Âm Láy Ma Quỷ

Chương 32


Đọc truyện Âm Láy Ma Quỷ – Chương 32

Hình Mẫn bưóc tới, ấn anh ta ngồi xuống ghế:

– Không cần phải tỏ ra bức xúc, tôi đưa ra giả định thế này nhé, nếu như
anh định hãm hại bà Thẩm mà cuối cùng lại giết nhầm ông Thẩm thì sao?

– Anh… anh là ai? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?

– Nhìn lại mẹ anh đi, bà ấy chỉ là nhân tình của người khác, à không, nói chính xác phải là nhân tình già của người khác.

Thẩm Am khoanh tay trước ngực, lạnh lùng xen vào một câu.

– Cô đừng cho rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ nhịn cô nhé!

Cậu con trai của bà Lâm chưa kịp nhảy lên đã bị Hình Mẫn ấn xuống ghế, không nhúc nhích được nữa.

Cảnh sát Hoàng hắng giọng thật lớn:

– Chúng tôi chưa hỏi đến thì đừng nhiều lời.

Hình Mẫn và cảnh sát Hoàng liên tục trao đổi với nhau về từng chi tiết của
vụ án, trong khi Cửu Thiều im lìm như tượng, anh ngồi trên sofa, mắt cụp xuống, không nói không rằng. Thanh Hoành không nhịn nổi, chọc khẽ vào
eo anh:

– Anh không có suy nghĩ gì về chuyện này à?

Suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang, Cửu Thiều ngoảnh sang nhìn cô, và mỉm cười:

– Anh thì có suy nghĩ gì được?

– Ví như, đúng là loại phàm nhân ngu dốt chẳng hạn?

– Thời gian trước, anh được điều đến thành phố Tân này, thầy Hoàng đã dẫn dắt, chỉ bảo anh rất nhiều, nhờ ông ấy anh mới có được cơ hội như bây
giờ. Tôn trọng người đi trước là một trong những phẩm chất tốt đẹp của
anh.

– Cam chua thế này thì ăn làm sao?

Thẩm Am ném quả cam đã bóc vỏ vào đĩa hoa quả, rồi rút mấy tờ giấy ra lau tay.

Hình Mẫn quay người lại, nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì.

Thẩm Am không biết sợ là gì, cô ta cự lại:

– Anh nhìn gì mà nhìn! Chẳng lẽ ăn hoa quả cũng không được à?

Cô chị Thẩm Đàm vội kéo tay Thẩm Am:

– Bớt nói vài câu đi.

Hình Mẫn bước lại, nhặt quả cam Thẩm Am vừa bóc vỏ lên, quệt ngón tay vào
nước cam đưa lên mũi ngửi, sau đó ông nhặt hết hoa quả ra khỏi đĩa, quệt tay vào đáy đĩa, chất bột màu trắng bám vào ngón tay ông. Cảnh sát
Hoàng thấy vậy cũng bước lại, nhìn thấy chất bột màu trắng liền chấm
ngón tay vào và đưa lên miệng nếm thử, sau đó Thanh Hoành thấy ông cau
mày.

Thanh Hoành thầm nghĩ, họ thật gan dạ, chưa rõ đó là chất bột gì mà cũng dám bỏ vào miệng.

Cảnh sát Hoàng đứng lên, hỏi người giúp việc đang đứng ở góc nhà:

– Tối hôm qua các vị đã ăn gì?

– Thưa… thưa ông, tối hôm qua chúng tôi ăn hải sản, vì ông Thẩm thích hải sản nhất, đặc biệt là món tôm hùm.

– Cam này ai mua?

– Dạ là tôi mua… Có vấn đề gì vậy thưa ông?

– Ai bảo cô đi mua?

Cô giúp việc chỉ về phía Thẩm Đàm, nói:

– Cô Thẩm Đàm bảo tôi đi mua, chiều hôm qua cô ấy bảo tự nhiên thèm ăn
cam, nên tôi đã đi mua. Bây giờ là cuối năm, nơi đây lại cách xa phố xá, mua cam rất khó…

Cảnh sát Hoàng ghé tai nói vài câu với nhân
viên của mình, người đó vội vã rời khỏi phòng khách. Sau đó, ông quay
người, đi đến trước mặt Thẩm Đàm:

– Cô Thẩm, chúng tôi nghi ngờ
cô liên quan đến vụ án giết hại ông ngoại cô. Vì thế mời cô theo chúng
tôi về Sở cảnh sát lấy lời khai.

Thẩm Đàm thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói:


– Anh dựa vào đâu? Chỉ dựa vào việc chiều hôm qua tôi muốn ăn cam thôi sao?

– Chiều hôm qua cô thấy nhà bếp chuẩn bị món hải sản, nên cô đã sai cô
giúp việc đi mua cam, nước cam chứa nhiều vitamin C, nếu kết hợp với
phốt pho có trong tôm sẽ tạo thành Asen (As2O3).

– Thế thì sao? Có cần tôi ăn tôm và cam trước mặt anh không?

Cảnh sát Hoàng nghiêm mặt:

– Theo cô chất bột màu trắng này là gì? Vì sao mấy quả cam này lại chua
như thế? Đó là vì cô đã tiêm vitamin C vào cam. Nếu ăn tôm và cam cùng
lúc sẽ chỉ khiến trí não của con người mất kiểm soát, nhưng nếu tiêm
vitamin C vào cam là hành vi cố ý giết người.

– Ông có bằng chứng chứng minh tôi đã phạm tội không? Nếu không, ông đừng hòng bắt tôi.

Sắc mặt của Thẩm Đàm càng lúc càng trắng bệch, nhưng cô ta vẫn tỏ ra hết sức ngạo mạn.

Thanh Hoành cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Đàm lúc này rất quen, nghĩ kỹ mới nhớ,
rất giống bà Thẩm, thần thái của bà ấy cũng toát lên vẻ cao ngạo bất khả xâm phạm. Thực ra, Thanh Hoành cho rằng Thẩm Đàm, Thẩm Am và Thẩm Dật
giống ông ngoại hơn bà ngoại, và họ đều là những người không thể thực
hiện hành vi mưu sát, nhưng bà Thẩm thì không hẳn, bà ấy thâm trầm, bình tĩnh, bắt gặp chồng mình đưa người phụ nữ khác về nhà cũng không tỏ ra
ngạc nhiên hay tức giận. Nhưng điều đó không có nghĩa thâm tâm bà ấy
không nổi sóng. Mỗi lần bà ấy nhìn cô, cô đều cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cảnh sát Hoàng reo vang, ông nghe máy, ậm ừ vài tiếng rồi tắt di động:

– Kết quả xét nghiệm rất thú vị, thưa các vị, trong món bánh ngọt vị mật
ong trộn pho mát tối qua có chứa chất phốt pho vàng. Xem ra chúng tôi
phải đưa tất cả các vị về Sở.

Bà Lâm đứng phắt dậy, kêu lạc cả giọng:

– Chúng tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này! Bản thân tôi lại càng không thể giết ông ấy!

Con trai bà Lâm vội đỡ lấy thân hình mềm oặt của bà.

– Chúng ta không phạm tội, nên dù là cảnh sát cũng không thể vu oan giá họa cho chúng ta. Chúng ta không việc gì phải sợ.

– Nhưng mẹ không làm chuyện đó, mẹ không hề! Vì sao họ bắt cả chúng ta?

Bà Lâm nghe nói sẽ bị giải về Sở cảnh sát thì trở nên mất bình tĩnh. Bà chỉ mặt Thẩm Am, Thẩm Đàm mà rằng:

– Chính họ! Họ cho rằng tài sản của ông ấy đều thuộc về họ, nên mới mưu sát ông ấy. Chắc chắn là bọn họ đấy ông cảnh sát!

Cảnh sát Hoàng cau mày khó chịu trước thái độ của bà Lâm:

– Đưa tất cả về Sở, nhưng hết sức chú ý khi áp giải người cao tuổi.

Rồi ông quay sang cô giúp việc:

– Chị hãy đánh thức bà Thẩm dậy, chúng tôi cho rằng bà ấy cũng cần về Sở để lấy lời khai.

– Không cần đâu.

Bà Thẩm chống cây gậy mà sinh thời ông Thẩm vẫn thường dùng, bước từng bước ngắn đi vào:

– Tôi thức giấc rồi đây, bây giờ phải đến Sở cảnh sát, đúng không?

– Đúng thế thưa bà, bà có yêu cầu gì xin hãy nói với nữ cán bộ của chúng tôi, cô ấy sẽ lên lầu thu dọn đồ đạc giúp bà

– Không cần đâu, tôi già rồi, không nên lãng phí thời gian của mọi người, cứ thế này đi thôi.

Bà Thẩm chỉnh trang lại chuỗi trân châu trên cổ, lưng vưon thẳng, chầm chậm cất bước đi ra cửa.

Họ ra ngoài thì thấy Thẩm Dật vẫn đứng chờ bên ngoài, cơ thể anh ta như
toát ra luồng khí lạnh, và hình như anh ta chỉ đứng yên một chỗ. Trông
thấy họ, anh ta vội chạy tới gạn hỏi:

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bà ngoại tôi làm sao không?

Cảnh sát Hoàng vỗ vai anh ta:

– Xin chia buồn với cậu!

Thẩm Dật đờ đẫn, cắn chặt hai hàm răng, và dường như anh ta không hề nghe lọt câu trả lời của Hình Mẫn:

– Sáng nay cảnh sát phát hiện ra ông Thẩm trúng độc và chết trong phòng ngủ.

Thanh Hoành lo lắng nhìn anh ta, khẽ gọi:


– Anh không sao chứ? Thẩm Dật, Thẩm Dật?

Anh ta khẽ cử động, rồi thoăn thoắt lao đến chỗ bà Thẩm như loài mèo:

– Bà ơi… bà ơi, bà không sao chứ…

Bà Thẩm tỏ ra hết sức bình tĩnh, vuốt ve bàn tay anh ta:

– Cháu ngốc quá, sao tay lạnh như đá thế này.

Anh ta ngẩng lên, vẻ mặt hoang mang:

– Chuyện này là thế nào?

– Ông ngoại cháu vừa qua đời, cảnh sát bảo ông ấy bị trúng độc. – Bà Thẩm mỉm cười nhìn cháu trai: – Đừng lo, chỉ là tuân theo quy định thông
thường thôi, xong việc bà về ngủ một giấc là lại khỏe ngay.

Bà ngẩng cao đầu, là người đầu tiên ngồi vào xe cảnh sát, sau đó một nữ cảnh sát ngồi vào cạnh bà và đóng cửa xe lại.

Thẩm Dật quay đầu lại, ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên, anh ta rảo bước đến trước mặt Hình Mẫn, ngữ điệu hoàn toàn bình tĩnh:

– Ông Hình, chính tôi đã hạ độc ông ngoại, và còn nữa, vụ án các ông đã và đang tiếp tục điều tra cũng liên quan đến tôi.

Hình Mẫn nhìn anh ta, ánh mắt đó của ông, Thanh Hoành cảm thấy rất quen, bởi vì lúc cô vừa thi vào Sở cảnh sát, ông cũng nhìn cô bằng ánh mắt ấy,
như đang nhìn một sinh vật thiểu năng trí tuệ. Về điểm này, ông và Cửu
Thiều rất giống nhau. Hình Mẫn hắng giọng, hỏi:

– Anh nói anh đã hạ độc hại chết ông ngoại mình, vậy động cơ của anh là gì?

Thẩm Dật chỉ vào bà Lâm vừa từ trong nhà đi ra:

– Chính bởi người đàn bà kia, bà ấy đã phá hoại gia đình tôi, nên tôi định giết bà ta.

Bà Lâm gào lên:

– Cậu muốn giết tôi? Cậu muốn giết tôi sao? Tôi không phá hoại gia đình
các người. Tại người đàn bà ấy không biết cách giữ chồng. Tại ông ngoại
cậu cứ muốn quay lại với tôi.

– Thôi được, vậy anh đã hạ độc ông của anh như thế nao?

Hình Mẫn không chờ anh ta trả lời, lúc đi vượt qua, ông còn đưa tay lên vỗ vai anh ta:

– Những người trẻ tuổi thường xốc nổi, nhưng anh làm thế là cản trở người thi hành công vụ, tốt nhất anh hãy về nhà mà suy nghĩ cho kỹ.

Cảnh sát Hoàng đưa tay lên ngoáy lỗ tai, chừng như không chịu nổi sự om sòm đang diễn ra. Ông quay đầu lại, gọi Cửu Thiều:

– Cậu Tiêu rất giỏi phác họa tâm lý tội phạm, đúng không? Chi bằng hãy về Sở cùng chúng tôi.

Tuy cảnh sát Hoàng
không mời Thanh Hoành, nhưng cô vờ như mình cũng được mời về Sở, cô lẳng lặng theo sau Cửu Thiều, ngồi vào xe cảnh sát. Một lúc sau, mắt vẫn
nhìn thẳng về phía trước, Cửu Thiều nói với cô bằng giọng điệu giễu cợt:

– Hình như họ không mời em thì phải.

Thanh Hoành lập tức đáp trả:

– Anh nên biết, thông thường một tấm thiệp mời sẽ bao gồm cả “người
thương” của người được mời. Mà người thương của anh, hiển nhiên chính là em đây.

Anh lườm cô, khóe môi thấp thoáng ý cười:

– Gần đây, miệng lưỡi của em càng ngày càng sắc sảo đấy nhỉ?

– Anh cho rằng em sẽ tức giận mà đấu khẩu với anh? Trái lại thì có, em
xin được bày tỏ sự cảm ơn đối với lời khen của anh. – Thanh Hoành nhìn
ra ngoài cửa kính. – Cảm ơn lời khen, xin đừng khách sáo!

Cánh sát Hoàng ngồi ghế phụ nghe thấy thế bật cười ha hả, ông quay đầu lại, chọc Cửu Thiều:

– Này cậu Tiêu, tài ăn nói của cậu khá ra phết đấy! Xem ra các cô gái mê mẩn cậu trước đây đã chọn sai cách rồi.

Cửu Thiều nắm lấy tay Thanh Hoành, cười, đáp:

– Vâng, cũng chẳng biết làm thế nào, vì tôi chỉ thích mẫu người như cô ấy.

Thanh Hoành đưa tay lên bóp trán, thật không biết phải nhận xét thế nào về
anh mới phải. Tuy anh thường dùng lời lẽ châm chọc cô, nhưng hễ có ai
trêu đùa chuyện của anh và cô, anh đều thản nhiên thừa nhận. Cô thật sự

không hiểu anh đang nghĩ gì.

Cũng may cảnh sát Hoàng không định tiếp tục trò đùa của mình, ông nhìn gương chiếu hậu và nói:

– Chiếc xe đó đã bám theo chúng ta cả một đoạn đường dài.

Thanh Hoành quay đầu nhìn và nhận ra chiếc xe giống mẫu xe hơi của Thẩm Dật.

Tiếp theo đó là chuỗi những câu hỏi thẩm vấn lặp đi lặp lại mà Thanh Hoành
đã chứng kiến nhiều lần. Kết quả của lượt thẩm vấn đầu tiên gồm băng thu giọng nói và sổ lấy lời khai nhanh chóng được đưa đến trước mặt họ.

Cảnh sát Hoàng cầm cốc cà phê bằng giấy lên, uống cạn:

– Toàn bộ kết quả thẩm vấn đều ở đây cả, không ai thừa nhận đã hạ độc.

Thanh Hoành ngồi một chỗ lật mở kết quả xét nghiệm. Đồ ăn còn thừa lại trong
phòng ngủ của ông Thẩm gồm có: nửa bát cháo, một cốc đựng nước trống
không, và một miếng bánh ngọt vị pho mát trộn mật ong. Bát cháo trắng do người giúp việc nấu cho ông Thẩm ăn không có gì khả nghi. Bánh ngọt
chứa rất nhiều phốt pho vàng, cốc nước cũng không có gì khác thường, chỉ là có chứa một lượng nhỏ lưu huỳnh.

Thanh Hoành rút bức ảnh chụp đĩa bánh ngọt ra xem, hình dáng miếng bánh không theo quy chuẩn, nên
rất khó phán đoán ông Thẩm có ăn bánh hay không, nhưng một lượng nhỏ lưu huỳnh còn sót lại trong cốc nước khiến cô có chút nghi hoặc. Tuy nhiên, nếu chất lượng nước ở vùng này kém thì việc kiểm nghiệm ra lưu huỳnh có trong nước cũng là bình thường. Cô bỏ báo cáo kiểm định xuống bàn, Cửu
Thiều ngồi bên cạnh, đưa tay ra vuốt tóc cô, ánh mắt anh vẫn tập trung
cao độ trên cuốn sổ ghi lời khai.

– Em ngủ một giấc đi, không cần thức cả đêm với anh đâu.

Thanh Hoành ghé sát tai anh, thì thầm:

– Không cần thật chứ?

Hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào tai anh, tạo cảm giác tê tê, rốt cuộc anh cũng phải dẹp tập tài liệu sang bên, quay sang nhìn cô:

– Em cố ý phải không?

Thanh Hoành diễn vẻ mặt hoàn toàn vô tội:

– Em có làm gì đâu.

Anh nhìn cô chăm chăm, rồi buông tay:

– Ra kia nằm ngủ đi, đừng làm phiền anh.

Thanh Hoành ngả lưng trên chiếc ghế dài, đèn tuýp chói sáng, lại liên tục có
người ra vào, khiến cô không thể ngủ sâu giấc. Nhưng vì quá mệt, cô vừa
nhắm mắt đã lơ mơ thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, mọi thanh âm dù là nhỏ nhất cũng đều trở nên rõ ràng.

Cô nghe thấy Hình Mẫn nói nhỏ:

– Lưu huỳnh dưới đáy cốc có nghĩa gì?

Rõ ràng ông ấy không hề lơ đãng bỏ qua những chi tiết khả nghi mà ngay đến cô cũng nhận ra.

Tiếng lật mở tài liệu vang lên sột soạt, cô nghe thấy cảnh sát Hoàng nói:

– Kết quả giám định thi thể của ông Thẩm đâu? Mau đi lấy kết quả về đây
cho tôi. Còn nữa, kết quả báo cáo của bên pháp y có chưa?

Tiếng bước chân nện trên hành lang dồn dập, và xa dần.

Trong giấc ngủ không sâu, bỗng nhiên cô nhìn thấy ai đó đứng xoay lưng về
phía mình, dáng người rất quen thuộc, nhưng cô không nhớ nổi đó là ai.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói của mình vang lên:

– Thì ra anh chính là người liên lạc.

Người đó quay lại, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ dung mạo của anh ta thì một họng súng đen sì đã kề vào trán cô. Thanh Hoành giật mình bừng tỉnh, trước
mắt cô là ánh đèn led chói sáng trên trần nhà. Cô vừa hé miệng đã cảm
thấy vật gì mềm ướt đang xâm nhập vào khoang miệng. Cô thoáng giật mình, nhưng mùi hưomg quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi giúp cô xác nhận người
đó là ai, cô nhịp nhàng phối hợp với anh bằng cách ôm lấy bờ vai anh.

Cửu Thiều hoàn thành nụ hôn kiểu Pháp một cách thành thục.

– Chào buổi sáng!

Thanh Hoành ngó đồng hồ đeo tay, mới ba giờ, định nghĩa về nụ hôn buổi sáng
của anh thật lạ lùng, có điều mọi thứ ở con người anh từ trước đến nay
chưa bao giờ diễn ra theo lẽ thường. Cô ngắm nghía gương mặt anh, và vệt nước trên cổ áo anh.

– Mùi hương kem đánh răng, nước cạo râu đều không tồi.

Anh gần như ngồi xổm cạnh chiếc ghế dài, nghe cô nói vậy anh phì cười, nụ cười kéo dài hơn thường ngày.

– Ừ, … còn những hương vị khác thì không đạt à?

Thanh Hoành đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người đi đâu cả rồi, trong phòng chỉ còn hai người. Cô âm thầm tự trào, lẽ ra phản ứng đầu tiên của cô phải
là kiểm tra xem xung quanh có ai không đã chứ. Bộ não của cô quả nhiên
kém nhanh nhạy.

– Họ đi đâu cả rồi?

– Đi thẩm vấn.

– Sao anh không đi cùng?

– Mục tiêu của anh là Ám Hoa, anh không muốn bị phân tán vì chuvện khác.


Cô nhìn anh:

– Rốt cuộc đối tượng anh nghi ngờ là ai?

– Em đừng quên em đã thua trong vụ cá cược lần trước.

Thanh Hoành nghi ngờ anh cố tình gài cô trong vụ cá cược đó. Cô nhíu mày,
đang định nói lý lẽ với anh thì đã bị nụ hôn của anh ngăn lại. Lúc đầu
cô còn ra sức vùng vẫy, nhưng vô ích, nên cô đành trút giận bằng việc ôm riết lấy anh và hôn đáp trả, dù sao kỹ thuật hôn của cô cũng không tồi.

Rốt cuộc, anh cũng chịu buông cô ra, hơi thở của anh trở về trạng thái bình thường:

– Nói lời phải giữ lời! Em không phải kiểu người lật lọng đấy chứ?

Chắc chắn anh đã cố tình gài cô. Thanh Hoành lườm anh, nhưng có vẻ ánh mắt cô không đủ sức sát thương anh. Cô ngồi dậy, thở dài:

– Thôi vậy, tóm lại, anh cần em giúp gì cứ nói, làm mồi nhử cũng được, làm quân cờ cũng xong, em không ý kiến.

Cửu Thiều kéo tay cô:

– Đi xem họ gặt hái được gì rồi.

Cả cảnh sát Hoàng và Hình Mẫn đều ngồi trong phòng camera theo dõi các
cảnh sát viên tiến hành lần thẩm vấn thứ ba đối với các nghi phạm. Thẩm
Đàm sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn chiếu sáng, cô ta bắt đầu nói năng
lủng củng, câu trước đá câu sau. Còn Thẩm Am thì dường như đã suy sụp
hoàn toàn, cô ta gạt phăng chiếc đèn bàn xuống đất, ôm đầu khổ sở, nói
năng lộn xộn, không đầu không cuối.

Hình Mẫn xoay chiếc bút trong tay:

– Anh nhìn xem, bà Thẩm tỏ ra rất điềm tĩnh.

Họ cùng để ý vào màn hình, bà Thẩm ngẩng cao đầu, nước da trắng như tuyết, đôi mắt đen thăm thẳm, trên tay là chuỗi tràng hạt, gương mặt bà toát
lên vẻ cười cao ngạo.

Cảnh sát Hoàng quan sát một hồi, nhận xét:

– Bà ấy cố tình hướng mặt về phía camera theo dõi.

Sau đó ông lắc đầu:

– Di truyền quả là điều vi diệu, cả ba người cháu đều không có được phẩm chất này của bà ấy.

Thanh Hoành nhìn trộm Cửu Thiều, trong lòng thầm nghĩ: Di truyền quả là điều vi diệu!

Hình Mẫn quay sang, thản nhiên hỏi:

– Cậu có kết luận gì về việc này không?

Cửu Thiều chầm chậm quay sang, khóe môi thấp thoáng nụ cười:

– Tôi không có.

– Đột nhiên tôi nghĩ ra một cách.

Hình Mẫn bình tĩnh nói.

– Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ ra một cách.

Cảnh sát Hoàng và Hình Mẫn chạm mắt nhau một lát:

– Xem ra chúng ta cùng nghĩ đến một phương án.

Tiếp theo, cảnh sát Hoàng gọi cảnh sát viên phụ trách thẩm vấn vào phòng,
trao đổi với anh ta một lúc, sau đó ông đích thân đi thẩm vấn Thẩm Am.
Các câu hỏi của ông đặt ra đều sắc bén, dồn dập, ông vạch tội Thẩm Am đã trộn phốt pho vàng vào mật ong để làm nguyên liệu làm bánh, việc này có cô giúp việc làm chứng. Và nguyên nhân cái chết của ông Thẩm chính là
bị trúng độc phốt pho.

Những lý lẽ chặt chẽ, đâu vào đấy khiến
Thẩm Am đuối lý, cuối cùng cô ta thừa nhận đã bỏ phốt pho vàng vào
nguyên liệu làm bánh. Thanh Hoành tin rằng Thẩm Am đã làm việc đó, nhưng rõ ràng cảnh sát Hoàng đã bẫy cô ta, vì cô giúp việc không thể là người chứng kiến việc làm đó, và ông Thẩm cũng không chết vì trúng độc phốt
pho. Nếu sự việc đúng như vậy, cảnh sát đâu cần vất vả thẩm vấn họ đến
lần thứ ba.

Cảnh sát cũng dùng đúng cách đó để đối phó với Thẩm
Đàm, Thẩm Đàm cầm cự được lâu hơn cô em, nhưng cũng nhanh chóng rơi vào
trạng thái suy sụp.

Sau đó, Thẩm Am và Thẩm Đàm bị giam vào cùng
một phòng có gắn camera. Một lúc sau, không biết Hình Mẫn đã nói gì mà
đưa được Thẩm Dật vào căn phòng đang giam giữ các chị họ của anh ta.

Cảnh sát Hoàng nhìn thấy nữ cảnh sát dìu bà Thẩm lẩy bẩy bước tới thì diễn vẻ mặt cảm thông:

– Thưa bà, bà không cần ở lại đây nữa, tôi sẽ cử người đưa bà về nhà.

Bà Thẩm chậm rãi lần tràng hạt.

– Thưa bà?

Đến hạt cuối cùng, bà mới mở mắt, đôi mắt đen thâm trầm, sâu hun hút của bà nhìn cảnh sát Hoàng chăm chăm rồi cất giọng rất rõ ràng, rành mạch:

– Tôi không thể về, vì tội phạm giết người, chính là tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.