Đọc truyện Âm Mưu Của Nữ Phụ – Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng – Chương 34: Sống
Phương Linh vuốt ve khuôn mặt của Lạc Tâm, khóe môi lẩm bẩm những lời thì thào. Đã hơn 1 năm rồi, Tâm. Em còn định ngủ đến khi nào nữa đây?
Có lẽ bởi vì những lời thì thào đó, mà ngón tay của Lạc Tâm giật giật. Phương Linh giật mình, một hàng nước mắt kích động chảy ra. “Bác sỹ! Bác sỹ! Bác sỹ!!!”
Lạc Tâm mở mắt, đôi mắt thuần một màu đen láy rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
(Sắp ngược nam nha :))
…
“Ầm ầm ầm!” Hố đen dần dần mở rộng, giống như muốn cắn nuốt tất cả.
“Kình Thiên Kính!” Vũ Lôi hét lên, một chân hạ xuống đất, khóa chặt không gian xung quanh hố đen và Tam Tiền Tam lại thành một khu vực. Thế nhưng với xu hướng mở rộng điên cuồng kia của hố đen, cách này sẽ chẳng thể chống cự được lâu.
“Gọi tất cả Thú nhân A cấp lại đây ngay!” Cố Thần phân phó xong, răng nanh hiển lộ, gầm lên một tiếng động trời, uy áp S cấp xuất hiện đè ép lên hố đen,mơ hồ ngăn chặn được xu hướng bành trướng của nó.
Thế nhưng hắn biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
“Cũng bảo đám Cố Li đem hết thảy dụng cụ giải phẫu lại đây cho ta! Nhanh lên!” Cố Thần gấp rút phân phó, cố gắng nắm lấy cơ thể Tam Tiền Tam kéo ra khỏi hố đen, thế nhưng dường như có một mối liên kết nào đó, cô di động thì hố đen cũng di chuyển theo cô.
“Lão tổ! Đồ đây!” Cố Li dẫn đầu một đám người mang đến rất nhiều thiết bị y tế, riêng cô thì bê luôn chiếc giường giải phẫu chuyên nghiệp.
“Ầm!” Một tiếng, vài bóng người xuất hiện chế trụ Cố Thần.
“Các ngươi là đang làm gì?!!” Vũ Lôi một bên cản trở hố đen, một bên hét ầm lên, khi hắn nhìn thấy Đường Yêu thì suýt cắn cả lưỡi. Hắn chột dạ nha…
Đường Yêu sắc mặt âm trầm đến bên Tam Tiền Tam, bàn tay nắm lấy mạch tượng của cô. “Tốt… Tốt… tốt cho một Cố Thần nhà ngươi! Tại sao ngươi lại để người thành ra như thế này!??”
“…” Cố Thần nhăn mi, đôi mắt âm trầm.
“Hay cho một bác sỹ! Hừ!” Đường Yêu đeo lên khẩu trang và khăn tay, nhanh chóng rút ra một chiếc áo giải phẫu màu rực lửa mặc vào. “Ngay bây giờ chỉ có một cách thôi! Nhanh chóng lấy đứa bé ra!”
Bàn tay Cố Thần hơi run lên, sau đó nắm chặt. “Dao.” Cố Li nhanh chóng đem dao đến, tự giác đeo một mảnh vải đen bịt mắt.
“Ầm!” Không gian của Vũ Lôi đổ vỡ, hố đen ngay lập tức bành trướng ra một vòng lớn.
“Ngăn nó!” Cố Thần từng giọt mồ hôi chảy dài, tay liên tục công kích màng chắn trên bụng Tam Tiền Tam. Đây chính là sự phản kháng của đứa trẻ trước uy hiếp. Chỉ có đánh tan nó mới có thể bắt đầu giải phẫu.
“Nhanh lên! Ngăn nó! Nếu hố đen này bành trướng quá mức thì có lẽ chưa kịp cứu được nàng, nàng đã chết rồi!” Đường Yêu hội tụ ra lưỡi dao ánh sáng, điên cuồng đâm xuống màng chắn, thế nhưng nó tuyệt nhiên không hề sứt mẻ gì.
7 người còn lại cuống quít tạo ra kết trận, dùng hết sức bình sinh ngăn chặn hố đen.
“Ha ha, chúng ta sẽ không toi mạng ở nơi này đâu nhỉ?” Vamp Jin gân xanh hiển lộ trên da mặt trắng bệch, hụt hơi cười.
“…” Ren Hi mở miệng, vết nứt trên gương mặt cũng di động. “Có thể chết cùng một nơi với nàng, là may mắn của ta.”
Authur Lam cứng nhắc mỉm cười, che dấu vết máu đỏ sau lưng. Ánh mắt hắn nhìn về phía khuôn mặt nhắm nghiền của thiếu nữ, hơi hơi động. Kì thực, hắn lại muốn đem nàng cùng tiến về cánh đồng hoa của hắn, cùng nhau kết thúc sinh mệnh tại đó.
Lam Thần và Lạc Thi không nói gì, ánh mắt nhìn Tam Tiền Tam lại càng thêm phức tạp.
Tà Thiên thủy chung vẫn treo trên miệng nụ cười tà khí, thiêu đôi từng chút một hố đen muốn bành trướng. Chỉ riêng hắn mới biết, lồng ngực hắn giờ đã mát lạnh với máu tươi. Máu hắn, không nóng mà đã lạnh rồi. Nhiệt độ của máu tươi bị hắn đem hấp thu hết làm năng lượng.
“Rắc!”
“Đã vỡ!” Hai người cùng lúc đồng thanh la lên. Tay nhanh chóng thao tác cầm lên dao mổ.
“Không… xin đừng… làm ơn… tôi xin anh… xin đừng…” Đột ngột tay của Đường Yêu bị nắm chặt lấy, đối diện với hắn là đôi mắt đẫm lệ của cô.
Con dao trong tay hắn run rẩy, nhưng sau đó lại dứt khoát đặt xuống.
“Không! Không ai được phép!” Tam Tiền Tam huy động hết tất thảy, hình thành một màng bảo vệ xanh lam xung quanh bụng. “Ai cho các người giết con tôi! Các người có quyền gì!?!”
Thế nhưng tấm màng còn chưa kịp hình thành toàn bộ đã bị Cố Thần lợi dụng sơ hở đánh nát.
Đường Yêu hạ xuống đường dao, kề sát môi bên tai Tam Tiền Tam. “Chúng tôi không có quyền, nhưng chúng tôi muốn em sống!” Một giọt nước mắt mặn chát rơi trên môi Tam Tiền Tam.
Muốn người mà mình yêu được sống, là sai trái sao?
“Không…” Giọt lệ trong suốt từ đôi mắt màu xanh lam rơi xuống, nỗi đau đớn không gì sánh được bao trùm lấy cô. Khi đứa trẻ đầy máu được đưa ra, tắt thở.
“Không!!!!!! Không!!!!!!! Không!!!!!!!!!!!! ” Tam Tiền Tam ôm chặt lấy sinh linh đã lạnh ngắt, nước mắt không ngăn nổi rơi xuống điên cuồng. “A…. a……… Ahhhhh…………..”
“Là tôi… là do tôi vô dụng… là do tôi… tại sao tôi lại là nghịch thiên giả….. tại sao lại là tôi……. trả lại nó cho tôi! Chẳng lẽ cứ là nghịch thiên giả thì không có quyền được hưởng hạnh phúc hay sao!?? Nếu vậy, thì cứ trừng phạt tôi đi! Nhưng hãy trả lại đứa trẻ của tôi cho tôi……!!!!” Cô ôm chặt lấy nó, hàm răng cắn chặt đến bật máu, màu trắng sứ xinh đẹp bị nhuộm đỏ.
Từng màn mưa lạnh dội xuống cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của cô, nhưng đang cố gắng xoa dịu, nhưng cũng như lời từ chối trần trụi của ông trời.
89%…
Năng lượng bị đứa bé hấp thu được trả lại cho người mẹ, thúc đẩy quá trình tiến hóa một cách nay điên cuồng.
90%…
“Ầm!” Mái tóc màu xanh lam nhiễm thượng màu đen, đen đặc quánh như bóng đêm chết chóc.
“Này! Nhanh lên áp chế cô ấy!” Cố Thần gào lên, chạy đến muốn ôm lấy Tam Tiền Tam.
Nguyên nhân gây ra cái chết của Cố Linh, chính là thời khắc này!
=======
Lần này tác giả không có gì để nói, sẵn sàng để độc giả chửi bới, mắng mỏ. Thế nhưng xin hãy thông cảm cho tác giả, đây là tình tiết không thể thiếu, không thể, cho nên xin hãy hiểu cho Q.Q
Chương này viết rất vất vả nên chậm trễ, rất xin lỗi, hiu hiu Q∆Q
Xì poi:
Ánh mắt cô trong suốt như ánh sáng của một vùng nào xa xôi, giống như chú bướm trên vườn địa đừng, chập chờn, như chỉ phút chốc nữa thôi sẽ tan biến mãi mãi.