Đọc truyện Âm Mưu Của Tổng Tài – Chương 3
“Reng……Reng…… Reng……”
Tiếng điện thoại đánh thức Úy Dương, anh nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Nhu vẫn ngủ say, may mắn tiếng điện thoại không đánh thức cô dậy.
“Alo. Tôi là……” giọng nói anh buồn ngủ, khi nghe xong thì lập tức trở nên thanh tỉnh.
“Được…… Anh tới ngay…… em đợi một chút!”
Biết được giọng anh quá lớn, anh lập tức hạ thấp giọng nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung…… anh đến ngay.” Anh để điện thoại xuống, nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vã ra cửa.
Sau đó, Vũ Nhu đang “ngủ say” bỗng mở mắt.
Cô nhìn về phía cửa.
Đã là lần thứ hai, cô biết đó là ai.
Gần tới cuối kỳ thi, Hải Lan thường xuyên gọi Úy Dương ra ngoài.
Làm gì? Cô không biết. Cô đã hỏi Úy Dương, Úy Dương cũng chỉ nói “Chuyện về chuyên môn ý mà”.
Anh nghĩ cô ngu ngốc sao? Hải Lan học khoa mỹ thuật….
Kế tiếp, cô nhận được rất nhiều tin tức của bạn cùng lớp, ví như bọn họ ở một quầy rượu thấy Úy Dương và Hải Lan thân mật nhau: tại một công viên nào đấy thấy Hải Lan ôm Úy Dương……
Cô không dễ dàng tin bọn họ, cô muốn Úy Dương nói cho cô biết, rốt cuộc là thế nào.
Chỉ cần anh nói, cô liền tin tưởng; vậy mà….anh không nói……
Anh giấu giếm khiến tim cô có chút băng giá.
Anh quên sao? Cô cũng là bạn tốt của Hải Lan! Có chuyện gì mà Hải Lan không thể nói cho cô biết, mà lại cho anh biết?
Cô mặc áo ngủ, chân trần đi về phía cửa sổ, xuyên thấu qua rèm cửa hơi mờ, nhìn thấy xe anh lao nhanh ra ngoài.
Cô cười, nụ cười rất nhạt, nhạt đến nỗi người ta không cảm thấy là cô cười.
Đầu xuân mà không khí vẫn còn chút lạnh lẽo……
…….
Sáng hôm sau.
“Hải Lan!” Vũ Nhu tìm được Hải Lan đang xem sách trong phòng ăn, đi tới bên người cô, ngồi xuống.
Cô quan sát Hải Lan, thử dò hỏi:
“Mắt cậu thâm quầng kìa, tối hôm qua ngủ không ngon à?” Sau đó cô bưng chén trà sữa mới gọi, uống một ngụm nhỏ, giả bộ lơ đãng.
“Hả, vậy sao? Tối qua, tớ……đọc sách muộn.” Vũ Nhu thấy cô né tránh, trái tim lặng xuống.
“Cả ngày cậu đều chìa ra cặp mắt mắt gấu mèo này thì ai dám theo đuổi cậu chứ!” Vũ Nhu làm bộ hài hước nói.
“Cậu nói kì ghê!” Hải Lan cười trả lời.
“Này! Cậu vừa giàu có, vừa xinh đẹp, lại là sinh viên tài năng của khoa mỹ thuật, sao lại không có bạn trai nhỉ? Nhất định là cậu không nói cho tớ biết rồi!” Vũ Nhu tức giận nói.
Hải Lan tưởng cô nói thật, vỗ vỗ tay cô, nói: “Cậu yên tâm đi, lúc tớ kết hôn nhất định sẽ báo cho cậu đầu tiên!”
“Cậu giữ bí mật như vậy…… Đối tượng không phải là người quen của tớ chứ?”
“Bậy nào, bên cạnh cậu không ai hợp ý tớ……” Hải Lan trong lòng cả kinh.
Vũ Nhu biết sao? Sẽ không, sẽ không! Hải Lan vội vàng cúi đầu, che giấu vẻ mặt kinh hoảng.
Cô nhìn bên ngoài, nói: “Trời ạ, sắp muộn học rồi, tớ đi học đây, bye bye!”
Hải Lan gấp sách, vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn, không muốn để Vũ Nhu đoán ra cái gì, cũng không muốn khóc thành tiếng trước mặt cô.
Thế nên cô không nhìn thấy, vẻ mặt Vũ Nhu lạnh lùng……
Trong lòng Vũ Nhu bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ suy đoán của mình là thật? Khi Hải Lan nói dối, cậu ấy sẽ vặn ngón tay, đây là hành động vô ý thức!
Rốt cuộc giữa bọn họ có chuyện gì?
…….
Suốt một ngày, Vũ Nhu không có tinh thần để làm bất cứ việc gì.
Úy Dương đứng trước mặt cô, thấy cô không phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn quơ quơ tay trước mắt cô: “Hồi hồn nào!”
“A, anh về rồi.” Cô cười, sờ đầu một cái, đứng lên cởi áo khoác cho anh.
Cô luôn làm như thế từ khi bọn họ bắt đầu ở chung. Vậy mà hôm nay trong lòng cô lại nhiều vướng mắc.
Áo khoác này có mùi vị của cô sao? Tiêu Vũ Nhu vuốt ve này chất vải jeans, lo lắng nghĩ.
“Sao vậy? Có tâm sự à?” Úy Dương ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ cô.
“Dương, có một số việc……” Cô ngừng lại, không biết nói làm sao.
“Có chuyện gì à?”
Anh vuốt ve cô, tất cả giống như trước đây.
Nhưng có một số việc rõ ràng đã thay đổi! Chẳng lẽ anh không có chuyện gì muốn nói với em sao? Vũ Nhu muốn hô to.
Cô vùi mình vào lòng anh, động tác này khiến anh có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng.
Cô rất ít khi chủ động đến gần anh,
Cô dịu dàng nói: “Dương, nếu có một ngày, anh không yêu em nữa……”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú anh, “Hãy nói cho em biết, đừng để em là người biết cuối cùng, thật sự em sẽ không trách anh……”
Anh ngắt lời cô: “Em nói gì vậy? Anh mãi mãi yêu em!”
Anh khẽ hôn cô, “Có phải trước ngày thi nên áp lực rất lớn hay không? Yên tâm đi, mặc dù đây là lần đầu tiên em thi học kì ở đại học, nhưng không nghiêm trọng như vậy đâu! Được rồi, mai anh dẫn em ra ngoài dạo chơi, thả lỏng một chút.” anh đề nghị.
“Tốt!” Tiêu Vũ Nhu nở nụ cười.
Còn có một chút hy vọng, không phải sao?
Chương 3.4:
“Anh thấy cái này thế nào?” Tiêu Vũ Nhu cầm một cái áo khoác màu đỏ lên, hỏi Úy Dương
“Màu đỏ à? Hình như không hợp với anh lắm.” Anh gãi gãi đầu.
“Thử một chút đi.” Cô cầu khẩn, khiến Úy Dương bất đắc dĩ cầm chiếc áo ấy.
Chợt, điện thoại di động của anh vang lên, cũng làm cho nụ cười Vũ Nhu cứng lại.
Lòng của cô bắt đầu co rút, lại là cậu ấy sao?
Anh bắt máy, ngay trước mặt Vũ Nhu, chỉ là nói vòng vo mấy tiếng, nhưng sự lo lắng lại biểu lộ ra ngoài. Một lát sau, anh cất điện thoại, xin lỗi Vũ Nhu: “Vũ Nhu, anh có chút việc gấp muốn làm, thật xin lỗi, anh phải đi rồi.”
“Chuyện gì mà vội vã như vậy?” Cô hỏi.
Cô vẫn làm bộ như đang chọn quần áo, nhưng tâm bắt đầu rét run ——
Úy Dương, nói với em đi…… Anh không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa……
Anh nhìn đồng hồ trên tay, sau đó hôn lên gò má của cô, nói: “Là chuyện ở trường học, anh giải quyết xong sẽ gọi điện cho em!”
Không đợi cô trả lời, anh liền xoải bước ra khỏi cửa.
“Anh đi đi……” Cho dù không ai nghe, nhưng Vũ Nhu vẫn lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm trên quần áo, nhưng lại không có tiêu cự.
Ha ha, cô cười, nụ cười lạnh quá, lạnh khiến cuộc đời cô băng giá lại.
Tiếp theo, cô đẩy cửa tiệm, ra ngoài, lặng lẽ đi theo anh……
…….
Cô thấy anh đi vào bệnh viện.
Hải Lan bị bệnh?
Vì vậy, cô cũng vào theo, cho đến…… Cho đến khi cô thấy anh đi về khoa phụ sản……
Cô giật mình, cắn chặt lấy đôi môi run rẩy.
Không phải như vậy…… không phải……
Cô cứ chờ đợi, tự nói với mình là không phải.
Vậy mà, không lâu sau đó, bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Không khí đang lạnh lại sao? Chắc vậy, nó đang khiến người ta không thở nổi……
Trên mặt Hải Lan vừa lo lắng lại vừa hạnh phúc, tay trái của cô được Úy Dương đỡ lấy, tay phải cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng mình.
Mà trên mặt Úy Dương cũng lo lắng, nhưng nghiêm túc che chở cô như một người chồng thực thụ. Bọn họ rất giống một cặp vợ chồng!
Lòng của cô bắt đầu cười to, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, cứ đứng thẳng tắp như vậy.
“Vũ Nhu!” Hải Lan thấy Vũ Nhu đứng ở hành lang.
Cô và Úy Dương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức chuyển thành chột dạ.
Rốt cuộc thấy tôi rồi sao? Rốt cuộc không có biện pháp nào che giấu nữa à? Cô mắt lạnh nhìn bạn thân và người yêu.
“Đứa bé là của ai?” Cô nhìn Hải Lan, hỏi.
Nước mắt Hải Lan trợt xuống khuôn mặt tái nhợt, áy náy nói: “Tớ…… Tớ………. Tớ……” Toàn thân cô phát run, không nói được thành lời.
Vũ Nhu thờ ơ với biểu tình buồn bã kia, cô nhìn Úy Dương.
“Đứa bé là của ai?” Giọng nói bình thản.
Anh không trả lời, ánh mắt lại lộ ra không đành lòng.
Ngay cả nói mà anh cũng không dám sao?
Nhưng kỳ quái, cô lại không khóc nổi! Không phải trên phim, đến cảnh này thì nữ chính sẽ khóc rống lên à? Thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn khóc cô cũng không có!
À! Không phải, giữa bọn họ chẳng những có người thứ ba, bây giờ có người thứ tư rồi, cô còn khóc cái gì?
Mà có lẽ chính cô mới là người thứ ba.
Cô cười lạnh một tiếng, cảm thấy mình không còn gì phải chờ đợi nữa.
Cô thật không ngờ, chuyện khiến cô khiếp sợ vẫn còn ở phía sau!
“Lan!” Một người đàn ông chạy vội mà tới.
Tiêu Vũ Nhu quay đầu nhìn về phía sau,
Ba?
Hôm nay có quá nhiều “vui mừng”, nếu bây giờ có người ngoài hành tinh xuất hiện cô cũng thấy bình thường.
Tiêu Kiến Hoa thấy con gái cũng ở đây, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Con bé biết rồi? Ánh mắt ông né tránh, lúng túng nói: “Nhu Nhu, ba……” Ông nhìn Hải Lan nước mắt đầy mặt, đau lòng tiến lên đỡ lấy cô.
Vũ Nhu lạnh lùng nhìn, kịch vui trước mắt càng ngày càng phức tạp.
Rốt cuộc ba cũng nhìn cô, con ngươi có một phần đau lòng cho Hải Lan, còn có một phần cầu xin cô,
“Thật xin lỗi, Nhu Nhu, ba đã phản bội con và mẹ con. Nhưng đây không phải là lỗi của Lan Lan! Con……” Tiêu Kiến Hoa nói không được nữa, ông cũng hiểu yêu cầu của ông vô lí cỡ nào, hoang đường cỡ nào.
Ba yêu người bạn thân của mình, một người nhỏ hơn ông hai mươi tuổi. Trong bụng cô “bạn thân” lại có đứa bé của người yêu cô. Mà bây giờ ông đang cầu xin cô, sao không cầu xin mẹ cô tha thứ chứ?
Trong lúc bất chợt, cô cảm giác thế giới của cô bị hủy diệt……
“Tha thứ cho cô ta?” Cô thay ông nói hết lời, “Ông còn hi vọng tôi nói cái gì?” Cô nhìn ba của mình.
Sau đó cô nhìn Hải Lan, Hải Lan lập tức cúi đầu.
“Vậy thì ông muốn cho tôi nói gì?”
Cuối cùng, cô nhìn Úy Dương, “Còn anh?”
Không ả trả lời cô……
Tim cô hoàn toàn đông lạnh lại.
Vì vậy cô đi, mỗi một bước thật khó khăn. Tựa hồ ở một góc nào đó trong trái tim, những vệt kí ức ấm áp giữa cô và bọn họ đang bóc dần ra——
……..
Khi đó là mùa hè, cô tính đi dọc theo sân cỏ về nhà, rồi gặp anh.
Sau đó, cô giống như bị anh đầu độc, thấy anh ấm áp như ánh mặt trờ.
Ngày đó là bắt đầu của sự rung động……
Giữa trưa, cô gặp mẹ, mẹ đang vẽ cảnh biển và trời xanh biếc.
Bà nói: “Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu không, con sẽ phải hối hận!”
Cô đuổi theo rồi, vậy mà quay đầu lại chỉ là công dã tràng.
Cô còn là cô sao? Tại sao đến khi không còn chỗ để trốn tránh, cô mới nguyện ý thừa nhận thất bại?
“Có lẽ kết cục vẫn là đau, theo đuổi ước mơ của bản thân cũng tốt đẹp.” Đúng vậy, bây giờ cô biết rõ rồi, trong ngọt ngào sẽ có đắng cay. Chỉ là mẹ không nói ra mùi vị này sẽ đau khổ cỡ nào……
Ngày đó, gió thu lẳng lặng quét qua, anh nói với cô: “Vì anh mà hòa tan……”
Cô cười khổ, cô tan ra rồi, nhưng người kết nó băng lại là anh!
Anh nói: “Đừng rời khỏi anh……”
Bởi vì anh thâm tình, vì vậy cô cho anh tất cả; Thì ra ấm áp, thâm tình lại biến thành phản bội.
“Em là cô gái đầu tiên của anh!”
Quan trọng sao?
“Đừng sợ, anh sẽ cẩn thận.”
Anh dịu dàng khiến cô mê mẩn……
“Đúng vậy! Cậu là bạn thân nhất của tớ!”
Vậy mà, “bạn thân nhất” là đối xử với cô như vậy…… Cô ta thật đúng là coi cô như bạn thân nhất rồi!
Cô nhớ rõ mỗi một câu một lời, thật buồn cười!
Thật, cô không hề lưu luyến nữa rồi! Cô đi, mỗi một bước đều rất vững chắc, giống như cô sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa!
“Vũ Nhu! Em hãy nghe anh nói……” Úy Dương muốn tiến lên kéo Tiêu Vũ Nhu lại, vậy mà thấy Hải Lan yếu đuối, anh lại không thể không đỡ cô.
Úy Dương nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác——
Cô không bao giờ thuộc về anh nữa!
…….
“Điện thoại cậu ấy vẫn tắt máy.” Hải Lan lo lắng nói, “Sao rồi? Tìm được cậu ấy chưa?”
Úy Dương im lặng khác lạ, tựa như không nghe thấy gì.
Hải Lan không thể làm gì khác hơn là hô to: “Úy Dương! Anh có nghe không đấy? Không thấy cậu ấy đâu hết! Lỡ như cậu ấy làm điều gì ngốc nghếch thì sao?”
“Em không thi à?” Anh đột nhiên nói.
“Thi gì? Tìm được Vũ Nhu rồi nói!”
“Vậy em về nhà đợi đi, cô ấy xuất hiện lập tức nói cho anh.” Nói xong, anh liền chạy tới sân trường.
“Còn anh thì sao?” Hải Lan nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của anh, có chút bận tâm.
“Anh sẽ nói cho cô ấy hiểu……” Anh không quay đầu lại, chỉ nói vậy rồi rời đi.
“Hiểu cái gì?” Hải Lan nghi ngờ tự hỏi bản thân, lại nhớ tới khoảng thời gian trước, lập tức vào bãi đậu xe.
Úy Dương đến khoa Hoa ngữ, tìm bạn thân Giản Phong.
Giản Phong hết sức kinh ngạc.
“Sao cậu lại tới đây?”
Mấy phút nữa là phải thi, tại sao Úy Dương lại đến khoa văn chứ?
“Giản Phong, Vũ Nhu tới chưa?”
“Chưa, không biết có chuyện gì xảy ra mà cô ấy chưa đến?”
Úy Dương không trả lời vấn đề của anh, chỉ nói đơn giản: “Nếu cô ấy tới, nhất định không thể để cho cô ấy đi. Thi xong gọi điện cho tớ biết.”
“Ờ……” Giản Phong không hiểu, nhìn bóng lưng Úy Dương vội vàng rời đi, nói thầm, “Vội lắm sao!”
Úy Dương lái xe, tốc độ kinh người.
Cô đi đâu được? Trừ Tiêu gia, cô căn bản không quen có nơi nào, trừ khi cô ở khách sạn!
Anh sẽ kiểm tra từng phòng, cũng không tin anh không tìm được cô.
Đáng chết! Tại sao cô không cho anh cơ hội giải thích? Tối qua cô đi đâu? Anh thật sự rất lo lắng cho cô, đợi cô cả đêm!
……
Cùng thời khắc đó, Tiêu Vũ nhu ngồi yên trong phòng học, nắm bút, nhìn về phía ba tờ giấy thi, không viết ra được điều gì…… Cô đột nhiên nhớ tới Emily dickinson đã viết một bài thơ “heart! we will forget him” (Tim ta ơi! Chúng ta sẽ quên đi chàng!) bài thơ này thật hợp với lòng cô bây giờ!
Không đếm xỉa đến giám khảo bên cạnh, cô đột nhiên viết, giống như viết xong những thứ này cô sẽ được giải thoát
……..
“Úy Dương! Tớ là Giản Phong! Vũ Nhu xuất hiện.”
“Cô ấy đi thi rồi hả? Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?” Úy Dương chạy thật nhanh về hướng trường học.
“Tớ không ngăn được cô ấy! Cô đến muộn 20′. Cứ ngồi thẫn thờ ở một chỗ, giám khảo còn tưởng rằng cô ấy bị bệnh, mà cô cũng không để ý tới thầy giáo, một lát sau lại bắt đầu viết, viết xong, cô nhìn đồng hồ rồi rời đi. Này! Cậu không nhìn thấy nét mặt của cô đâu, tớ chưa bao giờ thấy cô ấy lạnh lùng đến vậy……”
Úy Dương không nghe hết lời Giản Phong nói đã cúp điện thoại.
Anh dừng xe ở ven đường, trầm tư.
Cô về rồi? Cô đang vội sao? Đột nhiên trái tim Úy Dương trầm xuống.
Chẳng lẽ cô phải đi? Lo lắng của anh rốt cuộc thành sự thật? Sao cô có thể nhanh chóng làm được hộ chiếu như vậy? Trừ khi cô chuẩn bị lâu rồi!
Liên tiếp những vấn đề nổi lên trong lòng…… Anh càng nghĩ càng lo lắng, còn có sợ hãi……
Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên lần nữa, anh nhận.
Là Hải Lan.
“Úy Dương, Kiến Hoa gọi điện thoại tới đây, nói anh ấy tra được Vũ Nhu đem tất cả tiền gửi ngân hàng của cô ấy rút ra hết, không phải là cậu ấy muốn đi chứ?” Giọng Hải Lan có chút run run.
Nếu Vũ Nhu xảy ra chuyện gì, như vậy tất cả là lỗi của cô.
“Anh sẽ tới sân bay ngay bây giờ!” Anh đạp chân ga, lao nhanh đến sân bay……
…………………….
(*):Emily Elizabeth Dickinson (12/10/1830 – 15/5/1886) – nhà thơ Mỹ, cùng với Walt Whitman, Emily Dickinson là nhà thơ đặc sắc nhất của Mỹ thế kỉ XIX.
Emily Dickinson sinh ở Amherst, Massachusetts. Học xong trườngCollege, Emily Dickinson sống một cuộc sống thu mình, hầu như không ra khỏi nhà. Việc làm thơ của bà cũng không một ai biết. Những bài thơ đầu tiên của bà được in năm 1890 nhưng không mấy ai để ý. Tuyển tập thơ đầu tiên chỉ được in ra vào năm 1955. Thế kỷ XX, Emily Dickinson được thừa nhận là một nhà thơ lớn của nước Mỹ. Bà là người đầu tiên trong thơ Mỹ sử dụng lối thơ hai câu liền vần (para-rhyme). Emily Dickinson để lại cho đời gần 2000 bài thơ. Những bài thơ nho nhỏ nhưng được đáng giá là đầy ắp những ý tưởng mới lạ và độc đáo. Thơ của Emily Dickison được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, trong đó có tiếng Việt.
…………
“Máy bay xx số 308 chuyến bay đến Los Angeles, mời quí khách đến bàn số 3 để lên máy bay. Máy bay sẽ cất cánh sau năm phút nữa.”
Không còn thời gian…… Tiêu Vũ Nhu xách rương hành lý, từ từ đứng lên.
Cô nhìn vào cánh cửa chính của sân bay, nhìn một lần cuối cùng.
Vẫn còn hy vọng xa vời cái gì? Mày không nói cho anh ta biết là mày đi mà???
Cô cười nhạo mình, đem vé máy bay và hộ chiếu cho nhân viên kiểm soát, sau đó dứt khoát thẳng bước đi vào.
Từ hôm nay trở đi, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu……
………..
Khi Úy Dương tới sân bay thì nhìn thấy một chiếc máy bay cất cánh.
Máy bay màu trắng dần dần bay lên không, tiếng động cơ đinh tai nhức óc từ từ nhỏ lại, cuối cùng bị tầng mây bao phủ, cũng mang toàn bộ hi vọng của anh bay đi.
Anh dựa vào tường, trợt xuống, bàn tay chảy máu vẫn không ngừng đấm vào tường, nhưng anh không cảm thấy đau đớn. Tiếng đấm tường che đi tiếng anh nức nở nghẹn ngào……
Tại sao không đợi anh? Tình yêu sâu đậm như vậy lại kém hơn một sự hiểu lầm sao? Thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không cho anh!
Cô đi như vậy, chẳng lẽ không lưu luyến gì sao? Cô coi anh là cái gì?
Cô luôn là người xa cách, không thể chạm. Anh yêu cô, cho nên anh một mực theo đuổi, theo đuổi khổ cực như vậy, kết quả là nhìn cô rời đi……
Đột nhiên anh cười lớn, mang theo điên cuồng, thì ra không phải là cô tàn nhẫn, mà là anh ngu xuẩn. Ngu xuẩn đến mức nhìn thấy sao mai trên bầu trời thì tự cho rằng muốn chạm là chạm tới…… Đây chính là sự khác nhau giữa trời và đất…… Tại sao có thể trách cô tàn nhẫn?
Thế giới của anh biến thành màu xám tro……
Ở sau lưng Úy Dương, Hải Lan đâu khổ nhìn anh đang tự làm khổ mình, khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô kéo tay của anh, không để anh thương tổn mình nữa.
Nhìn bầu trời xa xăm, cô khóc: “Đều là lỗi của tớ! Vũ Nhu, trở lại đi…… tất cả là lỗi của tớ……”
……….
Trên tầng mây, mặt trời không bị cản trở nên thoải mái bắn ra ánh sáng của nó, cũng như anh, vĩnh viễn ấm áp và có sức sống. Ánh sáng lấp lánh như sao băng chiếu vào cánh máy bay, khiến cô nhớ tới loài chim bất tử……
Chim bất tử bay lên chín tầng mây mà sống lại, còn cô thì sao? Cô có thể trở về là chính mình hay không, một Tiêu Vũ Nhu vốn không bao giờ quan tâm đến ai, cô độc?
Quên đi tất cả sự dịu dàng anh dành cho cô, hình như phải cần rất nhiều dũng khí…… Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt không thể tiếp tục khống chế, chậm rãi chảy xuống……
Rốt cuộc không nghe thấy tiếng lá cây xào xạc như bản nhạc nhẹ, cũng không thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi hồn cô……
Chỉ có bi thương lan tràn……
Heart! We will forget him!
Heart! We will forget him!
You and I – tonight!
You may forget the Warmth he gave –
I will forget the Light!
When you have done, pray tell me
That I may straight begin!
Haste! lest while you’re lagging
I may remember him!
I love him.
Trái tim ơi! Chúng ta sẽ quên chàng.
Ta và mi – Đêm nay cùng kết thúc!
Mi có thể quên sự nồng nàn ấm áp.
Còn ta sẽ quên ánh mắt dõi hồn ta!
Khi quên rồi, xin mi hãy nói ra.
Ta có thể bắt đầu ngay lập tức.
Mau đi chứ! Ta sợ rằng mi theo sau chậm chạp.
Sẽ khiến ta lại nhớ đến người yêu!
Tôi yêu anh
(*): bản dịch “Cùng quên” của Hoàng Nguyên Chương