúng bùa chú của Tiêu Tử Hoàn, không cách nào quên được anh ta rồi. Yêu một người đàn ông không yêu mình, đồng nghĩa với việc bước trên con đường không có lối về.” Hứa Mộc Ca dừng lại một lúc, sau đó âm thầm than một tiếng, “So với chị ấy, mới cảm thấy mình đã quá may mắn.”
Hoa Diệp im thin thít, không tiếp lời.
“Diệp, sức khỏe mẹ Tiểu Đào vẫn ổn chứ?”
“Đã xuất viện rồi, vẫn ổn.”
“Cổ họng dì Quý đã đỡ hơn chưa?”
“Bây giờ mẹ đang đi Hải Nam, ở đó ấm, cổ họng đã khỏi lâu rồi.”
Hứa Mộc Ca cắn cắn môi, “Hôm đó nhìn thấy anh đưa em đi truyền dịch ở bệnh viện, nhất định dì vẫn còn hiểu lầm em. Sau đó, em đến nhà anh tìm Tiểu Đào giải thích, là dì mở cửa, nhìn thấy là em, ngay cả cửa cũng không cho em gặp, lúc đó thật tủi thân. Ha, may mà anh và Tiểu Đào vẫn tốt đẹp, nếu không em thật sự nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Cho nên, Diệp, anh nhất định phải sống thật hạnh phúc, như vậy em mới không có cảm giác tội lỗi.”
Hoa Diệp quay đầu lại, ngây ngốc nhìn cô ta.
“Em đã nói gì sai sao?” Hứa Mộc Ca chớp chớp mắt.
“Mộc Ca, em đừng nghĩ lung tung, anh và Tiểu Đào có chuyện gì, cũng không liên quan đến em.”
“Hai người…” Hứa Mộc Ca khẽ che miệng.
Hoa Diệp hít thở sâu, cay đắng nhếch khóe miệng, anh và Tiểu Đào đã ly hôn mười sáu ngày rồi…”