Đọc truyện Âm Láy Ma Quỷ – Chương 38
– Thực hiện nghĩa vụ của bạn trai.
Thanh Hoành quay đầu xe ở ngã tư, lái xe về hướng ngược lại.
– Anh thử suy luận xem, bây giờ em muốn đi đâu?
Cửu Thiều khẽ nheo mắt, suy ngẫm một lúc.
– Anh đoán em muốn đi xả stress, chắc là kiếm mấy chỗ có trò chơi cảm giác mạnh.
– Hoàn toàn chính xác! Giờ anh đã biết anh sai lầm thế nào khi bỏ việc
đến đây chưa? Lẽ nào anh định chơi mấy trò đó với bộ comple trên người?
Cửu Thiều mỉm cười:
– Còn phải xem đối thủ của anh là ai.
Trước mắt họ lúc này là hai vòng tròn bằng thép đặt cạnh nhau, ở giữa có dây
thép kết nối, nhờ lực tác động, hai vòng tròn sẽ được đẩy lên điểm cao
nhất.
Thanh Hoành xuống xe và nhanh chóng thay đôi giày đế bằng, cởi áo khoác, buộc dây an toàn.
– Anh định mặc comple chạy trên vòng tròn thép với em thật à?
– Thử xem sao, anh chưa thử bao giờ.
Anh cởi áo comple, vứt trên nắp động cơ, khởi động tay chân một lát, sau đó mới đeo dây an toàn.
– Bắt đầu nào.
Thanh Hoành không biết cảm giác của Cửu Thiều ra sao khi anh và Thẩm Dật chơi trò đi bộ trong vòng tròn thép ở độ cao mười mét mà không hề thắt dây
an toàn. Mặc dù lúc này cô đang cần tìm cảm giác mạnh để giải tỏa những
bức bối trong lòng, nhưng cô cũng không dám liều như họ. Cô giẫm bước
đầu tiên trong vòng tròn.
Trò chơi nguy hiểm này đòi hỏi khả năng điều chỉnh sự cân bằng của cơ thể và sự phối hợp ăn ý giữa hai người
chơirất cao. Cô đang có một đối thủ rất ổn, nhưng cô vẫn loạng choạng
trong bước đi đầu tiên của mình.
Cửu Thiều điều chỉnh nhịp bước, phối hợp nhịp nhàng với cô.
– Sao anh không hỏi em vì sao muốn chơi trò này? Trước đây, em chưa bao giờ chơi mấy trò mạo hiểm.
– Em muốn nói tự khắc sẽ nói, cần gì phải hỏi.
Nhận thấy vòng tròn đã bắt đầu dịch chuyển lên cao, Thanh Hoành quyết định không nhìn xuống bên dưới.
– Sau vụ nổ đó, em chưa bao giờ lái xe quá 110 km/giờ trên đường cao tốc – Cô ngừng lại một lát, cao giọng : – Vì em sợ chết, vì em muốn sống để
chờ cho đến khi tìm ra sự thật.
Nghe cô thừa nhận mình sợ chết, anh bật cười:
– Trước đây, có lần em từng hỏi vì sao anh lại thấy em rất thú vị thì phải?
– Vì sao?
– Vì em rất cứng đầu, đụng phải trở ngại nào cũng không chịu tìm cách đi đường vòng, sẵn sàng đụng độ, sẵn sàng va chạm.
Thanh Hoành ngẫm một lúc thì thấy đúng là như vậy. Sau vụ nổ đó, nhà họ Trác
nhanh chóng tìm cách vượt qua khó khăn, làm lại từ đầu. Khi tất cả mọi
người xung quanh cô đều đi tiếp, cô vẫn kiên quyết không chịu bắt đầu
một cuộc sống mới.
– … Lẽ nào đó không phải khuyết điểm hay sao?
– Đúng là khuyết điểm. Biết rõ sẽ thất bại nhưng vẫn kiên trì thực hiện,
em không cho rằng đó là ưu điểm đấy chứ? – Cửu Thiều tươi cười – Khi
bình tĩnh suy nghĩ lại, anh nhận ra rằng, nếu như anh có cảm tình với cả khuyết điểm của em, thì có lẽ anh yêu em mất rồi.
– Anh đang tỏ tình đấy à?
Lần tỏ tình này nghiêm chỉnh hơn rất nhiều lúc họ bắt đầu chính thức yêu
nhau, nghiêm chỉnh tới mức khiến cô cảm thấy không quen.
– Anh đang an ủi em.
Quả nhiên vẫn không nghiêm chỉnh.
Thanh Hoành nhìn chằm chằm xuống chân anh, chờ đợi giây phút anh trượt chân
và cuộc đấu này sẽ kết thúc. Nhưng thật đáng tiếc, bước chân anh vẫn
vững vàng, khoan thai.
Vòng tròn mỗi lúc một lên cao, gió cũng
mỗi lúc một lớn. Đã mấy lần Thanh Hoành suýt ngã, vòng tròn dưới chân cô lắc lư dữ dội. Cô biết thần kinh của cô không đủ vững để thực hiện
những vận động mạnh thế này. Ngày trước, khi thi vào Sở, cô đạt điểm số
rất thấp ở những môn liên quan đến vận động thể lực.
– Anh muốn an ủi em vì anh biết em đến gặp gã đầu trâu mặt ngựa, tội phạm của vụ án phanh thây và bị hắn chơi xỏ, đúng không?
Cửu Thiều nhìn vào mắt cô. Cho dù khoảng cách giữa họ tương đối xa, nhưng
Thanh Hoành vẫn có cảm giác kỳ lạ là ánh mắt anh thấu suốt tâm can cô.
– Gã đó thân kinh không bình thường, muốn hiểu được gã thì trước tiên em cũng phải là người không bình thường.
– Em chính là người thần kinh không bình thường đây.
– Vậy thử nhìn xuống bên dưới xem, cảm giác của em là gì?
Nghe lời anh, cô nhìn xuống bên dưới, họ đã lên đến điểm cao nhất, từ độ cao này nhìn xuống, cô thấy hơi chóng mặt. Nếu tâm lý của cô kém, chắc sẽ
mềm nhũn chân mà ngất ra đó.
– Em cảm thấy rất nguy hiểm, đúng không? Không hề hưng phấn, kích thích?
Thanh Hoành nhìn anh, mỉm cười:
– Rất nguy hiểm, cũng rất kích thích.
– Hả? – Cửu Thiều nở nụ cười nham hiểm – Thế thì anh nhảy xuống nhé, đằng nào cũng có dây an toàn.
– Đừng. – Thanh Hoành lo lắng tái mặt – Anh dám nhảy xuống?
Về lý thuyết, có dây an toàn thì không sao cả, nhưng nếu anh nhảy xuống,
vòng tròn sẽ mất thăng bằng, và cô sẽ phải trải nghiệm cảm giác rơi từ
độ cao này, cô không thích như thế một chút nào.
– Em nghĩ anh có dám không?
Thanh Hoành tái mặt:
– Không được nhảy, anh mà nhảy em không thèm để ý đến anh nữa!
Cửu Thiều giải thích:
– Em chỉ cảm thấy nguy hiểm, mà không thấy hưng phấn, đây chính là tư duy của người bình thường.
Khi họ chầm chậm quay lại mặt đất, Thanh Hoành trượt chân ngã ra khỏi vòng tròn, dây an toàn căng hết cỡ, cô tiếp đất an toàn.
Cửu Thiều chạm đất ngay sau cô. Anh tháo dây an toàn, vòng tay ôm lấy cô:
– Bây giờ em thấy thế nào?
Thanh Hoành nghĩ ngợi một lát, đáp:
– Em thấy hơi hối hận vì đã đến đây và chơi trò dã man này.
Ngồi trong xe mà cô vẫn thấy chân tay mềm nhũn. Cô quay sang hỏi anh:
– Lần trước anh chơi trò này mà không thắt dây an toàn, cảm giác của anh thế nào?
– Khi ấy anh nghĩ, nếu anh tiếp đất an toàn thế nào cũng bị em “mưu sát”, nhưng anh cũng không muốn bị người ta khiêng ra ngoài, thế là tiến
thoái lưỡng nan.
Thanh Hoành nằm bò trên vô lăng cười một tràng:
– Đôi lúc sự hài hước của anh lạnh như băng Bắc cực ấy.
– Tâm trạng của em khá hơn rồi phải không?
Thanh Hoành gật đầu:
– Tốt lắm, anh thấy đói bụng, em mời nhé!
Thanh Hoành rút ví, mở cho anh nhìn:
– Anh biết thế này nghĩa là gì không? – Cô chỉ vào mấy thẻ ngân hàng –
Thẻ của anh đều ở cả ví em, em không mời, lẽ nào anh vẫn còn tiền mời
em?
Cửu Thiều khá bối rối:
– Em lấy lúc nào thế?
– À, tối qua, tiện tay thôi.
– Cô Chử, cô lấy hết thẻ ngân hàng của tôi cũng không sao, nhưng chí ít phải để cho tôi một thẻ chứ!
– Sau này… – Thanh Hoành cất ví, đạp chân ga – Hằng tháng em sẽ cho anh tiền tiêu vặt.
Một lúc sau, khi họ dừng xe chờ đèn đỏ, Cửu Thiều đột nhiên phì cười:
– Sao anh có cảm giác… ngày tháng sau này của anh sẽ rất thê thảm nhỉ?
Thanh Hoành quay sang nhìn anh:
– Nghe anh nói vậy thì có vẻ bữa tối hôm nay sẽ rất đặc biệt, đây là bữa tối chào mừng anh bắt đầu cuộc sống thê thảm.
Cô rút di động, tìm trong danh bạ, nhấn số gọi cho ai đó, nói nhỏ với người đó vài câu rồi tắt máy.
– Chính là nhà hàng trên núi lần trước anh đưa Nhã Ca đến ăn. Em vừa gọi
cho đầu bếp ở đó, ông ấy bảo hôm nay thực khách không đông lắm, nên có
thể sắp xếp cho chúng ta.
– Em bảo không thích nhà hàng đó mà!
– Em phải tranh thủ lúc còn đủ tiền tới đó ăn, chưa biết chừng sau này muốn đi cũng không được
– Hả?
Thanh Hoành bật xi nhan, rẽ trái.
– Mấy hôm trước em đến Tinh Triển lấy tài liệu, Trác Diễm đề nghị em đầu
tư cho dự án của anh ta. Em quyết định đồng ý. Có điều, đối thủ của anh
ta là Tạ Doãn Thiệu, rất có thể em sẽ tán gia bại sản cũng nên.
– Trác Diễm?
Rõ ràng, Cửu Thiều chỉ hứng thú với cái tên lạ lẫm cô vừa nhắc tới.
– À, anh ta là con trai cảu chú Trác, đồng liêu với bố em ngày xưa.
– Em thân với anh ta lắm à? Thanh mai trúc mã?
Thanh Hoành quan sát nét mặt kỳ quặc của Cửu Thiều qua gương chiếu hậu. Có
lúc cô cảm thấy anh là người đàn ông già dặn, chín chắn, chững chạc,
nhưng mỗi khi nhắc đến những người đàn ông mà cô quen biết, anh bỗng trở nên cực kỳ trẻ con, ghen tuông vô cớ.
– Không thân như anh và Nhã Ca đâu.
– Thú vị quá nhỉ! Em không quen thân anh ta, nhưng lại giúp anh ta đối
đầu với Tạ Doãn Thiệu, có phải vì yêu nên sinh ra căm hận không?
Thanh Hoành cố nhịn cười, bắt chước kiểu lý luận của anh:
– Thứ nhất, mặc dù danh dự của em ít nhiều đã bị ảnh hưởng sau vụ hủy
hôn, nhưng cũng không đến mức vì yêu mà sinh ra căm hận, huống hồ em
chưa bao giờ yêu Tạ Doãn Luy. Thứ hai, nếu em ký hợp đồng hợp tác, Trác
Diễm sẽ mở họp báo, em sẽ được lên báo, dù không với tư cách một nhân
vật chủ chốt.
Cửu Thiều trầm ngâm:
– Em muốn dụ Ám Hoa ra mặt?
– Anh bảo hắn rất quan tâm đến em, đúng không? Một sự kiện lớn như thế,
nếu hắn không xuất hiện thì chẳng phải rất có lỗi với em hay sao?
– Em không định bàn bạc với anh, cứ thế tiền trảm hậu tấu, xong xuôi mới thông báo cho anh biết?
– Em đang bàn bạc với anh đấy thôi. Em vẫn chưa gọi cho Trác Diễm. Em
định chờ thêm vài ngày nữa, nếu không anh ta sẽ nghĩ rằng em rất dễ dụ.
Thanh Hoành ngừng một lát, hỏi anh:
– Anh cho rằng em làm thế không có nghĩa lý gì sao?
– Rất khó nói, mạo hiểm không phải là thượng sách.
– Nhưng có anh rồi mà!
Thanh Hoành xuống xe, trao chìa khóa cho người trông giữ xe, rồi cô khoác tay Cửu Thiều đi vào với sự dẫn đường của nhân viên nhà hàng. Lúc ngang qua chỗ chiếc đèn treo tường dọc dãy hành lang dài, cô nói:
– Lần trước anh đã đứng ở đây, chứng kiến cảnh em bị hắt rượu.
– Anh chỉ thấy cảnh em hắt rượu vào người khác thôi.
Cô ngẩng lên nhìn anh:
– Lúc đó anh nghĩ gì?
– Em muốn biết thật không?
Thanh Hoành đang băn khoăn giữa hai câu trả lời “có” và “không”, cuối cùng cô quyết định:
– Anh nói đi.
– Anh nghĩ, sau này mình sẽ thảm lắm đây!
– Hả?
Thanh Hoành ngạc nhiên hết sức, theo logic thông thường, trong trường hợp này, anh sẽ đưa ra lời phê phán cô mới phải chứ!
– Sau này chung sống với em, nếu anh khiến em phật ý, anh sẽ lãnh đủ.
Họ ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ đeo găng tay màu trắng lịch sự kéo bình phong ngăn chiếc bàn và lối đi, tạo một không gian riêng tư. Người ta
bày đủ mọi loại hoa màu sắc rực rỡ trên lối đi, có lẽ chúng được chuyển
đến đây bằng máy bay.
Cửu Thiều bước lại, kéo ghế mời cô, sau đó anh mới về chỗ ngồi của mình. Anh giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ:
– Sau món chính, thêm điểm tâm sau bữa ăn. Nhưng trước tiên hãy hỏi quý cô đây có kiêng kỵ gì không.
Thanh Hoành đan tay vào nhau, đặt dưới cằm, tươi cười nhìn anh:
– Kiêng gừng, tỏi, không ăn nội tạng gia cầm, không ăn ớt xanh, rau cần,
súp lơ, rau sống, đậu Hà Lan. Hãy hỏi thêm quý ngài đây.
Cửu Thiều lịch sự đáp:
– Tạm thời thế đã.
Nhân viên phục vụ thoáng bối rối với khẩu vị của cô hôm nay, nhưng vì phép
lịch sự, nên không tỏ thái độ ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng thu thực đơn rồi lui ra ngoài.
Thanh Hoành vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, nở nụ cười ngọt ngào:
– Vì sao lúc ấy anh có suy nghĩ như vậy, lẽ nào anh biết sẽ chung sống với em.
– Xác suất của việc này rất lớn.
Đừng hòng anh cho cô biết sự thật, căn cứ mức độ ăn ý giữa hai người mà anh
đã thống kê và tính toán chính xác, căn cứ sách lược theo đuổi cô mà anh đã vạch ra, anh tuyệt đối không cho cô cơ hội lật ngược tính thế.
– Vậy thì…
Thanh Hoành đặt tay mình lên tay anh. Anh lập tức xoay bàn tay, nắm chặt tay
cô. Cô gãi nhè nhẹ vào lòng bàn tay anh, dùng đầu ngón tay chầm chậm vẽ
những vòng tròn.
– Bây giờ em có thể gửi gắm sự an toàn của bản thân cho anh được chưa?
Cửu Thiều điềm tĩnh trả lời:
– Em nghĩ, anh dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc?
Thanh Hoành chỉ muốn trợn mắt, đúng là lãng phí công sức diễn kịch của cô! Nhưng cô vẫn kiên trì nở nụ cười tươi rói:
– Nếu xét về sắc, thì hình như em còn thua xa anh. Nhưng, có thật anh không thèm đón nhận?
Cửu Thiều cụp mắt, rồi anh chầm chậm ngẩng lên:
– Anh chấp nhận sự hối lộ. Nhưng về đến nhà, em phải mặc bộ đồ ngủ mẹ anh mua cho em.
– … Đó không phải đồ ngủ.
Thanh Hoành cắm mạnh móng tay vào lòng bàn tay anh. Anh khẽ nhíu mày vì đau, nhưng vẫn thản nhiên:
– Không phải à? Với anh thì rất giống.
Đường xuống núi vẫn quanh co, khúc khuỷu như ngày nào. Thanh Hoành ngắm nhìn
thành phố rực rỡ ánh đèn về đêm dưới chân núi. Từ nhà hàng trên núi đi
xuống, người ta dễ có ảo giác vừa chia tay với cuộc sống thời Trung cổ
để về với đời sống phồn hoa thời hiện đại.
Cửu Thiều lái xe rất từ tốn, thi thoảng anh lại liếc nhìn cô.
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Em đang nói lời từ biệt – Cô ngoảnh sang, mỉm cười: – Có câu này anh
nói rất đúng, sự thật luôn là sự thật, em không thể thay đổi những gì đã xảy ra, vì thế em phải bước tiếp. Nếu lần này vẫn thất bại, em sẽ từ
bỏ.
Cửu Thiều im lặng không đáp, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập trong xe. Rất lâu sau, khi lái xe xuống tầng hầm, anh mới lên tiếng:
– Vì anh ư?
– Còn lâu!
Thanh Hoành xuống xe, rảo bước về phía thang máy, vừa cười vừa nói:
– Anh đừng tưởng bở!
Cửu Thiều đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô:
– Em tin tưởng anh như thế, anh không nên khiến em thất vọng, đúng không?
Thanh Hoành dừng bước, quay sang nhìn anh. Lần đầu tiên cô bắt gặp vẻ mặt sốt ruột của anh, thậm chí cô còn nhận thấy bàn tay anh đẫm mồ hôi.
– Ý anh là… sau này anh sẽ không gạt em ra ngoài mọi kế hoạch hoạt động của anh?
Cửu Thiều cười, đáp:
– Nếu có thể thì anh đã làm từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ.
Thanh Hoành dùng dằng mãi trong phòng thay đồ.
Mặc dù đã hứa với anh sẽ mặc chiếc váy hai dây xẻ cao, độ “hở” rất lớn,
nhưng cô thực sự không quen nổi với phong cách thời trang này, nó không
hợp gu của cô một chút nào. Mặc chiếc váy này, cô có cảm giác mình như
nữ sinh trung học cố ý ăn mặc gợi cảm để thu hút sự chú ý của người
khác!
Ngập ngừng một lúc, cô quyết định đẩy cửa bước ra. Cửu
Thiều đang đứng trước cánh cửa thông ra ban công, dõi mắt nhìn ra xa.
Nghe động tĩnh phía sau, anh quay người lại, thoáng sững sờ khi nhìn
thấy cô, ngắm nghía cô một lượt, anh cười, bảo:
– Lần đầu thấy em mặc thế này…
Anh bước lên phía trước vài bước, đến trước mặt cô, khẽ cúi người thực hiện động tác mời nho nhã:
– Tiểu thư xinh đẹp có vui lòng nhảy với tôi một điệu không?
Thanh Hoành đặt tay mình vào tay anh. Anh đứng thẳng, đặt tay vào eo cô, tay kia nắm lấy bàn tay cô.
– Thực ra, lúc ở trên du thuyền Đông Thái Bình Dương anh rất muốn nhảy với em, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Thanh Hoành gục đầu và ngực anh, bên tai cô văng vẳng nhịp đập trái tim anh.
– Như thế này thật tuyệt!
Họ xoay vòng đến bên chiếc đàn dương cầm. Cửu Thiều thả bàn tay ôm eo cô,
mở nắp đàn, Thanh Hoành ngồi xuống ghế, dạo một đoạn nhạc.
– Trước đây đều là em thưởng thức màn độc tấu của anh, lần này đến lượt em biểu diễn.
Cửu Thiều ngồi xuống cạnh cô, khẽ hỏi:
– Bản nào?
– Ánh trăng của Achille-Claude Debussy.
Cô chơi một đoạn ngắn, vì không có bản nhạc, lại thêm đã lâu không luyện tập, nên kỹ thuật không được điêu luyện cho lắm.
Cửu Thiều ghé lại, hợp tấu cùng cô. Thanh Hoành cười nói:
– Không ngờ đàn dương cầm anh cũng chơi hay đến thế!
Anh nhìn cô:
– Anh tấu nhạc hay, mà… – Anh đột ngột bế bổng cô lên, nốt nhạc rung lên cao vút. – … “diễn tấu” em còn hay hơn nữa.
Thanh Hoành hốt hoảng:
– Bây giờ mấy giờ rồi? Người ta mắng cho đấy.
– Vậy thì em phải ráng kiềm chế, đừng động chạm lung tung vào “nốt nhạc” bên dưới.
– Kiến nghị hay nhỉ?
Vừa dứt lời, cô ngoạm thẳng vào cổ anh. Cửu Thiều khẽ rên lên, nắm chặt vòng đùi của cô đang quấn quanh lưng anh.
– Vậy thì, bắt đầu nhé?
Thanh Hoành sợ rằng, từ nay về sau cô sẽ thấy ám ảnh khi chơi đàn dương cầm mất thôi!
Cô quan sát rất lâu mạch máu trên cổ anh, và băn khoăn không biết nên cắn
như thế nào. Cô tin, nếu cô ra tay ở chỗ này, chắc chắn sẽ trút được cơn giận. Cửu Thiều đang nhắm nghiền mắt, bỗng nhiên anh nói:
– Đừng nhìn nữa, có nhìn thêm dung mạo của anh cũng không thay đổi đâu!
Chiếc váy trên người cô nằm rúm ró ở một góc, ánh đèn ngoài kia hắt vào phòng yếu ớt, chiếu lên chiếc váy sặc sỡ sắc màu, trông hệt như những cánh
bướm đang đậu lại nghỉ ngơi.
Cửu Thiều bảo:
– Nếu em bằng lòng giữ lại những lời nói cay nghiệt sắp tuôn ra, thì cuối tuần này anh sẽ đưa em đến một nơi rất quan trọng.
Thanh Hoành không ngờ nơi quan trọng mà anh nói chính là hòn đảo hoang cô dạt vào sau khi xảy ra vụ nổ tàu lần trước.