Đọc truyện Âm Láy Ma Quỷ – Chương 36
Giờ thì Thanh Hoành
đã hiểu, có lẽ mẹ Cửu Thiều đã có thai anh trước lúc cưới, giấc mơ tổ
chức hôn lễ trên du thuyền tan thành mây khói, vì thế bà mới trút giận
lên con trai.
Thế mà Cửu Thiều vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa:
– Mẹ muốn cãi lộn thì tìm bố mà thanh toán, đừng chia rẽ tình cảm của tụi con.
– Im ngay! Thật uổng công mẹ nuôi nấng, chăm bẵm con lớn bằng nhường này. Mẹ thà đi nuôi cái cục thịt còn hơn, cục thịt còn có thể ăn được.
Bà vừa xoay người liền liếc thấy chiếc áo ngủ trên bồn rửa tay. Và thế là bà lại tìm được lý do đế tiếp tục bốc hỏa:
– Còn dám chối không làm gì nữa không, không làm gì mà phải giặt đồ ngủ à?
May lúc đó bố Cửu Thiều đã loẹt quẹt dép lê lên dàn hòa. Ông vừa kéo tay vợ ra ngoài, vừa quay đầu lại bảo:
– Con cũng nên kiểm điểm bản thân đi, lớn bằng ngần ấy vẫn đấu khẩu với mẹ.
Thanh Hoành nhìn theo bóng họ khuất dạng chỗ cầu thang lên xuống, cô quay đầu lại, hai người nhìn nhau một lát, không nhịn nổi nữa, cô phì cười. Cửu
Thiều nhướn mày:
– Em cười cái gì?
Cô sán lại, véo má anh:
– Sếp Tiêu ơi, anh thật đáng yêu. Nếu trước kia em nhận ra anh đáng yêu thế này, nhất định em sẽ thầm thương trộm nhớ anh.
Cửu Thiều hỏi lại:
– Bây giờ em vẫn đang thầm thương trộm nhớ anh đấy thôi!
-Hả? – Thanh Hoành thoáng sững sờ, nhưng cô lập tức tươi cười đáp lại: – Đúng vậy, em đây đang yêu thầm anh.
– Vậy thì giả định khi nãy của em không còn giá trị, bởi vì em đang yêu thầm anh.
Thanh Hoành vắt óc suy nghĩ, không biết phải nói thế nào mới khiến anh cứng
họng, nhưng cô không nghĩ ra được đáp án, bèn quay người lại, bảo:
– Em đi nhé…
– …Em sao thế, không lẽ chỉ vì một câu nói ấy mà…
Thanh Hoành ngoảnh lại và bắt gặp gương mặt “khó đỡ” của anh, anh cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng thường thấy nhưng dường như không thành công. Cô vờ
thở dài thườn thượt:
– Xem anh kìa, cứ nghĩ tận đâu đâu. Ý em là
em phải về nhà một chuyến. Đã bao ngày em không về qua nhà, chắc bụi đã
dày lên cả tấc. Vả lại, dù gì em cũng phải đi chúc Tết dì Trần, dì đã
chăm sóc em từng ấy năm trời.
Cô định về một mình, vì vết thương
của anh vẫn chưa lành, nhưng anh nằng nặc đòi lái xe đưa cô về. Nhà dì
Trần nằm ở khu phố cổ trong trung tâm thành phố, việc dừng đỗ xe ở tiểu
khu này là cả một vấn đề nan giải.
Cửu Thiều lái xe vòng vèo một hồi cuối cùng cũng tìm được chỗ đỗ.
Anh dừng xe, nằm bò trên vô lăng nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới ngoảnh sang, bảo:
– Em dẫn đường, anh đi với em.
Thanh Hoành lo lắng khi thấy những tia máu vằn lên trong mắt anh, anh đau
đớn, mệt mỏi là thế vẫn cố sức chạy khắp nơi cùng cô, cô nói:
– Em chỉ lên chúc vài câu thôi, anh cứ chờ em ở đây.
Cửu Thiều không buồn đôi co với cô, anh mở cửa, xuống xe.
Thanh Hoành đành bỏ cuộc, đi theo anh. Khu vực này tuy rất khó đỗ xe, nhưng
bù lại hàng quán sầm uất, đầy đủ, không thiếu thứ gì. Cô nhanh chóng tìm được một siêu thị, liền vào trong mua một hộp đồ hải sản, cô còn chu
đáo nhét vào hộp quà mấy tấm thẻ siêu thị. Cửu Thiều gợi ý để anh xách
đồ giúp cô, nhưng cô cự tuyệt thẳng thừng:
– Em là người bỏ tiền
mua quà, nhưng nếu anh xách lên tặng, dì Trần sẽ nghĩ món quà này do anh mua, như thế thì thiệt cho em quá.
Cô tìm kiếm một hồi mới tìm thấy số nhà dì Trần.
– Thì ra em là kẻ “mù đường”. – Cửu Thiều chỉ ra khuyết điểm của cô không nể nang. – Đây đâu phải lần đầu em tới khu này, thế mà cứ tìm đi tìm
lại vòng vèo.
– Đúng thế, em là kẻ “mù đường” đấy, anh định cắn em à?
– Cãi cùn không giúp người ta tiến bộ đâu! – Anh thậm chí vẫn còn tâm
trạng săm soi câu chữ của cô: – Em dùng từ “cắn” là dành cho môi hay vị
trí nào khác?
Thanh Hoành vội ngăn anh lại:
– Em xin anh đừng hủy hoại hình ảnh của bản thân như thế!
May mà căn hộ của dì Trần đã xuất hiện trước mặt họ. Thanh Hoành gõ cửa, và không quên cảnh cáo anh:
– Em cảnh cáo anh nhé, dì Trần là một phụ nữ truyền thống, bảo thủ, lát nữa anh không được nói lung tung trước mặt dì ấy.
Mặc dù cô vẫn luôn công nhận chỉ số EQ của Cửu Thiều vượt xa cô, có điều,
xưa nay anh thường không “ngán” phá hoại ấn tượng tốt về mình trong lần
đầu gặp gỡ của mọi người. Thế cho nên đến tận bây giờ, anh chỉ gặt
hái” được những lời bình luận về bản thân đại loại như “Tay đó tính tình thật cổ quái!”
Dì Trần mở cửa, trông thấy họ thì buông lời trách:
– Cháu cũng biết tới thăm dì cơ đấy. Dì tưởng cháu quên dì là ai rồi!
– Sao thế được! – Thanh Hoành lập tức “dâng” lời đường mật: – Cháu có thể quên bất cứ ai nhưng tuyệt đối không thể quên dì. Chỉ tại thời gian
trước cháu đi du lịch giải khuây, hôm qua mới về đến nhà.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bàn ăn đã bày sẵn ba chiếc bát và ba đôi đũa. Cô hỏi:
– Dì ơi, dì có khách à?
– Ừ, cô ấy là hàng xóm ở tầng trên, đến kèm Tư Triều học bài.
Dì Trần chuẩn bị vào bếp lấy thêm bát đũa:
– Cũng sắp đến giờ ăn rồi, hai cháu ở lại dùng bữa với dì, càng đông người càng vui.
Thanh Hoành vội từ chối:
– Dạ thôi dì ơi, tụi cháu còn có việc phải đi. Cháu chỉ ghé qua thăm dì một lát thôi, cháu phải đi đây.
Cô đặt hộp quà lên bàn rồi lập tức rút lui:
– Cháu sẽ đến thăm dì sau.
Biết cô có việc phải đi, dì Trần cũng không ép họ ở lại, dì bảo:
– Dì lúc nào cũng lo lắng cho cháu, ngày trước, hồi bố mẹ cháu còn sống,
họ cưng chiều cháu là thế, giờ họ không còn nữa, dì cứ lo cháu sẽ chết
đói.
Thanh Hoành âm thầm kiểm điểm bản thân, lẽ nào cô diễn kịch
quá xuất sắc, khiến dì Trần đinh ninh cô không biết cách chăm sóc bản
thân, thậm chí có thể bỏ đói chính mình. Cô đang định hứa hẹn sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, thì thấy Cửu Thiều bước lên một bước, trịnh trọng đáp:
– Cháu sẽ chăm sóc Tiểu Hoành chu đáo.
Dì Trần chừng như chỉ chờ câu nói này của anh, dì tươi cười vỗ vai anh:
– Lần trước gặp cháu dì đã rất mến cháu, vừa đẹp trai lại tốt tính. Thanh Hoành kén chọn đến đâu mà gặp người như cháu cũng không thể chê được
điều gì.
Cô chưa bao giờ kén chọn! Năm xưa, thậm chí cô còn sẵn
lòng nhận lời lấy Tạ Doãn Luy, mà không phải vì anh ta có người anh trai là Tạ Doãn Thiệu.
Mặc tay cô đang giữ chặt cổ tay mình, Cửu Thiều vẫn hiên ngang bổ sung thêm một câu:
– Cháu không để cô ấy chết đói trong nhà đâu.
Tết âm lịch nhanh chóng qua đi.
Vừa kết thúc kỳ nghi, Cửu Thiều lập tức đến Sở. Đợt trước, Thanh Hoành
“được” Hình Mẫn cho nghỉ phép vô thời hạn, vì thế cô quyết định không
quay lại cơ quan trả phép. Tuy cô cũng tự thấy mình không phải người
giỏi ăn nói, khéo giao tiếp, nhưng cũng có thể xem là người quan hệ xã
giao khá tốt. Mặc dù trước kia, cô thường không để tâm đến việc Hình Mẫn xem thường năng lực làm việc của mình, nhưng giờ đây, sau bao nhiêu
biến cố, cô thấy mình không thể tiếp tục đối diện với Hình Mẫn bằng tâm
thế, bằng thái độ như xưa được nữa.
Thấy cô không chịu đến Sở, Cửu Thiều cũng không nài ép, nhưng trước lúc ra khỏi cửa, anh ôm cô, mỉm cười, bảo:
– Em ở nhà chờ anh về.
Cửu Thiều vào thang máy từ tầng hầm để xe, anh gặp không ít các đồng nghiệp trong cơ quan, và nhận thấy ánh mắt họ nhìn anh rất lạ.
Nhưng
anh xem như không, anh đi thẳng đến phòng làm việc của mình. Từ bàn làm
việc của anh nhìn qua ô cửa kính là có thể thấy ngay chỗ ngồi của Tần
Tấn, chỉ có điều, vị trí đó sẽ bỏ trống vĩnh viễn.
Anh xoay chiếc bút máy trong tay, chìm vào suy tư.
Bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh ngẩng lên và thấy
Hình Mẫn đang đứng ngoài cửa, bên cạnh ông là một chàng trai trẻ, có lẽ
kém anh vài ba tuổi, đó là một gương mặt trẻ đầy nhiệt huyết và chân
thành.
Cửu Thiều đứng lên mời khách:
– Mời vào.
Hình Mẩn kéo ghế, ngồi xuống vị trí đối diện với anh.
– Xin giới thiệu với cậu, đây là Trần Thù, được điều đến từ phòng ban dưới cơ sở, cậu ấy sẽ thay thế vị trí của Tần Tấn.
Chàng trai tên Trần Thù tươi cười chào hỏi:
– Sếp Tiêu, xin anh giúp đỡ!
Cửu Thiều biết Trần Thù, cậu ta chính là người năm xưa bị Thanh Hoành loại
khỏi vòng lựa tuyển trong cuộc thi sát hạch vào Sở. Lần đó, giám đốc
Lăng là người có tiếng nói quyết định. Anh mỉm cười lịch sự:
– Tôi biết cậu, mời ngồi.
Anh đến bên máy uống nước, lấy cốc giấy rót trà mời họ. Hình Mẫn quan sát từng cử động của anh và hỏi:
– Vết thương của cậu đã đỡ chưa?
Cửu Thiều tươi cười niềm nở. Anh vẫn đóng bộ sơ mi trắng comple đen như
thường lệ, vóc dáng của anh vẫn chuẩn như ngày nào, chỉ có điều anh gầy
đi trông thấy so với hồi trước khi xảy ra vụ nổ trên tàu Đông Thái Bình
Dương.
– Tôi bình phục khá nhanh.
Hình Mẫn nhìn xoáy vào anh, như thể muốn đọc ra điều sơ hở trên gương mặt anh.
– Thế sao? Nhưng tôi lại thấy hình như tinh thần của cậu không được tốt lắm.
Cửu Thiều chẳng lấy làm khó chịu trước câu nói châm biếm của Hình Mẫn, anh thản nhiên đặt cốc trà xuống trước mặt khách:
– À, chỉ tại thận của tôi hư chút thôi.
Trần Thù tái mặt, Hình Mẫn xanh mặt.
May lúc đó đột nhiên có người gõ cửa:
– Thưa anh, giám đốc mời anh lên gặp.