Âm Láy Ma Quỷ

Chương 40: Tự thú


Đọc truyện Âm Láy Ma Quỷ – Chương 40: Tự thú

Ngày ký kết hợp đồng, Thanh Hoành lại một lần nữa bước vào tòa nhà trụ sở
của tập đoàn Tinh Triển. Cô nhận thấy bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà có
rất nhiều xe công vụ của phóng viên các báo đài địa phương tới dự buổi
họp báo.

Tập đoàn Tinh Triển còn dành riêng một phòng họp cho các phóng viên sử dụng để tác nghiệp. Vừa bước vào phòng, Thanh Hoành đã
nghe thấy không ít lời bàn tán về người nắm quyền mới của nhà họ Trác,
đa phần đều khen anh ta xử lý công việc rất chuyên nghiệp, tính cách lại phóng khoáng, thoải mái.

Thanh Hoành tủm tỉm cười, cô không ngờ
anh ta giỏi giao thiệp với giới báo chí và truyền thông đến thế. Nếu năm xưa, sau khi liên tiếp bị giáng những đòn chí mạng, tập đoàn Tinh Triển có được một cán bộ quản lý giỏi quan hệ cộng đồng thì có lẽ họ đã không rơi vào thế bị động.

Mười giờ sáng là lễ ký kết hợp đồng. Đa số
các phóng viên đều đã vào vị trí sẵn sàng. Trác Diễm cầm micro, giới
thiệu vắn tắt dự án kinh doanh bất động sản lần này, dưới kia, máy ảnh
chớp lia lịa. Anh ta ngừng lại một lát, giới thiệu đại diện hình ảnh cho dự án này là một nam diễn viên đang nổi, giàu thực lực và tiềm năng.
Bên dưới có phóng viên đặt câu hỏi:

– Diễn viên nổi tiếng mà Tổng giám đốc Trác nhắc đến phải chăng là Lăng Hàn?

Trác Diễm úp úp mở mở:

– Khi nào quay xong clip quảng cáo, các bạn sẽ biết.

Rốt cuộc cũng đến thời khắc ký kết. Một tập hồ sơ dự án đặt trong hộp nhung hình thiên nga được đưa đến trước mặt họ. Thanh Hoành mở bản kế hoạch,
ký tên vào trang cuối cùng. Thực ra, đoạn này đã được diễn tập từ trước. Cô đã ký vào bản hợp đồng chính thức trong văn phòng của Trác Diễm sáng nay. Bản hợp đồng đó đã được cô và luật sư của cô soát kỹ từng chữ, sau đó hai bên thống nhất cùng ký vào bản hợp đồng đã chỉnh sửa hoàn thiện.

Nếu so về thủ đoạn và đầu óc kinh doanh, có thể Thanh Hoành không bằng Trác Diễm, nhưng từ nhỏ cô đã thường xuyên được tiếp xúc với những việc như
thế này, nên cô khá thành thạo trình tự cần thiết.

Cô đóng tập hồ sơ lại, Trác Diễm chủ động đưa tay ra bắt:

– Mong rằng sau này chúng ta sẽ luôn hợp tác vui vẻ.

– Sau này? – Thanh Hoành mỉm cười: – Đầu tiên phải đánh bại “Đại ma
vương” họ Tạ đã, rồi mới nói chuyện này. Thực lòng, tôi rất trông đợi
đấy!

– Tôi cũng vậy.

Đám phóng viên bên dưới chộp được
hình ảnh họ niềm nở bắt tay nhau thì lập tức chĩa máy ảnh, máy quay về
phía họ và chụp lia lịa.

Ngày hôm sau, tin tức về buổi họp báo ký kết hợp đồng hợp tác dự án mới của Tinh Triển đồng loạt lên báo.

Hình ảnh minh họa cho bài báo chính là bức ảnh họ bắt tay và cười nói thân
mật. Thanh Hoành mở rộng tờ báo, nhìn kỹ một hồi, mới quay sang, nói với Cửu Thiều:

– Em thấy mình khá ăn ảnh đấy chứ, anh nhìn xem…

Cửu Thiều đón lấy tờ báo, đọc to tiêu đề bằng ngữ điệu hoàn toàn dửng dưng:

– ­Cha chú chung vốn, con cháu hợp tác. Người nắm quyền mới của nhà họ Trác lên tiếng tuyên chiến với nhà họ Tạ. Thú vị quá nhỉ!

– Thú vị ở chỗ nào?

– Truyền thông lúc nào cũng chuyện bé xé ra to. Nếu ngày nào đó, người
nắm quyền hành của hai nhà tình cờ gặp gỡ, trò chuyện xã giao đôi câu,
có lẽ báo chí sẽ viết: Đôi bên lời qua tiếng lại rồi sinh ra ẩu đả.

Cửu Thiều điềm nhiên nói:

– Chúc em không bị ai đó gọi điện truy sát.

Anh vừa dứt lời, di động của Thanh Hoành lập tức đổ chuông. Cô nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, ngán ngẩm cực độ.

– Anh đã thắng, Tạ Doãn Luy gọi đến.

– Nếu anh là em, anh sẽ nghe điện.

Thanh Hoành trừng mắt lườm anh, chiếc điện thoại trong tay cô vẫn không ngừng đổ chuông inh ỏi. Cô đành đầu hàng, bấm nút nghe:

– Cậu chủ Tạ có điều gì sai bảo?

Giọng nói của Tạ Doãn Luy trong điện thoại rất lớn, có vẻ hơi quá khích:

– Tôi đã đọc tin tức trên báo, cô có biết ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi
là gì không? – Không cho cô cơ hội trả lời, anh ta tiếp tục: – Đó…
chính… là… Cô điên rồi! Nếu không thì thế giới này điên cả rồi! Cô biết
mình đang làm gì không?

Bỗng nhiên Thanh Hoành cảm thấy rất nhẹ
nhõm. Cô đã hiểu nguyên nhân vì sao năm xưa nhà họ Tạ hủy hôn, vì thế cô không còn thấy sợ khi phải đối diện với “Đại ma vương” Tạ Doãn Thiệu
nữa. Năm xưa, Tạ Doãn Thiệu quyết định hủy hôn, mà không tiếp tục cuộc
hôn nhân liên kết, để lợi dụng quan hệ hôn nhân, thôn tính cổ quyền
trong tay cô, thực ra đó cũng là một quyết định đúng đắn. Bởi vì nếu làm thế, cô sẽ nhanh chóng nhận ra ý đồ của anh ta và quay sang bắt tay với nhà họ Trác, giống như cục diện của ngày hôm nay, chỉ có điều cục diện

này đến hơi muộn một chút.

– Tôi rất bình tĩnh và sáng suốt, nhưng không biết anh trai của anh có đủ bình tĩnh và sáng suốt hay không.

– Bình tĩnh, sáng suốt? Anh ấy sắp tiến hóa thành quỷ dạ xoa rồi đó!

– Vậy thì càng tốt! Cho tôi gửi lời hỏi thăm anh trai anh. Còn nữa… cho
tôi gửi lời hỏi thăm cả cái bụng bia và chiếc đầu hói của anh ta.

Nói xong, Thanh Hoành tắt máy không thương tiếc.

Cửu Thiều rung rung tờ báo, hờ hững nói:

– Lòng căm hận của em đã vượt xa tưởng tượng của anh, anh bắt đầu thấy lo cho Ám Hoa.

Thanh Hoành sán lại gần anh:

– Anh nhìn kỹ mặt em mà xem, có phải trên đó viết rõ hai chữ “khoái trá”
không? Nếu Ám Hoa cũng gặp đen đủi, thì hai chữ “khoái trá” sẽ biến
thành “cực kỳ khoái trá”.

Cửu Thiều dịch chuyển ánh nhìn từ tờ
báo sang gương mặt cô, bỗng anh đưa tay ra sau giữ chặt lấy gáy cô, và
hôn đắm đuối lên môi cô. Rất lâu sau họ mới buông nhau ra, anh nhặt tờ
báo rơi trên đất lên:

– Bây giờ chữ “khoái trá” sẽ biến thành “xấu hổ”.

Phụ trách quay clip ngoại cảnh quảng cáo cho dự án bất động sản mới là một
nhà đầu tư khác, tên Diệp Tỉ, em trai Diệp Vi. Anh ta lớn lên ở Mỹ từ
nhỏ, vì thế tiếng Trung rất kém. Là một người cực kỳ đam mê lĩnh vực PR
và tạo scandal, có thể nói anh ta sinh ra để gieo rắc những tin đồn thất thiệt. Năm xưa, khi bản thân cô còn chưa hay biết về vụ hủy hôn thì anh ta đã vui vẻ, hoan hỉ thay mặt cô tung tin khắp mọi nơi.

Cô vừa ló mặt đến địa điểm quay quảng cáo đã bị Diệp Tỉ túm lấy, kéo vào trong.

Anh ta mặc bộ comple hiệu Valentino hoa văn kẻ sọc, tạo cảm giác mới mẻ, phá cách.

– Nam diễn viên tham gia quay quảng cáo lần này rất nổi tiếng, là người
tình trong mộng của các chị em thời gian gần đây, cô vào mà xem!

Thanh Hoành theo anh ta vào khu vực quay quảng cáo thì thấy minh tinh đang
cúi đầu để chuyên viên trang điểm dặm thêm phấn. Trong thời gian đi trốn cùng Cửu Thiều, cô cũng tranh thủ xem được mấy tập phim truyền hình
phát sóng vào khung giờ vàng, nam diễn viên tên Lăng Hàn này thường
xuyên xuất hiện trong khung giờ ấy, anh ta đóng vai nhân tài cấp cao của ngành thương mại.

Nhưng được gặp người thật việc thật ở khoảng
cách gần thế này cô lại thấy hơi thất vọng. Anh ta trang điểm quá đậm,
làm cho đường nét trên gương mặt rất thiếu tự nhiên. Dựa vào kiến thức
của một sinh viên y khoa, cô đoán anh ta mới tiêm HA(*) nên gương mặt
anh ta hơi phù.

(*) Hyaluronic Acid là một dưỡng chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa hữu hiệu.

Diệp Tỉ hớn hở:

– Đẹp trai, đúng không? Chính tôi mời anh ta làm người đại diện đấy!

Thanh Hoành hỏi:

– Hết bao nhiêu tiền? Liệu tôi có thể rút vốn khỏi dự án này không?

Diệp Tỉ bỗng xị mặt:

– Sao cô có thể chê anh ta được nhỉ, đẹp trai thế kia mà!

– Anh rất thích anh ta?

– Cô đừng sỉ nhục thẩm mỹ của tôi như thế!

Diệp Tỉ vênh mặt, trợn mắt với cô.

Dặm phấn xong, Lăng Hàn tiếp tục quay quảng cáo.

Thực ra nội dung của clip quảng cáo này rất nhạt nhẽo, đại khái nó kể câu
chuyện về một người đàn ông thành đạt trong cả sự nghiệp và gia đình.
Thanh Hoành không thể không chê:

– Ai viết kịch bản này thế? Thật là ác ý!

– … Tôi viết đấy.

Diệp Tỉ cay cú đáp.

– Nếu thế thì… viết rất khá.

Đối với một Hoa kiều như anh ta thì viết được thế này là khá lắm rồi, xưa nay cô vẫn luôn rất khách quan trong đánh giá.


Quay xong một đoạn, đạo diễn hô dừng lại, chuyên viên trang điểm tiếp tục dặm phấn cho Lăng Hàn.

Đúng lúc đó, Trác Diễm cũng vừa tới. Hôm nay, anh ta không đóng bộ comple
giày da nghiêm chỉnh như khi đến văn phòng mà mặc áo sơ mi với cầu vai
trẻ trung và quần cộc, trông anh ta không khác một công tử đang đi nghỉ
mát.

Mọi người trong trường quay nhất loạt dừng tay lại, chào anh ta:

– Chào Tổng giám đốc!

Trác Diễm bước tới, chào hỏi xã giao với Thanh Hoành, rồi quay sang trò chuyện với Diệp Tỉ.

Chợt một phóng viên chạy đến, vừa lau mồ hôi vừa hỏi:

– Tổng giám đốc, may quá các vị đều ở đây cả. Bài báo của tôi còn thiếu
một bức ảnh, chi bằng các vị hãy chụp chung với nam diễn viên nổi tiếng
một bức?

Trác Diễm nghĩ ngợi giây lát, mỉm cười, bảo:

– Được thôi.

Thanh Hoành thấy nam diễn viên kia bước lại, anh ta càng đến gần cô càng nhìn rõ lớp trang điểm trên gương mặt anh ta, kẻ viền mi, chuốt mascara, phủ phấn nền đủ cả. Nhưng trang điểm đậm cũng là vì công việc, nếu lúc này
cô nôn ra trước mặt anh ta thì thật thất lễ. Cuối cùng, Lăng Hàn dừng
lại trước mặt Trác Diễm. Anh ta thấp hơn Trác Diễm đến nửa cái đầu. Lăng Hàn chìa tay ra:

– Chào anh Trác!

Trác Diễm khẽ nheo mắt, rút cánh tay đút trong túi quần, vỗ vai anh ta:

– Nào, chúng ta chụp chung một tấm, tôi chưa bao giờ được chụp hình với minh tinh màn bạc.

Diệp Tỉ nhanh chóng tạo dáng, đặt tay lên vai Trác Diễm, nở nụ cười rạng rỡ đến không thể rạng rỡ hơn.

Thanh Hoành đành đứng sang phía bên kia, cạnh nam diễn viên, bất chợt bàn tay anh ta khẽ quàng qua vai mình, cô cảm thấy khó chịu không tả nổi.

Phóng viên điều chỉnh chân máy, tiêu cự, giơ ngón tay lên ra hiệu:

– Bây giờ tôi sẽ đếm 1-2-3, đếm đến ba thì các vị hãy cười lên. Nào, 1, 2, 3!

Thanh Hoành không rõ nụ cười của mình có gượng gạo, thiếu tự nhiên hay không.

Nhưng khi cô quay người lại một lần nữa, thì vẫn không thấy ai.

Cô thầm cười nhạo bản thân yếu bóng vía.

Lăng Hàn đi mua đồ nướng, cô đứng chờ một lúc, thấy chán, bèn dùng mũi chân
đá mấy viên sỏi. Viên sỏi bị cô đá văng đi rất xa, nhưng tiếng lăn lông
lốc của nó bỗng nhiên ngừng bặt. Chỗ kia có người ư? Cô chau mày, tiến
lên phía trước vài bước:

– Có ai ở đó không?

Không có tiếng trả lời.

Cô tiếp tục tiến lên phía trước, bỗng cô lại nghe thấy tiếng bước chân
vang lên sau lưng, cô giật mình quay lại, thì thấy Lăng Hàn chạy tới,
trên tay là hộp đựng mấy xiên thịt nướng. Anh ta cười, bảo:

– Tôi không biết cô thích món gì, nên tôi chọn mỗi loại một xiên, đều là những món bán rất chạy.

Thanh Hoành đi tới, đón lấy hộp đồ ăn có rất nhiều que tre lộ ra ngoài.

– Anh cũng ăn đi.

Lăng Hàn không khách sáo, anh ta rút vài xiên thịt rồi cắn một miếng. Lúc
anh ta cắn miếng thịt ấy, một con muỗi bay qua, đậu trên mặt anh ta.
Quanh đây cỏ mọc um tùm, buổi tối lại có đèn cao áp chiếu sáng, chính là ngôi nhà tuyệt vời cho loài muỗi tập trung về đây.

Thanh Hoành định nhắc anh ta, nhưng cô thấy con muỗi chỉ đậu một lát rồi bay đi.

Cô không ăn miếng thịt nướng nào, trực giác mách bảo cô rằng, có lẽ cô đã
lại đi sai hướng. Nhưng rõ ràng băng ghi hình trong phòng thí nghiệm của tập đoàn Tinh Triển đã quay được hình ảnh của Hình Mẫn, và sáng nay cô
cũng bắt gặp ông ta giả làm nhân viên trong trường quay quảng cáo kia
mà! Lẽ nào Ám Hoa không phải ông ta?

Còn nữa, khi nãy, con muỗi
chỉ đậu một lát trên mặt Lăng Hàn rồi bay đi thẳng mà không cắm vòi hút
máu anh ta. Điều này chứng tỏ, gương mặt của Lăng Hàn không chỉ đơn
thuần tiêm dung dịch căng da HA. Thông thường, muốn tu sửa làn da các
diễn viên chỉ cần tiêm dung dịch HA là được. Đằng này anh ta lại đi thẩm mỹ, thay đổi gần như hoàn toàn gương mặt, và khi gương mặt mới chưa kịp phục hồi, anh ta đã nhận lời đi quay quảng cáo, điều này không hề bình

thường.

Đáp án cho tất cả những chuyện này chỉ có một, người
trước mặt cô lúc này không phải diễn viên Lăng Hàn! Vì đã có sự đề phòng nên khi vừa nhìn thấy Lăng Hàn rút dao ra, cô lập tức lùi lại phía sau. Cô đang định kêu cứu thì Cửu Thiều xuất hiện, nhanh như chớp, anh tóm
cánh tay đang cầm chặt con dao của kẻ giả mạo, bẻ quặt ra sau. Thanh
Hoành nghe thấy cả tiếng xương gãy kêu “răng rắc”. Nhân lúc đối phương
chưa kịp phản ứng, anh bồi thêm một cú đá vào vùng bụng của hắn. Kẻ giả
mạo lăn ra đất như một đống phế liệu. Thanh Hoành đang định lên tiếng
thì chợt nghe thấy tiếng ẩu đả ở bụi cây gần đó. Tất nhiên, Cửu Thiều
cũng nghe thấy, anh lao đến, tung một cú song phi vào kẻ đang quay lưng
về phía anh, động tác hết sức đẹp mắt. Kẻ đó mất đà, bổ nhào về phía
trước, bỗng có người quát lớn:

– Cửu Thiều, không được đả thương hắn!

Giọng nói đầy phẫn nộ ấy là của Hình Mẫn.

Nhưng… vì sao lại là Hình Mẫn? Và, kẻ gây ẩu đả với Hình Mẫn là ai?

Cô cuống cuồng chạy tới thì thấy cuộc vật lộn đã kết thúc. Người đàn ông
đội mũ lưỡi trai dáng mỏ vịt rúm ró tựa lưng vào gốc cây, thở dốc. Một
lúc sau, hắn mới phun ra một bụm máu:

– Cảnh sát các ông… đúng là bọn người tàn bạo!

Hắn ngẩng đầu, lột mũ xuống, để lộ gương mặt con lai đặc trưng, nụ cười trong trẻo:

– Chào buổi tối, các vị!

Thanh Hoành sững sờ, thốt lên:

– Thẩm Dật!

Hình Mẫn đứng thẳng, nhìn xuống anh ta. Rõ ràng Thẩm Dật không giỏi đấm đá,
vì thế gương mặt anh ta lúc này chỗ thì sưng đỏ chỗ thì phù tái, trông
không khác mặt heo. Thực tế đã chứng minh, dù gương mặt của anh có điển
trai đến đâu, nếu bị đấm no đòn cũng trở nên rất khó coi.

– Ngài
Ám Hoa kính mến, cảm ơn sự chiếu cố của ngài, cuối cùng, chúng ta cũng
gặp được nhau. – Hình Mẫn rút còng số tám: – Nào, đưa tay ra!

Thẩm Dật bật cười ha hả:

– Cảnh sát Hình, ông đừng đùa, ông bảo tôi là Ám Hoa sao? Các ông đào đâu ra bằng chứng. Kẻ các ông cần bắt trói đang nằm ở đằng kia kìa. Chính
hắn định ra tay đâm người.

– Đừng vờ vịt nữa, anh chính là Ám
Hoa, cô ấy luôn luôn có sức hút đối với anh. – Hình Mẫn chỉ Thanh Hoành. – Vì thế sau khi đọc tin trên báo, anh đã lập tức chạy đến đây. Ngoài
Ám Hoa, không ai rỗi hơi như thế.

– Ông cảnh sát này. – Thẩm Dật
chậm rãi nói. – Đề nghị ông đưa ra chứng cứ xác đáng. Câu giải thích của tôi thì rất đơn giản. Tôi thích cô ấy, nên mới đi theo cô ấy. Thế được
chưa?

Thanh Hoành muốn xông tới, nhưng đã bị Cửu Thiều giữ lại, đẩy lùi về sau.

– Anh có phủ nhận cũng chẳng ích gì, nếu anh ta khai anh ra thì sao? –
Hình Mẫn không hề tỏ ra tức giận, trái lại, ông kiên nhẫn nói lý lẽ với
anh ta: – Người kia không phải nam diễn viên được thuê đóng quảng cáo.
Cách đây một tuần, tổ chức đứng sau lưng anh biết anh muốn làm một việc
mạo hiểm, mới cử một người có tướng mạo giống hệt nam diễn viên kia đến
đây. Anh nhìn đi, trên mặt anh ta vẫn còn dấu vết rất rõ ràng của cuộc
phẫu thuật thẩm mỹ.

Thẩm Dật lắc đầu:

– Ông sai rồi. Hắn không khai tôi ra đâu. Nếu hắn làm vậy thì cả nhà hắn sẽ phải chết.

Thẩm Dật quay đầu lại, nhìn Cửu Thiều:

– Anh đút tay trong túi thế kia có phải đang thu âm không? Đừng lãng phí
thời gian, băng ghi âm chỉ có thể được xem là bằng chứng gián tiếp.
Những lời tôi nói vừa nãy không thể chứng minh thân phận của tôi.

Thanh Hoành ra sức vùng thoát khỏi gọng kìm của Cửu Thiều, nhưng cô đã bị anh ghì chặt, không nhúc nhích nổi. Tròng mắt cô như muốn nổ tung, trước
mặt cô là kẻ đã khiến cô nhà tan cửa nát. Vậy mà hắn vẫn ngang nhiên bảo rằng hắn đi theo cô vì hắn thích cô? Cô ước gì có thể xé ngực, moi tim
hắn ra.

Thẩm Dật mỉm cười với cô:

– Cô căm hận tôi lắm
phải không? Đừng hận tôi, thực ra tôi không chỉ đem đến sự hủy diệt mà
còn giúp cô được tái sinh. Nếu không nhờ tôi, cô vĩnh viễn sẽ chỉ như
đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu khác, suốt đời phải sống trong nỗi buồn tẻ, nhàm chán mà thôi.

Thanh Hoành nghiến răng:

– Buông em ra!

– Cho anh một phút thôi, nếu như em có thể giữ im lặng trong chừng đó
thời gian… – Cửu Thiều bình tĩnh nói: – Thì anh sẽ trao cho em cơ hội mà em mong muốn.

Cửu Thiều đút tay vào túi quần, anh tìm thấy một
khẩu súng tự động và còng số tám. Anh đút khẩu súng vào túi áo khoác,
rướn cằm về phía hắn:

– Anh Thẩm Dật, tôi bắt anh vì nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án giết người, không phải vì anh là Ám Hoa. Anh bị
nghi ngờ đã giết hai người cậu của mình, chúng tôi có bằng chứng trực
tiếp tố giác tội trạng của anh.


Thẩm Dật hơi tái mặt, nhưng hắn lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. Hắn khoanh tay trước ngực, cười, bảo:

– Đừng đùa nữa, anh có bằng chứng gì?

Cửu Thiều bước lên một bước, ghé vào tai hắn, nói nhỏ:

– Chai thuốc chứa chất độc Mao địa hoàng. Anh quên Lý Trân được thủy
triều đẩy lên bờ rồi sao? Tương tự, chai thuốc đó cũng vậy. Trên thân
chai có dấu vân tay của anh.

Sắc mặt Thẩm Dật trở nên khó coi hơn lúc trước, nhưng hắn vẫn cãi cố:

– Nếu có chứng cứ này trong tay thì anh đã bắt trói tôi từ lâu, sao phải đợi đến hôm nay?

– Bởi vì, tôi thấy anh rất hào hứng với trò chơi này. – Cửu Thiều lạnh
lùng nói. – Đã vậy, sao tôi không làm theo những quy tắc mà anh đặt ra,
giúp anh vui chơi cho thỏa. Dù sao thì, nửa đời sau của anh cũng không
còn cơ hội để vui chơi thỏa thích nữa.

Thẩm Dật và Cửu Thiều nhìn nhau rất lâu, cuối cùng, hắn thở dài, nói:

– Được rồi, anh đã thắng, tôi chịu thua.

Hình Mẫn tới chỗ lùm cây, nhặt di động lên, gọi báo cảnh sát.

Phía xa xa, tại khu vực tập trung của tổ quay phim, đèn pha vẫn chiếu sáng
như ban ngày. Lúc này chỉ còn lại ba người. Thanh Hoành không rõ Hình
Mẫn lánh mặt đi nơi khác có phải vì muốn cho cô cơ hội này hay không,
nhưng lúc này cô không muốn nghĩ nhiều.

Cô đến trước mặt Thẩm
Dật, cúi xuống nhìn hắn. Hắn cũng từng nhìn cô như thế. Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng trong rạp hát năm xưa đã giày vò cô suốt bao năm qua.

Thẩm Dật ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn cô thật ấm áp:

– Tiểu Hoành, tôi thật lòng rất thích cô…

– Im đi!

Thanh Hoành đá mạnh vào người hắn, cú đá tích tụ bao nỗi căm hận và phẫn nộ của cô, vì thế cô thở dốc ngay sau đó.

– Tôi không muốn nghe anh nói gì hết!

Thẩm Dật rên khe khẽ vì đau, hắn đưa tay lên quệt môi:

– Dù là án tử hình đi nữa, người ta vẫn cho phạm nhân được nói lời trăng
trối kia mà. Tiểu Hoành, ngay từ dạo gặp gỡ trên du thuyền, tôi đã nói
với cô, anh ta không phù hợp với cô đâu, chỉ có tôi là người phù hợp
nhất. Cô ngẫm kỹ mà xem, cuộc đời của hai ta đã trải qua bao thăng trầm
giống nhau, bố mẹ chúng ta đều đã qua đời từ rất sớm… ôi!

– Đó là do ai gây ra?

Thanh Hoành cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đau đớn dữ dội, cô tức giận đá cho hắn một cú nữa.

– Bố mẹ tôi vì đâu mà qua đời từ sớm? Không phải tại anh thì còn ai vào
đây? Thế mà anh còn dám nói những lời đó? Tôi muốn giết anh, tôi phải
giết anh!

Hắn bật cười như vừa chứng kiến cảnh một chú chó con nổi khùng, càng lúc hắn càng cười lớn:

– Cô muốn giết tôi? Cô dám không?

Mỗi lời nói của hắn như chiếc răng nanh nhọn hoắt của loài rắn độc cắm phập vào những vùng yếu đuối nhất trong cô.

– Cô thậm chí còn không biết tháo chốt, thì giết tôi sao được? Thừa nhận
đi, cô sẽ không giết tôi, vì cô biết, chỉ có tôi mới là người thấu hiểu
và thương yêu cô nhất. Còn gã đàn ông bên cạnh cô kia, một khi gã không
chịu nói, thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được suy nghĩ của gã!

Thanh Hoành cảm thấy sợi dây thần kinh lý trí cuối cùng trong đầu cô vừa đứt
“phựt” một tiếng. Cô thoáng thấy khẩu súng trong túi áo Cửu Thiều, chỉ
cần cô mở chốt, ngắm bắn và “pằng” một tiếng là máu tươi và não bộ của
hắn sẽ văng tứ phía.

Thẩm Dật tiếp tục dụ dỗ cô bằng những lời lẽ ngon ngọt:

– Tình yêu bé bỏng của tôi, cô không biết dùng đến vũ lực đâu. Điều mà cô cần làm bây giờ là quên đi mọi chuyện, rồi sà vào lòng tôi, bởi vì,
chúng ta quá ư giống nhau.

Hắn vừa dứt lời thì một họng súng đen kịt đã chĩa thẳng vào trán hắn. Động tác của cô khá thô lỗ, trán hắn hằn lên vệt đỏ.

– Tôi sẽ giết anh!

Không hề do dự, cô mở chốt.

Thanh Hoành nhắm chặt mắt lại, lý trí đã trở lại trong khoảnh khắc cô mở
chốt. Cô vẫn hằng tâm niệm phải tìm bằng được Ám Hoa để trả thù, nhưng
lúc này, cô không hề thấy vui vẻ.

Người mà cô sắp giết là một người bằng xương bằng thịt, tên Thẩm Dật, chứ không phải biệt hiệu “Ám Hoa” lạnh lùng vô cảm.

Nếu cô bóp cò, cô sẽ giống những tội phạm khác, chôn vùi nửa đời còn lại trong u mê tăm tối.

Lúc mở chốt, cô nghe bụng súng vang lên tiếng đạn trống. Cô kinh ngạc mở
mắt, mất chừng ba giây sau cô mới hiểu, liền quay lại nhìn Cửu Thiều.

Anh biết cô sẽ bắn hắn, vì thế anh đã tháo hết đạn ra khỏi khẩu súng.

Anh biết hắn sẽ kích động cô thực hiện những hành vi không thể cứu vãn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.