Đọc truyện Âm Khách – Chương 54
Ba ngày như một năm.
Thời gian đếm theo từng ngày, thế mà với Tạ Bạch thì phải tính bằng từng
giây, mỗi một ngày với hắn dài dẫng như cả năm ròng.
Chẳng qua là ký gửi linh hồn trên thần thể một con mèo chứ không phải
vấn đề gì to tát, chỉ cần hắn tìm một góc khuất nào đấy dưỡng sức thì
chớp mắt một cái sẽ hết ba ngày thôi…!đó là trong trường hợp xung quanh
hắn là những con người chững chạc.
Khốn nỗi, quanh hắn không có lấy một người bình thường.
Không bàn đến Lập Đông chạy đôn chạy đáo nguyên đêm để mua cho hắn
thức ăn mèo thượng hạng xong tắt não lên lầu hỏi Phong Ly “Mèo nhỏ như
vầy thì mà mớm nước hay cho bú có trở ngại gì việc quay về hình người k
hông?”, tới cả Lạc Trúc Thanh trông điềm đạm ôn tồn mà cũng như bị cửa
chấn não.
Đêm hôm đó, ông ta chỉ im lặng trở về Đào Hoa Ổ, nhưng sáng hôm sau đã
đến gõ cửa Thái Huyền đạo thật sóm, hé mở cửa phòng Ân Vô Thư rồi đưa
đồ trong tay cho y.
Ân Vô Thư nhìn cái trục gỗ cõ lớn bị đẩy vào ngực mình, thắc mắc:
Đây là thứ gì?
Lạc Trúc Thanh tựa người vào thành cửa, chỉ vào món đồ y vừa đặt bên
góc phòng và nói:
– Bê đỡ cho mèo.
Tạ Bạch vừa thò đầu ra từ trên giường: …
Lạc Trúc Thanh vừa huơ huơ một cây cần cầu mèo vừa nói:
– Có một người bạn của ta rỗi tay nên khắc món đồ này, ban đầu bảo là
tính để cho mèo nhà hắn ta chơi, thế nhưng vừa khắc xong thì mèo mang
thai không phù hợp chơi nữa, hắn bèn để lại cho ta rồi khắc đồ mới cho n
hóc kia.
Ta cũng đầu nuôi mèo nên giờ chuyển đến cho anh, biết đầu
chừng hai ngày này cần dùng.
Tạ Bạch: …
Ấn Vô Thư ôm tay ngắm nghía trục gỗ một hồi mới tặc lưỡi:
– Người bạn của cậu chắc căm mèo nhà mình lắm nhở, khắc trục gỗ mà
loàng ngoàng không kém gì mê cung, vào rồi là đảm bảo một buổi trời khô
ng ra nổi, mà với điều kiện là phải biết đường.
Đứa nhỏ nhà ta còn mù đư
òng, vào rồi chắc ở yên trong đó suốt đời quá.
Tạ Bạch: …
Hắn cực kỳ muốn Ân Vô Thư và cái thứ đồ chơi kia cùng phắn, khổ nỗi có
nói được chữ nào đầu, mở miệng ra chỉ có meo meo thành tiếng mềm n
hũn, nhục nhã thiếu khí phách không đường nào đỡ được.
Lạc Trúc Thanh cũng không hứng thú với phòng ngủ người khác, không có
nhu cầu đứng xôn xao tám chuyện trước cửa phòng nên chỉ hỏi thăm Ân
Vô Thư mấy câu về tình hình hồi phục của Tạ Bạch rồi rời đi trở về cửa
hàng của mình.
Ân Vô Thư đóng cửa lại, kéo ghế số pha mềm tới ngồi chắn trước mặt Tạ
Bạch như tính cản đường cướp của, ngăn giữa hắn và bức tường với thành
giường, muốn chạy đường nào cũng không thoát.
Y vẫy vẫy tay với Tạ
Bạch, còn Tạ Bạch chỉ trợ mặt nhìn y mà không hề nhúc nhích.
Ấn Vô Thư kế tay lên một bên thành ghế sôpha chống cằm, vô cùng điểm
nhiên nói:
– Bướng bỉnh quá đi à…!ta nói với cậu này mèo con, trước kia ta nghe
người ta kể rằng nếu mặt đối mặt với mèo rồi chẩm chậm nháy mắt một
cái thì mèo sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nào, đến đây cho ta thử chút.
Tạ Bạch ngoảnh đầu rời đi.
Ấn Vô Thư ỷ cánh tay dài nên duỗi thẳng ra nắm đuôi Tạ – mèo mun nhí –
Bạch không hề ngại ngần, đuôi mèo mảnh khảnh hơi cong lên ở đoạn cuối,
móc vào vừa khít ngón tay y, đã thế y còn buông lời nhận xét một câu:
– Cảm giác cũng vui đấy.
Tạ Bạch: …
Hắn không thể ngờ chỉ dự một khúc đuôi thôi mà nhiễu sự được đến vậy!
Cái đuôi bị nắm kéo hết lần này đến lần khác hệt như kéo huyệt sinh mệnh
hắn vậy, không biết tại hắn bị ảnh hưởng từ thân thể mèo mun nhí hay sao
mà dù Ân Vô Thư chỉ vuốt nhẹ nhàng cực kỳ, gần như không dùng lực
nhưng hắn vẫn bị túm chặt không bỏ đi được, chỉ đành ngoan ngoãn đứng
yên.
Ân Vô Thư mặt dày không biết ngượng tiếp tục giơ hai tay, nắm lấy hai
chân trước của mèo con và ôm đến trước mặt, kề một cái mặt mèo sát vào
một cái mặt người, bốn mắt nhìn nhau.
– Này, đừng nháo nữa, ta thử chút thôi.
Nói đoạn, Ân Vô Thư thật sự nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm nước của
mèo con rồi khẽ nháy mắt một cái thật chậm.
Tạ Bạch đối diện với khuôn mặt như thế không nói được tiếng nào, hắn
không chỉ không ngoan ngoãn mà trái lại còn tỏ vẻ chống đối, bình thản
ấn thẳng một bộ móng lên mặt Ân Vô Thư đẩy mặt y ra xa xa một chút, kế
đó vung người muốn thoát khỏi tay Ấn Vô Thư.
Ấn Vô Thư ôm lấy hắn và lắc lắc, nói như đang trêu ngươi:
– Không có tác dụng rồi.
Thử lại lần nữa nào.
Tạ Bạch: …
Ân Vô Thư vừa nháy mắt với hắn lần nữa thì có ai đó lại gõ lên cửa phòng,
tiếng gõ này vang ba cái liên tục có phần sốt sắng, đã gấp lại còn thô, nghe
như tiếng dọng cả bàn tay vào cửa chứ không ung dung nhã nhặn như Lạc
Trúc Thanh.
Phong cách hối hả như vầy chỉ có thể là Lâu Hàm Nguyệt chứ
không ai.
Tiếp đến, chất giọng giòn giã của Lâu Hàm Nguyệt vang lên ngoài cửa:
– Có làm phiền gì không? Ta mở cửa vào nhé! Ta có mang thức uống lên
đây.
– Vào…
Ấn Vô Thư còn chưa nói dứt chữ “đi”, cửa đã bị cô vặn mở.
Lâu Hàm
Nguyệt thấy y đang giơ chân mèo con, không biết đang làm gì mà hai mặt
nhìn nhau, bèn nhả liền một tràng bình luận:
“Trời đất quơi anh cái đồ biến thái! Cầm thú, tới cả con mèo cũng không
tha!
Tạ Bạch: …
Ân Vô Thư bật cười hừ một tiếng, liếc mắt nhìn món đồ trong tay cô và hỏi:
– Cô nói cô mang gì lên?
Lâu Hàm Nguyệt giơ tay trái đang cầm một cái chén nhỏ đang đặt trên dĩa,
tay phải một cái đĩa sứ hơi nông, nói:
– À phải! Ta đi tìm được hai cây sâm ngàn tuổi nấu một chén canh cho anh
với Tiểu Bạch uống tẩm bổ chút, canh này bổ khí an thần, biết đầu chừng
sẽ hồi phục nhanh hơn đấy.
Ấn Vô Thư:
– …!Hai cây sâm ngàn tuổi thì nấu được bao nhiều canh?
Lâu Hàm Nguyệt lại nâng hai tay.
Bấy nhiều đây?
Lâu Hàm Nguyệt gật đầu nói:
– Đúng vậy, không có chi.
Ân Vô Thư xoay người Tạ Bạch trong tay mình cho hướng mặt ra cửa rồi
nói:
– Uống xong cái đĩa đó tổ đổ sạch máu mũi cậu ta rồi, thịt thà đã không có
bao nhiêu mà còn muốn lấy máu?
Lâu Hàm Nguyệt: …
Cô ngẫm nghĩ, gật đầu:
– Cũng đúng, thế thì cho anh dùng hết cũng được, dù sao anh cũng phải
mất nhiều máu mới chịu được đấy thôi.
Nói xong, cô thẳng tay đổ đĩa sứ vào trong chén, đặt xuống trong phòng b
ên cạnh cửa và nói:
– Nhắc mới nhớ, mấy hạt huyết châu của anh tính ra…!còn đáng giá hơn
nước mắt giao nhân đúng không? Số lượng còn ít hơn mà đúng không?
Thế để ta xuống bếp nấu thêm hai chén canh nữa rồi đổ hết vào cho anh d
ùng, lát nữa nhớ cho máu vào thau cẩn thận đấy để ta đem đi bán.
Ân Vô Thư chẳng nói chẳng rằng ôm Tạ Bạch vào ngực, đứng dậy đuổi
thẳng cô nàng lắm sự ra ngoài.
Lâu Hàm Nguyệt bị đuổi xuống lầu có chút không cam lòng, cô uống cạn
nổi canh rồi sang Đào Hoa Ổ đối diện để tìm cái hốc cây của ông chủ Lạc.
– Trong trí nhớ của ta, Ấn Vô Thư có từng nuôi thú cưng bao giờ đầu? Sao
tự dưng bây giờ ôm mèo nhuẩn nguyễn quá vậy, rõ ràng ta cầm canh thuốc
bổ tới cơ mà y làm cứ như ta mang thuốc độc tới sát hại Tiểu Bạch không
bằng.
Làm gì bảo bọc thằng bé tới mức ấy hở, chậc chậc chậc, thật không
ngờ trước giờ không nhận ra y có tố chất làm sen mèo như vậy, ta nói cho
anh nghe…
Lâu Hàm Nguyệt cằn nhằn một lượt những chuyện vừa xảy ra, tiện thể gán
luôn cái mác Ấn Vô Thư là đồ biến thái, có đam mê kỳ quái với mèo, xong
xuôi mới bót nghiện cái mồm.
Lạc Trúc Thanh đã thành quen, hoàn toàn ngó lợ chuyện cô bôi nhọ Ân Vô
Thư mà chỉ ngẩng đầu suy ngẫm rồi nói:
– Y thì chưa từng nuôi con gì, nhưng cái vị đối nghịch…
Lâu Hàm Nguyệt còn chưa nhớ ra:
– Vị nào đối nghịch?
Lạc Trúc Thanh “À” lên rồi giải thích:
– Là cái vị ngoi đầu lên chiến với y một trận vừa rồi đấy, trước đây hắn ta
có nuôi một con Bạch hổ còn gì, cũng là họ mèo cả, xem như đều là dạng
đam mê làm sen mèo.
Lâu Hàm Nguyệt nói:
– Mẹ nó, cái đó mà tính là sen mèo gì! Tối hôm qua ta còn đi tám chuyện
về hắn ta, con Bạch hổ đó là hắn ta khoét tim biến thành rồi tự nhận hắn
làm chủ, hắn ta nuôi đấy để giữ cho mình thêm một cái mạng, đề phòng có
việc bất trắc.
Xui cái là đã dùng mất từ trước rồi, phải mà còn nuôi được
đến lần này thì đỡ rồi, sẽ không tới mức bị chênh lệch thực lực với Ấn Vô
Thư tới vậy.
Lạc Trúc Thanh gật đầu:
– Ân Vô Thư cũng xem như được cải tử hoàn sinh, thân thể y phục hồi
tương đối nhanh, tuy nhiên có mất thêm mấy chục năm nữa cũng chưa
chắc khôi phục lại được như xưa.
Vị kia cũng thế, nhưng còn chậm hơn y
một bước nên sẽ cần quá trình trưởng thành lại từ đầu.
Lâu Hàm Nguyệt nói:
– Lần này Tiểu Bạch cũng thế, có thể trở về hình dạng con người và khôi
phục hoàn toàn nguyên khí ắt cũng phải nửa năm một năm.
Linh lực cậu
ta hồi phục còn nhanh hơn Ân Vô Thư bởi cậu ta còn có cây Vạn Linh cƠ
mà.
Nói xong, cô tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác:
– Hừ, nếu Tiểu Bạch khôi phục rồi mà Ân Vô Thư còn chưa khôi phục thì
chắc có chuyện vui đấy.
Lạc Trúc Thanh chỉ lườm cô:
– Cô mơ xa rồi, khoảng cách linh lực hai người cách quá xa, Ân Vô Thư chỉ
hồi phục ba bốn phần đã tương đương với toàn lực của Tạ Bạch.
Lâu Hàm Nguyệt chống cằm, thở dài:
– Tiếc ghê á, ta thật muốn xem cảnh Tiểu Bạch hung dữ khi sư diệt tổ đập
Ấn Vô Thư một trận ra hồn cơ.
Lạc Trúc Thanh giần giật khoé miệng, chỉ vào mũi cô:
– …!Tiếc gì mà tiếc tới đổ máu vậy hả?
Lâu Hàm Nguyệt quẹt mũi:
– Òm…!ta nấu nổi canh sâm rừng ngàn tuổi mà hai người họ không chịu
uống nên ta tự uống hết.
Lạc Trúc Thanh tặng ngay một ngón cái cho cô, cất lời khen ngọi:
– …!Cô quả thật là một kỳ tài.
Lâu Hàm Nguyệt ném lại một câu “Cảm ơn” rồi nguýt mắt bỏ đi.
Bên trong phòng ngủ Thái Huyền đạo, Ân Vô Thư khước từ tất cả mọi lý do
lý trấu để
hế khoá bên ngoài cửa phòng, không cho ai vào.
Y bước tới ngồi xếp bằng
vào trận pháp hình tròn trên giường, ôm Tạ Bạch đặt trên chân mình, vừa
gãi gãi cằm hắn vừa khép hờ hai mắt hòng tiếp tục điều tức.
gặp Tạ Bạch dưới dạng mèo bằng cách dựng lên một lớp cấm c
Thế nhưng Tạ Bạch không muốn ở trong vòng trận này cho lắm, hắn có
liên kết mạnh mẽ với cây Vạn Linh nên việc hồi phục thân thể cũng phụ
thuộc vào độ sinh trưởng và điều trị của cây Vạn Linh, nó khác tính chất
với vòng trận của Ân Vô Thư nên có ngồi đây cũng không ích lợi gì.
Thay vì phải ngồi lì trong cái trận cỏn con này, hắn thà đến bên kia giường
chỗ gần bệ cửa sổ, nơi có thể phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp.
Đây cũ
ng chính là việc khiến hắn âu sầu nhất và cũng là lý do hắn muốn trở về
hình người càng sớm càng tốt – bởi vì càng ở lâu trong cơ thể mèo con nà
y, hắn càng bị mèo mun nhí lây nhiễm tính mèo, dẫu cho bản thân mèo
mun nhí cũng không phải là mèo đúng nghĩa mà là trái tim Ấn Vô Thư biến
thành…
Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tạ Bạch lại có cảm giác khôn tả khó nói.
Hắn
vừa cảm thấy xót xa đau lòng mà vừa khó nén được cơn tức giận.
Hắn tức vì Ân Vô Thư xem thường sinh mệnh của chính bản thân, nói
khoét tim là khoét ngay, khoét ra rồi cũng không giữ lấy để cứu lấy mạng
mình mà nói đưa đi là đưa đi ngay.
Mà chuyện đáng giận nhất là y không h
é môi lấy nửa lời từ đầu đến cuối, nếu Tạ Bạch không mơ thấy giấc mơ nga
y lúc cuối cùng ấy và nghĩ mãi không thôi về giấc mo đó kèm những tiểu
tiết nhỏ nhặt trước kia sau khi tỉnh lại, thì sẽ không bao giờ biết được việc
này.
Không chỉ thế, y còn chuốc diêu chúc tán cho Tạ Bạch, muốn hắn quê
n luôn tất cả những ký ức vốn đã chẳng nhiều nhặn là bao! Đúng là…
Đúng là đồ khốn nan!
Cái tên khốn nạn này tỉnh dậy xong thì trưng hẳn bộ dáng “chuyện gì qua
cũng đã qua rồi nên ta sẽ không nhắc tới nữa”, làm như chính y mới là
người nuốt diễu chúc tán ấy.
Cái kỹ năng giả ngây giả ngờ của y xuất
chúng tuyệt trần đến độ tưởng chừng nếu lần sau gặp phải chuyện tương
tự thì y vẫn sẽ làm hệt như vậy mà chẳng cần chớp mắt!
Tạ Bạch ngoảnh đầu, trừng mắt nhìn Ân Vô Thư, dùng móng chân nhấc tay
Ân Vô Thư lên rồi nhảy phắt ra khỏi trận, vòng qua giường đến bên cạnh
của sổ và chọn một chỗ nắng ấm ôn hoà rồi nằm xuống thảm.
Tuy hắn đã sống lại và có một sinh mạng mới, nhưng vẫn bị tổn thương
nguyên khí trầm trọng, khớp xương hắn vẫn kén lạnh như xưa.
Nếu không
nhờ có lớp thân mèo che chở thì đã đông cứng từ lâu.
Thành thử vào ban
ngày Tạ Bạch vẫn muốn phơi mình dưới ánh dương để điều hoà khí lạnh
trong thân.
Ân Vô Thư quay sang nhìn hắn, lắc đầu bật cười:
Càng lúc càng giống mèo con rồổi đấy.
Nói đoạn, y lại đứng dậy rồi huơ tay kéo trận pháp lên một cách tự nhiên, x
ong lại tiện tay ném xuống chỗ Tạ Bạch đang nằm, bốn lá bùa bên trên có
kèm dây đỏ treo đồng tiền cũng rơi xuống.
Cả một trận pháp cứ thế bị y
tuỳ hứng dời đi.
Ấn Vô Thư sải một bước dài đến cạnh trận, xoay người ôm mèo con Tạ
Bạch rồi ngồi vào trong trận, nói:
– Nào nào, người cậu bé tí thế này cũng chẳng tốn bao nhiêu chỗ, chừa ta
một chút chắc không sao đầu phải không?
Nói xong, y đặt Tạ Bạch trên đùi rồi nhắm hai mắt lại điều tức, tay vẫn
hững hờ vuốt ve quả đầu Tạ Bạch.
Tạ Bạch: …
Hắn tựa vào đùi Ấn Vô Thư, móng trước móng sau đều xụ xuống trong bƠ
phờ.
Hắn vô cảm nheo mắt nhìn cái tay Ấn Vô Thư cứ xoa trên trán mình
hết lần này tới lần khác.
Nhìn một hồi, hắn không nhịn nổi nữa bèn há
miệng cắn lấy ngón tay Ân Vô Thư.
Ân Vô Thư cũng chẳng hề nhấc mắt, cất giọng quở trách một cách thích
thú:
– Bụng đói ăn quàng.
Vừa nói y vừa giật giật ngón tay cho có lệ, thấy Tạ Bạch không nhả ra cũng
bèn không rút nữa mà để mặc hắn cắn như thế.
Một người một mèo “lẳng lặng” phơi nắng suốt buổi chiều.
Qua một ngày một đêm, Tạ Bạch đã quen nên hai ngày sau cũng không
chật vật đến thế, ít ra nhóm Lâu Hàm Nguyệt không điên khùng đến làm
phiền nữa, chỉ còn Ấn Vô Thư vẫn cứ quấy rối hắn, thế nhưng vì y là Ân Vô
Thư nên dù Tạ Bạch có cào cấu gì cũng chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận.
Hết ba ngày, vào đêm ngày thứ ba khi mở mắt ra, cuối cùng Tạ Bạch cũng
trở về nguyên hình.