Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 64: May mắn


Đọc truyện Âm Mưu Ngoại Tình – Chương 64: May mắn

Thứ Hai, công ty Đằng Diệu.

Tăng Trí Hoa đến sớm. Lúc xe đi ngang phòng bảo vệ, bảo vệ vừa ngẩng đầu, trong miệng đang nhét một miếng bánh bao, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ trừng to hai mắt. Ông ta hạ cửa xe xuống, khoát khoát tay, xe từ từ chạy vào chỗ đậu xe chuyên thuộc.

Trong tòa nhà rất yên tĩnh, một tiếng ho khẽ cũng vọng lại trong lối đi rất lâu.

Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, ông ta bước ra. Nhân viên vệ sinh đúng là cần mẫn, hành lang được lau rất sạch sẽ, phòng làm việc của ông ta cũng đã được quét dọn, đệm dựa trên sofa cũng được sắp xếp ngay ngắn, giá để bút bi không gỉ mang về từ châu Âu được lau sáng bóng, mấy con cá nhiệt đới được nuôi trong chậu bên tay trái đang vui vẻ bơi lội trong nước.

Ông ta đứng sau bàn làm việc, lật giở lịch trình trước mặt theo thói quen, sáng ngày hai mươi tháng mười hai, công ty có một cuộc họp an toàn cuối năm, ông ta phải thuyết trình, buổi chiều giám đốc bộ phận kinh doanh công ty Trường Xuân đến, buổi tối có tiệc chiêu đãi.

Hôm nay, không gọi là rất bận.

Tài liệu cuộc họp an toàn thư ký đã viết xong, đặt ở bên tay. Ông ta nhíu mày, một cảm xúc thoáng buồn rầu đột nhiên dâng lên trong lòng, ông ta cúi đầu nhìn chiếc ghế ngồi bằng da thật đằng sau, vị trí này, ông ta còn có thể ngồi mười một ngày nữa.

Năm mới được nghỉ ba ngày phép, vừa đi làm, tổng giám đốc mới chính thức nhậm chức, đồng thời, dây chuyền sản xuất mới cũng sắp chính thức đưa vào hoạt động.

Điều đến Bắc Kinh, Tăng Kỳ và mẹ cô ta đều rất vui. Tăng Kỳ vào bộ phận Kỹ thuật của tổng công ty, ông ta biết đây là tổng công ty bán cho ông ta một ơn huệ, học thiết kế thời trang mà lại có thể làm ở bộ phận kỹ thuật sao? Nhưng Tăng Kỳ không nghĩ được nhiều như vậy, điều cô ta nghĩ đến là sau này sẽ có thể thường xuyên gặp Tả Tu Nhiên. Mẹ Tăng Kỳ luôn cảm thấy Thanh Đài là một thành phố nhỏ, Bắc Kinh có ba trung tâm mua sắm lớn là Lufthansa, Dorset và Tây Đơn, xem kịch nói có Nhà hát lớn quốc gia, Nhà hát Poly, uống rượu thì có một con phố quán bar, thủ đô thì ngon rồi, bà ta có thể thuộc như lòng bàn tay.

Phó tổng thường vụ nói ông ta đến tổng công ty, sẽ phân công quản lý đào tạo nghề và công hội. Lúc đó ông ta nghe mà sững cả người. Tổng công ty có sáu vị phó tổng, hiển nhiên ông ta là sau cùng. Về mặt chức vụ thì là thăng một cấp, nhưng chức vụ này đồng nghĩa với việc đi dưỡng lão.

Năm mươi hai tuổi, dưỡng lão liệu có hơi sớm?

Tăng Trí Hoa cười lạnh, cất bước đi ra ngoài, xuống lầu, đã loáng thoáng có tiếng bước chân truyền đến. Ông ta giống như mọi ngày, đi xuống cầu thang, đi dạo hết tầng này đến tầng khác. Các nhân viên nhìn thấy ông, trước hết là ngây người, sau đó là thận trọng vội vàng chào hỏi.

Ông ta mỉm cười gật gật đầu, không vào phòng ban mà tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục đi xuống.

Cửa mấy phòng làm việc của bộ phận Kỹ thuật cũng mở ra, nhân viên đến trước đang bận quét dọn. Trên cánh tay phải của Long Tiếu treo một cái khăn tam giác, tay trái khó khăn cầm điện thoại đang nhấn gọi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ông ta, liền vội tắt điện thoại.

“Sao lại bị thương vậy?” Ông ta cười ôn hòa.

“Hi, thứ Sáu uống chút rượu, xe tông vào bồn hoa bên đường.” Nụ cười của Long Tiếu cũng rất nhỏ nhẹ.

Đổi lại là bình thường, ông ta nhất định sẽ quở trách vài câu thật nặng. Bây giờ thì không cần thiết nữa rồi, ông ta ừ một tiếng, “Uống rượu thì không được lái xe, lái xe thì không được uống rượu, lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy đâu, sau này phải chú ý một chút.”

“Vâng, vâng!” Long Tiếu nước da trắng, thoáng chốc đỏ bừng.

“Nếu hành động đã không tiện thì không cần đi làm. Về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Phân xưởng đang lắp ráp thiết bị chính, nhiều việc lắm.”

“Ồ, cũng phải.” Ông ta vỗ vỗ vai Long Tiếu, cười cười, xoay người đi ra ngoài, đến cửa, lại quay đầu lại, “Lúc cậu bị thương, trong xe không có người khác chứ!”

Long Tiếu khó xử, cúi đầu xuống, “Thầy Tả cũng có mặt.”


Sắc mặt ông ta trầm xuống, vội xoay người đi đến phòng làm việc của Tả Tu Nhiên. Nhìn thấy Tả Tu Nhiên yên lành ngồi trên ghế, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chào buổi sáng tổng giám đốc Tăng!” Đào Đào nhìn thấy ông ta trước, đứng dậy chào hỏi.

“Chào, à, Đào Đào, cô đến phòng trà nước rót giúp tôi một cốc cà phê.” Tăng Trí Hoa nói.

Đào Đào đáp lời đi ra.

Tả Tu Nhiên gật đầu chào ông ta, khóe mắt lờ mờ có vài vết bầm, không chú ý nhìn thì không thấy rõ, Tăng Trí Hoa nuốt lại những lời quan tâm vừa ra đến miệng xuống bụng, “Thầy Tả, việc lắp ráp còn cần mấy ngày nữa thì xong?”

“Một tuần.”

“Vậy là cậu gần như về Bắc Kinh cùng lúc với tôi rồi.” Tăng Trí Hoa kéo ghế ngồi bên cạnh bàn làm việc của Tả Tu Nhiên.

“Chắc vậy.” Tả Tu Nhiên cười cười.

“Thầy Tả,” Tăng Trí Hoa đột nhiên ép âm lượng xuống, đến gần Tả Tu Nhiên, “Lần này cậu về tổng công ty, có nghe nói ai sẽ tiếp nhận vị trí của tôi không?”

“Tổng giám đốc Tăng thật biết nói đùa, việc điều động cấp cao trong công ty, trước giờ luôn nghiêm mật. Tôi nào có cơ hội được biết.” Tả Tu Nhiên lười nhác nhướng mày.

“Ha ha, thầy Tả kín miệng thật đấy, người khác không biết, nhưng cậu sao lại không biết được chứ.”

“Chủ tịch nghe thấy lời này của ông, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, tự ông ấy cho rằng công tư phân minh rất rõ ràng.” Anh tinh nghịch nháy mắt với Tăng Trí Hoa.

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ là…” Tăng Trí Hoa nhíu nhíu mày, “Không giấu gì thầy Tả, tôi có chút không cam tâm. Thanh Đài khó khăn lắm mới có được dây chuyền sản xuất độc lập, đã có thể có được thành phẩm thuộc về mình rồi, mọi thứ không gọi là công lao của tôi, nhưng ít nhất cũng có công sức, dựa vào cái gì… mà để người khác đến ngồi hưởng thành quả chứ. Thầy Tả, tôi cũng đã phân tích rồi, công ty Quảng Châu là đại tiểu thư nhận chức tổng giám đốc, công ty Trường Xuân thì tổng giám đốc là em trai vợ trước của chủ tịch, công ty Thanh Đài là trường hợp đặc biệt, tôi nhận chức đã được tám năm. Sau này nếu thầy Tả tiếp nhận chủ tịch…”

“Tổng giám đốc Tăng, tôi phải đến xưởng rồi.” Tả Tu Nhiên nhướng mày, ý cười trên mặt không còn nữa, ngữ điệu cũng cứng nhắc hẳn.

“Vâng, vâng, quả thật đã quấy rầy thầy Tả quá lâu rồi.” Tăng Trí Hoa cười khan đứng dậy. Lời mà ông ta chưa nói ra là, nếu Tăng Kỳ và Tả Tu Nhiên có kết quả, theo lý mà nói ông ta cũng có quan hệ thân thích với chủ tịch, vị trí tổng giám đốc công ty Thanh Đài càng nên để ông ta ngồi. Bây giờ điều ông ta đi, có phải là Tả Tu Nhiên không có ý với Tăng Kỳ?

Vẫn cứ không muốn rời khỏi Thanh Đài!

Tăng Trí Hoa nhìn nhìn khuôn mặt điển trai lạnh lùng của Tả Tu Nhiên, lắc lắc đầu, bỏ đi. Vừa bước chân ra khỏi cửa, thì Đào Đào bưng cà phê bước vào, tiện tay đặt lên kỷ trà.

“Giờ đi liền sao?” Cô về lại chỗ ngồi cầm kẹp tài liệu và bản vẽ lên, mang theo hai cây bút, đi theo sau Tả Tu Nhiên, nội dung phải ghi chép rất nhiều.

“Cô đứng ở bên ngoài bao lâu rồi?” Anh nhìn chằm chằm cà phê không bốc khói trên kỷ trà, hỏi.

“Lúc anh hạ lệnh đuổi khách.” Cô bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh.

“Có cảm tưởng gì?”

“Tôi cảm thấy hình như tổng giám đốc Tăng rất sợ anh.”


“Còn cô, có sợ tôi không?” Anh nhăn mày.

Cô nhoẻn miệng cười, “Không cầu mong gì sẽ không sợ.”

Anh bỗng chốc đứng yên.

Ánh nắng ban sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa chiếu vào, cô đứng trong ánh nắng, đường nét dịu dàng, lông mi dài dài, cánh mũi nho nhỏ, bờ môi ướt át, khi mỉm cười khóe miệng cong lên… Anh khẽ nhắm mắt, lúc mở ra, tặng cho cô một nụ cười thật lớn.

“Thật ra cái gọi là thân phận và xác thịt đều là vẽ rắn thêm chân, con người vẫn phải có cái tôi.” Anh nhún nhún vai.

“Tôi không đồng ý.” Hai mắt Đào Đào sáng lấp lánh, “Thân phận và xác thịt nên là thêm hoa trên gấm. Nếu trên phố có một cô gái, cô ấy có một tâm hồn đẹp, nhưng tướng mạo lại xấu kinh người, thầy Tả sẽ nhìn thêm một lần hay không?”

Lời vừa nói xong, cô như ước gì được nấy nhận về hai cái trợn mắt thật to.

“Còn đàn ông ấy mà, nếu anh ta có tài học, có tiền bạc, lại có địa vị, vừa khéo lại đẹp trai, vậy thì quá đỉnh rồi, mọi người sẽ tâng bốc anh ta như một vị hoàng tử. Còn dáng vẻ này mà ở trên người công nhân xây dựng hoặc là người dọn vệ sinh thì cùng lắm cũng chỉ là tạm ổn.”

“Cô thật là thẳng thắn. Được rồi, không được huyên thuyên, đi làm việc cho tôi.” Anh cười véo mũi cô.

Xúc cảm mềm mại lưu lại trong lòng bàn tay, rất lâu sau anh cũng không nỡ buông ra.

Anh không biết cô nghe thấy bao nhiêu, có điều không quan trọng một chút nào. Không lâu nữa, đó sẽ không còn là bí mật, để cô sớm có chuẩn bị cũng tốt.

Đào Đào đi ra sau lưng anh, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cái lưng thẳng tắp của anh. Cô nghe thấy một chút cuộc đối thoại của Tăng Trí Hoa và anh, nội dung không rõ ràng lắm, ngược lại ngữ khí dè dặt của Tăng Trí Hoa khiến cô hơi kinh ngạc. Có điều, cô không muốn nhiều chuyện.

Lúc rót cà phê, gặp Phi Phi. Phi Phi nói với cô, Tăng Kỳ vừa mới dọn hết vật dụng cá nhân của cô ta đi. Bàn làm việc cô từng ngồi lại bỏ trống.

“Qua Tết, cậu nên dọn về rồi chứ! Long Đầu nói phòng của thầy Tả vẫn làm phòng họp, bộ phận Kỹ thuật chúng ta bây giờ mở cuộc họp nhỏ, đều phải mượn phòng khác, phiền quá. Anh ta còn nói đợi giám đốc mới đến rồi, phải xin cho mọi người máy tính mới!”

Cô sững người giây lát, cà phê suýt thì văng ra khỏi tách.

Ba tháng, trôi qua nhanh quá!

Người với người gặp gỡ nhau, từ góc độ duy tâm mà nói, đều là duyên phận. Cô và Tả Tu Nhiên ở bên nhau ba tháng này, nên gọi là một duyên phận đẹp.

Không nói chuyện khác, sau khi ở cùng anh, biểu cảm trên mặt cô phong phú hơn trước rất nhiều.

Đào Đào âm thầm lè lưỡi, anh có thân phận gì, hoặc là ngoại hình ra sao, thật sự không quan trọng. May mà có anh, nên lúc quan hệ giữa cô và Hoa Diệp gặp phải cơn mưa gió mang tên Hứa Mộc Ca ập đến, cô vẫn có thể cười được.

Đúng vậy, may mà có anh.

Lúc tan làm, Đào Đào ra khỏi công ty, không ngờ nhìn thấy Hoa Diệp đến đón, nhận lấy túi xách của cô, chỉ chỉ chiếc xe đang đậu ở đối diện đường, “Hôm nay có bận không?”


“Không bận! Còn anh?”

“Sáng sớm ra tòa, chiều ngâm mình trong phòng họp cùng đương sự, anh ta hút thuốc còn dữ hơn anh, trên người anh có phải mùi thuốc lá rất nồng không?”

“Không rõ lắm.”

“Một lát về nhà sẽ đi tắm. Anh gọi điện cho dì rồi, bảo sẽ qua ăn cơm.”

“Ừm!”

Anh kéo cửa ghế lái phụ giúp cô, đợi cô vào rồi thì mình mới lên từ bên kia, thò người ra sau ghế sau lấy một túi giấy, bên trong có vài ly trà sữa với đủ khẩu vị, còn có mấy túi đồ ăn, mặn có ngọt có, có cả không vị nữa.

Cô nhìn anh với vẻ dò hỏi.

Hoa Diệp cười khẽ, “Xin lỗi, anh không nhớ ra em thích ăn vị gì, thế nên mua mỗi loại một phần.”

Lần trước anh mua cho cô bánh mì không ngọt, đó là loại Hứa Mộc Ca thích ăn, cô cầm trong tay, xót xa thật lâu. Hôm qua sau một cuộc tranh cãi không gọi là thành công, cô đồng ý không nhắc đến chuyện ly hôn, hai người lại thử tiếp tục chung sống.

Anh ở lại biệt thự đến nửa đêm mới về nhà, mới sáng sớm đã lái xe đón cô đi làm, lúc cô xuống xe, anh nói tan làm gặp.

Đào Đào khẽ thở dài, cô biết rõ anh đang cật lực muốn níu kéo mình. Trước hôm sinh nhật Trương Hoằng, anh cũng từng nỗ lực, nhưng kết quả như thế nào?

Không biết là không tin tưởng anh, hay là không tin chính mình. Cô không biết lần này anh có thể kiên trì được bao lâu. Rất sợ quá trình lặp đi lặp lại như vậy, khiến trái tim phiêu du trong không trung, rồi lại nặng nề ngã xuống mặt đất, ngã đến tan nát.

“Bây giờ mà ăn, cơm tối sẽ không ăn nổi.” Cô đặt túi giấy trở lại ghế sau, ngồi ngay lại thắt dây an toàn.

Hoa Diệp mím mím môi, không lên tiếng, khởi động xe.

Xe dừng trước siêu thị, cô khó hiểu quay đầu lại.

“Tối hôm qua lúc ăn cơm, anh nghe thấy dì giúp việc nói hộp đựng thức ăn và bình giữ nhiệt trong nhà đều mất rồi. Lúc mẹ làm phẫu thuật, những thứ này đều cần dùng đến, anh còn muốn mua vài túi nước nóng nữa. Bây giờ truyền dịch, cánh tay vươn ra bên ngoài, vốn dĩ đã lạnh, nước thuốc lại lạnh nữa, nếu đặt một túi nước nóng dưới ống truyền dịch, thì người bệnh sẽ dễ chịu hơn.” Hoa Diệp nói. 

Thì ra anh cũng biết chu đáo như vậy, cô nhìn nhìn anh, gật gật đầu, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi, bình giữ nhiệt và hộp đựng đồ ăn lúc mang cơm cho Tả Tu Nhiên, quên mang về mất.

Những thứ này đều ở quầy hàng tạp hóa, chốc lát đã chọn xong, cô định đi thanh toán thì Hoa Diệp kéo cô lại, “Mua ít đồ ăn về đi.”

“Sáng sớm dì giúp việc sẽ đi chợ nông sản mua.” Đồ ăn ở đó tươi, trong siêu thị chỉ là đóng gói đẹp hơn một chút, một số thứ đã bày cả mấy ngày rồi.

“Những ngày sau chúng ta đều phải ở nhà ăn!”

Cô hơi buồn cười, Hoa Diệp chính là Hoa Diệp, được thơm lây một chút từ nhà họ Đào, trong lòng liền không thoải mái. “Nếu anh áy náy thì đổi thức ăn thành tiền đưa mẹ được rồi.” Cô phủi tay anh ra, giọng điệu có hơi mỉa mai.

Hoa Diệp cứng đờ đứng ngay tại chỗ, một lúc lâu, mới chạy qua, đưa tiền cho nhân viên thu ngân.

“Tiểu Đào, không phải anh muốn vạch giới hạn với bố mẹ, anh chỉ là… cảm thấy chúng ta đều là người có việc làm, ăn không uống không như vậy…” Hoa Diệp hình như gặp phải một vụ án phức tạp, tìm không ra một chút chứng cứ để gỡ tội cho đương sự, anh có chút bất lực.

“Nếu Đào Giang Hải là người nghèo, em sẽ cảm thấy anh làm như vậy rất chu đáo, tiếc rằng ông ấy không phải. Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy, thì nhẫn nại nghe ông ấy kể vài câu chuyện cười nhạt nhẽo là được.” Cô cũng bất lực.

Hai người về đến nhà, dì giúp việc đã làm xong cơm tối. Mẹ Đào ăn cháo, những người còn lại ăn cơm.


“Anh cũng ăn cháo.” Đào Đào bưng từ trong bếp ra một chén cháo, đẩy chén cơm trước mặt Hoa Diệp ra.

“Đêm dài lắm, thanh niên ăn cháo không thể chịu đói được.” Đào Giang Hải đẩy chén cơm trở về.

“Dạ dày anh ấy không tốt, buổi tối nằm bò trước máy tính mấy tiếng đồng hồ, ăn cơm không dễ tiêu hóa.” Đào Đào bưng chén cơm về lại nhà bếp.

“Ầy, người đẹp bé nhỏ cũng hung dữ quá đi.” Đào Giang Hải để lộ khuôn mặt đồng cảm với Hoa Diệp.

Hoa Diệp cười cười, đợi Đào Đào ngồi xuống, anh khẽ nắm tay Đào Đào ở dưới bàn, Đào Đào vùng ra, mặt không biểu cảm ăn cơm.

“Khụ,” ăn được một nửa, Đào Giang Hải đằng hắng vài tiếng, đảo mắt qua lại, “Người đẹp bé nhỏ này, bố có thể xin nghỉ phép mấy ngày không?”

“Làm gì?” Đào Đào trợn mắt một cái.

“Ha ha, đi Quảng Châu, mấy thương hiệu vật dụng vệ sinh lớn đều ở đó, bố qua đấy khảo sát thử, nếu thuận lợi thì ký hợp đồng, đợi quảng trường đồ gia dụng khai trương, sẽ mở một quầy chuyên doanh cho họ.”

“Bố, nay đã ngày mấy rồi, mẹ sắp phải làm phẫu thuật rồi, rốt cuộc cái gì quan trọng?”

“Mẹ quan trọng nhất. Nhưng người đẹp bé nhỏ à, bố chỉ đi vài ngày thôi, nhất định sẽ về trước khi mẹ con phẫu thuật.”

“Mấy ngày?”

“Mười ngày!”

Đào Đào đặt đũa xuống một cái “cạch”.

“Bảy ngày!”

Đào Đào trừng to hai mắt.

“Người đẹp bé nhỏ, năm ngày được không?” Đào Giang Hải nhìn sang Hoa Diệp cầu cứu.

Hoa Diệp cười cười, “Tiểu Đào, để bố đi đi! Trong nhà có chuyện gì, còn có anh mà!”

“Được, năm ngày.” Cuối cùng Đào Đào cũng lên tiếng, “Năm ngày là một trăm hai mươi tiếng, bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, lùi về sau, chắc là vào…”

Đào Giang Hải bịt miệng Đào Đào lại, mặt nhăn thành một đống, “Người đẹp bé nhỏ, con đừng có keo kiệt quá, bây giờ con bảo bố đi đâu tìm máy bay đây?”

“Con mặc kệ. Tóm lại bảy giờ rưỡi tối ngày hai mươi lăm, con phải nhìn thấy bố ngồi ở đây.” Cô cố ý gõ gõ lên bàn ăn.

Mẹ Đào vẫn luôn cười nhìn hai cha con lên tiếng, “Thế này đi, mẹ xin hộ, năm ngày cũng gấp quá, dù sao cũng xa như vậy, bảy ngày được rồi.”

“Bà xã, mình thật là vĩ đại.” Nếu không phải Hoa Diệp đang ở đây, Đào Giang Hải thật muốn ôm bà xã hôn mạnh một cái.

“Mẹ, mẹ là phản đồ.”

Mẹ Đào cười, “Nếu mẹ là phản đồ thì cũng là một phản đồ tốt, có người phụ nữ nào không bảo vệ chồng mình đâu chứ. Không phải con cũng che chở cho Hoa Diệp khắp nơi đấy sao.”

Đào Đào và Hoa Diệp nhìn nhau, sau đó, hai người lại cực kỳ không tự nhiên dời mắt đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.